Tử Đằng Không Nở Lần Hai - Không Còn Là Nữ Phụ

Chương 40: Tử Đằng - Việc gì đến thì sẽ đến




Sương mai vẫn còn đọng lại trên chiếc lá xanh mởn, chim đập cánh bay đi làm giọt sương nhẹ rơi rồi tan biến. Chu Tử Đằng toàn thân mỏi nhừ khẽ chuyển mình, nào ngờ lại té lọt xuống sàn nhà. Chu Tử Đằng rên đau xoa xoa cái trán u của mình, sao cô lại quên mất cả đêm qua cô trăn trở ngủ trên sofa nhỉ. Điện thoại để trên bàn bỗng reng lên đột ngột làm cô giật thót người ngẩng đầu dậy, kết quả là đụng trúng cạnh bàn mang thêm một cục sưng ở trán. Chu Tử Đằng thầm rủa ngày hôm nay, tâm trạng cực kỳ không tốt, bực dọc nhấc máy:
-- Alo, Chu Tử Đằng xin nghe.
-- Wisteria, chuyện ở đó thế nào rồi, Andrew và Audrey có quậy phá làm phiền con không? - giọng của phu nhân Margueríte dịu dàng vang lên ở đầu dây.
Chu Tử Đằng nghe giọng bà thì sực giật mình. A thôi rồi! Hai ngày nay cô gửi hai thằng nhóc này ở chỗ Trình Phong Lữ, đến giờ vẫn chưa nhận lại hàng. Giờ thì hay rồi, cô nhận trông giùm con của phu nhân Margueríte mà lại quên khuấy luôn, nếu phu nhân không gọi hỏi chắc cô cũng quên luôn mình có hai đứa em Andrew và Audrey! Ôi trời ạ, trách cô kiếp trước không hề có trẻ con, quen sống như vậy nên hiện giờ đâm ra bỏ quên con người ta. Vô cùng lúng túng, Chu Tử Đằng nhỏ giọng trả lời:
-- À, mợ à, hai đứa nhóc đó rất ngoan, chẳng làm phiền con chút nào! - Bởi vì con không hề trông chúng, những lời này cô cất lại vào đáy lòng.
-- Ồ vậy thì tốt quá rồi. Tuần sau Camellia sẽ ra chơi với con, có con bé, con sẽ đỡ vất vả canh chừng hai đứa nó hơn.
-- Ô mợ à, Andrew và Audrey cực dễ thương, sao con lại thấy vất vả chứ, hai em chọc con vui còn không hết nữa là!
-- Được rồi, vậy mợ chào con, có gì khó khăn cứ báo lại với mợ nhé!
-- Vâng, tạm biệt mợ.
Gấp máy lại, Chu Tử Đằng ngồi phịch xuống thở dài, có ai như cô không, đem con người ta bỏ chợ rồi. Giờ này chắc Trình Phong Lữ đang ở công ty, vậy đợi giấc trưa tan tầm cô sẽ cùng anh về nhà đón bọn nhóc vậy, sẵn tiện mời anh bữa trưa coi như là cảm ơn luôn. Day day huyệt thái dương, Dahlia thay cô quản lý công ty rất tốt, cô cũng cần phải trở lại công ty quán xuyến tình hình rồi.
