Tử Đằng Không Nở Lần Hai - Không Còn Là Nữ Phụ

Chương 95: Tử Đằng_ Sinh ra trong mùa xuân




Chu Khuynh Cơ cắn chặt môi đến bật máu, cô ả rút ra chiếc dao găm giắt bên hông, bất chấp tất cả lao tới.
Bỗng nhiên một tiếng "ẦM" rúng động cả không gian vang lên, có thể cảm nhận cả quả núi cũng bị chấn động mà lắc lư. Một quả đạn pháo vừa được bắn ra tiếp, họ chính là muốn khoét rỗng quả núi này ra đây mà!
Không riêng gì Chu Khuynh Cơ mà  Trình Phong Lữ, Chu Tử Đằng (cùng Bạch Ngân Đằng) cũng bị vụ nổ ấy làm mất thăng bằng dẫn đến té nhào. Đồi núi dốc lại có nhiều đá nhọn, Trình Phong Lữ từ đầu đến cuối phải dùng cả thân hình che chắn mẹ con Chu Tử Đằng, đảm bảo cô cùng con bé không trầy trật. Đổi lại, khắp người anh không miếng da nào không bị rách, không miếng thịt nào không bị thương. Anh cố lê đôi chân máu chảy đã khô, dường như nó đang mất dần cảm giác. Gương mặt anh nhợt nhạt hẳn đi, anh đã mất máu quá nhiều, anh chủ còn cầm cự được một lát nữa thôi. "Mình sẽ không qua khỏi", Trình Phong Lữ cười ảm đạm, cảm nhận tứ chi dần dần tê dại, đầu óc từ từ mụ mị mà không khỏi tuyệt vọng.
Nhưng cứ nghĩ đến Chu Tử Đằng cùng Bạch Ngân Đằng đang phải chật vật rời khỏi đây, lại thêm Chu Khuynh Cơ đằng sau lăm lăm sát khí, đôi chân anh không biết tại sao lại có thể cất từng bước vững vàng đến vậy. Chu Khuynh Cơ đằng sau cũng chịu nhiều thương tích không kém, nhưng nếu quay đầu là ngõ cụt, vậy chi bằng cùng nhau nhảy xuống vực thẳm!? Ả đã lún quá sâu, giờ phút này không phải lúc để tỏ lòng từ bi.
Giết! Giết!! Giết!!!
-- Bạch Dĩ Hiên! -- Tiếng Trình Lạc Nghiêm khẩn trương truyền qua bộ đàm xen lẫn trong tiếng đạn nã và tiếng la hét thảm thiết. -- Không có em trai tôi và mẹ con Chu Tử Đằng ở đây!!! Họ đã thoát khỏi hầm rồi!
-- Ngừng bắn! -- Bạch Dĩ Hiên nghe vậy ngay tức khắc ra lệnh. Giọng nói chất chứa mười phần lo lắng. -- Tuần tra quanh núi!
Nói đoạn, thủ hạ Ám đoàn lập tức thi hành ngay. Bạch Dĩ Hiên không giấu nổi sự đau đớn hiện rõ trên gương mặt, anh cau mày, dùng tay ấn nhẹ miếng băng cứu thương quấn sau gáy. Máu chảy ra thấm đẫm băng gạc, thấy vậy Tiêu Khiết chỉ huy phía sau liền sốt sắng nói:
-- Tôn chủ, người vừa phẫu thuật lấy con chip ra liền chạy tới đây ngay. Người nên vào trong cứu chữa thật kĩ càng đã. Nếu không thì...
-- Im đi! -- Anh quát lên ngắt lời. -- Tìm họ!
Trí nhớ hồi phục thì có lợi gì? Lo lắng bảo vệ tính mạng mình thì có ích gì? Chu Tử Đằng đang ngoài kia! Người phụ nữ của anh đang ngàn cân treo sợi tóc ngoài kia! Ruột gan anh như muốn rối tung lên, anh thật vô dụng biết bao nhiêu!!! Anh chán ghét bản thân mình đến cùng cực, chỉ hận không thể che chở cô ngay từ phút ban đầu!
-- Trình Phong Lữ! Anh... Anh cố lên!
Chu Tử Đằng một tay giữ con, tay còn lại cố dùng lực dìu đỡ Trình Phong Lữ, trời đất như đảo lộn trước mắt cô nhưng cô tự nhủ phải gắng giữ sự tỉnh táo. Họ chạy xuyên qua những bụi cây, chạy và chạy! Chu Khuynh Cơ ráo riết đuổi đằng sau, sức của cô và cả Trình Phong Lữ bây giờ đã suy yếu, không địch nổi người hừng hực ý chí giết người như cô ta.
-- Ư!!!
Trình Phong Lữ đột ngột té khuỵu xuống, chân của anh... chân của anh... anh khó mà cảm nhận được nó nữa...
-- Trình Phong Lữ! -- Chu Tử Đằng hét lên, cô vội quay lại gồng mình đỡ anh dậy. Thân ảnh bé nhỏ yếu ớt của cô không màng tới thương thế mà cứ vận sức dìu anh đứng lên. -- Anh cố chút nữa! Không một ai được bỏ cuộc!!!
Trình Phong Lữ lắc đầu đẩy cô ra, ánh mắt tràn ngập bi thương, gào lên:
-- Chu Tử Đằng! Anh không đi được nữa! Anh sẽ cản trở đường sống của mẹ con em! Đi đi!!! Mau chạy đi!!! Anh có thể dừng chân Chu Khuynh Cơ một lúc, em mau chạy đi!
