Từ Giới Giải Trí Đến Nhà Giàu Số 1

Chương 17: Dạy Em Gái Viết Tiểu Thuyết 2





Dương Viễn Minh cười nói: "Tiểu Đình, mấy ngày nữa kỳ thực tập sẽ kết thúc, cháu không đến khách sạn kia cũng không sao."
Thực tập sinh cuối cấp tại trường của Dương Tiểu Đình sẽ trở lại trường học vào giữa tháng 5.
Hiện tại không còn mấy ngày nữa.
“Vẫn là bác cả tốt.” Dương Tiểu Đình cười hi hi nói.
Dương Viễn Hàng thật sự cảm thấy không quản nổi con gái mình.
Ông ấy nhìn Dương Viễn Minh, nói: “Anh, mọi người vào nhà ngồi đi.”
Dương Viễn Minh cười, đi đến.
Ông mở điện thoại ra, thao tác một chút trên điện thoại.
Không lâu sau, điện thoại của Dương Viễn Hàng kêu lên.
Ông ấy nhìn điện thoại một chút, đột nhiên nhìn về phía Dương Viễn Minh, nói: “Anh, sao anh lại chuyển 50.000 cho em rồi?”
Trong mắt ông ấy có một tia kinh ngạc.

Ông ấy biết tình hình gia đình của anh trai mình, căn bản không có tiền, cá nuôi trong ao còn chưa đến lúc bán kiếm được tiền.
Số tiền này ở đâu ra vậy?
“Anh, hiện tại nhà em không vội cần tiền.
Bao giờ anh có tiền hãy trả.” Lúc này, Dương Viễn Hàng nghĩ là Dương Viễn Minh mượn tiền người khác, rồi đến trả cho nhà ông ấy.
Lúc này, thím út Trương Lan Mai cũng liên tục nói không cần vội trả tiền.
“Viễn Hàng, tiền này do Tiểu Lỗi kiếm được.” Dương Viễn Minh cười nói.
Rất nhanh Dương Viễn Hàng liền biết tình huống cụ thể.
Trong mắt ông ấy mang theo sự kinh ngạc.
Dương Lỗi viết tiểu thuyết, một tháng kiếm được hơn 300.000 tệ?
Sau sự kinh ngạc, Dương Viễn Hàng liền thấy vui mừng hơn.
Ông ấy vỗ bả vai Dương Lỗi, khen ngợi nói: “Tiểu Lỗi thật lợi hại, không hổ là người có tiền đồ nhất của nhà họ Dương chúng ta.
Trước đây, thành tích của Dương Lỗi luôn đứng đầu tiên, thậm chí với thành tích đứng đầu huyện đã thi đỗ đại học Thanh Bắc, được xưng là người có triển vọng nhất nhà họ Dương.
Hiện tại đã chữa khỏi bệnh rồi, chỉ trong một tháng ngắn ngủi vậy mà đã kiếm được hơn 300.000! Điều này còn ưu tú hơn cả việc thi đỗ đại học Thanh Bắc.
Chú út Dương Viễn Hàng khen ngợi nói.
Thậm chí ông ấy còn tìm kiếm một chút trong điện thoại, nói có thời gian thì sẽ đọc tiểu thuyết của cháu mình viết như thế nào.
Dương Lỗi cười nói là do mình may mắn, đúng lúc viết ra tiểu thuyết mà người khác thích đọc.
Thím út ở bên cạnh khen ngợi nói đây không phải chuyện vận khí gì cả.
Còn em họ Dương Tiểu Đình đã sớm biến thành fans cuồng, sùng bái nhìn Dương Lỗi, hưng phấn nói: “Anh, anh quá lợi hại!”
Anh của mình viết tiểu thuyết một tháng vậy mà lại kiếm được hơn 300.000!
Cho dù là cả nước Hạ này, dựa vào năng lực bản thân có thể kiếm được nhiều tiền như vậy tuyệt đối là những người đặc biệt.
Ngoài sự sùng bái, Dương Tiểu Đình đột nhiên nhớ đến bạn tốt của mình là Vương Thiến Thiến.
“Haizz, Thiến Thiến, tôi đã nói rồi anh tôi rất ưu tú, giới thiệu cho cậu làm quen cậu lại không muốn.
Hiện tại anh tôi kiếm được nhiều tiền như vậy, cậu hết cơ hội rồi.”
Lúc này, Dương Tiểu Đình âm thầm càu nhàu trong lòng.
Nếu khi Dương Lỗi không có gì cả, Vương Thiến Thiến tiếp xúc với hắn, ở chung hoà hợp thì hiện tại quan hệ nhất định sẽ tiến thêm một bước.
Nhưng trước đây Vương Thiến Thiến không muốn tiếp xúc.

