Tử Dương

Chương 90: Rời núi




Dịch giả: argetlam7420
Không lâu sau, Mạc Vấn trở mình ngồi dậy xếp bằng niệm kinh. Hắn đã phát hiện ra tâm thần mình không yên, mà tâm thần không yên là điều tối kỵ trong tu hành, phải tiến hành áp chế.
Có điều niệm kinh cũng không làm giảm được nỗi oán hận cùng căm ghét trong lòng, bất đắc dĩ hắn chỉ có thể đổi sang luyện khí. Nhưng tâm thần không yên khiến cho khí tức hỗn loạn, sau khi hành khí một chu thiên hắn không thể không từ bỏ việc luyện khí, đứng dậy ra ngoài động cầm giỏ chọn dược liệu luyện đan. Nhưng trong lòng phiền muộn thì làm gì cũng khó, lúc chọn dược liệu hắn lại không thể cân đối chính xác Ngũ hành. Liên tục thử mọi cách áp chế nội tâm nóng nảy cùng oán hận vẫn không có kết quả, mà ngược lại càng khiến tâm thần bất ổn hơn, trong lòng càng thêm phiền não.
Lòng mang phiền muộn, Mạc Vấn đành lấy ra gốc cây cỏ ngũ sắc bỏ vào trong đỉnh, gốc cây này chỉ mình nó đã có đủ Ngũ hành, bỏ vào đan đỉnh dĩ nhiên sẽ thành đan, luyện hóa nó thành đan dược chỉ là để sau này thuận tiện mang theo, nếu vận khí tốt có lẽ có thể luyện được hai viên.
Vừa canh chừng lò lửa, buồn khổ trong lòng Mạc Vấn cũng dần dần giảm bớt, nửa canh giờ sau Long Hàm Tu xách hai cái giỏ tới đưa đồ ăn cho hắn, đồ ăn gồm cơm tẻ cùng rất nhiều loại rau củ, còn có thêm một bầu rượu.
"May mà có ngươi, nếu không trại của chúng ta đã không giữ được rồi, ta mời ngươi một ly." Long Hàm Tu bưng chén rượu mời Mạc Vấn.
"Uống rượu làm khí tán, không uống cũng được." Mạc Vấn ngẩng đầu nhìn Long Hàm Tu, phát hiện tóc của nàng đang ướt.
"Có phải ngươi thấy không vui khi ta đi phục vụ gã tướng quân người Hán đó không?" Long Hàm Tu đặt chén rượu xuống cười nói.
"Chúng ta chỉ là bạn bè, ngươi muốn làm gì ta không có quyền can ngăn." Mạc Vấn xoay người đứng dậy, trở lại trong động tăng thêm củi.
Long Hàm Tu đặt chén rượu xuống theo hắn vào sơn động, "Ta biết người Hán các ngươi đều thích có được lần đầu tiên của phụ nữ, ta vừa mới tắm xong, nếu như ngươi muốn, ta sẽ cho ngươi."
"Ta là đạo nhân, không được gần nữ sắc." Mạc Vấn nghe vậy cũng không thấy kinh ngạc, từ lúc thấy Long Hàm Tu tóc còn ướt nước do mới tắm xong hắn đã đoán được nàng muốn làm gì.
"Vậy sao lúc ở dưới núi ngươi lại nhìn ta như vậy?" Long Hàm Tu mặt lộ vẻ nghi ngờ.
"Chúng ta là bạn, ta muốn giữ gìn trinh tiết cho ngươi, lát nữa ta sẽ thay ngươi đến đó dâng thư hàng, ngươi đừng đi nữa." Mạc Vấn nghiêm mặt nói.
"Gã muốn gặp ta, ngươi đi thì có tác dụng gì, vạn nhất hắn nổi giận lên thì chúng ta biết làm sao đây, ta đi vẫn thích hợp hơn." Long Hàm Tu lắc đầu liên tục.
Mạc Vấn quay đầu nhìn Long Hàm Tu, trên mặt nàng vẫn không hề có vẻ miễn cưỡng, nàng chỉ có lo lắng cùng sợ hãi, đây là sự sợ hãi, khuất phục với quyền thế.
Một lát sau Mạc Vấn thu hồi tầm mắt, cầm lấy bọc quần áo ở đầu giường rồi ra khỏi sơn động, lấy ra giây bút Vô Lượng sơn tặng để viết thư hàng cho Miêu trại. Thư hàng chỉ hơn trăm chữ, đại khái bày tỏ ý thần phục cùng quy thuận, viết xong Mạc Vấn đưa thư hàng cho Long Hàm Tu.
