Tu Đạo

Chương 14:




Hướng mắt nhìn Hòa Dã, lòng Xích Tây không khỏi nôn nao. Nơi hạ thể trướng lên không nhỏ. Hòa Dã vầng trán ướt đẫm mồ hôi, mấy lọn tóc vương lại trên gương mặt ửng hồng, tán loạn nơi cánh cổ, ánh mắt mơ màng, hơi thở dồn dập, bờ môi khẽ mở, hồng nhuận say người dưới ánh nến chập chờn.
“Sảng khoái không?” Xích Tây dịu dàng hỏi.
“Ân!” Hòa Dã mỉm cười trả lời.
Xích Tây liền nở nụ cười có chút quỷ ý. Mấy ngón tay bắt đầu mân mê, mò mẫm xuống tiểu huyệt của Hòa Dã.
Hỏa hồ toàn thân lập tức cứng lại, thanh âm trầm thấp, sắc mặt có chút trắng ra. Trước đó Thượng Điền đã giảng giải qua cho hắn, nhưng nghĩ tới những gì sẽ xảy ra, Hòa Dã không khỏi có chút sợ hãi.
Xích Tây thấy thế, lòng không khỏi thắt lại, hắn cơ bản không muốn làm đau Hòa Dã.
Suy nghĩ vừa dấy lên trong đầu, hắc miêu liền trở mình, ôm Hòa Dã vào lòng, “Hôm nay vậy thôi, hôm khác sẽ tiếp tục, ngươi ngủ đi.” Nói rồi, Xích Tây kéo chăn, đắp lại cho cả hai. Hắn không dám ôm chặt Hòa Dã, vì sợ đêm khuya, chính mình kiềm lòng không được.
Một lúc thật lâu không ai trong bọn hắn nói tiếng nào. Xích Tây liếc nhìn Hòa Dã, chợt nhận ra bờ vai tiểu sủng vật đang run nhè nhẹ. Xích Tây vội vàng nâng cằm Hòa Dã quay về phía mình, liền phát giác gương mặt tiểu vật này đã ràn rụa nước mắt tự khi nào.
Xích Tây phút chốc tay chân luống cuống cả lên, “Hòa Dã làm sao thế? Sao lại khóc?”
Hòa Dã nghẹn ngào một hồi, rồi mới mở miệng, “Nhân… Nhân chưa từng thích Hòa Dã sao…?”
Xích Tây ngẩn người, chẳng hiểu vì cớ gì tiểu sủng vật này lại có ý nghĩ kỳ quái ấy.
Hòa Dã nhắm mắt, không nhìn đến Xích Tây, mí mắt run run, bờ mi đẫm lệ, bộ dáng vô cùng đáng thương, “Ân… Nhân ở cạnh Hòa Dã… chỉ vì ta trước đây lỡ nuốt nguyên khí của ngươi… Chi bằng bây giờ ta ói ra nội đan, trả lại cho ngươi… không ai nợ ai… dù có chết cũng…” Càng nói càng thương tâm, Hòa Dã thút thít một lát rồi không nói nữa.
“Nói bậy bạ gì đó?” Xích Tây rối loạn không thôi. Hắn vội vàng dùng tay áo lau đi nước mắt của Hòa Dã, lòng không khỏi tức giận, “Ngươi đừng nói mấy lời kỳ quái đó nữa! Gì mà trả lại nội đan cho ta, rồi chết chóc này nọ, sau này không được nói như thế, nghe chưa?”
Hòa Dã khịt mũi, “Dực sư phụ có dạy ta, phòng trung thuật này chỉ có thể tu với người mình thích nhất. Nhân ngày xưa mỗi lần xuống núi, trên người luôn có mùi son phấn mà trở về. Mấy ngày nay, ngươi lại không muốn tu thuật với Hòa Dã… Hôm nay được một chút rồi dừng lại… Chẳng phải Nhân thích mấy vị cô nương, thiếu niên dưới núi… chứ không thích Hòa Dã sao?”
“Hồ ngôn loạn ngữ!!!” Xích Tây nghe đến thế, lòng không khỏi thầm trách nhị sư phụ đã dạy Hòa Dã mấy lời ngụy biện. Hắn vội vàng vỗ vai Hòa Dã, bối rối nói, “Nhân như thế nào lại không thích Hòa Dã! Cả sơn trang này, không phải, cả núi này, cũng không đúng, phải là cả thiên hạ này! Đúng rồi, cả thiên hạ này, ta thích nhất là Hòa Dã!” Xích Tây hối hả giải thích, cơ hồ muốn cắn cả vào lưỡi. “Chính là hôm nay, ta sợ ngươi đau, sợ ngươi vất vả, đợi đến ngày mai, nhất định ta sẽ tu luyện cùng ngươi!”
