Tu Chân Tứ Vạn Niên

Chương 105: Thiên chức của tu chân giả




Người trung niên sững sờ, ông nhìn thấy trên cổ tay của Lý Diệu thấp thoáng hình bóng của chính mình thì không khỏi cười rộ lên, gật đầu đáp lại:
"Xin chào, ta là Đinh Dẫn."
"Hay quá, thầy Đinh, em là Lý Diệu, là sinh viên mới sắp sửa học tập tại khoa luyện khí sư của chiến viện Đại Hoang. Em rất yêu thích những tác phẩm của thầy. Em sưu tập đủ cả bốn bộ sách nổi tiếng của thầy. Hiện tại trong quá trình học tập, em thấy lí luận của thầy hết sức sâu sắc, số liệu chi tiết chặt chẽ. Quả là một tác phẩm chuyên ngành hiếm có ạ."
Lý Diệu cực kỳ hưng phấn.
Vị này là bậc thầy trong ngành luyện kim khí đến từ Ẩn Thần Cốc, Đinh Dẫn. Tuy rằng không có chế tác ra được binh khí gì gây chấn động dư luận nhưng lại là một lí thuyết gia hàng đầu trong giới luyện kim khí. Ông có sự nghiên cứu hết sức có chiều sâu đối với lí thuyết ngành luyện kim khí, viết ra tận mấy tác phẩm vô cùng có tiếng nói.
Điều đáng quý nhất là những tác phẩm mà ông viết có đối tượng chủ yếu là những người trẻ tuổi. Vì vậy những cơ sở về lí luận của ông đều được giải thích hết sức tường tận, vô cùng thích hợp làm tài liệu nhập môn.
Lý Diệu học được không ít điều hay từ những tác phẩm nổi tiếng của ông ấy.
Không ngờ một lí luận gia có tiếng như vậy trong giới luyện kim khí lại có cách ăn mặc bình thường như vậy. Tay chân Lý Diệu luống cuống, nói năng lúng túng:
"Thầy Đinh, thầy xem, em đang học hỏi những điều thầy viết trong cuốn sách này. Đây, đây đều là bản chính thức. Ở đây còn có cả linh văn thần niệm mà thầy để lại..."
Đinh Dẫn bị những lời của hắn chọc cho cười, ông vui vẻ nói:
"Bạn học Lý Diệu, không cần đưa tôi xem, tôi đã sớm cảm thấy được là mọi người gặp lại nhau chính là cái duyên. Nếu như không ngại thì để tôi viết câu này cho em nhé."
"Quá, quá được ạ."
Lý Diệu vui sướng đưa tinh não loại nhỏ cho Đinh Dẫn, Đinh Dẫn cụp mắt xuống, miệng lẩm bẩm câu chữ. Đột nhiên hai mắt mở to, trong mắt có thứ ánh sáng lấp lánh, một đường sáng màu ánh kim như điện xẹt lướt qua màn hình.
"Được rồi, bạn học Lý Diệu, tay của cậu rất tốt, lực đánh cơ sở vô cùng vững chắc, là một tài liệu tốt của một luyện khí sư!" Đinh Dẫn mỉm cười nói.
Kỳ thực Đinh Dẫn vẫn có chút nghi ngờ trong lòng.
Bởi vì nhìn từ hai tay Lý Diệu mà phán đoán thì rõ ràng từng trải qua biết bao vất vả luyện tập, có một nền tảng rất dày dặn. Thậm chí còn xuất thân từ một gia đình luyện kim khí lâu đời, vậy tại sao lại còn đến chiến viện Đại Hoang để học luyện kim khí?
Khoa nổi tiếng nhất của chiến viện Đại Hoang là là khoa võ thuật chiến đấu, nếu muốn học luyện kim khí thì nên đến đại học Thâm Hải!
Nhưng mà nghĩ kĩ lại, khoa luyện khí sư của đại học Thâm Hải là một khoa hot trong toàn Liên Bang, điểm số rất cao. Có lẽ cậu nhóc này không thi đậu nên mới lùi một bước chọn cái thứ hai. Lựa chọn khoa luyện khí sư có phần không nổi tại chiến viện Đại Hoang cũng là một sự lựa chọn bất đắc dĩ.
