Tu Đạo

Chương 5:




Tuy may mắn nhận được linh vĩ nghìn năm, chớp mắt liền trở thành thiếu niên mười bốn, mười lăm tuổi, thế nhưng thần trí Hòa Dã bất quá chỉ là một tiểu hồ vừa tròn một năm tuổi.
Nó vừa thấy trùng điệp này nọ là liền hóa nguyên hình, bay nhảy đuổi theo cho bằng được, mặc kệ xiêm y rơi rớt đâu cả. Sau khi ngoạn chơi khỏa khuê, quay về chỗ cũ, không mất áo thì mất quần, lần nào cũng trần nửa thân mà chạy về.
Xích Tây đi theo mắng vài lần, Hòa Dã đều cúi đầu, rươm rướm nước mắt, bộ dáng vô cùng đáng thương. Thấy thế, hắc miêu kia cũng không đành lòng trách móc nữa, thế là cả ngày đành phải chạy theo tiểu hồ mà lượm nhặt quần áo.
“Nếu thấy phiền thì ngươi dạy hắn khẩu quyết xuyên y (mặc quần áo) đi, chẳng phải rất tiện lợi sao?” Hôm ấy, Xích Tây đang làm nhiệm vụ nhặt quần áo cho Hòa Dã thì vô tình Long Trạch trông thấy. Nghe lời chỉ điểm của sư phụ xong, Xích Tây vỗ trán, tự trách bản thân thế nào lại không nghĩ đến khẩu quyết kia, đỡ tốn bao công sức của chính mình.
Ngày trước, pháp lực Hòa Dã chưa đủ nên chỉ có thể tự mặc quần áo. Nay nó đã trở thành thiếu niên mười bốn tuổi, pháp lực nghiễm nhiên cũng tăng cao hơn, chỉ cần học khẩu quyết là có thể làm phép.
Ý đã quyết, Xích Tây liền đưa tay chộp nhanh lấy tiểu hồ ham chơi đang cong vuốt chực chờ leo lên gốc cây đào gần đấy. “Đừng mê chơi nữa, lại đây ta dạy cho khẩu quyết, sau này mỗi lần biến hình thành người thì nhớ niệm trong lòng, tức khắc quần áo sẽ chỉnh tề cả.”
Tiểu hồ ngơ ngác nghiêng đầu, ra chiều không hiểu.
Hai tay Xích Tây ẵm dưới nách tiểu hồ, rồi nâng tiểu vật ấy đến trước mặt, “Ngươi biến thành người trước rồi ta sẽ dạy khẩu quyết cho.”
Nghe thế, tiểu hồ liền thụt cổ, nhắm nghiền hai mắt, nín thở. Một khắc sau, nó thở dài, chầm chậm tròn mở đôi ngươi, cái miệng cong lên.
“Vẫn chưa thành thạo biến hình sao?” Giọng điệu Xích Tây tuy chỉ hơi hậm hực, nhưng nghe rõ ý trách mắng.
Phốc một cái, tiểu hồ dài chưa được nửa tấc trong vòng tay liền hóa thành thiếu niên với làn da trắng nõn, lóng lánh mấy giọt mồ hôi dưới ánh nắng mặt trời. Gãi gãi chóp mũi, Hòa Dã nhoẻn cười toe toét, “ta lười tự mình biến hóa lắm, chi bằng Nhân cho ta độ khí, chẳng phải tiện lợi hơn sao!” Lời vừa dứt, tiểu hồ liền kéo cổ Xích Tây xuống.
Cổ vừa bị kéo, Xích Tây lập tức đặt tay lên thắt lưng Hòa Dã. Hài đồng béo nhuyễn ngày trước đã không còn, lòng Xích Tây bỗng nhiên trở nên khác lạ hơn; hắn đảo mắt một lượt, đôi chân thon dài, vòng eo nhỏ nhắn, quả nhiên rất vừa mắt a…
Toàn thân hắc miêu chợp mắt liền đẫm mồ hôi. Hắn thầm trách mắng bản thân, mấy tháng vừa rồi chưa hạ sơn, hôm nay vừa nhìn thấy Hòa Dã, cư nhiên lại tư khởi xuân lai (nổi lên ý niệm đen tối J).
“Lộn xộn quá! Buông ta ra!” Tạp niệm nổi dậy, khiến Xích Tây cũng không còn tâm trí giỡn đùa với Hòa Dã. Hung hăng kéo cánh tay trắng nõn khỏi cổ mình, hắn khoác thêm mấy lớp áo lên người Hòa Dã rồi kéo đối phương về phòng.