-- Không!!! -- Chu Tử Đằng nước mắt chực trào ra, cô mặc kệ lời Trình Phong Lữ. Cúi người xuống vòng một tay qua đỡ anh đi, đôi mắt cô cháy bừng lên hi vọng sống, dù là một tia lửa nhỏ nhất. -- Chúng ta cùng thoát khỏi đây!!!
-- Chu Tử Đằng!!! -- Tiếng Chu Khuynh Cơ từ đằng xa dữ tợn rống lên, Chu Tử Đằng cắn môi chịu đựng dùng hết tốc lực dìu Trình Phong Lữ bước thật nhanh.
Bóng dáng mảnh khảnh của cô trở nên nhỏ bé giữa đồi núi hoang vu, một tay cô ôm chặt con một tay lại dìu đỡ anh, đôi vai gầy guộc đang không ngừng gồng lên cùng anh chậm chạp từng bước. Trong phút chốc tim Trình Phong Lữ như có hàng vạn nhát dao đâm xuyên qua, ngày đó vẫn vậy và hôm nay vẫn thế. Vẫn là hình ảnh người con gái nhỏ nhắn hôm nào...
"Người vì anh mà chết, anh có rất nhiều. Nhưng người vì anh mà sống, anh đã mất đi mãi mãi."
Anh không thể sống vì em nữa rồi.
Hãy để anh chết vì em.
***
-- Tôn chủ! Tìm thấy họ rồi!!!
-- Mở cửa ra! Thả thang xuống!!! -- Bạch Dĩ Hiên nhìn qua hình ảnh phóng to, xác định đó là bóng dáng Chu Tử Đằng thì không chần chừ thêm một giây nào. -- Tới chỗ cô ấy!
Thủ hạ lĩnh mệnh chưa kịp quay đầu bay thì đột nhiên phi cơ bị tấn công, cả thân máy chấn động mạnh mà nghiêng ngả! Còi báo động vang lên inh ỏi trong buồng lái, Bạch Dĩ Hiên mắt che đậy một tầng âm u, nhìn trực thăng mang kí hiệu của Chương gia vừa nã súng vào mình mà không khỏi nghiến răng.
-- Chương Du Thần.
***
..
-- Triệt... anh có sợ cô đơn không? --  Cả bầu trời khuya bao la trọn ngàn sao là thế mà cũng có thể thu gọn hết vào đôi mắt của con người đấy thôi. Úc Tịch Sa ngắm nhìn màn đêm huyền bí mà không khỏi mông lung nghĩ ngợi, cô lẳng lặng hỏi người con trai nằm bên cạnh mình bằng ngữ điệu rất bâng quơ. -- Cô đơn ấy... anh có... sợ không?
Giữa đồng xanh còn thêm mùi cỏ mới, nơi mọi tiếng ồn đều trở nên tĩnh lặng nơi đây; chỉ còn tiếng gió vi vu lách qua từng kẽ núi và tiếng xào xạc của lá rừng mênh mông. Lãnh Vô Triệt nằm kế bên Úc Tịch Sa, hiếm có đêm nào họ có thể cùng nhau nằm ngắm sao một cách thanh bình đến vậy.
-- Chẳng phải "cô đơn" cũng chỉ là một từ có hai tiếng và năm chữ thôi sao.
Giọng Lãnh Vô Triệt nhẹ nhàng hòa vào thanh âm của gió, anh nghiêng mặt qua nhìn Úc Tịch Sa, nhẹ nhàng hỏi:
-- Em lại lo sợ gì vậy?
-- Không có. -- Úc Tịch Sa mỉm cười nhìn anh, rồi lại nhắm mắt cảm nhận bàn tay hai người đan vào nhau san sẻ từng hơi ấm. Lần này cô lại nghịch ngợm hỏi tiếp --  Điều anh mong muốn nhất là gì vậy?
Lãnh Vô Triệt hôn nhẹ lên trán cô, dịu giọng:
-- Nằm đây cùng em ngắm sao đêm. Rồi lại nghe em hỏi "điều anh mong muốn nhất là gì". Chỉ bấy nhiêu đó thôi...
-- Còn em... Em chỉ muốn cùng anh già đi. Khi chết cả hai ta sẽ được chôn cùng nhau dưới gốc Tử đằng nghìn năm nọ.
...
Em chỉ muốn được an nghỉ tại nơi ấy, nơi hai ta thề nguyện gắn bó lứa đôi.
***
...
-- Úc Tịch Sa!!! Úc Tịch Sa!!! Em ở đâu?
Trong căn biệt thự giờ chỉ còn là đống đổ nát của Úc gia, "Chương Du Thần" hớt hải gào lên từng tiếng xé lòng... Thanh âm ấy của anh len lỏi qua từng ngóc ngách rồi hoài vang... Và cũng chỉ là những tiếng vọng vô hồn.
-- Tịch Sa!!! -- Chương Du Thần tuyệt vọng hét lên, anh không ngừng tìm khắp mọi ngóc ngách, chứng kiến xác người họ Úc chết không nhắm mắt nằm la liệt mà lồng ngực anh như bị bóp nghẹn. -- Tịch Sa!!! Tịch Sa!!!
Mặc cho Chương Du Thần điên cuồng kêu gào khản cổ, vẫn không có lấy một lời đáp lại. Không đáp lại, chẳng một ai đáp lại lời anh cả.
...
***
...
-- Chung Băng Tâm!!! Là dì phải không!? Dì đứng đằng sau lợi dụng Giả Minh Hàm giật dây vu oan giá họa cho nhà họ Úc?
Chương Du Thần cặp mắt long lên sòng sọc, đứng trước mặt Chung phu nhân lãnh huyết vô tình mà đau khổ chất vấn. Có rất nhiều thủ hạ bà bố trí phòng vệ hai bên, phòng khi anh mất bình tĩnh mà ngu xuẩn manh động.