Đinh Dẫn trên phương diện thì là một bậc thầy luyện kim khí trong giới, cũng không phải là người môi giới của Cửu Đại. Bình thường lại bận bịu nghiên cứu lí thuyết, rất ít quan tâm những tin tức trong giới. Việc Lý Diệu tuyên chiến với khoa luyện khí sư của đại học Thâm Hải còn chưa đến tai ông.
Nhưng ông cũng là người dày dặn kinh nghiệm nên tất nhiên sẽ không để ý đến thương tích của Lý Diệu, vẫn đưa ra lời cổ vũ từ tận đáy lòng.
Lý Diệu tiếp nhận tinh não loại nhỏ, một lần nữa mở ra giả lập thư, dưới bìa sách có thêm một dòng chữ ánh kim, nét chữ rồng bay phượng múa:
"Luyện ra vô tận tinh không - tặng bạn nhỏ Lý Diệu!"
Ánh mắt Lý Diệu dừng lại trên dòng chữ, ánh mắt đột nhiên như nở hoa, tựa hồ như thực sự hiện lên vô vàn những vì sao xoay quanh, cảm nhận được một hơi thở thần niệm thấm đượm.
Lý Diệu biết đây là ấn kí thần hồn của Đinh Dẫn, đại diện cho "chữ kí tay" của ông, là thứ người khác không thể nào bắt chước theo được.
Không ngờ là vị đại sư này lại giản dị gần gũi đến vậy, Lý Diệu kiềm chế lại cảm xúc vui sướng trong lòng mình lại, cẩn thận hỏi một câu:
"Thầy Đinh, cảm ơn sự khích lệ của thầy, nhưng mà nền tảng của em khá là yếu, trong sách có một vài chỗ chưa thể hiểu thấu được triệt để, ví dụ như trong chương 7 thầy nói là bên trong các pháp bảo cận chiến như các loại kiếm, cưa, dây xích,… có thể dùng kết cấu phù trần hai tầng để chuyển hóa linh năng và máy móc. Nhưng như thế em cho rằng sẽ phải thêm rất nhiều linh kiện, không những nâng cao giá thành lắp đặt mà tỉ lệ gặp trục trặc cũng lớn hơn. Vậy rốt cuộc làm như vậy có điểm gì tốt ạ?"
"Ồ?"
Đinh Dẫn cũng thấy rất hứng thú, không ngờ một người trẻ tuổi như thế này lại nhìn vấn đề ở một góc độ kĩ lưỡng như thế, ông gật đầu liên tục và mỉm cười nói:
"Bạn học Lý Diệu, cậu khá lắm, phần lớn những cậu trai trẻ ở tuổi cậu đều sẽ phán đoán trực tiếp mạnh yếu của pháp bảo dựa vào uy lực của nó, họ cho rằng pháp bảo có uy lực càng cao thì càng lợi hại. Không ngờ cậu lại có thể cân nhắc đến giá thành chế tác cùng tỉ lệ gặp trục trặc, khá lắm, thực sự rất khá! Nào, cậu mở sách đến đoạn này, tôi sẽ giải thích một chút... Kết cấu phù trận hai tầng có thể khiến năng lượng hao tổn cơ giới dùng để biến linh năng chuyển hóa thành năng lượng hạ thấp một cách mạnh mẽ, hơn nữa chỉ cần thủ pháp chế tác hợp lí thì sẽ không gây ra quá nhiều trục trặc. Cậu xem, cụ thể là như thế này..."
Một già một trẻ, hai cái đầu chụm vào nhau, ngươi một câu ta một câu, thảo luận nghiên cứu đến quên luôn cả trời đất.
Vừa bắt đầu hai người còn nói khá ít, có vẻ khá rụt rè.
Dần dần, tốc độ nói cũng bắt đầu tăng lên, hai người với vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc, ngữ khí cũng càng ngày càng gay gấn, thỉnh thoảng ở trên màn ánh sáng lại hiện lên những bản vẽ kết cấu loằng ngoằng, còn có một chuỗi sơ đồ phác thảo như là rồng bay phượng múa, cái gì mà "Công thức Cô Tinh thượng nhân", cái gì mà "Định lí bàn thạch tôn", cái gì mà "Giả thiết chuyển động sức mạnh của tinh từ", từng danh từ từng danh từ mà người khác nghe cứ như đang nghe thiên thư phát ra từ một hai người bọn họ, khiến cho những hành khách bên cạnh đều ngơ ngác, tưởng bọn họ bị điên.