“Chính là… đợi một ngày rồi lại một ngày, rốt cuộc… đợi đến khi nào?” Ánh trăng ngoài cửa soi mình qua cửa sổ. Hòa Dã đôi mắt trong sáng, ươn ướt ngấn lệ, tròn xoe nhìn Xích Tây, tựa như hai hòn bảo thạch, lóe sáng giữa đêm tối khuya khoắt, khiến lòng Xích Tây không khỏi xôn xao.
Mỹ nhân trong lòng tự nguyện hiến dâng. Hắn tu đạo chứ không phải tu thành phật. Mỡ dâng tận miệng mèo. Mèo không ăn là mèo ngu.
Xích Tây bước xuống giường, thắp lại ánh đèn, rồi tìm lấy trong tủ quần áo chai dược.
“Hòa Dã nằm sấp xuống được không?” Xích Tây ngồi lên giường, tay vuốt ve làn da mịn màng của Hòa Dã.
Hòa Dã ngoan ngoãn nghe lời, gương mặt đỏ ửng, xoay người gục xuống.
“Nâng đùi lên.”  Hòa Dã liền co chân, nâng mông, mặt úp vào gối, hai bên tai đỏ chín.
Xích Tây hít một hơi thật sâu, cố gắng trấn tĩnh lòng mình. Hắn đưa tay xoa lấy đôi đùi trắng nõn của hỏa hồ, rồi nhẹ nhàng tách ra.
Tiểu huyệt đỏ hồng như nụ hoa hiển lộ trước mắt. Tay quết dược, xoa xoa rồi chạm vào tiểu huyệt. Lập tức nụ hoa ấy co rút lại. Cảnh tượng dâm mị kề ngay trước mắt, khiến Xích Tây huyết khí dồn hết lên não, cơ hồ muốn bốc cả khói.
Nhờ có dược trơn, Xích Tây nhè nhẹ đẩy một ngón tay vào nụ hoa kia dễ dàng hơn.
Bên trong tiểu huyệt thật chặt, lại nóng bỏng không thôi. Hắn vừa đẩy vào, tiểu huyệt theo bản năng mà đẩy trở ra. Xích Tây chợt dừng lại, ân cần hỏi, “Đau không?”
Hòa Dã vùi mặt trong gối, lắc đầu lia lịa, rồi lại cất lên một tiếng, thanh âm có chút rầu rĩ, “nhưng cảm giác có chút… kỳ quái…”
Được tiểu sủng vật cho phép, Xích Tây tiếp tục hướng ngón tay vào sâu hơn, tốc độ thật chậm, đẩy vào một chút, rút ra một chút, rồi lại đẩy vào sâu hơn. Tiểu huyệt nhờ dược trơn hết nuốt vào lại nhả ra vật lạ xâm nhập kia. Được một lát, ngón tay Xích Tây bắt đầu mò mẫm những thớ thịt bên trong.
Hòa Dã chợt rên khẽ một tiếng. Hạ thể vừa giải phóng khi nãy liền trướng lớn trở lại.
“Cảm giác khá hơn chưa?” Hơi thở Xích Tây có phần nặng nề hơn.
Hòa Dã thở nhẹ, quay đầu hướng Xích Tây nói, “Cảm giác kỳ quái… trong bụng dường như có chút dương khí… nhưng lại không giống lắm…”
Xích Tây rút ra ngón tay một chút, rồi chầm chậm đẩy thêm một ngón vào, hướng thẳng vào điểm yếu trong tiểu huyệt. Hòa Dã thắt lưng co rút, hạ thể dương trướng hơn, bắt đầu rơi “lệ”.
Xích Tây mím môi, tự dằn lòng mình: bình tĩnh! Phải thật bình tĩnh! Rồi hắn ra vẻ tiêu sái, nói với người tình trước mặt, “Hòa Dã nếu nhịn không được, liền phóng ra, không sao đâu.”
Ánh mắt ươn ướt ngước nhìn Xích Tây, thanh âm yếu ớt lên tiếng, “Nhân vẫn chưa sao?”
Xích Tây cười hai tiếng khô khốc, “Ha ha, ta… này… đạo hạnh cao… đạo hạnh í mà!”
Đến khi tiểu huyệt Hòa Dã ngậm chặt lấy ba ngón tay của Xích Tây, nụ hoa tường vị cơ hồ muốn nở rộ một màu đỏ hồng.
Hòa Dã nhẫn không được, đành bắn ra lần hai.
