Tu Chân Tứ Vạn Niên

Chương 66: Pháo thiên ma sát huyết




Vào giây phút này, Trịnh Đông Minh đã không còn là phong độ nhẹ nhàng kiểu con nhà giàu nữa mà là chạy trốn thở hổn hển như chó hoang bị đập gãy một chân sau. Hắn chạy đến mức lè lưỡi ra, nhìn dáng vẻ như thể nếu chạy thêm vài bước nữa thì sẽ sùi bọt mép, lên cơn động kinh!
Hắn cũng liếc một cái liền nhìn thấy Lý Diệu. Ngay lập tức, trong mắt hắn phát ra ánh sáng của hi vọng. Hắn mừng như điên cắm đầu chạy lại chỗ Lý Diệu, vài mét cuối cùng liền nhảy xổ lên như hổi đói vồ dê, một bước nhảy đã chui hẳn vào điểm tiếp viện!
“Sao vậy? Con hị hị của cậu đâu?”
Lý Diệu vô cùng ngạc nhiên hỏi. Mỗi một thí sinh trên Ma Giao đảo đều mang theo một con hị hị. Nó không chỉ đơn giản là công cụ tính điểm, mà còn là phương pháp cứu mạng sống cuối cùng!
“Bị ăn rồi!”
Trịnh Đông Minh giang rộng cơ thể ra tạo thành hình chữ “X”, kiệt sức nằm liệt trên mặt đất. Hắn thở hổn hển, dáng vẻ hạnh phúc như thể may mắn còn sống sau tai nạn.
“Bị ăn? Thứ gì khủng bố quá vậy?”
Lý Diệu hoảng sợ. Tại sao trên hòn đảo này lại có con yêu thú hung tàn như vậy cơ chứ? Ban tổ chức cũng quá xem nhẹ mạng sống của thí sinh!
Trịnh Đông Minh còn chưa kịp trả lời thì cách đó không xa liền truyền đến tiếng gầm long trời lở đất, khiến tai của Lý Diệu ong ong lên. Tiếng gầm khủng bố này khiến mấy cây đại thụ nghiêng ngả, có một cây đại thụ bị bật gốc bay thẳng lên trời!
Một con quái vậy cao tầm 4m, toàn thân không có da, cơ thể nó chỉ được tạo thành từ cơ bắp nhảy xổ ra. Nó giẫm một phát lấy đà thật mạnh vào một thân cây khiến cái cây ngay lập tức “răng rắc” gãy đôi. Nhờ vào lực đẩy, vận tốc của nó lại tăng lên một bậc nữa, điên cuồng lao vào điểm tiếp viện!
“Thứ gì vậy!” Lý Diệu nghẹn họng nhìn trân trối.
Trước khi bắt đầu thi đấu, tiểu cát đã tỉ mỉ giới thiệu tất cả yêu thú và thực vật đã bị yêu hóa cho hắn. Và Lý Diệu không hề nhớ là có con yêu thú nào mạnh như vậy!
Sao ban tổ chức có thể thả con yêu thú mạnh thế này ra cơ chứ! Học sinh cấp ba chắc chắn không thể đấu lại được con mãnh thú thế này!
“Quỷ, quỷ biết! Cậu cẩn thận một chút. Con quái vật này đã giết chết bảy tuyển thủ rồi!”
Trịnh Đông Minh nói ra một tin động trời.
Như thể để xác minh lời nói của Trịnh Đông Minh, con quái vật đập mạnh vào phù trận phòng ngự bao bọc lấy điểm tiếp viện!
Trong không khí lập tức có mấy chục linh phù bán trong suốt có tính công kích hiện ra, kích phát ra hàng trăm tia điện, tạo thành một hàng rào điện chặt chẽ sáng lóa. Con quái vật bị điện giật đến mức la hét om xòm, toàn thân bốc khói. Nhưng cho dù có bị điện cao thế công kích thì con quái vật vẫn cứng đầu chống lại dòng điện, từng bước từng bước lại gần!
Ánh sáng của phù trận phòng ngự lúc sáng lúc tối, chập chờn liên tục. Cái hàng rào điện có thể bị nó phá tan, nát thành từng mảnh nhỏ bất kỳ lúc nào!
“Ngay cả phù trận phòng ngự cũng không làm gì được nó? Trịnh đại thiếu, rốt cuộc là sao mà cậu lại trêu chọc vào con quái vật này, khiến nó nhất quyết giết bằng được cậu vậy hả?”