*** Mất nửa tiếng để sửa soạn, Chu Tử Đằng hôm nay diện phục trang công sở, áo sơ mi trắng với vậy ôm đen, đơn giản mà thanh lịch trở lại công ty. Bước vào công ty, cô thấy nhân viên rất chuyên tâm làm việc, thỉnh thoảng còn quay sang pha trò vài câu làm văn phòng thêm có không khí, cô cũng thấy an tâm, nội bộ công ty như vậy là tốt rồi. Hướng thẳng đến lầu cao nhất có phòng dành cho Giám đốc, Chu Tử Đằng mở cửa bước vào, nghiêm túc ngồi vào bàn làm việc. Vì đã có kinh nghiệm nên cô rất thành thạo, trong vài giờ đã hoàn tất việc phê duyệt sổ sách, điểm lại thông kê, xem qua hợp đồng,... Mọi thứ đến giờ này vẫn rất được, sản phẩm xuất ra vẫn thu hút lượng tiêu dùng rất khá, doanh thu cũng ổn định, thời trang được quảng bá vẫn rất đắt khách. Tuy nhiên công ty cần một bước đột phá, nghĩ vậy cô liền gọi Dahlia lên làm việc. Chỉ vài phút sau, Dahlia đã có mặt. Cô vào thẳng vấn đề chính, lôi từ trong túi xách ra những mẫu thiết kế mà cô đã phác thảo khi ở trên máy bay.-- Dahlia, những ngày vừa qua cô làm rất xuất sắc. Nhưng công ty cần một bước tiến triển mới, tôi đã tạo ra một dự án đó là cứ một mùa ta sẽ làm một chủ đề thời trang lớn. Chủ đề lần này là "Hạnh phúc". Tôi cần những nhân viên tốt nhất ra sức hoàn thành tốt case này. Đây là một bộ sưu tập váy cưới, khoảnh khoắc đẹp nhất trong đời của một người con gái là được làm một cô dâu, vì vậy, bằng tất cả khả năng, hãy làm thật công phu và chất lượng. Chọn những người mẫu phù hợp, chọn những nhà may tinh tế, chọn những bộ trang sức thật hài hòa, tay thợ ảnh cũng phải chuyên nghiệp, trong hai tuần, gửi lại kết quả cho tôi.
-- Vâng. Tôi đảm bảo case này sẽ là một bước đánh dấu mới của case chúng ta! - Dahlia ngắm nghía bản thảo một hồi, cực kỳ rạng rỡ nói.
-- Vậy cô hãy giúp tôi gửi công văn xuống thi triển nó đi. Nên nhớ không được tiết lộ bất kỳ thông tin nào!
*** Sau khi Dahlia rời khỏi phòng, Chu Tử Đằng mới mệt mỏi xoa xoa mi tâm, tuần này cô có thật nhiều việc phải làm, vừa lo chuyện công ty, còn đang băn khoăn chuyện có nên hủy hợp đồng với Chương Y Dao hay không. Mặc dù mang danh là em gái Chương Du Thần, độc nhất nữ nhi của Chương gia nhưng cô bé lại không được dòng họ đoái hoài, toàn lực quan tâm đến người anh cuồng vọng kia. Cô bé làm gì gia tộc cũng chẳng để ý đến, chỉ thiếu chuyện quên luôn mình có đứa con gái. Vì vậy nên làm việc với Chương Y Dao cô cũng có chút an tâm, suy đi nghĩ lại, cô nhất định phải thêm hợp tác, may sao còn biết thêm thông tin gì.  Chợt cánh cửa lại mở, Dahlia lại nhoài người vào, Chu Tử Đằng thấy thế liền hỏi:
-- Có chuyện gì sao?
-- Giám đốc, có một bưu kiện mới gửi cho giám đốc sáng nay, tôi để dưới bàn.
Nghe vậy, Chu Tử Đằng cúi xuống bàn xem thử, quả có một bưu kiện thật, cô liền lấy mở ra xem, Dahlia cũng đứng đó đề phòng bất trắc. Chu Tử Đằng mở hộp ra, thì thấy trong đó là một lọ kem thoa, không ghi nhãn hiệu, nhưng nhìn qua rất sang trọng và có giá trị. Bên cạnh lọ kem là một lá thư gửi, Chu Tử Đằng cau mày mở ra xem:
" Quan hệ giữa tôi và em là không thể chối cãi, nếu em phủ nhận, tôi sẽ bắt em thừa nhận, và khiến cả thế giới phải công nhận.
Thương tích không chăm sóc sẽ để lại sẹo. Em cần làn da đẹp để mặc áo cưới.
Bạch Dĩ Hiên."
Khi đọc những dòng này, Chu Tử Đằng vô cùng bất ngờ, hóa ra Bạch Dĩ Hiên gửi bưu kiện này cho cô, lại phải động tay viết thư gửi như thế. Lời lẽ thật bá đạo bức người, nhưng sự quan tâm mà anh dành cho cô cũng làm cô có chút vui vẻ. Dahlia thấy cô cười tủm tỉm như vậy thì cũng lấy làm lạ, bèn hỏi:
-- Có chuyện gì không, Giám đốc?
-- À không! Còn nữa, công ty mới của Chu gia như thế nào rồi?
-- Điều trùng hợp là công ty của Chu gia cũng ở lĩnh vực thời trang như chúng ta. Dạo này đầu tư phục trang rất mạnh cho các bộ phim cổ trang nên cũng thu hút nhiều người.-- Được, tôi biết rồi.