Thông thường mà nói, khi ba ngón tay vào được, liền có thể hành động. Khả Xích Tây vì thương tiếc cùng xót lòng, sợ làm đau Hòa Dã, nên hắn đành cắn răng chịu đựng, không ngại hạ thể mình đang gào thét mà đẩy vào ngón thứ tư.
Được một lát, nhẫn nại lên tới đỉnh điểm, Xích Tây đành nâng thắt lưng, cố gắng dằn lòng mình thả lỏng một chút rồi đâm vào tiểu huyệt đang nở rộ. Đóa hoa kia lập tức ngậm hắn thật chặt.
“Hòa Dã đau không?” Xích Tây ngừng động tác, cắn răng hỏi.
Hòa Dã lắc đầu, “Không đau.” Nhưng thanh âm có chút nghẹn ngào.
Xích Tây không khỏi có chút ảo não trong lòng, thầm trách bản thân quá nóng vội mà làm đau Hòa Dã.
Thế nhưng suy nghĩ vừa dứt trong đầu Xích Tây, Hòa Dã cư nhiên lại trườn thân mình về sau, hạ thể được tiểu huyệt nuốt sâu vào hơn, cơ thịt nóng bỏng ngậm mút côn th*t không thôi.
Một khắc thăng tiên!
Xích Tây hít mạnh một hơi, suýt chút nữa đã tiết cả ra, thật là muốn dọa người mà!
“Tiểu yêu tinh!” Xích Tây vỗ mạnh hai bờ mông căng tròn của Hòa Dã. Tiểu huyệt kia thế nhưng lại mút chặt hơn nữa, khiến hắc miêu rùng mình thật mạnh.
Cẩn thận đong đưa thắt lưng, Hòa Dã phối hợp hoàn hảo với nhịp độ của Xích Tây. Đâm xuyên mấy lần, Xích Tây rốt cuộc cũng xuất nhập dễ dàng hơn.
Xích Tây đang định tăng tốc thì Hòa Dã chợt ngoảnh đầu nói, “Ta muốn xoay người lại!”
“Sẽ rất đau đấy!” Xích Tây cúi người, tay đặt lên bờ vai ướt đẫm mồ hôi của Hòa Dã, cơ hồ muốn ngăn hỏa hồ.
Hòa Dã cắn môi, ánh mắt ủy khuất, “Chính là… ta muốn… nhìn mặt Nhân…”
Bựt!
Sát chiêu là đây!
Bao lý trí còn lại trong đầu hắc miêu xem như bị chém đứt sạch. Xích Tây không nói thêm lời nào. Hắn đặt tay lên thắt lưng Hòa Dã, rồi cẩn thận giúp tiểu sủng vật xoay người lại. Hòa Dã không khỏi rên lên một tiếng, trán Xích Tây cũng ướt đẫm mồ hôi.
Đặt hai đầu gối Hòa Dã lên vai mình, Xích Tây ôn nhu nói, “Đừng cố quá sức.”
Hòa Dã tròn mắt, hai hàng lệ chảy dài, thân thủ vội vàng ôm lấy cổ Xích Tây, “Thích Nhân nhất!”
Lòng Xích Tây liền hóa ôn nhu. Hắn dịu dàng vuốt tóc Hòa Dã, “Ta cũng thích Hòa Dã nhất.”
Tiếp sau đó động tác Xích Tây có phần mạnh mẽ hơn, tiến độ cũng nhanh hơn nhiều lần. Hòa Dã nhịn không được, mở miệng định hô hoán.
Thanh âm chưa kịp thoát ra liền bị Xích Tây hôn ngược trở về.
Tinh hoa bắn phóng khi hạ thể vẫn chôn chặt trong nụ hoa đỏ thẫm. Xích Tây thế nhưng lại mân mê xuất nhập thêm vài lần, rồi mới chịu rút ra.
“Cảm giác rất ấm!” Hòa Dã dụi đầu vào ngực Xích Tây, mỉm cười hạnh phúc. Sau đó, hắn ngáp một cái thật dài, đầu cò cọ vào tấm ngực rộng, rồi thật nhanh thiếp đi.
Xích Tây ôm Hòa Dã trong lòng, cảm giác bùi ngùi không thôi. Hắn nghĩ trước giờ bản thân vì sợ làm đau Hòa Dã mà chần chừ do dự, nay mọi chuyện suôn sẻ, lòng hắn vô cùng nhẹ nhõm.
Xích Tây không nói lời nào, chỉ nép chặt hỏa hồ vào ngực mình, cảm giác an tâm sưởi ấm lòng hắn.
Khẽ hôn lên vầng trán Hòa Dã, Xích Tây cũng dần dần thiếp đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.