Từ Giới Giải Trí Đến Nhà Giàu Số 1

Chương 124: Ðe dọa rất lớn từ cây liễu




"Nãy giờ không nói gì, cuối cùng để lại một lời. Diệp Phàm từ Trái đất đi vào quan tài đá, bị kéo đến Bắc Đẩu tinh vực, bắt đầu một cuộc sống không bình thường, cuối cùng trở thành Diệp Thiên đế tiếng tăng lẫy lừng! Những gì trải qua trong đó dường như hiện rõ ràng trước. mắt. Không quên được Khương Thần vương áo trắng, không quên được một đại đế tàn nhẫn "Không trở thành thần tiên, chỉ có thể ở trong hồng trần đợi người trở về", không thể quên Hắc Hoàng đáng khinh, vẫn luôn kêu gào sự yêu thương, không quên được Đoạn Đức đạo sĩ bất lương, không quên được con trai Vương Đằng có... trước giờ tôi đọc qua rất nhiều tiểu thuyết huyền huyễn, đợi đến lúc đọc xong, thật sự cũng chỉ nhớ một vài nhân vật, nhưng trong <Che; trời> lại có rất nhiều nhân vật kinh điển, khó mà lãng quên. Một cuốn truyện rất hay, cảm ơn! — từ con mọt sách huyền huyễn mười năm".
"Cá nhân tôi cho rằng đây là truyện huyền huyễn hay nhất mà tôi đọc trong những năm qua, đọc truyện trong †rang web tiếng trung Bác Đẳng bảy, tám năm rồi, anh cũng là tác giả đầu tiên tôi khen thưởng, quyển tiểu thuyết này cho tôi rất nhiều niềm vui và xúc động".
"Mặc dù mắng chửi tương đối nhiều, nhưng mà, rất thích quyển truyện này, chuẩn bị đọc thêm một lần! Cảm ơn tác giải"
"Hi vọng tác giả vẫn viết truyện, chỉ cần viết, tôi chắc chắn đặt toàn bộ!"
Từng dòng bình luận xuất hiện.
Còn trong chỗ bình luận truyện của <Che; trời>, từng khen thưởng liên tục xuất hiện.
[Nửa Đời Lạnh Đến Chết khen thưởng <Che, trời> một trăm nghìn tiền Bác Đằng thiên hoa loạn trụy, cảm động đến rơi nước mắt, tài năng của bạn đáng nhận phần thưởng này!]

[Tôi có phải thăng ngốc không khen thưởng <Che; trời> một trăm nghìn tiền Bác Đằng thiên hoa loạn trụy, cảm động đến rơi nước mắt, tài năng của bạn đáng nhận phần thưởng này!]
[Truyền Kỳ Đỗ Ca khen thưởng <Che; trời> một trăm nghìn tiền Bác Đằng thiên hoa loạn trụy, cảm động đến rơi nước mắt, tài năng của bạn đáng nhận phần thưởng này!]
Ngoài những người khen thưởng trăm ngàn minh, lúc này còn có rất nhiều người khen thưởng một triệu minh!
[Nhất Diệp Tri Thu khen thưởng <Che; trời> một triệu tiền Bác Đằng thiên hoa lạc trụy, cảm động đến rơi nước mắt, tài năng của bạn đáng nhận phần thưởng này!]
[Nhất Diệp Tri Thu khen thưởng <Che; trời> một triệu tiên Bác Đằng thiên hoa lạc trụy, cảm động đến rơi nước mắt, tài năng của bạn đáng nhận phần thưởng này!
[Nhất Diệp Tri Thu khen thưởng <Che; trời> một triệu tiên Bác Đằng thiên hoa lạc trụy, cảm động đến rơi nước mắt, tài năng của bạn đáng nhận phần thưởng này]
Nhất Diệp Tri Thu lại liên tiếp khen thưởng mười triệu minh, cũng chính là một trăm nghìn tệ!
Trừ Nhất Diệp Tri Thu ra, trạch nam Thần hào thích đọc tiểu thuyết cũng liên tiếp khen thưởng mười Bạch Vạn Minh!
Sau khi kết thúc một giờ, số lần minh chủ <Che; tời> khen thưởng đạt đến một trăm hai mươi, số lần khen thưởng một triệu minh lên đến hai mươi ba!
Lúc này, minh chủ <Che; trời> đã có ba trăm chín mươi tư người, cuối cùng thành tích đơn hàng trung bình là bốn mươi lăm nghìn!

Trong phòng làm việc, lúc này Trương Hàng đang đọc từng bình luận, hơn hai nghìn bình luận, hầu như anh †a đều đọc hết.
Sau khi lướt xong, Trương Hàng liền cảm thấy một khoảng trống rỗng trong lòng mình.
Một lúc sau, cuối cùng anh ta kích vào ảnh chân dung của tác giả, bắt đầu đọc <Th;ế giới hoàn mỹ>.
Anh ta biết quyển truyện này, nhưng không nỡ đọc, cũng lo lắng làm bản thân thất vọng.
Còn <Che; trời> mỗi ngày gần một trăm nghìn chữ được cập nhật, anh ta cũng không vội vàng đọc <Th;ế giới hoàn mỹ>.
Mở chương mở đầu <Th;ế giới hoàn mỹ>.
[...Có thể thấy rất rõ ở nơi đó có một nửa thân cây khô khổng lồ đã chết, đường kính thân cây hơn mười mét, toàn thân cháy đen. Ngoại trừ một nửa thân cây. chính ra,, nó chỉ còn lại một nhành cây mỏng manh, nhưng lại đang tản ra sinh cơ, cành lá trong veo như ngọc xanh chạm khắc, hơi tản ra ánh sáng nhẹ nhàng, bao trùm lên toàn bộ thôn làng.
Xác thực mà nói, đây là một cây bị sét đánh, rất nhiều năm về trước từng gặp phải sấm sét đầy trời, tán cây rộng lớn của cây liễu cùng với đường sinh cơ dồi dào bị phá hủy. Ngày nay trên mặt đất chỉ còn lại một gốc cây cao đến tám, chín mét, to đến ngạc nhiên, mà nhành liễu duy nhất lại giống như dây xích mây xanh, ánh sáng ngập tràn, bao trùm và bảo vệ toàn bộ thôn xóm, làm nơi nghỉ chân này mơ mơ ảo ảo, giống như một vùng tiên hương, trong vùng đất bỏ hoang này hiển nhiên rất thần bí.

Các hộ trong thôn đều là nhà đá, màn đêm thăm thẳm, nơi này yên bình mà lặng lẽ, giống như cắt đứt với bóng tối và tiếng gào của thú dữ bên ngoài.
"Vụ..."
Một trận cuồng phong thổi qua, một đám mây đen khổng lồ dày đặc không trung, che kín toàn bộ bầu trời đêm, ngăn cản ánh sao duy nhất, trong dãy núi càng thêm đen kịt.
Tiếng chim hót xui xẻo từ trên trời cao truyền đến, xuyên qua từng khối đá, lại bắt nguồn từ đám mây đen kia, cẩn thận nhìn nó lại là một con chìm khổng lồ to đến khó tin, che kín trời trăng, dài không biết bao nhiêu.
Đi ngang qua Thạch thôn, nó nhìn xuống dưới, hai con mắt giống như hai vầng trăng máu, khí thế hung ác ngập trời, nhìn chằm chẵm vào cây liễu trong chốc lát, cuối cùng bay về hướng nơi sâu nhất của dãy nũi...]
Trương Hàn đọc một hồi, tự nói trong lòng: "Ðe dọa rất lớn từ cây liễu".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.