Lý Diệu cứ như cá gặp nước nói liền một tràng một chuỗi những vấn đề mà hắn thắc mắc, trong lòng thỉnh thoảng lại cảm thán:
"Đại sư chính là đại sư, những vấn đề mà bình thường hắn mất mười ngày nửa tháng cũng không thể hiểu được rõ ràng, được người ta chỉ thấu có qua hai ba câu, hơn nữa xem lại, căn bản đều là những khái niệm bản thân không dùng tới trong phạm vi kiến thức của mình, thật sự là núi cao đầu ngành, khiến cho người ta phải kính nể."
Nhưng hắn không biết lúc này Đinh Dẫn cũng bắt đầu toát mồ hôi lạnh.
Bởi vì hắn phát hiện ra chàng thanh niên này quá là kì lạ!
Trong số những câu hỏi mà Lý Diệu đưa ra, chín trong mười cái đều hết sức căn bản, Đinh Dẫn có thể phân tích một cách trôi chảy và thành thạo.
Nhưng sau chín vấn đề đó đều có gài thêm một câu hỏi hết sức hóc búa, vừa nhìn qua thì thấy không có gì khác lạ, nhưng nếu quan sát tỉ mỉ thì sẽ thấy bên trong đầy rẫy cạm bẫy và những góc lừa nhỏ.
Đinh Dẫn chảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người, không thể không tập trung tinh thần, vận dụng toàn bộ lực tính toán mới có thể cho ra đáp án, thi thoảng trong lòng còn chột dạ, không biết mình có nói toàn diện hay chưa.
Giống như là hai người đang giao đấu với nhau, Lý Diệu sau một hồi khoa chân múa tay liền xuất ra một hai chiêu hóc búa khiến Đinh Dẫn trở tay không kịp, trong lòng rất khó chịu.
"Tiểu tử rốt cuộc đã học chuyên sâu lí thuyết luyện khí hay chưa? Cho là cậu ta học sâu đi, chàng trai này nhiều nhất mới hơn hai mươi tuổi, phần lớn những vấn đề cậu chàng đưa ra khá là nông nên không thể là một cao thủ tầm trung được. Nhưng nếu nói là người mới vào nghề thì tại sao có thể đưa ra những câu hỏi lắt léo như vậy, thật giống một yêu đao vô hình vô ảnh, sắp hỏi đến mức hắn ngơ ra luôn rồi!"
Đinh Dẫn vô cùng kinh ngạc.
Cẩn thận nghĩ lại, Đinh Dẫn phát hiện ra bây giờ chỉ cần ông nói đến lí thuyết luyện kim khí cổ đại bốn vạn năm trước thì Lý Diệu có thể hỏi đến những câu hỏi khiến ông phải đổ mồ hôi lạnh.
Còn chỉ cần quay lại lí thuyết luyện kim khí hiện đại thì Lý Diệu lại biến thành một cậu chàng lơ mơ không biết gì nhiều.
Đinh Dẫn tự thấy kì quặc:
"Tiểu yêu này quái này rốt cuộc là được đào tạo bởi tông phái nào? Tại sao lại có sự nghiên cứu sâu sức đối với học thuyết luyện kim khí cổ đại như vậy? Đến những giả thuyết ít gặp mà cậu ta cũng hiểu một cách rõ ràng? Một nhân tài tốt như vậy lại đưa đến khoa luyện khí sư Đại Hoang chiến viện thì thật là lãng phí!
Không được, những vấn đề tiểu tử này đưa ra càng ngày càng lạ, có vài loại lí luận cổ điển Đinh Dẫn cũng chỉ là từng nghe thoáng qua, căn bản không biết chuẩn xác định nghĩa là gì.
Đinh Dẫn âm thầm kêu khổ, cố gắng bình tĩnh dẫn dắt câu chuyện về lí thuyết luyện kim khí hiện đại.
Nhưng Lý Diệu thảo luận rất hào hứng, thảo luận rất hăng say. Hết lần này đến lần khác đều chuyển chủ đề sang lí thuyết luyện kim khí cổ đại.
Cuối cùng Đinh Dẫn thực sự không chịu được nữa bèn quay đầu lại nói với vẻ hết sức kinh ngạc:
"Ồ, đoàn tàu sắp chạy rồi đấy!"
