1.
Thật vất vả mới thuyết phục được mẹ, tôi rời khỏi quê hương, một mình lên Thượng Hải tìm việc làm.
Vừa tới Thượng Hải không được bao lâu liền chạy ngay tới nơi tụ họp của bạn cũ.
Bạn cũ phần lớn đều là người bản địa, bởi vậy nên buổi tụ hội này càng giống như tiệc đón gió tẩy trần cho tôi hơn.
Lúc bạn thân Đường Hân đưa tôi vào trong phòng bao, cơ hồ là tất cả mọi người đều đã có mặt, đang chào hỏi với tôi.
Tôi cũng gặp được một số gương mặt quen thuộc đã lâu không gặp.
Nhưng người tôi muốn gặp nhất lại chưa có xuất hiện.
Cái người mà khi còn học đại học, sự hiện diện của anh là điều được mọi người quan tâm nhiều nhất.
Tôi giả bộ lơ đãng đếm số người.
"Ây, có phải là có người chưa tới không?"
Đường Hân nhìn lướt qua đám người trong phòng, "Ừ, những người không ở đây thì đều chưa tới đâu."
"Ồ ~ những người sống ở Thượng Hải tới hết rồi sao?"
Đường Hân lấy điện thoại ra lướt lướt: "Cũng không phải... Kỷ Dữ Hoài chưa tới."
Tôi ra vẻ không thèm để ý, gật gật đầu.
Trong lòng vẫn đang suy nghĩ, sao anh chưa tới nữa?
Đường Hân lôi kéo tôi ngồi xuống: "Bây giờ cậu ta bận rộn lắm, cũng không biết hôm nay có thời gian tới không nữa."
Các bạn học nghe được đề tài đang dừng trên người Kỷ Dữ Hoài, lập tức hưng phấn bắt đầu nghị luận.
"Kỷ Dữ Hoài? Bây giờ cậu ấy thành sếp lớn rồi đó!"
"Còn không phải sao, lãnh đạo to lắm, người ta rất bận rộn nha!"
"Nghe nói đám em gái gần công ty đều quỳ dưới ống quần của Kỷ tổng đó..."
"Cậu bệnh à? Cái gì mà ống quần chứ? Ha ha ha..."
Tôi cũng hùa theo mọi người, nhắc tới Kỷ Dữ Hoài giống như không hề chột dạ chút nào.
Thậm chí là có chút không kiêng nể.
"Lúc Kỷ Dữ Hoài còn đi học cũng đủ đẹp trai rồi đúng không? Thế mà sau khi tốt nghiệp cậu ta còn đẹp trai hơn thế nữa chứ..."
"Đúng thế đúng thế, có hơn nửa trong cái phòng này đều là fan nhan sắc của cậu ta đó..."
...
Sau khi uống được mấy chén, đề tài lại dời lên người tôi.
Sau khi biết tôi muốn tìm việc, có bạn học làm tuyên dụng nói muốn thử phỏng vấn cho tôi, giúp tôi tiếp thêm sức mạnh.
Tôi đã uống ngà ngà say, đương nhiên cũng hào hùng đáp ứng.
"Không hỏi khó là coi thường tôi đó nha!"
Bạn học hơi mỉm cười: "Yên tâm, tôi hơi bị chuyên nghiệp đấy."
Năm phút kế đó, tôi đã được kiến thúc đủ các loại vấn đề khi phỏng vấn.
"Nếu chúng tôi nhận cô, cô có chấp nhận mất đi cái gì không?"
"Làm cách nào để bán giày cao gót cho mỹ nhân ngư?"
"Não cô có màu gì nhỉ?"
...
Đây là thứ câu hỏi phản nhân loại gì vậy chứ?
Phỏng vấn mô phỏng vẫn còn được tiếp tục.
"Có năm lãnh đạo tới, nhưng chỉ có bốn cái ghế, cô sẽ làm gì?"
Tôi đã trả lời đến điên rồi, bắt đầu xuất khẩu cuồng ngôn.
"Nếu giống như Kỷ Dữ Hoài, vậy cứ dứt khoát ngồi luôn lên đùi tôi đi!"
Vừa dứt lời, tôi rõ ràng cảm giác được biểu tình của bạn học đối diện có chút không ổn lắm.
Sao thế? Câu hỏi kỳ lạ như vậy, còn không cho phép tôi trả lời một cách lạ kỳ sao!
Ngay sau đó, phía sau tôi truyền tới một thanh âm trầm thấp.
Thanh âm kia giàu có từ tính, mang theo ngữ điệu gợi cảm nam tính, còn có chút chế nhạo.
"Ồ?"
"Em chắc chứ?"
