Tử Dương

Chương 312: Tế rượu




Dịch giả: argetlam7420
"Lão gia, có vẻ không ổn, sao ta cứ cảm giác như bị kìm nén ấy." Lão Ngũ từ ngoài cửa hoảng sợ bước nhanh vào, bản năng loài vật của gã cũng phát giác được sự khác thường trong không khí.
Mạc Vấn không trả lời, xoay người bước ra, sau khi ra cửa phát hiện phía đông ngọn núi đã xảy ra hỏa hoạn.
"Giờ thì rõ rồi, Liễu Sanh sát hại Huyền Dương Tử ba vị tiền bối là vì muốn dụ ngươi tới, Thiên Lang Hào là thứ y nhất định phải chiếm được." Lưu Thiếu Khanh sau đó ra, hừ lạnh nói.
"Liễu Sanh có giao tình với Thái tử nước Triệu, y ra tay giết người là để dụ ngươi tới mới đúng, bày trận lấy mạng ngươi để dập tắt chiến sự giữa hai nước Triệu – Lương sắp xảy ra." Mạc Vấn nói, tới lúc này hắn đã tin chắc Liễu Sanh còn sống, bởi vì đối phương dùng Định Khí phù chú để bày trận.
"Ngươi gạt được người khác chứ không lừa được chính mình đâu, ba vị trưởng bối Vô Lượng Sơn đều là do ngươi mà chết." Lưu Thiếu Khanh mặt lộ vẻ khinh bỉ.
"Liễu Sanh không hề biết ta sẽ tới Vô Lượng sơn, nếu không y sẽ không bày ra trận pháp, y hẳn phải biết trận pháp thế này căn bản không làm khó được ta." Mạc Vấn xoay người đi về hướng tây.
Lưu Thiếu Khanh nghe vậy lông mày nhíu chặt, mặc dù Mạc Vấn nói rất khó nghe, nhưng cũng phải thừa nhận rằng lời hắn nói xác thực có lý. Mạc Vấn có Thiên Lang Hào trong tay, Định Khí trận pháp căn bản là không trói được hắn. Liễu Sanh giết người chính là để dẫn gã tới, tại trước khi gã dẫn quân Đông chinh đem diệt trừ đi.
Mạc Vấn vừa đi vừa đút tay vào ngực, lấy ra hộp phù vẽ một tấm Tử phù, do dự một chút rồi lại đổi thành Kim phù, dùng Kim phù vẽ Lôi phù, Định khí trận pháp khi bố trí xong sẽ cùng với bản thân người làm phép có chút liên quan, hắn phải tận dụng điều này đánh trọng thương Liễu Sanh.
Kim phù vẽ xong, Mạc Vấn lăng không nhảy lên, dúng linh khí phóng Kim phù bay thẳng lên không trung. Ngay khi lá phù vừa rời khỏi tay, xung quanh khí tức đột nhiên thông suốt, Lôi phù bay vào khoảng không, trên cao bỗng phát ra một tiếng nổ rung trời.
Định khí trận pháp đột ngột biến mất, chứng tỏ người bày trận cảm thấy được nguy hiểm đã tự động rút bỏ trận pháp. Mạc Vấn bay lên trời đảo mắt nhìn quanh, cũng không phát hiện bóng dáng Liễu Sanh, chung quanh đây tất cả đều là rừng núi, Liễu Sanh nếu đã ẩn nấp thì căn bản rất khó tìm ra.
Lúc này đạo nhân trong đạo quán đã mang thùng nước đến phía đông ngọn núi dập lửa, Mạc Vấn không đi theo họ, mà là xuyên qua đại điện bước về phía sau núi. Lúc này lễ cúng siêu độ đã kết thúc, thi thể ba vị đạo trưởng đã bắt đầu được hạ táng, dựa theo quy củ Đạo môn, người chết oan là phải đợi ba ngày sau mới được chôn cất.
Mạc Vấn cũng không phải đạo nhân Vô Lượng Sơn, không có quyền tổ chức nghi lễ mai táng, chỉ có thể đứng ở xa nhìn, dõi theo hai chiếc quan tài gỗ cùng bản thể của Huyền Dương Tử được phủ bởi lụa vàng bản thể được hạ táng xuống mồ.
"Lão gia, ta có thể làm gì không?" Lão Ngũ giơ tay lau nước mắt.
"Mau tìm vò rượu ngon lại đây." Mạc Vấn thở dài thương tiếc, nỗi bi thương trong lòng hắn so với lão Ngũ còn sâu hơn, nhưng hắn không muốn biểu hiện ra.