Da gà da vịt trên người Lý Diệu nổi hết lên. Con quái vật này thật sự quá đáng sợ, chắn chắn hắn không thể đối phó được.
“Chỉ là tôi gặp chuyện bất bình, ra tay giúp đỡ, thọc một nhát vào mông nó mà thôi… nhưng ai ngờ lại thọc trúng vào lỗ đít của nó!” Trịnh Đông Minh thở dài, nói với giọng điệu vô cùng bất đắc dĩ.
Lý Diệu nghẹn họng. Hắn nhìn kỹ thì phát hiện ra ở giữa hai cái mông toàn cơ chẳng có da kia đúng là có nửa thanh kiếm lưỡi cưa kẹp ở đó đang đong đưa liên tục.
Một nửa còn lại của thanh kiếm phải dài tầm một mét đã chui hẳn vào trong cơ thể của con quái vật, thế nhưng như vậy vẫn chưa giết chết được nó. Sức sống của con quái vật này thật sự quá mạnh mẽ, quá kinh khủng!
Lý Diệu gian nan nuốt một ngụm nước bọt, sau đó liền tự động nhìn phía sau lưng.
“Khỏi phải tìm đường trốn, con quái vật này vốn hẳn là vượn cự mục. Trong rừng, tốc độ của nó nhanh hơn chúng ta quá nhiều, cơ bản là không có cơ hội trốn thoát! Chết tiệt! Tu chân giả đều đã chạy đi đâu hết rồi, lâu như vậy rồi mà chưa có ai đến đây cứu viện. Lần này thật sự là muốn cái mạng già này mà!”
Trịnh Động Minh cố hết sức ngồi dậy, phun ra một ngụm máu tươi rồi nở một nụ cười thảm thương.
Lý Diệu ngẩng đầu lên liếc con hị hị của mình một cái thì thấy đôi mắt của tiểu cát đã dại ra, bay lung tung trên không. Mỗi một tiếng nổ vang lên thì cơ thể của nó liền run mạnh một lần, còn phát ra tiếng “è è”.
Kết nối của tiểu cát và chiếc Liêu Viễn đã bị cắt đứt. Nó chỉ còn có thể quay phim lại rồi chờ đến khi mạng linh lực kết nối lại được thì mới truyền thông tin đến trên Liên Viễn.
Nháy mắt cái, vẻ mặt của Lý Diệu trở nên khó coi vô cùng.
“Gừ!”
Đúng lúc này, con vượn cự mục ngửa cổ lên gào rống một hơi dài rồi giơ tay đập một phát khiến một cái linh phù bán trong suốt vỡ vụn!
Cái hàng rào điện liền xuất hiện một khe hở rõ ràng, con quái vật liền nhân cơ hội này bước nhanh tới trước.
“Không ổn! Phù trận phòng ngự đã không thể ngăn cản được nó nữa. Nó có thể tiến vào bất cứ lúc nào!”
Trịnh Đông Minh run rẩy đứng dậy, nhìn chằm chằm vào con vượn cự mục, nói khẩn trương: “Lý Diệu, tôi biết cậu có thể thay đổi chóng mặt như vậy khẳng định là vì đã gặp được kỳ ngộ nào đó. Cho nên cậu còn tuyệt chiêu, tuyệt kỹ, hay có thể biến thân trong nháy mắt, khiến sức chiến đấu tăng lên gấp mười lần thì hãy thi triển liền đi. Đây là thời khắc mấu chốt rồi, xin đừng giấu nghề nữa!
Lý Diệu nghẹn họng không trả lời được. Hắn trầm mặc một lát rồi lạnh lùng nói: “Ngại quá, hiện tại đã là trạng thái mạnh nhất của tôi!”
“Cái gì, ngay cả biến thân mà cậu cũng không biết?”
Trịnh Đông Minh vô cùng khinh bỉ liếc hắn một cái rồi đánh liều: “Vậy được rồi, để tôi!”
Lý Diệu nhịn không được muốn cốc một phát vào đầu của thằng khùng này, nói: “Nếu cậu có tuyệt chiêu thì sao không thi triển ra đi, nói lảm nhảm nhiều như vậy làm gì!”
Vẻ mặt của Trịnh Đông Minh lập tức trở nên vô cùng đau đớn, ánh mắt u buồn, nghiến răng nghiến lợi, nói: “Cậu thì biết cái gì! Đây là tuyệt chiêu cuối cùng của tôi, phải dùng máu để kích phát. Một khi thi triển nó thì sẽ cơ thể sẽ phải tiêu hao cực lớn, xong chuyện rồi cần thiết cấm dục ba tháng thì mới có thể khôi phục lại được!”