?!!!
2.
Má nó!
Tôi nháy mắt đã nhận ra được chủ nhân của thanh âm kia, người cũng cứng đờ lại.
Không phải nói Kỷ Dữ Hoài không tới sao?
Anh anh anh... sao đột nhiên anh lại xuất hiện!
Trong phòng đột nhiên yên tĩnh lại, khiến cho tiếng bước chân của người phía sau càng lúc càng rõ ràng.
Tôi nhìn vẻ mặt hóng hớt của đám bạn, ngón chân đã bắt đầu co lại chuẩn bị chạy.
Còn có chuyện gì đáng xấu hổ hơn chuyện nói bậy sau lưng người ta rồi bị bắt gặp sao?
Kỷ Dữ Hoài có phải sẽ cảm thấy tôi là đứa bi3n thái không a a a!
Anh dừng lại sau lưng tôi, thanh âm truyền tới từ đỉnh đầu.
"Hửm? Hình Tư Gia?"
Tôi không dám quay đầu nhìn anh, "A ha ha, đại học bá Kỷ tới rồi sao, hoan nghênh hoan nghênh..."
Anh khẽ cười một tiếng.
"Không nhìn tôi sao? Có người hoan nghênh người khác như vậy à?"
Tôi gian nan xoay cổ: "Hự, tôi... tôi bị sái cổ..."
Sau đó, tôi lia ánh mắt cầu xin sự giúp đỡ về phía Đường Hân.
Thấy tôi đáng thương quá, Đường Hân rốt cuộc cũng mở miệng giải vây: "Ky tổng, không phải cậu nói công ty có hội nghị, không tới được à?"
Kỷ Dữ Hoài nghiêng người, kéo cái ghế bên cạnh tôi ra, vô cùng tự nhiên ngồi xuống.
"Hội nghị, cũng không phải không dừng được."
Tôi cứng đờ ngồi trên ghế, cảm nhận được ánh mắt của anh dừng ở trên người tôi.
"Có người, lại không thể không gặp."
???!
Ai vậy!
Anh muốn gặp ai?
Nam hay là nữ?
Nội tâm tôi đang điên cuồng lặp đi lặp lại vấn đề này, trên mặt lại không dám biểu hiện ra chút nào.
Nếu lúc này người tới là người qua đường, kéo có khả năng sẽ tưởng tôi là người có chướng ngại về ngôn ngữ mất.
"À à, ha ha..."
Kỷ Dữ Hoài lại nhìn tôi cười, "Ban nãy còn muốn tôi ngồi lên đùi em cơ mà, sao giờ lại im lặng như vậy?"
Người này, tâm vẫn đen xì như vậy.
Người bình thường nào có ai cứ nắm mãi lấy lời này không buông vậy chứ!
Tôi run run nói, "Đó... đó chỉ là đùa thôi..."
Đường Hân tiếp nhận được tín hiệu từ tôi, vội giải thích: "Kỷ tổng, hai ngày nữa Gia Gia muốn đi phỏng vấn, bọn tôi đang mô phỏng buổi phỏng vấn cho cậu ấy."
"Phỏng vấn?"
"Có thể trực tiếp hỏi tôi."
Nói xong, Kỷ Dữ Hoài vẫn ung dung đánh giá tôi.
Tôi biết anh là sếp lớn, nhưng ban nãy không phải anh không tới sao!
Hiện tại anh tới rồi, thế mà lại lâm vào bối cảnh xấu hổ thế này.
Tôi vội xua tay: "Không cần không cần, cảm ơn ý tốt của Kỷ tổng."
Đường Hân lại chủ động nói: "Kỷ tổng có kiến nghị gì hay cho Gia Gia không?"
Kỷ Dữ Hoài dựa ra sau nhìn tôi, ít nhiều gì cũng có chút ý tứ sâu xa.
"Giữ nguyên là được."
Đường Hân vô cùng kinh ngạc: "Thật sao? Nhỡ hỏi câu vừa nãy thì cứ trả lời như cậu ấy nói sao?"
Ngón tay Kỷ Dữ Hoài nhẹ gõ xuống góc bàn, đuôi mắt hơi cong lên: "Ừ."
3.
Lúc ấy, tôi cũng không để những lời này của anh ở trong lòng.
Nhưng hai ngày sau, tôi hối hận rồi.
Hiện tại, tôi đang ngồi chính giữa văn phòng của tập đoàn Chính Mậu.
Kỷ Dữ Hoài đang ngồi ngay đối diện tôi!
Người phỏng vấn vừa nhường chỗ ngồi cho anh hiện giờ đang cong eo đứng bên cạnh anh nói chuyện.