Trùng hợp sao, cô không tin. Nhất định là có mưu đồ, muốn lấn át công ty Glycine, cô nhất định phải cẩn thận hơn. Lại ngó đồng hồ đã điểm đến trưa, Chu Tử Đằng vội rời khỏi công ty, đến chỗ hẹn ăn cơm trưa với Trình Phong Lữ. Andrew và Audrey đòi ăn gà ở quán KFC, vừa vào quán cô đã thấy một lớn hai trẻ rôm rả ngồi đó. Andrew và Audrey đang ra sức hỏi khó Trình Phong Lữ khiến anh lúng túng không thôi, mà nhìn bộ dáng "cam chịu" của anh, chắc hai ngày qua đã bị hai đứa nhóc này làm khó dễ không ít.
-- Chào anh, Trình tổng! Andrew và Audrey có nhớ chị không?
-- Chu Tử Đằng, mấy nay không thấy em. - Trình Phong Lữ nghe cô gọi hai tiếng "Trình tổng" thì lòng đau nhói, chỉ biết cười gượng. Chuyện ngày ấy đã qua lâu, nhưng khoảng cách hai người lại một xa vời.
-- Em tưởng chị quên em rồi! - Andrew bĩu môi.
-- Chị đem hai tụi em cho người khác để được thoải mái đi chơi phải không? - Audrey phụng má lên tiếng.
-- A oan quá nha! Chị là bất đắc dĩ có việc thôi! Bỏ qua nhé, hai chàng công tử người Pháp điển trai của chị!?
-- Án treo! - Hai cậu nhóc đồng thanh.
Chu Tử Đằng nghe thế thì cũng cười khì vẹo má hai đứa rồi ngồi xuống bàn nhập bữa. Trình Phong Lữ không dính dáng gì đến Hắc đạo nên cô không tiết lộ gì nhiều. Trình Phong Lữ ăn mà chẳng cảm thấy chút vị gì, cuộc sống của anh cũng thế, thật tẻ nhạt. Đôi lúc khi đang miên man đi trên đường, anh sẽ bất giác quay đầu lại gọi :" À, Tử Đằng này...", thì mới đau xót nhận ra, cô, đã không còn đi theo anh nữa rồi. Mỗi sáng thức dậy, anh đều sẽ kiểm tra hòm thư, với mong muốn sẽ có một nhánh Tử đằng gởi cho anh, nhưng nó chỉ là một cái hộp trống rỗng, nó đã thiếu mất nhành hoa người con gái kia trao anh ngày này rồi. Anh căm ghét chính bản thân mình, tại sao, tại sao ngày đó lại tổn thương cô, cô đã xinh tươi đến thế, đã yêu anh đến thế, anh lại chà đạp nó. Lại nhìn sang Andrew và Audrey vừa ngấu nghiến ăn vừa cười nói với Chu Tử Đằng, tay anh khẽ xiết lại, nếu ngày đó anh có tình yêu, phải hay không bây giờ ngồi đối diện anh sẽ là người anh gọi là vợ, phải hay không ngồi kề bên anh đứa bé anh gọi là con. Lẽ nào đã mất thật rồi sao?
-- Chị Wisteria, em tới kêu thêm một phần phô mai que nhé! - Andrew và Audrey nhí nhố cất giọng.
-- Em cứ ăn nhiều vào, tròn vo như trái bóng. Tí nữa chị sẽ đá em lăn về nhà! - Chu Tử Đằng nhéo má chúng nói. Hai cậu nhóc liền lè lưỡi trêu, rồi chạy vọt đến quầy kêu thêm thức ăn luôn. Chỉ còn lại anh và cô ngồi đối diện. Thật khó khăn, Trình Phong Lữ mở miệng:
-- Chu Tử Đằng... Nếu thời gian quay lại, em có chọn yêu tôi không?
-- Có. - Chu Tử Đằng điềm đạm trả lời.
-- Thật sao? - Trình Phong Lữ trong tim cơ hồ như muốn nhảy cẫng lên vì hy vọng.