-- Ừ. Là ta làm đấy. -- Giọng Chung Băng Tâm hờ hững vang lên khiến Chương Du Thần chết lặng. Mười ba mạng người của Úc gia, không trừ già trẻ đều bị giết sạch trong một đêm. Và một đêm máu tanh đó thản nhiên gói gọn trong tiếng "Ừ" thừa nhận một cách tàn nhẫn.
-- Tại sao!? Tại sao dì lại làm thế!!! Họ vô tội! -- Chương Du Thần mắt hằn những tia máu rút súng ra chĩa vào Chung Băng Tâm. Đồng loạt thủ hạ hai bên cũng giương súng nhắm vào anh.
-- Tại sao ư? -- Chung Băng Tâm lạnh nhạt nhíu mày. -- Đó là hình phạt thích đáng của con vì đã có hành động muốn rời khỏi Chương gia. Ta không cưu mang con bấy lâu nay để con cùng ả đàn bà khác trốn đi biệt tích.
...
-- Vì vậy... mà dì giết Tịch Sa...? -- Đôi mắt Chương Du Thần dại đi, anh nghiến răng, nhất định sẽ không ngần ngại bóp cò. -- Bà là một con rắn độc!
-- Chớ hành động dại dột. Con có biết xác Úc Tịch Sa ở đâu không? -- Chung Băng Tâm cười khẽ, lấy ra một cái hũ sứ được chạm khắc tinh xảo. Đắc ý nói -- Nằm trong đây. Tro cốt của nó ở trong đây. À...
Nói đoạn Chung Băng Tâm lôi ra một hũ tro đã cũ nữa. Nhìn gương mặt chuyển sang tái mét của Chương Du Thần, bà mím môi cười nhạt:
-- Hũ này... đựng tro cốt của mẹ con. Triệt. Con là một đứa con đầy lòng hiếu thảo, cũng là một chàng trai "đầy tình yêu thương". Không biết... Con có đau lòng không khi ta cho người rải rắc tán loạn tro cốt của mẹ và người con yêu đi khắp nơi? Khiến họ cũng chỉ tầm thường như đống cát bụi ngoài kia, đến chết cũng không được an táng mồ mả đàng hoàng, trở thành vong hồn vất vưởng không thể siêu sinh?
...
Chương Du Thần vô lực quỳ phịch xuống, anh buông súng, cúi người thật thấp, giọng hừ hừ ứ nghẹn nơi cổ họng đau rát:
-- Phải làm sao... Phải làm sao bà mới để họ được yên nghỉ...
-- Đơn giản. Trong vòng mười năm. Ta cho con mười năm vực dậy Chương gia, hạ bệ Bạch gia, tiêu diệt Lãnh gia, giành lại vị trí Lão đại. Lúc đó ta sẽ trả lại cho cốt của Chung Hinh Giao và Úc Tịch Sa cho con. Ta sẽ "bảo quản" họ tử tế, đừng hòng nghĩ đến chuyện lấy cắp. Bằng không, ta sẽ cho người đập nát hai hũ tro này rồi quét nó đi như quét một thứ bụi bẩn.
-- Ha... -- Chương Du Thần quỳ trên mặt đất, nghe từng lời nói độc địa của dì ruột mình mà thấy lòng như bị lăng trì vạn lần.  -- Tôi đồng ý với bà.
***
Chẳng có gì có thể cứu vãn nổi chúng ta nữa rồi.
Những gì mà em cần làm, là nói cho anh biết em yêu anh nhường nào.
Và anh đã có thể đưa em đi ngắm hoa anh đào rực rỡ nở ở Nhật, đã có thể đưa em đi thưởng ngoạn khắp phố phường náo nhiệt của Mexico.
Cái phút giây khi anh nhận ra mình yêu em và em cũng trân trọng tình yêu ấy, dường như cả thế giới này là của chúng ta.
Anh và em, chúng ta đã có thể có một cuộc sống khác. Nếu vậy thì hay quá, anh sẽ không phải lạc bước qua ngôi mộ không tên của em, và rồi lại cố lướt nhanh qua nó như một người lạ.
Anh chỉ ước anh và em có thêm thật nhiều đêm trăng nữa để ngắm cùng nhau.
Anh muốn chết cùng em.
***
-- Tôn chủ, chúng ta bắn trả hay không? -- Tiêu Khiết tập trung cao độ để điều khiển phi cơ. Anh đặt hờ ngón cái lên cần phím kích hoạt súng, trầm giọng hỏi Bạch Dĩ Hiên.
-- Chết tiệt! -- Bạch Dĩ Hiên gân xanh nổi lên trên trán, anh quát lên. -- Dụ chúng đi nơi khác. Lúc đó phản công.
Nếu trực tiếp giao chiến ở đây, đạn lạc có thể gây nguy hiểm đến mẹ con Chu Tử Đằng ở dưới. Anh không dám đặt cược bất kì điều gì, ngay cả vận may của mình vào lúc này.
Phi cơ của Bạch Dĩ Hiên nhanh chóng chuyển ngược hướng bay vòng ra sau núi. Ở bên trong căn hầm Tổ chức Ám sát cùng quân đoàn của Lương Kỷ Khiên giao tranh rất gay gắt. Mặc dù ở thế chủ động nhưng Trình Lạc Nghiêm vẫn vô cùng căng thẳng, Lương Kỷ Khiên không có ở đây, hắn vẫn ở đâu đó điều khiển từ xa.
Đột nhiên tiếng hệ thống tự động vang lên giữa tiếng la hét chói tai và tiếng đạn nã không ngừng:
"Hệ thống tự nổ được kích hoạt. Căn cứ sẽ phát nổ trong 60 giây."