Kiếp trước tôi chắc chắn đã cứu cả dải ngân hà.
Thế mà lại phỏng vấn trúng công ty của Kỷ Dữ Hoài!
Chết người chính là, tôi còn nghe được vấn đề mà bọn họ đang thương lượng!
Nhớ tới những lời nói của Kỷ Dữ Hoài ngày đó, tôi luôn có một loại dự cảm rất xấu.
Quả nhiên.
Một phút sau, tôi lại nghe được câu ma chú kia.
Người phỏng vấn hé miệng hỏi:
"Nếu có năm vị lãnh đạo mà chỉ có bốn cái ghế, cô sẽ làm gì?"
Hai tay Kỷ Dữ Hoài đan chéo đặt trước người, ánh mắt chờ mong nhìn tôi chằm chằm.
Tôi cứng miệng, cũng không thể nói như vậy được mà!
Tôi thật cẩn thận hỏi thử: "Nhất định phải như vậy sao?"
Nhất định phải làm tôi khó xử sao, hu hu hu hu.
Người phỏng vấn không nói chuyện, Kỷ Dữ Hoài lại gật đầu: "Nhất định."
...
Tôi yếu ớt trả lời: "Tôi cảm thấy, quý công ty hẳn là vẫn còn những cái ghế dựa khác, xách một cái tới là được..."
Mày Kỷ Dữ Hoài nhăn lại.
Hiển nhiên là không hề hài lòng với câu trả lời này của tôi.
Người phỏng vấn rất biết xem sắc mặt, lập tức nghiêm túc nói với tôi: "Không có ghế thừa, đây là đề bài có hạn chế."
Tôi nhìn Kỷ Dữ Hoài, anh cũng đang nhìn tôi.
Tôi biết anh muốn tôi nói cái gì.
Rốt cuộc thì lúc tụ họp, anh còn cố ý nói: "Giữ nguyên là được."
Còn không phải là câu kia sao?
Nếu tôi nói vậy, chắc là sẽ không phê tôi hồ ngôn loạn ngữ đâu ha?
Tôi thực sự rất thích công ty này.
Xác suất trúng tuyển không lớn, không có năng lực thì chắc chắn không trụ được.
Sau khi trải qua một thời gian ngắn đấu tranh tư tưởng, tôi lại lần nữa xuất khẩu cuồng ngôn.
"Nếu là vị lãnh đạo đang ngồi ở giữa, vậy thì cứ dứt khoát ngồi lên đùi tôi đi!"
Nói xong, tôi còn chỉ chỉ Kỷ Dữ Hoài, chỉ sợ bọn họ không biết tôi nói vị ngồi giữa là vị nào.
Quả nhiên, ngay sau khi tôi nói xong liền thu nhận được hàng loạt ánh mắt sợ hãi kinh hoàng tột độ của những người khác.
Người phỏng vấn vừa hỏi tôi câu kia cũng choáng váng cả đầu óc, run run rẩy rẩy xin lỗi Kỷ Dữ Hoài: "Kỷ tổng, này... xin lỗi ngài, khả năng là lúc HR xử lý sơ yếu lý lịch thì không có chú ý tới..."
Tôi đoán là hắn ta muốn nói: "Không chú ý tới sẽ duyệt qua một đứa ngốc."
Kỷ Dữ Hoài lại bật cười.
Tiếp theo, tiếng vỗ tay vang vọng khắp phòng họp.
Kỷ Dữ Hoài vừa vỗ tay vừa gật đầu liên tục: "Hay! Vô cùng hay! Công ty rất cần những nhân viên như cô!"
"Cô trúng tuyển rồi!"
Người phỏng vấn lại ngu người, hết nhìn tôi rồi lại nhìn Kỷ Dữ Hoài, trong ánh mắt là vẻ không thể tin được.
Tôi: Gud job ~
4.
Tôi nổi tiếng rồi, nổi khắp cả công ty, trên dưới trong ngoài đều bị tin tức của tôi làm cho kinh thiên động địa.
Người trong công ty đều đã biết.
Có một nhân viên mới gan to bằng trời, lúc phỏng vấn liền mời Kỷ tổng Kỷ Dữ Hoài ngồi lên đùi mình.
Còn được Kỷ Dữ Hoài khen ngợi nữa, trực tiếp cho người thông qua buổi phỏng vấn.
Mọi người nghị luận sôi nổi vì tôi, rốt cuộc tôi là nhân viên thế nào mới có thể khiến Kỷ tổng ít khi nói cười lại có thể chủ động vỗ tay khen ngợi như thế.
Vốn tưởng rằng một đám người trúng tuyển nhiều như vậy, tôi chắc chắn có thể trà trộn vào.