"Cảm ơn ngươi, ngươi mau ăn cơm đi, ta đi trước." Long Hàm Tu nhận lấy thư hàng lên tiếng cảm ơn Mạc Vấn rồi xoay người xuống núi.
"Khoan đi đã, cho ta suy nghĩ một chút xem có cách nào khác không." Mạc Vấn đứng dậy nói.
"Không phiền ngươi nữa, ngươi có thể giúp chúng ta thế này chúng ta đã rất cảm tạ rồi, nhanh ăn cơm đi kẻo nguội." Long Hàm Tu khoát tay với Mạc Vấn, lại bước nhanh xuống núi.
Mạc Vấn dõi mắt nhìn theo Long Hàm Tu xuống núi, đến khi thấy nàng cùng tộc nhân đứng chờ bên ngoài đi ra khỏi trại, lúc này mới trở lại bàn đá ngồi xuống. Nhưng hắn không ăn thêm chút gì nữa, chẳng biết tại sao hắn bỗng cảm thấy chỗ cơm canh này rất không sạch sẽ.
Buổi trưa, lão Ngũ đi tới sơn động, thấy Mạc Vấn sắc mặt âm trầm liền biết trong lòng hắn đang không vui.
"Lão gia, cậu cũng không thích nàng, chính nàng lại tình nguyện đi, cậu đừng day dứt trong lòng nữa." lão Ngũ biết rõ sự việc, đương nhiên biết Mạc Vấn vì sao không vui.
"Nếu trong lòng nàng biết quý trọng trinh tiết, thì có lẽ ta có thể giữ nàng trong sạch." Mạc Vấn nghiêm túc nói ra.
"Cậu định giữ thế nào?" Lão Ngũ ngồi xổm thay Mạc Vấn trông coi cái đỉnh.
"Ta có thể thay mặt nàng đến đó giao nộp thư hàng, gã tướng quân kia chắc hẳn sẽ không quá giận dữ." Mạc Vấn ngồi xuống giường nhắm mắt xếp bằng.
"Tên kia nếu thật sự nổi giận thì cậu định làm gì?" Lão Ngũ hỏi.
"Gã chỉ là phường vô học, không biết binh pháp, lại đi dựng doanh trại ở chỗ lòng sông, càng không biết ở thượng lưu còn có nước sông tích tụ. Ta Ngũ hành thuộc Thủy, có thể mạnh mẽ viết mấy đạo Lam phù dẫn chỗ nước đọng kia tới, nhất định có thể cuốn trôi toàn bộ quân doanh." Mạc Vấn nhắm mắt mở miệng.
"Sau đó thì sao?" Lão Ngũ truy hỏi.
Mạc Vấn nghe vậy không đáp lời, lão Ngũ hỏi chính là mấu chốt của vấn đề, cứ coi như quét sạch quân Tấn thì sao chứ, bọn chúng chỉ biết tai họa do Miêu trại gây ra, toàn bộ người Miêu ở đây sẽ đắc tội với nước Tấn.
"Lão gia, nếu cậu không thích nàng thì quản nhiều như vậy làm gì." Lão Ngũ nghi ngờ hỏi.
Mạc Vấn nghe vậy lại á khẩu không trả lời được, từ sâu trong lòng mình cân nhắc hồi lâu cuối cùng cũng tìm ra nguyên nhân thực sự, "Ta không nhìn được cảnh kẻ yếu phải chịu nhục, càng không muốn thấy những thứ ghê tởm của nhân gian."
Lần này đến phiên lão Ngũ im lặng, Mạc Vấn trả lời như vậy gã không biết nói sao nữa.
Nói ra ý nghĩ thực sự trong lòng, nỗi bực bội của Mạc Vấn cũng tiêu biến không ít, hắn cố tĩnh tâm tụng niệm kinh văn, đến khi niệm kinh tảo khóa xong thì trong tâm cũng đã bình ổn lại. Trong lòng tĩnh lại suy nghĩ cũng sâu sắc hơn, cuối cùng vẫn là năng lực bản thân còn quá nhỏ yếu, không đủ để ngăn chặn những bất công trên đời, cũng không đủ sức cứu vớt những con người phải chịu nhục nhã. Nếu muốn làm những việc đó, tăng cường tu vi linh khí là nhiệm vụ cấp bách.
