Tử Di

Chương 33: Linh Căn Nguồn Gốc





Lão bà cũng có tu vi trong người, tu vi thậm trí cao hơn Tạ Ngọc nhưng hơi thở hủ bại đã hiện ra, e rằng cũng là một người sắp gần đất xa trời.
Thấy lão bà bà liên tục dạy dỗ nam hài nhưng hắn chỉ biết vừa khóc vừa gật đầu như đảo tỏi, Tiểu Á không nhịn được nữa đi đến nói:
" Bà bà, dạy dỗ tiểu hài tử như vậy hắn sẽ không nghe lọt tai, giải quyết vấn đề cần phải đi từ gốc rễ."
" Sau này bà bà rời đi rồi hắn một mình sẽ không thể sống nổi!"
Lão bà nghe vậy mới nhìn đến Tiểu Á bằng đôi mắt vẩn đục.
" Ngươi nói phải, lần này hắn chỉ bị hoảng sợ chưa dính đến đau đớn liền vẫn không sợ.
Là lão bà này dạy dỗ không phải."
Tiểu Á đi đến trước mặt nam hài ngồi xuống, kể cho hắn câu chuyện tiểu hài tử đi lừa lọc bị đánh chết tại chỗ còn có sau đó đồng bạn của hắn đi đến trước tiểu hài tử xác chết cười nhạo, cười hắn ngu ngốc mới chỉ nghe vài câu nói liền tin.
Nam hài lúc này mới ngừng khóc, mặt mũi trắng bệch hỏi:
" Ca ca, ngươi nói là thật sao, thật sự tiểu hài tử đó đã bị đánh chết?"
" Đúng vậy đã chết, chết do tin tưởng lời người khác lời nói lại không đi tra thực hư phía sau."
Bấy giờ, nam hài mới hoảng hốt nhận ra hắn tin tưởng cái kia Tiểu Vương nói chuyện liền đã suýt bị đánh chết.
Nam hài càng sợ sệt nép vào lòng bà bà hắn, nhìn Tiểu Á mỉm cười, mới yếu ớt nói xin lỗi với các nàng.
Lão bà thở dài nhìn hắn rồi quay sang các nàng nói:
" Ta muốn dẫn hắn đi giải quyết chút việc, phòng ở các ngươi xin cứ tự nhiên, hai gian phòng bên trái đều trống có thể trực tiếp dọn vào ở."
Nói xong liền dắt theo cháu trai chống gậy ra cửa, nhìn thân mình có chút câu lũ của lão bà, Tiểu Á không đành lòng muốn tiến đến giúp đỡ thì bị nàng kéo lại.
" Lão bà có tu vi trong người, ngươi đi có thể giúp cái vội sao?"
Tiểu Á lúc này mới biết được lão bà hắn coi là yếu thế vừa rồi hoá ra cũng là người tu tiên.
———
Ba người phân thành hai phòng, Chung Ly một phòng còn lại Tiểu Á và Tạ Ngọc sẽ ở chung.
Tiến vào bên trong tuy đơn sơ nhưng may mắn còn thực sạch sẽ, nàng cũng không phải dọn dẹp gì nhiều liền đến gõ cửa phòng hai cái đồng bạn.

Tạ Ngọc ra mở cửa, nàng cũng không khách sáo mà tiến vào phòng ngồi.
Gõ gõ mặt bàn, hai người liền hiểu ý tiến đến ngồi xuống.
Chung Ly đánh giá một chút Tiểu Á mới nói:
" Ban nãy làm rất tốt, không ngờ ngươi dỗ dành tiểu hài tử cũng rất bài bản."
Tiểu Á ngại ngùng đáp:
" Chỉ là chút việc nhỏ, không thể so sánh với ngươi A Ly, nhờ ngươi chúng ta liền đã có phòng ở."
Tạ Ngọc cũng gật đầu tán dương:
" Miệng lưỡi tốt cũng là một loại tài năng!"
Chung Ly không để ý đến hắn mà nói tiếp:
" Các ngươi nhưng đã có hướng đến tông môn?"
" Ta..ta vẫn đang tìm hiểu thêm, sắp tới muốn ra ngoài nghe nghe một chút." Tiểu Á ngập ngừng đáp.
Nàng nghe vậy gật đầu, Tiểu Á cùng nàng tiếp xúc còn ít, cần phải đi thu thập thêm thông tin.
Quay qua Tạ Ngọc muốn nghe ý kiến thì chỉ thấy hắn lắc đầu nói:
" Ta cũng chưa, hai tháng tới chúng ta nên đi ra ngoài nhiều chút."
" Các ngươi linh căn là như thế nào?" Dừng một chút, Tạ Ngọc lại đột nhiên hỏi.
Tiểu Á nghe thấy liền giật mình, nhìn hai người ngơ ngác nói:
" Ta chưa từng trắc linh căn..." Nói xong sắc mặt liền trắng bệch: " Nếu là ta không có linh căn phải làm sao?"
Chung Ly đi đến đặt tay lên vai hắn nói:
" Ta cũng chưa từng trắc nhưng ta tin tưởng hai người chúng ta đều có thể tu luyện!"
" Ngươi chưa tu luyện cũng đã rất lợi hại rồi A Ly, ngươi sau này nhất định sẽ càng lợi hại!"
" Ngươi cũng sẽ như vậy, không cần lo lắng."
Nhìn hai cái đang an ủi lại có chút mê chi tự tin, Tạ Ngọc liền cạn lời.
Mãi một lúc mới cắt ngang hai người nói:

" Xác định một chút linh căn có thể dự định tốt hơn muốn tiến vào cái nào tông môn.
Tuy đại tông môn yêu cầu không cao về linh căn mà coi trọng là tư chất phẩm tính nhưng xuất phát điểm tốt liền đã có lợi thế hơn người."
" Vậy chúng ta nên đi trắc một chút.
" Chung Ly gật đầu nói.
Tạ Ngọc mỉm cười thần bí nhìn hai nàng, chưa nói ra đã bị Chung Ly vỗ vỗ vai:
" Huynh đệ, có đồ tốt liền đem ra đi, nhắc đến linh căn ngươi hẳn là đã có thứ để kiểm tra."
Tạ Ngọc có chút ngạc nhiên nhìn nàng:
" Ngươi lại đoán được, quả thật ta có thứ có thể kiểm tra các ngươi linh căn chỉ là sẽ không xác định được phẩm chất." Nói rồi hắn lôi ra tám màu cục đá đặt lên bàn.
Chung Ly đánh giá cục đá trước mắt, Thấy nó ngoài sặc sỡ một chút cũng không có gì đặc biệt mới hỏi:
" Thứ này là đồ gia truyền?"
" Haha, nhiều lúc thật khó hiểu ngươi mạch não, thế mà lại đoán trúng lần nữa.
Bát sắc đá này được cạy ra từ trắc linh đá ở nhà ta."
"..." Nếu ta nói chỉ là tuỳ tiện hỏi, các ngươi tin sao?
" Thứ này dùng như thế nào vậy A Ngọc?" Tiểu Á cũng gì mò ngắm nhìn.
" Nắm chặt lấy nó rồi tập trung tinh thần là được."
Nói xong hắn trực tiếp làm mẫu cho hai người xem.
Chỉ thấy bát sắc đá trong tay hắn nhanh chóng biến thành màu đỏ, còn có hơi nóng toả ra.
" Ngươi đã đặt xuống che chắn trận pháp chưa?" Chung Ly bỗng dưng hỏi.
Tạ Ngọc buông xuống đá gật đầu nói nàng yên tâm.
Lúc này Chung Ly mới nói tiếp:
" Oa, ngươi là cái đơn hoả linh căn đâu."
Tiểu Á gần đây được phổ cập tu tiên giới tri thức liền cũng đã biết sự lợi hại của đơn linh căn.
" A Ngọc, ngươi linh căn thật tốt!"
" Các ngươi cũng thử xem linh căn, sau đó quy hoạch ra muốn tiến tông môn, chúng ta liền có thể sớm đi thu thập thông tin."
Tiểu Á rụt rè nắm đấy đá, nhắm mắt lại tập trung tinh thần.
Viên đá trong tay có chút lập loè từ từ chuyển thành hai nửa màu đỏ và vàng.
Đợi một chút cũng không thấy thay đổi Tạ Ngọc liền vỗ mạnh vào vai Tiểu Á nói:
" Mở mắt ra đi ngươi, đá đã sắp bị ngươi bóp nát rồi."
Nghe vậy, hắn mới run run mở ra hai mắt, nhìn bát sắc đá ngập ngừng nói:
" Hai màu là song linh căn sao, như vậy ta hẳn là có thể tu luyện đúng chứ?"
" Màu sắc này là kim hoả song linh căn, phẩm chất không thể biết nhưng nhị linh căn liền đã thực không tồi."
Đến lượt Chung Ly, nàng dứt khoát nắm lấy bát sắc đá, tập trung tinh thần nhìn chằm chằm vào đá trong tay.
Nhanh chóng, nó bắt đầu lập loè, từng màu thay phiên nhau lần lượt nhảy.
Một lúc lâu sau vẫn không có dấu hiện muốn dừng lại khiến chủ nhân của nó đã có chút hoài nghi.
Không lẽ, hắn lấy ra là đồ hỏng?
Chung Ly nhìn một lát liền hoa mắt vội nhắm mắt lại thả lỏng.
Lúc bấy giờ, đá trong tay nàng mới dần dần hiện ra sắc tím, màu tím ngày càng đậm bao trùm toàn bộ viên đá.
Mở mắt ra đã thấy hai khuôn mặt gần sát, mỗi cái cảm xúc đều rất phong phú.
Nàng thấy vậy cười hỏi:
" Sao? Thấy ta linh căn ổn không?"
" A Ly đã sớm biết ngươi linh căn? Không phải nói là chưa từng trắc sao?" Tiểu Á tò mò hỏi.
" Là chưa từng trắc nhưng ta được biết đến qua con đường khác." Nàng ba tuổi năm ấy, mẫu thân gánh chịu kiếp lôi dùng dẫn huyết hồn thuật kêu gọi mảnh hồn đi lạc của nàng trở về.
Thân thể này đã sớm bị lôi kiếp để ý, linh căn trong cơ thể cũng mang theo lôi hơi thở dần dần dung nhập.

