Tu Chân Tứ Vạn Niên

Chương 87: Đêm trước kỳ thi đại học




Vấn đề đăng ký thi đại học đã được giải quyết, Lý Diệu toàn tâm toàn ý tập trung chạy nước rút cuối cùng.
Ngoại trừ Đinh Linh Đang, còn có một người không ngờ tới cũng xuất hiện ở khu Tiểu Khôi, đó chính là “kẻ suy đồi giới tu chân” Tôn Bưu, người đã khám phá ra Lý Diệu và Yêu Đao Bành Hải!
Ông lão này cũng là người cảm tính, sau khi biết Lý Diệu đã tỉnh, hơn nữa còn tiến hành đặc huấn ở khu Tiểu Khôi, nói sao cũng muốn vào giúp hắn tu luyện. Lúc đầu Bành Hải cự tuyệt ngay, bởi vì ông lão vốn dĩ đang bị trọng thương, lại bệnh nặng mới khỏi, tiến vào khu vực Tiểu Khôi có trọng lực gấp 10 lần thực sự quá nguy hiểm. Nói không chừng chưa hít một hơi đã tắt thở, nhưng tính tình ông lão vô cùng bướng bỉnh, mắng Bành Hải xối xả, trực tiếp xông vào phòng tu luyện của Bành Hải, Bành Hải bị ông làm tới không dám phản kháng, đành phải căn dặn Lý Diệu và Đinh Linh Đang xem chừng Tôn Bưu, nếu thấy không thích hợp thì lập tức rời khỏi khu Tiểu Khôi.
Tôn Bưu lại không có dáng vẻ bệnh nặng vừa khỏi, giống như là đang hồi xuân, cả nhãn cầu đục ngầu cũng trở nên tỏa sáng lấp lánh, nhìn Lý Diệu cười to nói:
“Kế hoạch chạy nước rút hai mươi tám ngày sắp tới đây là năm đó ta vạch ra để Bành Hải nhanh chóng tiến vào Luyện Khí kỳ, ngươi có được không? Không được thì nói sớm!”
“Tới đi!” Lý Diệu liếm môi một cái, ngoắc tay với ông lão.
“Được! Tôn Bưu ta mặc dù là tu chân giả cấp thấp thực lực bình thường, không có tiếng tăm trong giới tu chân, nhưng đời này có thể phát hiện ra Yêu Đao Bành Hải, lại đào ra yêu tinh ngươi, ta lời to rồi! Chay nước rút cuối cùng bây giờ bắt đầu, bài đầu tiên, đánh vỡ tất cả 100 hòn đá to này!”
Tôn Bưu trợn tròn con mắt, quái dị kêu lên một tiếng.
“Hòn đá ở đâu?”
Lý Diệu trừng to mắt, nhìn chung quanh, khu Tiểu Khôi là đồng bằng, đều là đất bằng phẳng, làm gì có đá?
“Hòn đá thứ nhất!”
Bên cạnh Tôn Bưu, đôi mắt đẹp của Đinh Linh Đang trợn lên, chân dài dùng sức giẫm một cái, dưới chân lập tức xuất hiện khe nứt mạng nhện đan chéo, móc chân một cái, liền hất lên một hòn đá cứng còn to hơn đầu Lý Diệu, hai tay ôm lấy xoay tại chỗ hai vòng, “vù” một tiếng đập mạnh hòn đá về phía Lý Diệu!
“Rất tốt!”
Lý Diệu điên cuồng hét lên một tiếng, trong đầu hiện ra ngày đó chiến lực bộc phát đến cực hạn, nổ ra cảnh giới đỉnh cao Trúc Cơ kỳ vô cùng bá đạo của Yêu Đao Bành Hải, khuỵu người sâu xuống, nổ mạnh dưới chân, cả người đều biến thành một quả đấm tức giận, mạnh mẽ đâm vào hòn đá!
“Vỡ cho ta!”
Ngày đầu tiên, Lý Diệu cứng rắn đập vỡ một trăm hòn đá, trong sự quấy nhiễu của 10 lần trọng lực vác 100 kg, chạy việt dã 50 km, dưới sự “bồi luyện” của Đinh Linh Đang còn phân tích “Chiến Thú Thập Tam Thế” từng cái một, lại diễn luyện từ đầu, không tránh khỏi bị Đinh Linh Đang đánh mặt mũi bầm giập.
Ngày thứ hai... Ngày thứ ba... Ngày thứ tư...
Lý Diệu gần như điên cuồng tu luyện, lượng thức ăn và thuốc tăng cường hắn sử dụng mỗi ngày nhiều gấp hơn 10 lần học sinh cấp ba bình thường khác. Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, Đinh Linh Đang và Tôn Bưu quả thực nghi ngờ trong bụng hắn có phải cất giấu một cái động nhỏ hay không, nếu không sao có thể ăn nhiều thức ăn như vậy.
Ngày thứ bảy... Ngày thứ tám... Ngày thứ chín...
Thực lực của Lý Diệu với tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được tăng lên điên cuồng, kế hoạch tu luyện Tôn Bưu lập ra cho hắn đã có chút theo không kịp tiết tấu, mỗi ngày hắn chỉ bỏ 70% thời gian là có thể hoàn thành tu luyện.
Thời gian còn lại, hắn không ngừng luyện tập “108 Thủ Phi Phong Loạn chùy pháp”, thấu hiểu bộ chùy pháp này, hoàn toàn biến đổi thành một trăm lẻ tám đường quyền pháp.