"Bắt đầu qui trình đếm ngược: 60, 59, 58,..."
-- Mẹ kiếp!!! -- Trình Lạc Nghiêm tức giận gào lên. -- Rời khỏi đây! Trong đây có bom!!!
Quả bom này được cài mặc định vào mọi góc phòng của căn cứ. Chỉ cần được kích hoạt thì không chỉ căn cứ bị nổ tan tành mà còn gây chấn động tới quả núi. Căn cứ xây sâu vào ngọn núi này, nếu kích nổ thì chắc chắn ngọn núi sẽ bị sập.
-- Thiếu chủ, phi cơ Bạch gia đã rẽ sau núi. -- Phó Kỵ Nhâm là người lái trực thăng của Chương gia thận trọng lên tiếng.
Trong không trung lúc này đang xảy ra trận giao tranh ác liệt. Hai phe Chương gia và Bạch gia đang không ngừng điều khiển máy bay đấu với nhau. Một bên liên hoàn nổ súng, bên kia lại luồn lách lái tránh và nã súng đáp trả. Tiếng đạn va vào nhau tạo nên những thanh âm rầm trời, tiếng  xác máy bay rơi thẳng xuống đất oanh lên dữ dội, mùi khói nồng nặc và mùi thuốc súng hung hăng giăng trùm khắp nơi. Cảnh tượng hỗn loạn chưa từng có.
-- Đuổi theo. -- Chương Du Thần lãnh đạm ra chỉ thị. Đôi mắt anh tối đi, không ai biết được nó chứa những loại bão tố gì ẩn dưới đó. -- Truy cùng giết tận.
"40, 39, 38, 37,..."
Tất nhiên thông báo này còn được truyền qua bộ đàm của người nội bộ. Chu Khuynh Cơ cùng Trình Phong Lữ đều mang bộ đàm nên có thể biết rõ tình hình hiện tại. Chu Khuynh Cơ có phần tái mặt khi nghe điều này. Lương Kỷ Khiên! Hắn đúng là có thể hy sinh cả tổ chức để diệt sạch mọi vết tích. Chết tiệt! Ngọn núi nhất định sẽ xảy ra sạt lở, lúc đó không chắc được chết toàn thây.
Ngước lên không trung, cả ba người đều có thể thấy Ám đoàn Bạch gia đang "bận rộn" xử lí lại quân đoàn của Chương gia. Chu Tử Đằng mấy lần ra hiệu Bạch gia mình ở dưới này nhưng không tác dụng. Cô biết hai bên đang giao đấu rất gay gắt nên cũng không trông chờ nữa, tự cứu lấy thân là phương pháp hiệu hữu nhất lúc này.
"Dù thế nào, tao chỉ nhắm mắt khi mày chết!!!", Chu Khuynh Cơ tăng tốc độ chạy về phía bóng dáng khập khiễng của Chu tử Đằng. Đùi của ả đã bị rách đến hở thịt, có thể thấy thấp thoáng đốt xương trắng nhưng ả vẫn nghiến răng chạy.
Trình Phong Lữ nghe bộ đàm rè rè truyền đến thông báo ấy thì mặt tái nhợt đi. Chu Tử Đằng mồ hôi nhễ nhại, lo bồng con lo dìu anh và cố tập trung hết sức đi về phía trước nên không nghe thấy gì cả.
Chu Khuynh Cơ sắp đuổi tới rồi! Vì chạy quá nhanh mà cô ả bị vấp vào mớ cành cây dưới chân mà ngã lăn.
Trình Phong Lữ thấy cảnh đó liền trầm ngâm, anh đột ngột dừng bước chân khiến Chu Tử Đằng mất đà mã ngã chúi xuống. Anh cúi người xuống nhặt lên một hòn đá to bằng bàn tay, nhìn cô với ánh mắt bất đắc dĩ nhưng cũng đầy tự nguyện. Cô hoảng hốt nhìn anh, gào lên:
-- Trình Phong Lữ!!! Anh làm gì vậy!!! Mau chạy!!!
Bạch Ngân Đằng bị la cho hoảng sợ mà khóc thét lên. Trình Phong Lữ cười nhẹ, ánh mắt ấy của anh ám ảnh cô cả đời.
-- Giờ thì em hãy quay lưng đi. Hãy đi đi.
Không để cô nói gì thêm, anh quay người lại nấp sau một thân cây to, Chu Tử Đằng mắt dại đi nhìn anh mà lắc đầu òa khóc:
-- Em không thể để anh ở lại đây!!!
Thân ảnh Chu Khuynh Cơ đứng lên, dữ tợn tìm con dao đánh rơi rồi lại lao tới với tốc độ rất nhanh khiến Chu Tử Đằng cắn chặt răng. Anh nấp sau thân cây đối mặt với cô, lớn giọng hét lên:
-- ĐI ĐI!!!
Chu Tử Đằng bàng hoàng nhìn anh lần cuối. Nước mắt cô lã chã tuôn rơi, sau cùng cô vội vàng đứng lên, bàn tay run run ôm chặt con gái, chân bước thấp bước cao cắm cúi chạy. Cô chạy, cô chạy thật nhanh mà không dám quay đầu. Nước mắt cô chảy xuống bay ngược ra sau, gió trái hướng tát vào mặt cô từng cơn đau rát.
-- Chu Tử Đằng!!! Mày chết đi!!! -- Chu Khuynh Cơ thấy bóng dáng Chu Tử Đằng dần xa mà điên cuồng thét lên. Trong mắt ả giờ đây chỉ còn hình ảnh mẹ con người ả căm hận phải xé xác thành từng mảnh mà thôi.