-- Vì thời gian sẽ không bao giờ quay trở lại. "Tôi" yêu anh, đó là quá khứ đã từng. Và dẫu được sống lại ngày ấy, "tôi" vẫn sẽ yêu anh. Những ngày ấy đã qua, và "tôi" xưa kia, đã không còn nữa. - Chu Tử Đằng trong tim chợt rung lên một nhịp. Người con gái này yêu anh, đó là điều vĩnh hằng duy nhất trên thế gian, nếu như người con gái này còn sống, cô ấy sẽ mãi yêu anh, và nếu như thời gian có trở lại, cô ấy sẽ chọn yêu anh. Nhưng cô ấy đã chết, thời gian đã trôi,  đây cũng là một điều vĩnh viễn trên thế gian này.Trình Phong Lữ nghe vậy thì chỉ biết nén nỗi bi thương, lẳng lặng cười nhẹ. Nơi này như đang khiến anh chết dần chết mòn, cuối cùng anh đứng dậy, lê bước chân nặng trĩu rời khỏi quán, để lại cô ngồi thinh lặng ở kia. Chu Tử Đằng lòng cũng cảm thấy thật khổ sở, không nói nên lời. Hai cậu nhóc quay trở lại thì thấy anh Trình của chúng đã đi đâu mất, lại thấy tâm trạng của cô có chút buồn, liền nhìn nhau, rồi lủi thủi quay trở lại quầy hủy món vừa gọi. Ai cũng buồn hết rồi, Andrew và Audrey cũng chẳng còn hứng ăn.
Chu Tử Đằng lấy xe đưa hai đứa nhóc về, Andrew và Audrey ngồi sau thấy không khí im lặng quá liền cất giọng hát vu vơ. Lúc sau không biết thế nào lại hát thật hăng say, vang cả xe, toàn là những bài hát Pháp có giai điệu vui tươi thật ngộ nghĩnh, Chu Tử Đằng nghe hai đứa hát hò như thế thì lòng cũng nhẹ bớt, liền hòa theo hát với chúng vài câu gỡ rối tâm trạng. Chở hai cậu chủ này về nhà, Chu Tử Đằng ngồi vào bàn làm việc chuẩn bị cho pose ảnh hồi sáng. Cô liền kết nối mạng với Lưu Ly:
-- Có chủ đề mới. Cần em hoàn thành.
-- Được ạ. Mà chị này, từ nay em sẽ làm nhân viên chính thức của công ty luôn. Em có thể thuê phòng sống chung với chị được không?
-- Có thể sao? - Chu Tử Đằng thực thấy lạ, không phải đang sống với Lãnh Dịch Khiêm ư? Hắn lại cho Lưu Ly sang nhà cô ở, lại còn làm thợ chụp ảnh của công ty cô.
-- Em đã trả hết nợ rồi, cùng Lãnh gia không một chút can hệ. Hiện tại em đã rời khỏi Lãnh gia, nhưng em chưa tìm được nhà, mới qua nhà chị nhờ vài ngày.
-- Ồ vậy được rồi! Có gì mai nhắn lại cho chị.
Gấp laptop lại, Chu Tử Đằng liền thở dài, nhiều chuyện xảy ra quá, khiến cô ngạt thở. Cả buổi chiều hôm ấy, Chu Tử Đằng tất bật lo đủ chuyện, nhoáng một cái đã đến giờ hẹn với Từ Lục Giai, cô vội vã trau chuốt lại cho Andrew và Audrey rồi sửa soạn cho bản thân mình. Thấy không còn kịp giờ, cô cũng khỏi trang điểm luôn, để mặt mộc tự nhiên lái xe đến nhà hàng Orchid. Nhà hàng Orchid là một nhà hàng 4 sao sang trọng, sân sau còn có khu vui chơi dành cho trẻ em để người lớn có thể yên tĩnh dùng bữa. Vì hồi chiều đã lấp đầy bụng nên Andrew và Audrey không muốn ăn nữa, liền chạy vọt ra phía sau chơi với bạn cùng lứa luôn. Chu Tử Đằng thấy thế cũng yên tâm, dẫu sao bàn chuyện với Từ Lục Giai không nên để bọn nhóc nghe. Từ Lục Giai chọn đặt bàn ăn ở ngoài ban công, tách biệt với bên trong, để dễ nói chuyện, Chu Tử Đằng cũng rất thích được dùng bữa ngoài trời, nhất là trong một đêm trăng thanh gió mát như thế này. Chu Tử Đằng nhã nhặn kéo ghế ngồi, hôm nay nhìn Từ Lục Giai ăn vận rất lịch thiệp:
-- Anh tới lâu chưa?
