Tu Chân Tứ Vạn Niên

Chương 85: Trường trung học dành cho con em thợ mỏ




Ba ngày sau đó, Lý Diệu tiến hành huấn luyện phục hồi, cố gắng trong thời gian ngắn nhất khôi phục thân thể về trạng thái đỉnh cao.
Nói tóm lại, chính là hai chữ “ăn” và “ngủ”.
Ăn, chính là ăn thức ăn nén năng lượng cao chuyên dụng của quân đội.
Đây là quân đội đặc biệt chuẩn bị cho tu chân giả chém giết yêu thú nơi hoang dã, một mẩu to bằng móng tay cũng đủ chống đỡ cho một tu chân giả cấp thấp chém giết suốt một ngày. Còn Lý Diệu mỗi giờ đều bắt buộc mình ăn một lon, sau đó điên cuồng dùng “kình thôn đại pháp”, điên cuồng hấp thu và luyện hóa, chuyển hóa thành năng lượng cơ bản nhất, khôi phục thân thể bị tổn hại.
Sau khi ăn xong liền ngủ trong “khoang ngủ sâu” trong phòng tu luyện đặc chế của Bành Hải, ngủ sâu một giờ tương đương với giấc ngủ suốt một ngày một đêm thông thường!
Để mau chóng khôi phục thân thể, bắt đầu tu luyện thực sự, mấy ngày nay Lý Diệu chỉ đơn giản là ngủ, không tiếp tục hấp thu những mảnh kí ức Âu Dã Tử trong giấc mơ.
Mỗi giây trôi qua, Lý Diệu đều cảm nhận được năng lượng cơ thể tăng lên một phần, dường như mỗi một vết nứt trên tay chân xương cốt đều hồi phục trong nháy mắt, khiến cho thân thể trở nên càng mạnh mẽ hơn!
Ba ngày sau…
Lý Diệu ung dung tự tại chạy bộ ở khu Tiểu Khôi, khi thì nhảy lên, khi thì đứng tấn, khi thì tung ra từng bài quyền.
Từng đường quyền hóa thành hư ảnh, chậm rãi khuếch tán trước mặt.
Hắn đã khôi phục thân thể khỏe mạnh, cao hơn 3cm so với trước khi hôn mê, thân hình không mập không ốm, rất cân đối, cơ bắp săn chắc nhưng không quá thô, thân hình giọt nước, giống như hòn sỏi được tẩy rửa dưới thác nước mấy chục nghìn năm, từng khối ngay ngắn trật tự xếp hàng trên bộ xương kiên cố.
Bởi vì lâu không có phơi nắng, làn da có chút trắng nõn nhưng tỏa ra sự sáng bóng khỏe mạnh, tràn trề hơi thở mạnh mẽ.
“Cơ thể của tôi đã hoàn toàn khôi phục, cảm giác khỏe mạnh hơn so với trước khi hôn mê, nếu như bây giờ kiểm tra độ tiến bộ linh căn, tôi tin tưởng ít nhất tăng 20-30%!”
Lý Diệu hít sâu một hơi, dưới 10 lần trọng lực, nhảy một bước tới cách đó 4-5m.
Hắn híp mắt lại, cảm nhận được sức mạnh dồi dào từ chân tay xương cốt, đối với cơ thể mới cực kỳ hài lòng.
Đinh Linh Đang đùa cợt nói:
“Độ tiến bộ linh căn chỉ là con số ảo, ở Đại hoang chiến viện, chỉ có đàn bà mới suốt ngày để ý độ tiến bộ của linh căn, anh hùng thực sự luôn chỉ tin vào quả đấm của mình!”
Lý Diệu sững sờ, chậm rãi nắm chặt nắm đấm:
“Nói cũng đúng, dù độ tiến bộ linh căn chỉ còn lại 1%, tôi cũng không bỏ cuộc! Nếu đã như vậy thì mặc kệ cái gì độ tiến bộ đi, bắt đầu tiến lên nào!”
“Đợi đã.”
Đinh Linh Đang giơ cổ tay lên, từ tinh não cỡ nhỏ bắn ra một màn ánh sáng:
“Cậu còn quên một chuyện quan trọng nhất là đăng kí thi đại học đó! Tôi đã điều tra, lấy danh nghĩa cá nhân đăng kí thi đại học rất phiền phức, phải chạy đi nhiều chỗ, còn phải tiến hành kiểm tra thân thể toàn diện, trải qua nhiều hạng mục kiểm tra mới được.”
“Phiền phức vậy sao?”
Lý Diệu nhíu mày, cẩn thận xem giới thiệu trên màn sáng, phát hiện Đinh Linh Đang nói không sai, theo như “Quy trình đăng kí thi đại học dành cho cá nhân” nói, cho dù thuận lợi, cũng phải mất ba ngày mới có thể thành công, nếu có giai đoạn nào gặp sự cố, kéo dài thành một hai tuần cũng là chuyện rất bình thường.
Còn không tới một tháng là đã tới kì thi đại học, mỗi một phút đều vô cùng quý giá, hắn không muốn lãng phí nhiều thời gian vào chuyện này.