*Bốp*
Chu Khuynh Cơ đang đà chạy xuống bỗng ai đó lao ra dùng đá đập vào đầu ả khiến ả hét lên thất thanh:
-- Aaaaaaaaaa!!!
Ả bị giáng mạnh mà đau đớn ngã ngửa xuống, Trình Phong Lữ cũng thấy đất trời lảo đảo dưới chân, mắt anh mờ đi, anh như đã tới cực hạn của mình. Trán Chu Khuynh Cơ nhanh chóng đổ máu, sự bi thống này ả cảm nhận rõ rệt trong từng tế bào, song ả vẫn không từ bỏ nỗi bi phẫn đã chôn sâu mười mấy năm này.
Như một ngọn núi lửa đến ngày phun trào, ả không thể quay đầu lại.
-- Tên khốn kiếp!!! -- Chu Khuynh Cơ tròng mắt đỏ lên, ả không ngần ngại nhặt dao lên đâm loạn xạ mấy nhát vào hông bụng Trình Phong Lữ.
-- Aaaaaaaa!!! -- Trình Phong Lữ đau đớn gào lên. Tiếng thét của anh làm bước chạy của Chu Tử Đằng khựng lại, cô toan quay lại nhưng đạn lạc từ trên vừa bắn qua làm gãy mấy thân cây khiến cô phải lùi bước.
Bạch Ngân Đằng mặt mũi tèm nhem nước mắt, con bé khóc không ngớt đến giọng cũng khàn đi. Có lẽ Chu Tử Đằng lúc nãy cũng không để ý, con bé bị cành cây quệt phải một đường trên trán, từng giọt máu đỏ tươi đang chậm rãi chảy xuống thấm trên áo con bé. Bạch Ngân Đằng cũng đã mệt...
Một chiếc phi cơ và một chiếc trực thăng vẫn ác chiến với nhau không dứt trên bầu trời cách quả núi mấy mươi mét. Chính quyền địa phương đã cho lệnh di dời người dân, nói rằng đây là một vụ khủng bố. Song họ vẫn đang chậm chạp cho quân lực lên "giải quyết".
"30, 29, 28, 27,..."
*Oành* một tiếng động vang trời. Phi cơ của Bạch gia và trực thăng của Chương gia đều bị trúng đạn đến liêu xiêu, cánh bay bị hư, chúng sẽ phát nổ.
-- Phi cơ đang rơi! -- Tiêu Khiết hô to. -- Nhảy khỏi phi cơ!!!
-- Mẹ kiếp!!!
Bạch Dĩ Hiên văng một câu chửi thề, anh rất nhanh chóng rút dây dù nhảy khỏi trực thăng. Chương Du Thần tất nhiên cũng không chịu chết mà nhanh nhẹn nhảy khỏi trực thăng. Hai chiếc trực thăng và phi cơ rơi xuống đâm sầm xuống bãi đất trống phía sau ngọn núi và đồng thời nổ tan xác. Chương Du Thần cùng Bạch Dĩ Hiên đáp trúng rìa núi đá chân núi, sơ sẩy một chút sẽ rơi xuống vực.
Bạch Dĩ Hiên sốt sắng  hô to qua bộ đàm:
-- Tiêu Khiết mau lên cứu cô ấy trước!!! Những người còn lại cầm chân Chương gia.
Chết tiệt! Cơn tê rần ở sau gáy lại truyền tới khiến anh đau nhức không yên. Vừa khi phẫu thuật xong anh liền cấp tốc đi ngay, mặc cho Bạch Sở Viên can ngăn hết lời. Bạch gia đang là miếng mồi béo bở cho bọn gia tộc khác, đích thân ông nội phải đứng ra lèo lái phản kháng. Giáo chủ của Giả gia - Giả Minh Hàm đã phản bội, ông ta đứng ra gây hiềm khích và muốn xưng bá trong Hắc đạo. Lợi dụng Chương gia và Bạch gia đang đấu đá nhau, "trai cò cắn nhau ngư ông đắc lợi", đã có đông đảo giáo chủ khác theo phe Giả gia mà đi tấn công những gia tộc đối địch. Điều khiến bọn chúng thêm phần lộng hành là Cố giáo chủ Cố Đồ Ức, người vốn sát cánh cùng Bạch lão gia suốt thời trai trẻ nay cũng quay lưng chọn đứng về phía Giả Minh Hàm.
-- Ngôi vị Lão đại cần đổi chủ. -- Giáo chủ Cố Đồ Ức đã lạnh lùng nói như vậy. Người bạn đồng hành cùng vị lão gia nhà họ Bạch còn nói như vậy, bảo sao bọn tép riu kia "thừa nước đục thả câu". Còn chưa kể con gái Cố giáo chủ là Cố Tinh Uyển và con trai Giả giáo chủ là Giả Thuật Nham vừa bí mật kết duyên, tất nhiên phải tương trợ lẫn nhau rồi.
Trước tình hình "giang sơn thay đôi thì lòng người cũng đổi thay" này, Bạch Thừa Húc chắc chắn vô cùng bất ngờ, song chuyện bị phản bội khiến ông khó lòng chấp nhận. Chính vì vậy mà Bạch Thừa Húc phải ra mặt, trận chiến cuối cùng, giết tất! Dù là bằng hữu chí cốt hay bạn bè thâm niên, đều chỉ có một kẻ thắng.
Hắc đạo giờ đang dậy sóng cuồn cuộn...
"20, 19, 18, 17,..."
Cơ thể Trình Phong Lữ bị Chu Khuynh Cơ không lưu tình đâm thẳng đến túa máu. Chu Khuynh Cơ loạng choạng đứng lên, tóc tai ả rũ rượi, khắp người chằng chịt những vết thương kinh dị, khuôn mặt ả nhăn nhó đến ghê rợn. Ả không thương tiếc lấy chân đạp mạnh vào chỗ vết đâm ở bụng của Trình Phong Lữ.