-- Tính theo giờ của cánh đàn ông chúng tôi hay phụ nữ các cô?
-- Giờ của tôi?
-- Ồ vậy thì mới có " 5 phút" thôi! - Từ Lục Giai niềm nở nói. Chu Tử Đằng liếc thấy trên người anh ta có vài chỗ phải băng bó, liền tốt bụng hỏi, lúc sực nhớ ra thì thật hối hận vì câu hỏi thừa của mình:-- Sao anh bị thương thế?
-- À! Tôi cũng không biết nữa, đang nằm ở nha đang yên đang lành lại bị thương, nửa đêm còn bị đau thắt lưng nữa! Tôi cũng THẬT KHÔNG BIẾT TẠI SAO! - Từ Lục Giai gằn từng giọng nhìn cô, Chu Tử Đằng cũng bối rồi chuyển chủ đề:
-- Cái đó... tôi không cẩn thận, xin lỗi! Thôi vào vấn đề chính đi. Nhờ có mật mã của anh mà tôi thoát ra được Ma trận ma chiều, cũng từ đó tôi phát hiện Chu Khuynh Cơ là Falanvil C', và cô ta hiện đang hợp tác với Chương Du Thần.
-- Tôi đã dặn cô phải cẩn thận với đám người đó rồi. Chu Khuynh Cơ sinh ra đã được đào tạo trong lò luyện sát thủ của Chương gia. Nói trắng ra Chương Du Thần là nam chủ đầu tiên của cô ta. Cô không biết thôi chứ trong giới Hắc đạo, cái tên Falanvil C' mới xuất hiện tầm 3 năm nhưng đã gây hiệu ứng dữ dội. Rất nhiều mã bảo mật và những thí nghiệm quý hiếm đã bị cô ta đột nhập lấy mất đem về cho Chương Du Thần. Cô ta là một ác nhân lợi hại đấy, thưa nàng Wisteria!
-- Đến nước này mà anh còn giỡn được sao? Chỉ là tôi băn khoăn, trong truyện, Ma trận một chiều Chu Khuynh Cơ phải mất hai tháng mới tái tạo được, nhưng là dành cho sau này cô ta trổ tài thu phục Lãnh Dịch Khiêm về hậu cung của mình. Đằng này Ma trận một chiều đã được khởi động, mà ngay cả Bạch lão đại, ông trùm Lãnh, chủ thượng Trình cũng không hay biết, vậy là thế nào? Tôi không tin cô ta sửa lại nó trong bữa tiệc đó.
-- Cô quên rồi sao? Còn nhớ cái lần cô ta bị cô vạch trần ở công ty Zonal, scandal bị phanh phui không? Cô ta liền im hơi lặng tiếng suốt cả tháng, mọi người tưởng cô ta đang im lặng chờ scandal qua đi, nhưng khoảng thời gian đó cô ta ngấm ngầm tái tạo lại ma trận đấy!
-- Gì cơ? Hóa ra lần đó cô ta giả vờ sao? Cố tình để lộ scandal? - Chu Tử Đằng nghe vậy mà không khỏi sửng sốt, chết tiệt, Chu Khuynh Cơ quả nhiên lòng dạ quá sâu. Tưởng như cô ta bị cô vạch trần tai tiếng mà xấu hổ quá không dám ra mắt công chúng, hóa ra là đang âm thầm tái tạo Ma trận một chiều. Đảo ngược tình thế, khiến người ta không kịp trở tay!
-- Tôi còn nhớ rất nhiều dãy mã và thông tin, nhưng chúng lẫn lộn hết cả, không biết dùng lúc nào. Tôi phải gặp được Chương Du Thần, mỗi lần hắn có một giao dịch mới hay kế hoạch mới sẽ đeo một chiếc nhẫn có khắc mã số tương ứng với mã kế hoạch. Tôi chỉ cần biết được mã số đó là có thể đoán ra đường đi nước bước của hắn, nhưng mã số đó được khắc bằng ký hiệu, cô không thể biết, nhưng tôi biết.
-- Vậy anh chỉ cần thấy nhẫn của hắn là được chứ gì! Để xem nào,đúng rồi, cuối tuần này là tiệc sinh nhật của Chương Y Dao, Chương Du Thần có thể sẽ có mặt ở đó! Tôi có thể đưa anh đi cùng.