Cỏ ngũ sắc không khó luyện hóa, tới buổi chiều giờ Thân đã thành đan. Mạc Vấn lại gần đan đỉnh lắng tai nghe, nghe được trong đỉnh chỉ có một viên thuốc.
Ngay lúc Mạc Vấn đang lắng tai nghe, Long Hàm Tu bỗng xuất hiện ở cửa hang, Mạc Vấn thấy nàng trở về sớm như vậy không khỏi nghi ngờ.
"Đã xảy ra chuyện gì?" Mạc Vấn để ý thấy tờ thư xin hàng vẫn đang nằm trong tay Long Hàm Tu.
"Bọn ta tới chậm, bọn chúng đã đi về phía Đông rồi" Long Hàm Tu nói.
Mạc Vấn nghe vậy gật đầu, "Đây là chuyện tốt, sao trông mặt ngươi lại buồn thế?"
"Không biết về sau bọn chúng có còn tới nữa không?" Long Hàm Tu trong lòng thấp thỏm.
"Sẽ không đâu, yên tâm đi." Mạc Vấn thuận miệng nói, đại quân vội vàng rời đi chắc là do nhận được thánh chỉ, nếu đã khải hoàn về kinh đương nhiên sẽ không tới làm khó người Miêu nữa.
"Chỗ thức ăn này sao ngươi vẫn chưa ăn, để ta xuống làm lại." Long Hàm Tu nghe vậy rất là vui mừng, thu hết đồ ăn bát đũa vào giỏ, xoay người đi xuống núi.
"Lão gia, nàng còn nguyên vẹn trở về, sao cậu một chút cao hứng cũng không có vậy?" Lão Ngũ không hiểu nhìn Mạc Vấn.
Mạc Vấn không trả lời câu hỏi của gã, Long Hàm Tu mặc dù không phải chịu nhục, nhưng nàng cũng đã tự làm nhục mình trước đó rồi, thân thể trịnh bạch mà lòng lại không trinh bạch.
Nửa canh giờ sau, đan dược luyện thành, chỉ được một viên nhỏ như hạt đậu, tỏa ra ánh sáng ngũ sắc. Mạc Vấn cẩn thận cho vào bình ngọc cất trong ngực, rồi quay sang nói với lão Ngũ đang vươn vai, "Ngươi thu gom hết chỗ dược liệu còn lại đi, chúng ta sẽ rời khỏi nơi này."
"Cậu định đi đâu?" Lão Ngũ kinh ngạc hỏi.
"Trở về nơi chúng ta ở hồi trước." Mạc Vấn dọn dẹp quần áo của mình.
"Lão gia, chúng ta đang sống ở đây rất tốt, tại sao phải đi?" Lão Ngũ nghi ngờ truy hỏi.
"Xưa có sự tích mẹ của Mạnh tử ba lần chuyển nhà, ta và ngươi cũng giống như thế." Mạc Vấn bỏ cái đỉnh còn đang hơi nóng vào túi quần áo.
"Ta chẳng hiểu gì hết." Lão Ngũ tròn mắt lắc đầu.
"Ở lâu trong phòng không ngửi được hương hoa thơm, ở lâu nơi thành phố không biết được những điều xấu xa, nơi này chưa được khai hóa, không thể ở lâu." Mạc Vấn nghiêm mặt nói.
Lão Ngũ mặc dù vẫn không hiểu ý Mạc Vấn, nhưng thông qua thái độ của hắn là biết Mạc Vấn ý đi đã quyết, liền chạy xuống núi giả bộ tìm túi chứa dược thảo. Long Hàm Tu nghe tin vội vàng lên núi nài nỉ hắn ở lại, Mạc Vấn mỉm cười từ chối, song phương ở chung nơi này xét cho cùng cũng chỉ là một sự giao dịch, nay Miêu trại đã an toàn, hắn cũng đã nhận được dược liệu luyện đan, không cần thiết phải ở lại thêm nữa.
Màn đêm buông xuống, Mạc Vấn dẫn theo lão Ngũ rời khỏi sơn trại, đám người Long Hàm Tu đứng sau đưa tiễn. Lão Ngũ liên tục ngoái đầu nhìn lại, nhưng Mạc Vấn lại không hề quay đầu, chuyến đi Man hoang lần này hắn thu được hai thứ, một là đan dược cùng dược liệu, hai là sự thất vọng với nhân sinh.