-- Aaaaaaaaaa!!! -- Trình Phong Lữ thống khổ thét lên. Anh chật vật ôm lấy phần bụng loang lổ máu, cố ép mình thanh tỉnh.
-- Các người nên chết hết đi!!! -- Chu Khuynh Cơ rít lên, cầm con dao đầy máu, ả lại xoay ngoắt về phía Chu Tử Đằng, nhấc chân chạy tới.
Chu Tử Đằng lả người đi lững thững từng bước, cô cảm thấy vạn vật xung quanh như xoay mòng mòng. Tiếng khóc oai oái của Bạch Ngân Đằng là thứ duy nhất đánh thức ý chí sống còn của cô.
-- Ngoan... Mẹ đưa con ra khỏi đây...
Rồi sau đó cô lảo đảo ngã quỵ xuống, chân cô không nhấc nổi bước nào. Chu Tử Đằng bật khóc khi nghĩ tới chuyện đứa con gái vô tội phải cùng cô bỏ mạng nơi đây mà vận hết sức trườn về phía trước. Tay cô lấm máu, người cô chi chít những vết thương, nhưng cô không dám bỏ cuộc. Cô muốn sống... Cô không thể bỏ mạng ở đây!
Trình Phong Lữ lết người từng đoạn. Thật không hiểu điều phi thường gì đã làm anh cố gắng tới mức này. Hóa ra khi cận kề tới ranh giới cái chết, con người ta lại trở nên mạnh mẽ đến vậy. Khát khao được sống trở nên mãnh liệt hơn bao giờ hết!
Bạch Dĩ Hiên không phí thì giờ vội vã đứng lên sau cú tiếp đất không mấy an toàn. Sau gáy truyền đến từng hồi đau nhức khiến tứ chi anh tê rần, nhưng nghĩ đến việc vợ con anh đang gặp nguy hiểm trên kia, ruột gan anh như quặn lại từng đợt. Bạch Dĩ Hiên dùng hết sức bám vách đá leo lên, bàn tay anh trầy trật đau rát nhưng như vậy có hề hấn gì! Anh chỉ hi vọng mọi thứ chưa quá muộn.
Bỗng nhiên có một lực đạo nhào tới lôi anh xuống. Anh trượt tay khỏi vách đá ngã xuống rìa, chưa kịp định thần thì đã lĩnh trọn một cú đấm vào bụng.
-- Cái này là cho sự dốt nát của cậu. -- Chương Du Thần không kiêng nể mà dùng toàn lực.
-- Chương Du Thần!!! -- Bạch Dĩ Hiên trong lòng đang nóng như lửa đốt nên cũng không nương tay mà giáng thẳng một quyền vào mặt Chương Du Thần. -- Đủ rồi!!!
-- Đủ? -- Chương Du Thần lau đi vết máu ở khóe miệng, nhếch môi cười thê lương. Anh điêu luyện chuyển người đạp thẳng vào gối của đối phương khiến Bạch Dĩ Hiên khuỵu gối xuống. -- Chưa bao giờ là đủ với tội lỗi của cậu.
-- Tôi không biết Úc Tịch Sa là người cậu yêu. -- Khuôn mặt Bạch Dĩ Hiên đầy vẻ khổ sở nhìn vào đôi mắt xám đen trống rỗng kia, lần này anh không đánh trả Chương Du Thần. Nhưng anh cũng không dây dưa thêm mà tìm cách leo lên khỏi vách đá. Chu Tử Đằng đang ở trên núi đó. -- Xin cậu. Cô ấy đang ở trên đó. Con gái tôi đang ở trên đó.
Chương Du Thần đã mất đi Úc Tịch Sa, Bạch Dĩ Hiên không muốn phải gánh chịu quả báo tàn khốc như vậy. Nếu anh để họ chết đi thì chắc chắn anh sẽ không sống nổi. Cảm giác như bị  hành hình ấy, Chương Du Thần vốn hiểu rất rõ.
-- Khi cậu giết Tịch Sa... -- Khi nhắc lại chuyện này, đáy mắt Chương Du Thần thể hiện rõ mồn một vẻ ưu thương mà anh phải nếm trải từng ngày từng tháng. --... lúc đó cô ấy đang mang thai tuần thứ năm.
Nghe vậy, Bạch Dĩ Hiên ngẩn người. Anh quả là một kẻ tội đồ mà địa ngục luôn mở cửa đón chào. Đôi mắt Bạch Dĩ Hiên tối đi khi nghĩ về những tội ác mình đã gây ra, nhưng anh buộc phải lãnh đạm cất lời:
-- Xin lỗi... Nếu cậu vẫn giữ ý định ngăn cản tôi... Tôi không thể không giết cậu.
Thật nực cười... Kẻ tước đi tất thảy sự sống của Chương Du Thần nay lại muốn anh chết ư? Anh đã chẳng còn sống để mà chết thêm lần nữa rồi.
Chương Du Thần lặng thinh một lúc. Anh đang suy nghĩ rất nhiều thứ chỉ trong tích tắc vài giây, đôi mắt anh lạnh đi. Lát sau, anh điềm nhiên cất giọng:
-- Tôi để cậu đi. Với một điều kiện.
"10, 9, 8, 7,..."
Tiêu Khiết sau khi lĩnh mệnh liền gấp rút leo lên núi. Trí lực của Tiêu Khiết vẫn chưa hồi phục hoàn toàn sau ca phẫu thuật, thị giác của anh không tinh tường như mọi ngày. Nhưng mọi giác quan khác của anh đều vô cùng tỉnh táo, anh thầm hối thúc bản thân phải cứu lấy mẹ con phu nhân trước khi sự đã rồi.