Kết quả không biết là ai rảnh rỗi, đã sớm tiết lộ tên của tôi ra ngoài.
Lúc dọn đồ tới tìm chỗ làm việc, tôi đã thu được toàn bộ sự chú ý của đám đồng nghiệp trong phòng.
"Là cô ấy sao? Người mới kia?"
"Hình như vậy, họ Hình, họ này hiếm thấy lắm, chắc chắn là cô ấy."
"Ngầu thật đó, thế mà dám bảo Kỷ tổng ngồi lên đùi mình..."
...
Còn có chị đại trực tiếp chào hỏi với tôi luôn: "Tiểu Hinh, em có phải là người lúc phỏng vấn nói chuyện đó không?"
Tôi:...
Chuyện gì!??
Không có chuyện gì hết!!!
Kỷ Dữ Hoài, tôi hận anh.
Sao anh càng lớn tâm địa càng đen tối như vậy chứ!
Nhưng không nghĩ tới là, rất nhanh thôi, Kỷ Dữ Hoài cũng bị phản phệ.
Tôi vốn là người nổi bật nhất trong đám người mới vào công ty, anh còn cố tình không biết đủ mà tới tìm phiền phức.
"Hình Tư Gia, vị trí của cô không phải ở đó."
Tôi đột nhiên cảm thấy có gì đó sai sai, vội vàng bảo vệ đồ đạc của mình: "Có chuyện gì sao? Không phải tôi đã được chọn vào vị trí này rồi à?"
Đây là công việc mà tôi phải vứt bỏ mặt mũi để đổi lấy đó, đừng đuổi tôi đi mà!
Trưởng phòng hơi mỉm cười với tôi.
"Không có, chỉ là Kỷ tổng cảm thấy cô rất ưu tú, cho nên thăng chức cho cô."
Đám đồng nghiệp khác trợn mắt há mồm
Thế là tôi từ công nhân viên chức lập tức phi thăng lên thành tổ trưởng.
Có thể nói là người được thăng chức nhanh nhất trong lịch sử công ty.
Lúc ngồi ở vị trí tổ trưởng, vẻ mặt tôi chỉ toàn dấu chấm hỏi.
Kỷ Dữ Hoài, đây là... bộc phát lương tâm?
Cảm thấy lúc phỏng vấn đã làm khó tôi, cho nên đây là quà tạ lỗi?
Có điều, sau khi trưởng phòng sắp xếp vị trí cho tôi xong, tôi cứ cảm thấy có gì đó không đúng.
Vị trí này... sao giương mắt lại nhìn thấy văn phòng của Kỷ Dữ Hoài vậy?
Kỳ quặc thật sự.
May mà có cửa chớp ngăn cách.
Tôi đang suy nghĩ, giây tiếp theo, cửa chớp bị kéo lên.
Kỷ Dữ Hoài đứng trước cửa kính pha lê, ánh mắt như có như không đảo qua chỗ tôi.
Tôi vừa định dùng khẩu hình nói tiếng cảm ơn với anh.
Đột nhiên "xoạt" một cái.
... Cửa chớp lại bị kéo xuống.
Má nó, anh chơi trò gì vậy?
Không lâu sau đó, Kỷ Dữ Hoài đẩy cửa đi ra.
"Nửa tiếng sau, mọi người mở họp."
Tốt lắm.
Lập tức chấp hành!
Lần đầu tiên tham gia hội nghị của công ty, ít nhiều gì cũng có chút hưng phấn nho nhỏ.
Dẫn tới việc tôi cũng không chú ý tới dưới vẻ ngoài bình tĩnh của đám đồng nghiệp là nội tâm đang điên cuồng xao động.
Vấn đề xuất hiện vào lúc nào?
Đương nhiên là vào lúc mở họp rồi.
Tôi cần cù chăm chỉ sắp xếp lại giấy tờ cần thiết, sau đó liền tới phòng họp từ sớm.
Các đồng nghiệp lục tục tiến vào, lại lục tục đi ra ngoài.
Nhìn thấy bọn họ đang dọn ghế, tôi có chút tò mò, nhưng cũng không quá để ý.
Không lâu sau, phòng họp liền ngồi kín.
Đúng thế, là kín hết chỗ.
Kỷ Dữ Hoài còn chưa có tới đã không còn cái ghế nào trống nữa.
Vị trí chính giữa thuộc về sếp lớn lại không có cái ghế nào.
Tôi không khỏi cảm thấy may mắn khi mình chọn một cái góc nhỏ bé này.
Chốc lát nữa Kỷ Dữ Hoài mà mắng người thì cũng không mắng tới lượt tôi!