Cha từng nói trước năm tuổi là giai đoạn hình thành, thân thể sẽ hấp thu nguyên tố thân hoà nhất tạo thành linh căn.
Vì vậy, linh căn không hẳn đều dựa vào di truyền mà còn có tác động của bên ngoài.
Ví dụ như phàm nhân giới ít ỏi người có linh căn bởi vì linh khí mỏng manh, nguyên tố ngũ hành trong không khí rất ít.
Còn về số lượng linh căn, nếu thân thể khó tính chỉ cho phép một loại nguyên tố thân hoà, tốc độ tu luyện liền sẽ nhanh hơn người có thân thể dễ tính.
Bởi vì thân thể họ bất kỳ loại nguyên tố nào cũng có thể xuất nhập, tu luyện phải cố gắng gấp nhiều lần mới có thể lấp đầy được linh căn.
" Hàn nào ngươi tự tin như vậy, đã lâu rồi không xuất hiện người mang lôi linh căn." Tạ Ngọc trầm tư nói.
Chung Ly đặt xuống chuyển màu tím viên đá.
Gõ gõ mặt bàn nói:
" Trắc xong linh căn, mọi người liền lên danh sách tông môn muốn vào đi."
" Không ngờ chúng ta ba cái linh căn đều rất không tồi, tông môn chờ tiến đến liền càng có thể đa dạng!" Tiểu Á cảm thán nói.
Chung Ly liền haha đáp: " Tinh hoa hội tụ đâu, các vị huynh đệ kết bái sao? Một đường đến đây cũng không dễ dàng."
" Được, vậy chúng ta đi uống rượu trước, công việc còn lại để sau." Tạ Ngọc đồng ý, kéo theo hai người đi đến tửu lầu.
Nàng nhìn trước mắt rượu và đồ ăn, vẫn quyết định ăn no trước để mặc hai cái kia thay phiên nhau rót rượu.
Tiểu Á đã tốt hơn lần trước, hai chén mới đổ gục.
Tạ Ngọc chuyển mục tiêu sang Chung Ly, thấy nàng cặm cụi ăn liền nhét chén rượu vào tay nàng nói:
" Huynh đệ kết nghĩa mời rượu ngươi không thể từ chối!"
" Ta là tiểu hài tử không thể uống rượu."
" Nhiều lúc ta thấy ngươi thật không giống mới mười tuổi, cảm giác ngươi tuổi một chút cũng không kém ta!"
" Ta là cái thiên tài, từ nhỏ liền đã thông tuệ..."
Thấy miệng lưỡi nàng bắt đầu hoa ngôn, Tạ Ngọc trực tiếp đưa rượu đến bên miệng nàng đổ xuống..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.