Nào ngờ đâu anh vẫn bị cản lại. Một phát súng găm qua vai anh khiến nó bật máu. Tiêu Khiết ôm bả vai nhức nhối máu chảy, tức giận lên đạn, quay người lại bắn liên tiếp ba phát:
-- Mẹ kiếp! Phó Kỵ Nhâm!!! -- Con chó săn của Chương gia này là kẻ đã huấn luyện nên con người bệnh hoạn như Chu Khuynh Cơ.
Phó Kỵ Nhâm núp sau những thân cây không may vẫn bị trúng đạn, viên đạn sượt qua cổ tay trái hắn khiến nó ứa máu. Thật xui xẻo vì Tiêu Khiết đã không bắn trúng bàn tay phải cầm súng của một xạ thủ bậc nhất, Tiêu Khiết không thể nào địch lại hắn ta ở khoản này. Chỉ có nước tước súng của hắn may ra mới có cơ hội hạ gục hắn.
Phó Kỵ Nhâm thoăn thoắt lách người, bỗng nhiên bị giáng mạnh vào đầu từ phía sau. Phó Kỵ Nhâm chật vật đứng lên, không quên phát tín hiệu gọi thủ vệ tới ứng phó.
-- Xéo đi! -- Hứa Chính Đàm hất hàm bảo Tiêu Khiết. Cánh tay lực lưỡng cầm thanh sắt của anh tiếp tục giáng thêm một đòn vào đầu Phó Kỵ Nhâm khiến hắn lăn ra bất tỉnh. Thủ vệ Chương gia rất nhanh đã xuất hiện từ xa, Hứa Chính Đàm nhặt khẩu súng của Phó Kỵ Nhâm lên, tìm một chỗ núp thuận tiện. -- Đi làm việc của cậu đi.
Tiêu Khiết gật đầu rồi phóng đi ngay. Anh leo lên vách núi, thấy ngay bóng dáng vô cùng thảm hại nhưng đầy ý chí sống đang cố lết đi từng đoạn của Chu Tử Đằng. Đằng sau là Chu Khuynh Cơ đang xổ dốc tới sát Chu Tử Đằng. Hai tay ả nắm chặt giơ con dao lên, rồi ả nhảy bật một phát:
-- Chu Tử Đằng!!! Chết đi!!!
-- KHÔNG!!! -- Ngay cái khoảnh khoắc Chu Tử Đằng hét lên, cô xoay người lại ôm con vào lòng che chắn ở dưới, chấp nhận hứng chịu một nhát kết liễu ấy của Chu Khuynh Cơ thì Tiêu Khiết vút tới.
Anh phóng nhào đến ôm lấy Chu Khuynh Cơ bằng một lực rất mạnh, cô ả bị mất đà mà không thể phản ứng kịp. Cả hai đều đập người vào một thân cây sừng sững ở đó, tiếng xương cốt của Chu Khuynh Cơ vỡ vụn vang lên, Tiêu Khiết cũng bị trật khớp do đã vội lao tới. Anh ép mạnh người ả vào thân cây, cho ả lĩnh trọn một cú đấm. Mồm Chu Khuynh Cơ méo xệch đi, Tiêu Khiết tưởng ả đã bất tỉnh rồi nên định chạy tới đỡ mẹ con Chu Tử Đằng. Bất thình lình Chu Khuynh Cơ vung dao lên đâm xuống chân anh, xuyên cả thân dao qua đến thấy đầu mũi dao sắc nhọn. Tiêu Khiết đau đớn rên lên một cái, nói đoạn anh rút con dao khỏi chân ra, thô bạo lấy bàn tay Chu Khuynh Cơ đặt lên thân cây. Anh dùng hết lực cắm phập con dao ấy qua, găm chặt vào thân cây.
-- Áaaaaaaaaaa!!! -- Lần này thì đến lượt Chu Khuynh Cơ trợn mắt gào lên. Ả không tài nào nhúc nhích nổi, hệt như cảnh chúa Giêsu bị tàn bạo đóng đinh trên cây thập giá. Chỉ khác ả là một kẻ tội lỗi tày trời và ả đáng bị như vậy.
-- Mục rữa ở đây đi. -- Tiêu Khiết nhăn mặt ôm lấy chân, anh chật vật gồng mình đứng dậy. Bỗng anh nghe tiếng Chu Khuynh Cơ cười điên dại vang lên:
-- Ba... hai... một!
***BÙM***BÙM***BÙM***
Những tiếng nổ rầm vang cả khung trời liên tiếp vang lên làm ù tai tất thảy mọi người. Căn cứ bị nổ tanh bành, khỏi lửa bốc khỏi hang mù mịt, xác người bị văng ra rải rác khắp nơi. Phút chốc khói đen dày đặc bầu trời, toàn thể phi cơ trên đó đều mất phương hướng, vài cái va vào nhau rồi nổ oành trên không trung. Xác máy bay rơi lả tả, mùi dầu lửa cùng khói khí vây kín làm người ta nghẹt thở. Cao tốc La Verne ngay lập tức bị nứt, ngọn núi nó được xây quanh cũng rung chuyển dữ dội, nó lắc lư một cách mạnh mẽ. Cả quá núi bị chấn động quá đột ngột nên sập xuống, đất đá ở phía trên cứ thế mà sạt lở từng đợt liên tục. Cây cối bị đánh cho ngã rạp, đất cũng đang bị lún xuống. Căn cứ bên trong bị kích nổ, ngọn núi trống rỗng liền bị sập ngay.