Hòa Dã thấy Xích Tây bỗng nhiên thay đổi thái độ, trong lòng nó không khỏi có chút ủy khuất. Tuy nó để mặc Xích Tây xềnh xệch kéo đi, Hòa Dã vẫn nhịn không được mà than thở, “Sao lại nổi giận với ta, đừng nói vì ta tham một hơi của ngươi chứ…”
Khi đã trở về phòng, bầu không khí giữa hai người vẫn không khá khẩm hơn phần nào.
Hòa Dã cũng nhanh chóng mất đi hứng thú học hành. Nó cầm lấy khẩu quyết Xích Tây vừa viết rồi bô bô niệm đọc, âm chữ nhòa cả vào nhau, không đâu vào đâu, quần áo cũng theo khẩu quyết kia mà biến hóa tá lả. Lóa một cái, quần áo bay đâu hết cả; khẩu quyết vừa niệm, từ đâu liền bay ra cái quần dài chụp thẳng vào đầu Hòa Dã. Nó thản nhiên dỡ xuống rồi quay đầu nhìn Xích Tây. Thấy sắc mặt đối phương vẫn bình tĩnh như không có chuyện gì, nó liền quăng cái quần kia đi, bĩu môi rồi tiếp tục niệm. Lần này có áo mà không có quần. Niệm tiếp! Hai vai liền bị cái quần quấn chặt lấy. Hết lần này đến lượt khác, Hòa Dã thật nhanh cảm thấy thú vị. Thế nên nó cứ cởi rồi niệm, niệm xong lại cởi, vô cùng thích thú.
Chỉ khổ cho Xích Tây.
Phòng trung thuật không hề câu nệ nam hay nữ, chỉ cần khoái họat là được.
Thiếu niến toàn thân trắng nõn, tướng mạo xinh đẹp, ở bên hắn cứ hết cởi rồi mặc, không hề che đậy gì cả, khiến Xích Tây khí huyết nghịch hành, sông cuộn biển gầm một trận trong người, biết là không nên nghĩ đến nhưng không thể không nghĩ.
“Ngươi tự luyện đi! Luyện không xong thì không được ra ngoài!” Xích Tây nghiến răng quát một câu rồi đứng dậy, xông thẳng ra ngoài, chỉ cầu trúng gió mà giảm bớt hỏa nhiệt trong người.
Hòa Dã mải mê vui chơi nên cũng không để ý đến hắn.
Đứng ở giữa vườn, hàn phong phe phất, Xích Tây cảm giác có phần bình tĩnh hơn. Lòng hắn không khỏi thầm mắng vị hồ ly đại tiên kia, vô duyên vô cớ lại giúp Hòa Dã lớn nhanh như vậy, khiến bản thân hắn cư nhiên đối tiểu hồ một năm tuổi mà sôi trào khí huyết, trỗi dậy dục niệm. Suy đi tính lại, có lẽ vì phòng trung thuật của hắn chưa đạt tới hỏa hậu nên chưa thể kiềm chế thành thục? Nghĩ đến đó, Xích Tây liền hăng hái quyết tâm sẽ hẹn Sơn Hạ một ngày gần đấy xuống núi luyện phòng trung thuật.
Trưa hôm ấy, Hòa Dã sau khi chơi đùa một trận khỏa khuê liền chán. Từ sau khi luyện khẩu quyết xuyên y kia, Xích Tây không còn theo sau nó nữa. Trung tâm của mọi tiếng cười đích hồ điệp Thánh cũng không biết bay đi đâu mất. Thượng Điền thì đang ngủ trưa, nghe bảo là để dưỡng nhan sắc. Điền Khẩu thì theo Hùng Nhất ra ngoài.
Thật chán a!!!!
Hòa Dã ngồi bệch xuống đất, co gối tựa cằm, thầm mong Hùng Nhât và Điền Khẩu mau mau trở về.
Một lúc sau, vì phơi nắng lâu nên tiểu hồ thật mau liền thấy buồn ngủ. Đang nửa mê nửa tỉnh thì chỗ thái dương của nó cảm giác nhồn nhột. Nó khó chịu kêu khẽ một tiếng rồi ngẩng đầu. Ngồi trước mặt nó là sơn miêu ngày trước. Lập tức, toàn thân Hòa Dã hóa đá.
“Nhà ô long xích phượng từ khi nào thành động hồ ly thế kia? Đáng yêu thế này mà Xích Tây kia vẫn còn tâm trạng xuống núi tìm hoa vấn liễu, chẳng phải quá lãng phí sao?” Sơn miêu kia mỉm cười thích thú.
Mồ hôi lạnh không ngừng tuôn chảy trên lưng Hòa Dã. Nó cắn môi, không dám hó hé tiếng nào.