Ngày thứ mười bốn... Ngày thứ mười lăm... Ngày thứ mười sáu...
Nửa tháng trôi qua, Lý Diệu mỗi ngày chỉ ở khu Tiểu Khôi nửa ngày, thời gian còn lại hắn đều vào khoang ngủ sâu, điên cuồng tiếp thu mảnh kí ức của Âu Dã Tử, lấy thân phận “công nhân làm thép”, học tập sự huyền diệu của thuật rèn sắt đối với việc gọt giũa các vật liệu kim loại.
Cuối cùng, ngày thứ hai mươi tám, cũng là ngày đặc huấn cuối cùng.
Ngày mai là ngày thi đại học!
Trong khu Tiểu Khôi chỉ có một mình Lý Diệu, trước mặt đặt một hòn đá vuông vứt nặng đến mấy tấn.
“A…”
Lý Diệu hai đấm phát lực, cơ bắp cánh tay chấn động kỳ dị, sức mạnh như sóng lớn đánh vào hòn đá tạo nên hai dấu vết hình xoắn ốc, đánh hòn đá cứng bay ra ngoài hơn 10m.
Lý Diệu giậm hai chân, cơ thể như điện, giữa không trung đuổi theo hòn đá, cả người đều hóa thành một cái bóng bao phủ toàn bộ hòn đá, chỉ nghe một chuỗi tiếng động “răng rắc răng rắc”, giống như một con thú đang đói ùng ục, xem hòn đá là thức ăn mà ra sức nhai.
Một đống đá vụn không ngừng rơi ra từ trong cái bóng, như nàng tiên rải hoa bay lả tả.
Ba giây sau, Lý Diệu nhẹ nhàng đáp xuống, đá vụn hình thành thành một vòng tròn mười bảy mười tám mét xung quanh hắn.
Hòn đá có đường kính hơn 3m hoàn toàn biến mất, bị Lý Diệu đánh vỡ hoàn toàn!
“Tôi thành công rồi!”
Lý Diệu móc ngón chân một cái, từ dưới đất hất một hòn đá to bằng nắm tay, nắm trong lòng bàn tay dùng sức nặn một cái, lòng bàn tay liền phát ra tiếng “răng rắc”, hòn đá nát vụn, từ kẽ tay chảy xuống.
“Thực lực của ta ít nhất tăng bốn năm lần so với khi ở Ma Giao đảo, nếu như bây giờ đột nhập bộ chỉ huy Lam Phương, cho dù không dùng âm mưu quỷ kế, dồn ép trực diện, tôi tin tưởng có thể lần lượt đánh chết mấy chục cao thủ của Lam Phương!”
“Xem ra suy đoán của ta không sai, hấp thu mảnh kí ức của Âu Dã Tử rất có lợi đối với việc mở rộng não bộ của ta, độ tiến bộ linh căn của tôi chắc chắn cao hơn lúc trước, nếu không, dù điên cuồng tu luyện thế nào, cũng không thể tiền bộ nhiều như vậy trong một tháng!”
“Nhưng không biết độ tiến bộ linh căn của tôi tăng được bao nhiêu rồi? Hay là đi kiểm tra một chút?”
“Thôi đi, Đinh Linh Đang nói không sai, độ tiến bộ linh căn chỉ là một con số ảo, quan trọng là bản thân mình! 1% cũng được, 99% cũng được, ta sẽ luôn luôn tiếp tục chiến đấu!”
“Tôi đã cố gắng hết sức, không còn gì tiếc nuối, chỉ đợi ngày mai mặt trời mọc, một trận chiến định càn khôn!”
Lý Diệu hít sâu một hơi, cố nén sự nóng nảy trong lòng, thông qua Truyền Tống trận trở lại Thiên Nguyên giới.
Trong phòng tu luyện không có một bóng người, ông lão Tôn Bưu ở khu Tiểu Khôi kiên trì được hai mươi ngày thân thể rốt cục cũng chịu không nổi, tim mạch suýt chút nữa lại xảy ra vấn đề, bị Lý Diệu và Đinh Linh Đang ép buộc về nhà nghỉ ngơi.
Đinh Linh Đang lại ở trên ban công hóng gió.
Hôm nay cô mặc một chiếc váy dài mỏng màu đỏ, gió nhẹ lướt qua, váy bay bập bềnh, đôi chân săn chắc thon dài như ẩn như hiện, dưới ánh hoàng hôn tạo nên một hình ảnh tuyệt mỹ.
Lý Diệu không tự chủ được đi tới.
Nghe thấy tiếng bước chân của hắn, Đinh Linh Đang cũng không quay đầu lại, ném một bức thư được làm từ da yêu thú qua.
“Đây là cái gì?” Lý Diệu có chút tò mò nhận lấy mở ra.
Năm nay mạng đầu linh phát triển, bình thường tin tức đều dùng linh hạc truyền thư để gởi, chỉ có công văn vô cùng chính thức mới dùng thư từ để nhắn.
Nội dung của bức thư da thú lại khiến Lý Diệu ngưng thở.
“Chị vậy mà lại giúp tôi tranh thủ được tới 30 điểm ưu tiên? Chỉ cần tôi ghi danh vào Đại Hoang chiến viện, có thể hạ 30 điểm tuyển chọn?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.