-- Khốn kiếp!!! -- Chu Tử Đằng mất cân bằng đứng lên, mặt đất rung chuyển làm cô ngả nghiêng rồi lại trượt té. Vì mắc tay ôm con nên cô không thể bám víu được gì, chỉ cố bao bọc Bạch Ngân Đằng tránh không cho con bị thương.
Đột nhiên! Chỗ đất phía chân Chu Tử Đằng nứt ra làm hai rồi ầm ầm lún xuống tạo thành một hố sâu, dưới kia là vực thẳm đen ngòm. Có thể thấy xác căn cứ xây ở trong lởm chởm phía dưới kia, rơi xuống là tan xác. Quả núi lại lung lay không ngừng, Chu Tử Đằng bị mất đà mà ngã chúi xuống.
-- KHÔNG!!! -- Chu Tử Đằng nhanh trí bám lấy một cành cây bị chặn ngang trên vách vực, cả người cô treo lơ lửng, tay của cô cố bấu víu lấy cành cây, mồ hôi cùng máu rã ra khiến nó trơn trượt. -- Đừng mà!!! CỨU VỚI!!! CỨU CHÚNG TÔI VỚI!!!
-- Chu Tử Đằng!!! -- Cả người Trình Phong Lữ phủ đầy đất đá cố nhổm dậy khi nghe tiếng kêu cứu đầy vô vọng của cô. Anh lăn người xuống theo đồi dốc, đã đến được đây rồi, em đừng chết!
-- TỬ ĐẰNG!!! -- Bạch Dĩ Hiên leo lên ngọn núi đầy chướng ngại với tốc độ rất nhanh. Anh từ phía dưới nhìn lên, thấy cô ở rìa bên kia trong tình trạng nguy kịch như vậy liền sợ hãi thét lên. Anh thất kinh hồn vía lao như điên tới mép đá, chính vực sâu tử thần này đã ngăn cách họ.
-- DĨ HIÊN!!! -- Chu Tử Đằng như không tin vào mắt mình. Ngón tay cô như sắp buông ra đến nơi, cô mừng rỡ gào lên. -- CỨU LẤY CON!!!
Bạch Dĩ Hiên một tay vịn thành vực, anh vươn người ta hết cỡ đưa tay còn lại về phía cô ở đối diện. Anh căng thẳng hét lên:
-- Từ từ thôi Tử Đằng. Em cố chịu đựng. Đưa con qua đây cho anh!
Bạch Dĩ Hiên với tay tới, Chu Tử Đằng run lẩy bẩy đưa con gái ra, con bé được quấn lại rất kĩ trong cái bọc. Bạch Ngân Đằng giương đôi mắt ngây thơ nhìn cảnh tượng xung quanh mà không hay rằng con bé đang trong những giât phút vô cùng nguy hiểm. Chu Tử Đằng ưỡn người chuyền con bé đến tay anh, lửng lơ giữa không trung, phía dưới là vực núi mà rơi xuống là không toàn thây. Bạch Dĩ Hiên khi đã nắm được con gái rồi thì dứt khoát thu tay lại ôm con bé vào lồng ngực mình. Bạch Ngân Đằng hoàn toàn an toàn trong vòng tay của anh. Anh cùng cô đều đồng thời thở phào nhẹ nhõm, nhưng họ an tâm chưa được bao lâu thì...
-- Tử Đằng! Giờ đến em..
Đột nhiên quả núi lại bị chấn động một lần nữa. Lần này là bị rúng động còn mạnh hơn so với lần trước. Bạch Dĩ Hiên tay nổi đầy gân vịn chắc vào thành vực, ôm chặt Bạch Ngân Đằng trong lồng ngực, anh nhìn về phía Chu Tử Đằng hét lên:
-- TỬ ĐẰNG!!!
-- Chăm sóc cho con...
Chu Tử Đằng đã chạm đến giới hạn của mình, mọi vết thương đồng loạt truyền đến từng nhát đau đớn khiến ý thức cô dại đi. Đôi mắt cô đờ đẫn... Đôi tay cô run run... Từng đốt tay cô trắng bệch yếu ớt bám lấy cành cây thô to... Trước từng cơn rung chuyển mạnh mẽ của ngọn núi, Chu Tử Đằng như mất đi chút khí lực ít ỏi còn sót lại... cô từ từ buông tay ra trong tiếng gào thét của Bạch Dĩ Hiên.
-- TỬ ĐẰNG!!! KHÔNG!!! TỬ ĐẰNG!!!
Cô thả người rơi xuống vực, con gái đã an toàn, ít ra cô còn chết thanh thản một chút. Nhưng đúng lúc ấy có một bóng người lao xuống theo cô. Anh ta xoay người cô lên trên rồi ôm chặt lấy cô trong vòng tay của mình. Tay anh ta siết chặt lại, bảo bọc cô bằng cơ thể đẫm máu của mình. Cả hai cùng rơi xuống vực...
Trong lúc mọi ý thức còn chưa vội tắt, mọi ý niệm còn chưa vội tan, Chu Tử Đằng nghe loáng thoáng tiếng ai đó nhỏ giọng thì thào bằng một ngữ điệu đầy mãn nguyện:
-- Chu Tử Đằng... Lần này... em phải sống tốt nhé. Anh y...
Và sau đó là tiếng xương cốt vỡ tan từng mảnh thê lương...
Tại sao nhất định phải có người chết trên La Verne, trong khi tên của nó có nghĩa là "Sinh ra trong mùa xuân"?
Là vì mùa xuân cũng đã quá tàn nhẫn, nó đã giết chết mùa đông bằng nhựa sống của mình. Nhưng ai cũng ca tụng nó...
Cho nên, mọi thứ, ta đều phải trả giá cho nó... mọi thứ.
...Anh yêu em...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.