“Ta nói Sơn Hạ ngươi, mỗi lần đến đây sao không biết giữ thể diện bản thân thế hả?” Xích Tây từ đâu xuất hiện kịp thời, Hòa Dã lập tức dựa lưng vào chân hắn.
Sơn Hạ nhếch mép cười khinh khỉnh, “Ta thế nào mà ngươi bảo không biết giữ thể diện?”
Xích Tây khịt mũi, “Ngươi lúc trước nuốt chửng phụ thân Hòa Dã vào bụng, bây giờ đừng có mà dọa hắn. Cẩn thận có ngày hắn tìm ngươi trả thù!”
Sơn Hạ đưa mắt nhìn Xích Tây rồi lại hướng về phía Hòa Dã. Sau đó hắn phá lên cười to hơn. “Nguyên lại là tiểu hồ ngày trước. Mấy tháng không gặp mà đã xinh đẹp thế này rồi! Tiểu hồ nửa tuổi nhỏ như thế sao nhớ rõ hình thù này nọ, chỉ sợ đã quên ta từ lâu rồi.” Vừa nói xong, sơn miêu rút từ ống tay áo mấy cánh hoa hạnh trắng toát rồi cài bên tai Hòa Dã. “Tặng ngươi! Thật dễ thương quá đi. Trước tạ lỗi với ngươi, về sau ta hứa sẽ không ăn thịt ngươi, thế nên đừng sợ ca ca nữa, được không?”
Hòa Dã tuy vẫn có chút e ngại nhưng vì thấy sơn miêu có vẻ thành khẩn nên nó gật đầu nhẹ một cái, cánh hoa hạnh bên tai điểm son, làm tăng thêm vẻ thẹn thùng của tiểu hồ.
“Ngươi là ca ca của ai hả? Đừng có ở đây mà nhận bà con bậy bạ. Nếu còn không xuống núi thì sẽ muộn mất!” Xích Tây đột nhiên giở giọng giận hờn. Hắn bước thẳng qua mặt Hòa Dã, đưa tay thúc giục Sơn Hạ.
“Nhân! Các ngươi xuống núi ngắm hoa sao?” Hòa Dã liếc mắt thấy Xích Tây hối hả bước đi, nó lập tức níu lấy ống tay áo của đối phương, nhanh miệng hỏi. “Cho ta đi với!”
Xích Tây nhíu mày, hắn và Sơn Hạ vốn là đi tu thuật, sao có thể mang theo Hòa Dã? Hắn gằn giọng, “Không được nháo, ở nhà đi!”
Hòa Dã không nói gì, lẳng lặng buông ống tay áo của Xích Tây. Nhiều ngày nay Xích Tây đối nó có chút lãnh đạm, nay đi ngắm hoa cũng không chịu dẫn nó theo. Đã thế, nó càng phải đi.
Sơn Hạ bỗng nhiên lên tiếng, “Tu thuật cũng không mất đến hai ngày, trấn dưới núi mấy bữa nay đang họp chợ, rất náo nhiệt, hôm nay ngươi dẫn hắn đi ngoạn, ngày mai chúng ta đi tu thuật cũng không muộn.”
Xích Tây thấy Sơn Hạ phút chốc biến thành người tốt, còn mình thì không thể phồng mang trợn má với Hòa Dã nên đành thuận theo.
Vừa thấy Xích Tây gật đầu, Hòa Dã nhoẻn miệng cười tươi rói, ríu rít quay sang Sơn Hạ, “Đa tạ ca ca!” Rồi nó vui vẻ nhảy chân sáo về trước.
“Người đừng có mà để mắt tới hắn!” Xích Tây lập tức rảo bước theo sau, nhưng hắn không quên ngoảnh đầu hậm hực với Sơn Hạ.
“Ngươi để mắt tới hắn thì ta sẽ để mắt tới hắn.” Bỏ mặc lời cảnh báo của đối phương, Sơn Hạ cười vui vẻ.
“Ngươi định theo ta ganh đua tranh giành đến khi nào?” Xích Tây nhíu mày, trừng mắt nhìn người bạn tri kỷ của mình.
“Ta đây bất quá chỉ muốn chứng minh, thần miêu gì gì đó nhà ngươi cũng chỉ là miêu, nhiều hơn dòng họ sơn miêu bọn ta hai cái đuôi nhưng lại chẳng có tích sự gì! Ha ha ha…” Sơn Hạ khoái chí cười lớn tiếng hơn, rồi bước thật nhanh về phía Hòa Dã.
Xích Tây vỗ trán thở dài, tự hỏi chính mình ăn ở thế nào mà có một tên bằng hữu như thế, rồi hắn cũng tiếp bước đi theo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.