"Nếu ngươi lưu luyến như vậy thì có thể trở lại." Mạc Vấn bảo lão Ngũ đang liên tục thở ngắn than dài trên đường.
"Không phải đàn bà đâu, là ta không bỏ được năm trăm lượng vàng kia." Lão Ngũ trả lời làm Mạc Vấn dở khóc dở cười.
Tới canh năm, hai người trở lại trấn nhỏ. Do thời gian rời đi không ngắn nên ngôi nhà đã bị rất nhiều tên trộm hỏi thăm, đồ đạc trong nhà hầu hết đã không còn, ngay cả nồi nấu cơm cũng bị bọn trôm cuỗm mất.
Nhìn căn nhà trống không, Mạc Vấn trong lòng vô cùng buồn bã, hắn và lão Ngũ cũng không thích nơi này, nhưng hiện tại đã không còn chỗ nào để đi, chỉ có thể ở tạm nơi này nương thân.
Cũng may hòm châu báu vẫn còn, đến khi trời sáng hai người mua thêm đồ dùng sinh hoạt, quét dọn nhà cửa tiếp tục sống. Có điều người dân trong trấn đều biết bọn họ có quan hệ với cường đạo, nên tiệm thuốc chẳng còn ai tới nữa, cũng không còn ai muốn gặp bọn họ, gặp mặt trên đường ai cũng nhao nhao chạy trốn.
Một tháng sau dược liệu mang về đã dung luyện hết toàn bộ, các loại dược liệu tổng cộng có mười bảy phần, lúc luyện đan đã dùng hết bảy phần, còn dư lại mười phần vừa vặn luyện chế được mười viên đan dược chữa thương cùng mười viên thuốc bổ.
Luyện hết dược liệu xong, Mạc Vấn liền do dự hồi lâu, cuối cùng lại quyết định không đem đan đỉnh kia đưa trở về chỗ cũ, nữ đạo sỹ đã chết kia hẳn là một kẻ trộm mà không phải là chủ nhân, còn không bằng đem đan đỉnh này mang ra, nếu có gặp đồng môn Ngọc Thanh tông thì trả vật lại cho chủ cũ, cũng coi như là thay mặt nữ đạo sỹ kia chuộc lại tội lỗi khi trước.
Tu hành cốt ở kiên trì bền bỉ, nhưng càng khó hơn chính là phải chịu được tịch mịch cô quạnh. Người trẻ tuổi thường khó mà tĩnh tâm được, Mạc Vấn cũng không phải ngoại lệ, thỉnh thoảng hắn lại suy nghĩ lung tung, nhưng hắn cũng chỉ có thể âm thầm chịu đựng, mỗi ngày hầu hết thời gian là dùng để ngồi luyện khí, chậm rãi luyện hóa viên đan dược bổ khí trong cơ thể. Mà nhiệm vụ chủ yếu của lão Ngũ là chăm sóc hắn ăn uống, thời gian rảnh thì lại ra ngoài trấn chơi bời lêu lổng.
Hạ đi thu đến, lão Ngũ rốt cuộc cũng được phép vào núi săn thú, có điều gã cũng chỉ bắt vài con gà rừng thỏ rừng ở bìa rừng, không dám đi vào sâu bên trong. Trong núi có nhiều cự mãng độc trùng, lão Ngũ rất là kiêng kỵ bọn chúng.
Đến Trung thu (15 tháng 8 ÂL), thời gian Mạc Vấn ngồi tĩnh tọa luyện khí mỗi ngày lại càng dài hơn, trừ thỉnh thoảng ăn uống cùng đi vệ sinh ra thì hắn hầu như không bước chân ra khỏi nhà. Hắn có thể cảm nhận được linh khí trong cơ thể mình đang ngưng tụ rồi biến đổi, linh khí ngày càng tăng trưởng là niềm an ủi duy nhất đối với hắn ở nơi hoang vu này.
Thu qua đông lại, tiết trời bắt đầu trở lạnh, cỏ cây trong núi dù chưa rụng hết lá nhưng phiến lá đã khô quắt lại. Đúng vào lúc người dân trong trấn đang bận rộn chuẩn bị ăn Tết, Mạc Vấn rốt cuộc cũng nói với lão Ngũ điều gã muốn nghe nhất,
"Mau thu dọn đồ đạc, chúng ta sẽ rời khỏi nơi này..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.