“Hay là có thể hỏi “Hội Thương binh” xem có biện pháp nào giúp ta rút ngắn quy trình đăng kí không.”
Nghĩ đến đây, Lý Diệu mở ra tinh não loại nhỏ, gởi linh hạc truyền thư.
Đang chuẩn bị gởi tin nhắn cho hội trưởng Triệu của Hội Thương binh, hỏi xem hắn có cách nào không, lại nhận được một tin nhắn của Vương gia gia chủ cửa hàng đồ cũ Lão Vương.
Ông lão đang sửa chữa một hệ thống pháp bảo cỡ lớn, một người làm không xuể nên nhờ hắn qua đó giúp.
Lý Diệu do dự một chút, vốn dĩ định từ chối nhưng Vương gia gia luôn đối xử với hăn rất tốt, sau khi “ông bố” chết lại càng coi hắn như con nuôi. Trong thời gian hắn hôn mê bất tỉnh, ông lão cũng nhiều lần tới bệnh viện thăm hắn, sau khi biết hắn tỉnh lại, còn đặc biệt làm một bàn đầy đồ ăn mời hắn tới ăn, nhưng bị hắn lấy lý do bận tu luyện mà từ chối.
Nghĩ đến đây, Lý Diệu liền đồng ý ngay, chuẩn bị bỏ ra nửa ngày đến chơi với ông lão một chút.
Một mặt giúp ông lão làm việc, mặt khác cho ông ấy thấy hắn bây giờ có thể chạy nhảy lung tung, vẫn là một anh hùng, để hai ông bà yên tâm.
Nói một tiếng với Đinh Linh Đang, cô gái trẻ hưng phấn nói muốn lấy chiến thoi Xích Diễm đưa Lý Diệu đi, Lý Diệu không chút do dự mà từ chối, dùng Truyền Tống trận trốn về Thiên Nguyên giới, lên tàu ngầm Tinh quỹ đi tới địa chỉ mà Vương gia gia đưa.
“Trường trung học Quáng Công Tử Đệ (*), Phù Qua thành?”
Sau hơn một giờ lặn lội, Lý Diệu xuất hiện trước cổng ngôi trường lụp xụp trong xóm nghèo của khu Khôi Nham phía Tây Bắc Phù Qua thành.
Hơn một trăm năm trước, khu vực Tây Bắc của Phù Qua thành đã từng có vài mỏ thủy tinh có sản lượng lớn, nhiều công ty khai thác mỏ của các tông phái hợp tác, biến khu Khôi Nham thành một khu khai thác mỏ vô cùng phồn vinh.
Thời kỳ hưng thịnh, nơi này tụ tập một trăm ngàn thợ mỏ và mấy trăm ngàn người nhà, có trường học riêng, bệnh viện và các cơ sở vật chất công cộng.
Ngôi trường cấp ba dành cho con em thợ mỏ này cũng được xây dựng vào lúc đó.
Chẳng được bao lâu, do nguồn khoáng sản dần dần cạn kiệt, toàn bộ tông phái dần dần rút khỏi, để lại mấy trăm ngàn thợ mỏ thất nghiệp và người nhà, người tìm được đường cũng lần lượt rời đi, chỉ còn lại mấy chục ngàn thợ mỏ thất nghiệp không có kỹ năng khác vẫn ở đây kéo dài hơi tàn.
Trường cấp ba dành cho con em thợ mỏ cũng biến thành trường học tệ nhất ở Phù Qua thành, quả thật khác một trời một vực với trường cấp ba tư nhân chất lượng cao thuộc Xích Tiêu phái, không tồn tại cùng một thế giới.
Lý Diệu đi vào sân trường, giống như đi vào một chỗ phế tích từng bị tu chân giả điên cuồng công kích. Khắp nơi đều là tòa nhà lâu năm không được trùng tu, sân vận động gồ ghề, trong góc đặt một chiếc máy kiểm tra sức mạnh phủ bụi, nhìn mã hàng không ngờ là đồ cổ hơn một trăm năm trước, thổi một cái liền sụp đổ.
Các loại thiết bị trong trường học này đều sản xuất cách đây một trăm năm, để lâu ngày đã sớm hết hạn sử dụng, xuất hiện nhiều vấn đề.
Cái Vương gia gia đang sửa chữa chính là hệ thống tinh quản cỡ lớn dùng để điều hòa nhiệt độ.
Tinh quản giống như con rắn dài, nối qua trên không mỗi phòng học, cuối cùng gom lại tại phòng phù trận phía sau dãy phòng học.
Trong phòng phù trận lắp đặt hai hệ thống phù trận ngược nhau, mùa hè mở “Đóng băng phù”, tinh quản phun ra hơi lạnh; mùa đông mở “Hỏa Viêm phù”, tinh quản phun ra hơi ấm, làm cho phòng học duy trì trạng thái bốn mùa như xuân.
Bởi vì nóng lạnh xen kẽ, nóng nở lạnh co, tinh quản rất dễ bị nứt, tuy rằng sửa chữa không phức tạp nhưng tinh quản đan xen khó gỡ, kéo qua mấy chục phòng học, muốn tu sửa hoàn toàn vẫn phải tốn thời gian và công sức.