“Ba tháng! Tận ba tháng không thể đụng vào gái! Con yêu thú đáng chết này! Tao muốn băm xác mày ra, chém thành đống thịt nát!”
Vẻ mặt của Trịnh Đông Minh vô cùng dữ tợn, khí thế trên người hắn điên cuồng bùng phát. Hắn trở nên điên cuồng còn hơn cả con vượn cự mục kia.
“Xẹt!”
Trịnh Đông Minh xé bộ đồ ngụy trang trên người mình, để lộ ra cái cơ thể vừa trắng vừa béo tốt của mình.
“Phần phật!”
Cái áo ngụy trang bay lên không rồi vừa như vô tình vừa như cố ý trùm lên con hị hị của Lý Diệu.
Tiểu cát như con ruồi nhặng không đầu, bay lung tung, đôi cánh vừa ngắn vừa mập cố gắng đập lên đập xuống nhưng vẫn không thể ném cái áo ngụy trang trên đầu của mình xuống được.
“Cậu làm gì thế?”
Lý Diệu sửng sốt. Tiểu cát bị che mất tầm nhìn thì sẽ không thể phun keo bảo vệ ra đúng lúc được… Tuy chưa chắc keo dính có thể ngăn cản con mãnh thú này, nhưng dù sao thì có cũng tốt hơn không có chứ!
Trịnh Đông Minh giang rộng cánh tay ra, vô số dòng khí màu đỏ máu bắn nhanh ra khỏi lỗ chân lông của hắn, tạo thành một đám khói màu máu giương nanh múa vuốt trên đầu hắn.
Trịnh Đông Minh lẩm bẩm niệm chú, bàn tay nhanh chóng kết ấn, trong phút chốc đã thực hiện hơn một trăm kết ấn.
Cùng với kết ấn thay đổi không ngừng, đám khói máu trên đỉnh đầu của hắn cũng xảy ra thay đổi kỳ dị. Từ một đám khói máu dần dần biến thành hình các con động vật hung mãnh như rồng, hổ, báo, gấu, chim ưng,… sau đó lại biến thành một đám võ sĩ mặc chiến giáp, tay cầm thanh đao sắc bén, cuối cùng thì biến thành ma thần có ba đầu sáu tay!
Trịnh Đông Minh và con ma thần bằng khói máu này nối với nhau bằng vô số sợi máu. Đám khói liên tục hút máu từ cơ thể hắn. Chẳng mấy chốc, cái cơ thể mập mạp liền teo tóp lại chỉ còn da bọc xương, chẳng những má lúm đồng tiền biến mất, mà ngay cả hốc mắt cũng lõm sâu xuống. Giây phút này trông hắn thật sự như một bộ xương khô.
Lúc này, con vượn cự mục đã xé tan lớp linh phù phòng ngự cuối cùng!
Trong không khí bỗng “đùng” một cái, lớp phòng ngự vô hình ầm ầm vỡ vụn, tia điện cuối cùng cũng biến mất không còn tăm hơi. Con vượn cự mục gầm một tiếng, đấm mạnh hai phát vào ngực mình rồi bước một bước liền đi đến trước mặt hai người!
Trịnh Đông Minh hít một hơi thật sâu, thật sâu, thật sâu.
Theo không khí hắn hít vào, toàn bộ đám khói ma thần cũng bị hắn hít vào bụng. Cơ thể của hắn vẫn cứ gầy teo tóp, nhưng cái bụng lại phình lên như quả bóng, da bụng cũng bị căng đến mức gần như trong suốt. Trong bụng có ánh sáng màu máu bắt đầu di chuyển.
“Pháo thiên ma sát huyết – Gào!”
Trịnh Đông Minh mở miệng ra to hết mức đến nỗi hình như cằm cũng đã trật khớp. Đám khói máu bắn nhanh ra khỏi miệng hắn, biến thành một cột máu điên cuồng bắn thẳng vào ngực của con vượn cự mục!
Đùng!
Như thể cả đất trời đều đang rung chuyển, Lý Diệu cảm giác như có vô số tiếng mãnh thú gầm lớn và ma thần la hét bên tai mình. Trên lồng ngực con vượn cự mục đột ngột xuất hiện một cái lỗ thủng xuyên thẳng qua sau lưng nó!
Đám khói máu có khả năng ăn mòn cực mạnh. Nó không ngừng ăn mòn nội tạng của con vượn, tạo ra tiếng “xèo xèo” quái dị và bốc ra mùi hôi thối nồng nặc không chịu nổi.