Lão Ngũ đáp ứng một tiếng rồi chạy xuống núi, Mạc Vấn ngồi xuống đất đưa tay xoa trán, biến cố cứ nối tiếp nhau ập đến, hắn có chút ứng phó không nổi, lần này đi Vô Lượng Sơn vốn là muốn cùng các vị tiền bối họp bàn, kết quả lại xảy ra tai hoạ này. Đám người Huyền Dương Tử đều có ân tình với hắn, theo lý thuyết hắn phải ngay lập tức tìm Liễu Sanh trả thù cho ba người, nhưng Liễu Sanh đã biết hắn đến, trong thời gian tới y chắc chắn sẽ ẩn nấp, tới phủ Thái tử nhất định là không tìm được rồi.
Lúc Mạc Vấn ngồi thẫn thờ, Lưu Thiếu Khanh từ phía dưới đi tới, tới trước mặt hắn dừng lại, dường như có lời muốn nói, nhưng sau cùng vẫn không mở miệng, xoay người đi về hướng khu mộ.
Mạc Vấn biết Lưu Thiếu Khanh muốn nói gì, Lưu Thiếu Khanh muốn hỏi hắn định báo thù cho cho ba vị Huyền Dương Tử thế nào, cũng có thể là muốn hỏi hắn có nguyện ý trợ giúp nước Lương đối phó với nước Triệu không. Lưu Thiếu Khanh rốt cục không nói gì là bởi hai người mặc dù không còn coi nhau là kẻ thù nữa, nhưng đối với người kia thành kiến đã rất sâu, không thể nào từ bỏ hiềm khích lúc trước để cùng mưu sự.
Lưu Thiếu Khanh tới trước mộ phần, cầm lấy một cái xẻng sắt hỗ trợ lấp đất, trên mặt không che giấu được nỗi bi thương. Mạc Vấn thấy thế một lần nữa thở dài, lòng người thật là phức tạp mâu thuẫn, Lưu Thiếu Khanh lòng dạ hẹp hòi, đối với hắn một mực sinh lòng đố kỵ, nhưng điều đó cũng không bày tỏ Lưu Thiếu Khanh không tử tế với người khác, có nhiều lúc mâu thuẫn cùng xung đột chỉ đơn giản là sự khác biệt về lập trường cũng như chí hướng của hai bên.
Trước khi hắn nhập môn, người thân ngoài lão Ngũ cùng Lâm Nhược Trần ra, những người khác đều đã chết cả rồi, đám người Thanh Dương Tử có thể nói là người Mạc Vấn quen biết lâu nhất, ba vị ấy chết đi là một sự đả kích rất lớn đối với hắn, hắn nguyên bản đã phải chịu đựng áp lực to lớn cùng sự đau khổ vì chuyện của A Cửu, nay lại còn phải đối mặt với nỗi đau mất đi cố nhân, thật là tai ương đến liên tiếp, trong lòng có nỗi khổ không sao nói ra được.
Chuyện của A Cửu vô cùng cấp bách, mà Liễu Sanh lúc này rất có thể đã lẩn trốn rồi. Phương pháp xử trí chính xác nhất là phải đem việc tìm địa nhũ cùng hạt giống linh vật lên trước, báo thù cho ba vị tiền bối Vô Lượng Sơn tạm thời để sau, nhưng đám người Thanh Dương Tử đối với hắn ân trọng như núi, nếu vì tư tình mà đẩy việc báo thù ra sau có vẻ trái với đạo quân tử.
Do dự hồi lâu, Mạc Vấn quyết định đem chuyện báo thù đặt về sau, người chết đã chết rồi, phải ưu tiên người sống trước.
"Ngươi nói đúng, Liễu Sanh sát hại ba vị đạo trưởng là vì dụ ta tới, chuyện này cùng ngươi không liên quan, ngươi đi làm chuyện của ngươi đi, ta sẽ vì ba vị đạo trưởng báo thù." Lưu Thiếu Khanh trở lại bên cạnh Mạc Vấn nhìn hắn nói, nói xong đề khí nhằm hướng tây bay đi, mặc dù gã có thuật ẩn thân, nhưng nơi đây vẫn là cảnh nội nước Triệu, gã không thể ở lâu được.
Lời của Lưu Thiếu Khanh nhìn như rộng lượng nhưng kì thực lại bao hàm ý châm biếm gay gắt. Mạc Vấn đương nhiên hiểu được, nhưng lúc này quả thật không phải cơ hội tốt để báo thù, nếu muốn tìm được Liễu Sanh chỉ có một biện pháp có lẽ có hiệu quả, đó chính là bắt Thái tử nước Triệu lại, dùng gã để ép Liễu Sanh hiện thân, nhưng biện pháp này có thể có hiệu quả hay không chưa nói, triều đình nước Triệu nhất định sẽ giận cá chém thớt lên Vô Lượng Sơn. Vô Lượng sơn lúc này đã như rắn mất đầu rồi, lại bị triều đình trách phạt nữa thì e sẽ đoạn hương diệt phái mất, trong già trẻ lớn bé trong đạo quan biết đi về đâu.