Hiện tại Dương Lỗi có thể kiếm nhiều tiền như vậy, Vương Thiến Thiến lại muốn đến làm quen cũng muộn rồi.
Quan trọng là có thể kiếm được rất nhiều tiền, các cô gái muốn làm quen với Dương Lỗi rất nhiều.
Bạn cùng phòng của mình cơ bản là không còn bất cứ hy vọng nào.
Nhìn Dương Tiểu Đình hưng phấn, Dương Lỗi đột nhiên nhớ ra Dương Tiểu Đình cũng rất thích viết lách.
Lúc học cấp hai, thậm chí đã viết một cuốn tiểu thuyết ngắn, đưa cho hắn đọc.
“Đúng rồi, Tiểu Đình, hiện tại em còn viết lách không?” Dương Lỗi hỏi
“Em…”
Hỏi đến vấn đề này, Dương Tiểu Đình hơi đỏ mặt, nói: “Em viết chơi thôi.”
Cô thật sự thích sáng tác văn học, hiện tại thỉnh thoảng cũng viết một chút.
Lúc học đại học, cô cũng đã thử viết trên mạng, xem xem có thể kiếm được tiền không.
Nhưng cô đã viết được hơn ba trăm nghìn chữ, nhưng không có ai đọc.
Người đọc cũng nói văn phong ổn, nhưng tình tiết truyện rất dở, không có sức hấp dẫn.
Sau này, cho dù viết thì cô cũng không đăng lên mạng nữa.
Dương Lỗi cười nói: "Có thể cho anh đọc một chút không?"
Nghe thấy lời Dương Lỗi nói, Dương Tiểu Đình còn chưa nói, nhưng thím út Trương Lan Mai đã trở nên phấn khích, nhanh chóng nói: "Tiểu Đình, nhanh cho anh con xem những thứ con đã viết đi, đây là anh con muốn dạy con viết tiểu thuyết đó."
Trương Lan Mai biết con gái mình thích viết lách.

Trước đây, bà ấy không quan tâm đến, cho rằng đó không phải là một công việc đoàng hoàng, nhưng bây giờ thì hoàn toàn khác.
Dương Lỗi viết tiểu thuyết, kiếm được hơn 300.000 nhân dân tệ mỗi tháng! Cái này còn có thể gọi là công việc không đàng hoàng sao?
Nếu con gái mình có thể học cách viết tiểu thuyết từ Dương Lỗi, thì không cần phải kiếm được hơn 300.000 nhân dân tệ mỗi tháng, chỉ cần mỗi tháng có thể kiếm được hơn 10.000 tệ là bà ấy đã cảm thấy vô cùng vui mừng rồi.
Thím út Trương Lan Mai của Dương Lỗi rất hào hứng nói.
Nếu hiện giờ có thể kiếm được 10.000 nhân dân tệ thì rất có triển vọng.
Hầu hết người dân trong thôn làm việc trong nhà máy, mệt gần chết mới kiếm được mấy nghìn nhân dân tệ mỗi tháng.
Dương Tiểu Đình nghe thấy lời Trương Lan Mai nói, đôi mắt của cô cũng sáng lên.
Anh mình viết tiểu thuyết giỏi như vậy, nhất định có thể chỉ điểm cho mình.
Thực ra cô rất thích viết sách.
Đối với chuyên ngành quản lý khách sạn mà cô đang học bây giờ, cô thực sự không có nhiều hứng thú.
Trước đây, cô còn từng nghĩ sẽ trở thành một quản lý sau khi tốt nghiệp, nhưng bây giờ cô biết rằng sau khi tốt nghiệp, học xong chuyên ngành quản lý khách sạn này thì sẽ trở thành một người phục vụ.
Vì vậy, gần kết thúc kỳ thực tập, hiện tại Dương Tiểu Đình thực sự có chút hoang mang, không biết sau này mình có thể làm gì?
Bây giờ nghĩ lại, nếu sau này mình có thể coi việc viết tiểu thuyết là công việc của mình, thì tốt biết bao, vừa dễ dàng lại vừa tự do.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.