Vương gia gia lớn tuổi, mắt mờ, gặp loại công trình này đều kêu Lý Diệu qua giúp đỡ.
Loại công việc sửa chữa đơn giản này hai người đều quen thuộc, đã không còn gì để nói, Lý Diệu vén tay áo lên, cong mông lên, cùng Vương gia gia sửa một phòng rồi lại một phòng, bận rộn suốt nửa ngày, làm tới mặt xám mày tro, cuối cùng rửa sạch toàn bộ tinh quản từ trong ra ngoài, lại thay mới tinh quản bị vỡ.
Lý Diệu áp lỗ tai dán lên tinh quản nghe một hồi, âm thanh rất bình thường, phù trận vận hành vô cùng trôi chảy, thành công mỹ mãn!
Lý Diệu nhếch miệng cười, khuôn mặt đen thui lộ ra hai hàng răng trắng như tuyết:
“Xong rồi, Vương gia gia, lần này không tính tiền ông đâu, coi như tôi tặng Vương nãi nãi, nếu không có chuyện gì, tôi đi trước nhé!”
“Đợi đã.”
Vương gia gia cười như một con cáo già, kéo Lý Diệu ra ngoài phòng học, một ông lão mập mạp đang đứng trên sân vận động.
“Giới thiệu với cậu một chút, đây là hiệu trưởng Mao của trường cấp ba con em thợ mỏ này, cũng là bạn học cũ của ta.”
“Chào hiệu trưởng Mao.”
Lý Diệu nheo mắt, có chút kỳ quái, sửa chữa tinh quản không phải công trình gì lớn, chi phí cùng lắm chỉ là mấy ngàn, Vương gia gia kéo hiệu trưởng người ta ra làm gì?
Hiệu trưởng Mao và Vương gia gia nhìn nhau, hai người đều có chút ngại ngùng, im lặng một lát, hiệu trưởng Mao cố nặn ra một nụ cười, nói:
“Bạn học Lý Diệu, là như vầy, tôi nghe lão Vương nói cậu nghỉ học ở trường cấp ba của Xích Tiêu phái rồi, còn muốn dùng danh nghĩa cá nhân đăng kí thi đại học, nhưng chỉ sợ cậu không biết, quy trình lấy danh nghĩa cá nhân đăng kí rất phức tạp, lại nói một mình cậu, cũng chưa chắc tìm được chỗ thích hợp để tu luyện. Thế nên tôi nghĩ nếu cậu không chê, hay là gia nhập trường cấp ba chúng tôi, quy trình đăng kí do nhà trường hoàn tất, cậu cũng có thể ở trong đây tu luyện. Cậu xem, dụng cụ tu luyện ở đây tuy hơi cũ kỹ nhưng bão dưỡng không tệ lắm, dù sao cũng tốt hơn ở nhà tự mình làm lung tung! Còn về chi phí, cậu yên tâm, dựa vào tình bạn nhiều năm giữa tôi và lão Vương, một cắt cũng sẽ không thu của cậu!”
“Cái gì, Vương gia gia, ông đây là...”
Lý Diệu lúc này mới biết lý do thực sự Vương gia gia gọi hắn tới, trong lòng không khỏi ấm áp.
Vương gia gia ho hai tiếng:
“Tiểu Yêu Quái, chuyện của cậu ta nghe nói rồi, cậu ở trường cấp ba phái Xích Tiêu đắc tội người khác, người ta quyền thế rất lớn, buộc cậu nghỉ học, thân thể của cậu... lại gặp sự cố nhỏ, chỉ sợ thi không đậu trường đại học trọng điểm. Nhưng cậu cũng đừng bỏ cuộc, ở nơi này nỗ lực bức phá, tranh thủ thi vào một trường kỹ thuật tốt, sau khi tốt nghiệp thì quay về chính thức kết hợp cùng ta, ta không có con trai, cháu ngoại không có hứng thú với việc sửa chữa pháp bảo, đợi một ngày ta nằm xuống, tiệm đồ cũ pháp bảo sẽ để lại cho cậu. Chưa nói bán có lời hay không, dù sao cũng có thể kiếm miếng cơm ăn, đúng không?”
Lý Diệu hít sâu một hơi, kiềm nén sự cảm động trong lòng.
Vương gia gia không biết hắn đã khôi phục thực lực, càng không biết trong não hắn xảy ra sự biến đổi kinh người, còn tưởng rằng linh căn của hắn bị xé rách, hoàn toàn biến thành phế nhân.
Dù vậy, Vương gia gia cũng không hề bỏ rơi hắn, vẫn hết lòng hết dạ suy nghĩ cho hắn, thậm chí giúp hắn tìm được trường học như thế này!
Tuy rằng đây là trường cấp ba kém nhất Phù Qua thành nhưng Lý Diệu biết, Vương gia gia đã cố gắng hết sức rồi.
Một cảm giác ấm áp chậm rãi tràn đầy trong lồng ngực Lý Diệu.
***
(*) Quáng công tử đệ: Con em thợ mỏ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.