-- Với tư cách gì, gia tộc tôi chẳng có liên hệ gì với gia tộc đó cả!
-- Vậy, có thể đi với tư cách anh họ?
-- Chu gia và Từ gia một chút quan hệ cũng không có! Cô lừa người sao?
Chu Tử Đằng trầm ngâm một hồi, cuối cùng đưa ra quyết sách:
-- Vậy đi với tư cách bạn trai tôi!
-- Gì cơ? Cô đùa sao!? - Từ Lục Giai đang nhàn nhã nhấp ngụm rượu suýt bị sặc.
-- Biết sao giờ! Chỉ còn tư cách đó là hợp nhất thôi! - Chu Tử Đằng cũng rất bất đắc dĩ.
-- A... hay cô thích tôi mà không dám nói, mượn cơ hội này thành đôi? - Từ Lục Giai ngả ngớn nhìn cô. Gì cơ? Cái tên tự kỉ này! Chu Tử Đằng khinh thường nhìn anh ta, tao nhã đứng dậy, buông một câu:
-- Phụ nữ đi gặp đàn ông mà không trang điểm, anh biết có ý nghĩa gì không? Một là tự tin với sắc đẹp trời phú của mình, hai là căn bản chẳng coi người đàn ông kia ra gì! Mà Từ Lục Giai à, tôi thuộc vế thứ hai.
--.....
Nói xong Chu Tử Đằng nhoài người ra gọi Andrew và Audrey về. Từ Lục Giai nãy bị bà cô già nói đến ê mặt, cũng nhún vai đứng dậy đi ra luôn. Lúc cô lấy xe, Từ Lục Giai ở lại trông hai đứa nhỏ chờ cô. Lúc cô lái xe ra, thấy anh và hai cậu nhóc cười nói gì đó với nhau, lát sau tủm tỉm leo lên xe cô. Chu Tử Đằng trong xe nói vọng ra:
-- Sáng mai đến quán cà phê Sun nói tiếp.
-- Được rồi.
Chu Tử Đằng lái xe về nhà, trên đường, cô hỏi Andrew và Audrey:
-- Nãy hai đứa nói chuyện gì với anh ta thế?
-- Em hỏi tại sao anh ấy lại làm bạn trai của chị!
-- Sao em nghĩ anh ta là bạn trai của chị?
-- Hai anh chị cùng mặc đồ đôi kìa! - Nghe Audrey nói, Chu Tử Đằng nhìn lại mới nhận ra quả thật hôm nay cô và anh ta trùng hợp mặc đồ màu trắng. Mà chỉ vì mặc đồ giống nhau liền cho là tình nhân, quả là trẻ con!
-- Thế anh ta trả lời như thế nào? - Cô tò mò hỏi.
-- Anh ấy bảo tại anh ấy thương chị! - Chu Tử Đằng nghe Andrew nói mà suýt hồn bẻ tay lái, may sao vẫn giữ được bình tĩnh. Cái tên này!
-- Anh ấy bảo thương chị sao? - Dù sao thì chắc Từ Lục Giai nói cho vui thôi, hai đứa nhóc này là em cô, anh ta nói ngọt thế chắc chỉ đùa tụi nó thôi.
-- Đúng rồi! Tại anh ấy bảo chị ăn nói sắc sảo lại điêu ngoa, gặp thằng khác nó tát cho vỡ mồm! Vì vậy nên anh ấy thương chị, phải rước chị về nếu không chẳng ai rước chị!
Chu Tử Đằng nghe vậy thì bẻ tay lái thắng gấp thực sự. Andrew và Audrey thấy Chu Tử Đằng hàn khí tỏa ra tứ phía như vậy thì sợ hãi ôm chầm lấy nhau. Chu Tử Đằng mặt đã đen lại, sống 30 năm, chưa ai nói cô như thế! Cái tên Từ Lục Giai này, dám dạy hư trẻ con, tôi nhất định sẽ không để anh yên. Bình tĩnh tiếp tục lái xe, Chu Tử Đằng "vui vẻ" lướt nhanh trên đường, Andrew và Audrey thì vẫn còn run lên cầm cập, chị Wisteria thật đáng sợ, phụ nữ thật đáng sợ! Ngày mai.... Chờ đó!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.