“Két! Két!” Con vượn cự mục thét lớn, sự đau đớn hằn rõ trên khuôn mặt quỷ con của nó.
“Đùng!”
Trịnh Đông Minh phun mạnh ra một ngụm máu như thể phun ra cả nửa cái mạng. Hắn ngã sõng soài xuống sàn, không bò dậy nổi nữa.
Còn con vượn cự mục thì sau khi tiêm thuốc kích thích vào người, sức sống của nó đã tăng lên rất nhiều. Trên mông cắm một thanh kiếm lưỡi cưa, lồng ngực thì bị xuyên thủng, nội tạng đã bị ăn mòn nhưng nó vẫn có thể tập tễnh bước tới. Nó duỗi cánh tay dài thòng của mình ra, tính xé nát Trịnh Đông Minh!
Lý Diệu âm thầm chậc lưỡi, chỉ vào Trịnh Đông Minh, kêu lên: “Đại ca vượn này, chúng ta không có thù oán gì với nhau. Kẻ đã cắm kiếm vào lỗ đít của đại ca là hắn! Hai người từ từ nói chuyện, tiểu đệ lui đây!”
Sau đó, hắn co giò lên chuồn mất!
“Đừng đùa, không nghĩa khí đến vậy à?”
Trịnh Đông Minh kinh ngạc trợn mắt há mồm, trơ mắt nhìn Lý Diệu biến mất trong rừng. Lúc này quả thật hắn muốn lại phun ra thêm một ngụm máu nữa.
Hắn có rất nhiều bạn rượu, nhưng Lý Diệu tuyệt đối là cái thằng tồi nhất ngay cả heo chó cũng không bằng!
Con vượn cự mục phát ra tiếng cười “cạc cạc” quái dị như thể đã sớm đoán được rằng Lý Diệu sẽ chạy trối chết. Nó nhìn xuống con mồi của mình, rồi giơ cao cánh tay còn thô to hơn cả eo của Trịnh Đông Minh lên.
“Đại ca! Em sai rồi, xin hãy tha lỗi cho em một lần đi!”
Nhìn cánh tay thô to giơ cao của con vượn, Trịnh Đông Minh thành khẩn nói lời xin lỗi.
Con vượn lại cười dữ tợn, tính đập một phát cho đầu của Trịnh Đông Minh nát bấy thì cơ thể nó bỗng cứng đờ, trên cổ xuất hiện một vết màu đỏ cam.
Mùi thịt khét tỏa ra trong không khí.
Vết màu đỏ cam càng ngày càng dài, càng ngày càng to, nháy mắt cái đã vòng quanh cái cổ của con vượn.
Con vượn cự mục há mồm tính rít gào nhưng lại không có bất kỳ âm thanh nào phát ra. Cơ thể nó run rẩy, cái đầu cực to rơi xuống đất lăn lông lốc. Cái thân mình to cao như một ngọn núi của nó quỳ mạnh xuống đất, rồi đổ ầm xuống!
Trịnh Đông Minh hết hồn hết vía nhìn sau lưng con vượn cự mục.
Tay Lý Diệu nắm chặt chiếc rìu phần thiên, vẫn giữ tư thế chém. Bởi vì dùng sức quá mức nên lòng bàn tay của hắn đã nắm chặt đến mức rướm máu. Cơ thể hắn ướt đẫm như mới được vớt ra khỏi nồi nước. Không biết là nước mưa hay là mồ hôi lạnh.
“Phù…”
Trịnh Đông Minh thở phào một hơi, cả cơ thể đổ nhào xuống nền đất bùn lầy, ngay cả ngón tay cũng không nhúc nhích nổi.
“Cảm ơn, bạn rượu thân ái!” Thằng mập giờ gầy đét nói ra lời cảm ơn chân thành từ tận đáy lòng.
“Chuyện nên làm thôi, bạn rượu cũng là bạn.” Lý Diệu cười giả tạo một tiếng rồi kéo chiếc rìu phần thiên từ từ bước lại gần Trịnh Đông Minh.
“Tiếp theo, cậu muốn giết tôi đúng không?” Trịnh Đông Minh cười khổ một tiếng, bình tĩnh hỏi.
Lý Diệu ngẩng đầu liếc trên trời một cái. Tiểu cát đã bị cái áo ngụy trang trùm kín, bay xa tít tắp. Tiếng mưa bão quá lớn, nó không thể nghe thấy tiếng nói chuyện của hai người được.
“Đúng vậy.” Lý Diệu gật đầu, lạnh lùng nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.