Chôn cất xong thi thể ba vị đạo trưởng, mọi người ở Vô Lượng Sơn lặng lẽ từ phía sau núi trở về, Mạc Vấn nhìn thấy mọi người trong lòng rất là xấu hổ, nhưng mọi người cũng không hề trách cứ hắn, trên đường gặp được đều chắp tay hành lễ.
Giờ khắc này Mạc Vấn lại nảy ra ý định gia nhập Vô Lượng Sơn, đám người Thanh Dương Tử khi còn sống luôn muốn để hắn gia nhập phái, giúp uy danh Vô Lượng Sơn lớn mạnh, gia nhập Vô Lượng sơn cũng là thể hiện sự tri ân đối với các vị tiền bối.
Nhưng trầm ngâm một lúc, Mạc Vấn lại bỏ đi ý định này, tiếp theo hắn muốn ra ngoài biển tìm linh vật, vì để cứu sống A Cửu, ngoài điều kiện tiên quyết là không tổn thương người ra, thì hắn sẽ không từ bất cứ thủ đoạn nào để lấy được linh vật, đến lúc đó người bị mất đồ khẳng định sẽ truy lùng hắn ráo riết. Lại thêm chuyện hắn dời núi nữa, chắc chắn sẽ bị trách phạt đấy, tổng hợp lại mà cân nhắc, lúc này gia nhập Vô Lượng Sơn chẳng những không thể vì Vô Lượng Sơn phát dương quang đại, mà còn sẽ khiến tên tuổi Vô Lượng Sơn bị bôi đen.
Sau nửa canh giờ, lão Ngũ trở về, mang tới hai vò rượu trắng cùng đồ dùng tang lễ.
Mạc Vấn đợi lão Ngũ về rồi bước tới khu mộ sau núi, lão Ngũ mang đồ im lặng theo sau, tâm tình của gã cũng rất phức tạp. Ban đầu Mạc Vấn vào núi học đạo, lão Ngũ không có nơi để đi, là Thanh Dương Tử đã cho gã ở lại nhà bếp nương thân, Thanh Dương Tử đối với gã có đại ân. Lão Ngũ lúc này cũng đã biết sát hại đám người Thanh Dương Tử là Liễu Sanh, mà Liễu Sanh năm đó đã từng xuôi nam trợ giúp gã và Mạc Vấn, sự tình diễn biến phức tạp làm gã rất là khó xử.
Khu mộ sau núi chia làm hai khi, phía tây chôn cất đạo nhân dị loại, phía đông chôn cất đạo nhân là người, dựa theo tôn ti thứ bậc Mạc Vấn cùng lão Ngũ đi tế bái Huyền Dương Tử trước. Huyền Dương Tử đối với hắn có ơn truyền đạo giải thích những nghi vấn, phương pháp quy tức (thở kiểu rùa) hắn sử dụng chính là do Huyền Dương Tử truyền thụ, nếu là không có phương pháp quy tức thì hắn sẽ không có cách nào ở lâu trên đỉnh Tuyết sơn, nhưng ân đức lớn nhất của Huyền Dương Tử đối với hắn không phải là truyền đạo, mà là giải thích những điều nghi vấn, là Huyền Dương Tử hiền hậu chất phác luôn sẵn sàng giải thích, nhắc nhở giúp hắn hiểu được bản thân có những mặt u tối cũng không phải là sai lầm, chỉ cần kiềm chế được những ý niệm đen tối, không làm chuyện sai trái thì vẫn sẽ là một người tốt.
Lão Ngũ biết Mạc Vấn có bối phận đặc thù, sau khi đốt vàng mã liền thay hắn dập đầu bái Huyền Dương Tử.
Hai người sau đó đi tới khu phía đông, Mạc Vấn mặc dù trong lòng đau buồn nhưng vẫn không rơi lệ, chỉ im lặng đem hai vò rượu trắng lần lượt vẩy xuống trước mộ phần Cổ Dương Tử cùng Thanh Dương Tử, hắn đã từng đáp ứng với hai người bất kể có thể tìm được A Cửu hay không cũng sẽ trở lại mời hai người uống rượu.
Vẩy rượu xong, Mạc Vấn quỳ một chân trên đất, hành nửa lễ với Thanh Dương Tử.
Lão Ngũ không được bình tĩnh như Mạc Vấn, đến trước mộ phần Thanh Dương Tử khóc lóc nước mắt nước mũi giàn giụa, ơn Thanh Dương Tử năm đó từ bi thu nhận, gã suốt đời không quên.
"Đừng khóc nữa, đi thôi." Mạc Vấn kéo lão Ngũ đang khóc lóc dậy.
"Lão gia, có phải Liễu Sanh điên rồi hay không, y làm sao có thể làm ra loại chuyện này?" Lão Ngũ khóc hỏi.
"Hắn khác với người bình thường." Mạc Vấn lắc đầu, Khai Dương tinh trong Bắc Đẩu Thất Tinh là ngôi sao quỷ dị thần bí nhất, trong Bắc Đẩu chỉ có mình Khai Dương là có thêm một ngôi sao phụ nữa, ngôi sao phụ này đối với ngôi sao chính sẽ sinh ra ảnh hưởng như thế nào không ai biết được, trước mắt thì xem ra ảnh hưởng còn không chỉ giới hạn ở tính cách, Liễu Sanh chết đi sống lại cùng với việc y rất giỏi khống chế cương thi có khả năng cũng liên quan đến ngôi sao phụ thần bí này.
"Lão gia, chúng ta đi báo thù cho ba vị đạo trưởng trước hay là ra đảo tìm kiếm trước?" Lão Ngũ lau nước mũi rồi hỏi.
"Chuyện này tạm thời để sau đã, tìm địa nhũ cùng linh vật trước." Mạc Vấn xoay người đi về hướng nam.
Lão Ngũ nghe vậy gật đầu một cái.
Lão Ngũ trước khi tới đây đã chuẩn bị ít lễ vật cho mất người quen cũ trong nhà bếp, đến giờ vẫn chưa đưa được, khi trở lại sườn núi liền đi ngay đến nhà bếp, Mạc Vấn thấy vậy lại đi tới căn phòng Thanh Dương Tử ở khi còn sống.
Lúc này trong phòng đạo nhân đã đi hết, chỉ còn hai đạo đồng đang quét dọn phòng, Thanh Dương Tử không có nhiều di vật, trong đó có một đôi giày so với những đôi kia thì nhỏ hơn một chút, Mạc Vấn nhận ra đôi giày này, đây là lần trước lúc tới đây hắn đã thay ra, Thanh Dương Tử đã rửa sạch rồi khâu vá lại, muốn chờ lần này Mạc Vấn đến trả lại cho hắn.
Cầm đôi giày ấy lên, Mạc Vấn lại trào dâng cảm giác đau buồn, sau khi xuống núi nếu hắn gặp phải chuyện gì khó khăn, hoặc là có những việc khó quyết định thì sẽ lại trở về Vô Lượng Sơn xin Thanh Dương Tử chỉ giáo. Lão tuy phép thuật không hề cao thâm nhưng đã cho hắn những lời khuyên rất bổ ích, sau khi cha chết lão là người duy nhất có thể khuyên bảo được hắn, Thanh Dương Tử vừa chết đi, sau này dù cho gặp phải vấn đề gì hắn cũng chỉ có thể tự mình quyết định.
Một hồi lâu sau, Mạc Vấn mới dừng bi thương dời bước đến kệ sách, Thanh Dương Tử tính tình không câu nệ, nói năng tùy ý, kệ sách trong phòng lão ngoại trừ kinh văn còn có rất nhiều loại khác, Mạc Vấn xem xét một chút rồi lấy ra một quyển Bách Thảo Kinh, đây là một quyển sách tranh rất cổ, do tiền bối Vô Lượng Sơn sưu tập từ thời nhà Tần, ghi chép rất nhiều loại cây thần dị, khi đi ra đảo nhất định sẽ dùng đến, nếu không thì dù có thấy linh vật tiên thảo hắn cũng chẳng nhận ra được.
Khóc có thể làm vơi bớt nỗi lòng, giải toả áp lực, nhưng Mạc Vấn lại không muốn khóc, cho nên hắn cảm thấy cực kỳ bức bối, trong đầu muôn vàn ý nghĩ nảy sinh.
Lão Ngũ rất nhanh đã trở về, Mạc Vấn khéo léo từ chối Vô Lượng sơn mời lại dùng cơm rồi mang theo lão Ngũ bước xuống núi.
"Lão gia, chúng ta đi đâu tìm địa nhũ đây?" Sau khi xuống núi lão Ngũ hỏi.
Mạc Vấn trầm ngâm chốc lát bèn nói, "Đến nước Đại đi..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.