"Không đâu ạ, còn có hơn nửa tiếng nữa, thầy Đinh thầy không cần lo lắng đâu, chúng ta nói đến chỗ nào rồi? Đúng rồi, em nhớ là 40.000 năm trước Ma môn U Tuyền tông có luyện chế một loại "kiếm mẫu tử Cửu Âm", bí pháp quấn quanh u năng của nó có điểm tương đồng với mô hình mà thầy Đinh nhắc đến trong chương bốn, hay là chúng ta nói đến "kiếm mẫu tử Cửu Âm đi!" Lý Diệu nói với giọng hết sức hào hứng.
"Tôi đi vệ sinh trước đã!" Đinh Dẫn nghiêm mặt, bỗng nhiên đứng dậy.
"Em cũng đi!" Lý Diệu đi theo phía sau hắn, lải nhải:
"Nói về chế tác của kiếm mẫu tử Cửu Âm này thì thật sự tàn khốc hết mức, cụ thể là như thế này..."
"Tôi muốn đi đại tiện."
"À..."
Thầy giáo Đinh ngồi ở trong nhà cầu nửa tiếng mới lưu luyến đi ra, vừa ra khỏi cửa nhà vẹ sinh, Lý Diệu nhào luôn tới như một chú cún trung thành tuyệt đối. Đinh Dẫn vốn dĩ không cho hắn có cơ hội lên tiếng, chỉ về đằng trước và nói: "Kiểm tra vé rồi, chúng ta đi mau!"
"Nhanh như vậy đã kiểm vé rồi à?" Lý Diệu gãi gãi đầu, nói với vẻ vẫn chưa hết đã.
"Người trẻ tuổi không nên thấp thỏm như thế, tôi sẽ dùng Linh hạc đưa thư dãy số cho cậu, sau này có cơ hội chúng ta sẽ giao lưu thảo luận sâu hơn."
Đinh Dẫn nói với vẻ như trút được gánh nặng, một tay túm lấy bọc hành lý, vội vã lao vào trong đám đông.
"Thầy Đinh, thầy ngồi ở toa số mấy? Hay là chúng ta tìm người đổi vé xe đi, để chúng ta lên tàu thảo luận tiếp?"
Lý Diệu hãy còn chưa chịu buông tha cho hắn, Lý Diệu đeo Ảm Tinh nham lên vai, gọi lớn.
Đinh Dẫn toát hết cả mồ hôi lạnh, ấp úng nói:
"Không cần đâu, vị duy tu pháp bảo phía quân đội chuyến tàu lần này là bạn học cũ của ta, chúng ta đã rất nhiều năm không gặp rồi, đợi lát nữa còn định ôn lại chuyện cũ, chúng ta lần tới có cơ hội thì lại trò chuyện nhé, bạn học Lý Diệu."
"Lần tới sẽ khó gặp được một vị đại sư như ngài trên một chuyến tàu màu xanh này được, nếu không phải vì vấn đề xe cộ đường xá căng thẳng thì ngài cũng sẽ không bỏ công ngồi chuyến tàu sang trọng à chạy đến con tàu cũ rích này ngồi đâu!" Lý Diệu lẩm bẩm.
Câu nói này thế nhưng lại khiến Đinh Dẫn phải đứng lại, quay đầu lại, vẻ mặt có chút kì lạ, ông nói:
"Bạn học Lý cậu như thế là sai rồi, ta và rất nhiều tu chân giả giống nhau, cho dù có thể ngồi trên toa tàu sang trọng đến mấy, thậm chí cho dù có phương tiện giao thông nhanh và tiện lợi hơn nữa, chúng ta cũng sẽ không ngồi đâu. Ở Đại Hoang, một tu chân giả thực thụ vẫn chỉ sẽ chọn phương tiện đi lại phổ biến nhất."
"Tại sao?"
Lý Diệu thấy kì lạ, không hiểu tại sao câu mình vừa nói lại kích động thầy Đinh Dẫn đến vậy.
"Vì bảo vệ mọi người!"
"Bảo vệ chúng em?"
Đáp án này thật ngoài dự đoán của Lý Diệu.
"Tất nhiên, bạn học Lý Diệu, tu chân giả chúng tôi cũng không phải là không thể lên những con tàu tiên tiến hơn chỉ có điều..."
Đinh Dẫn cười nhẹ, khuôn mặt vốn không có quá nhiều biểu cảm đột nhiên trở nên đầy tự hào:
"Chỉ có điều, nếu tất cả tu chân giả đều lên những con tàu tân tiến đó, thì trên tàu sẽ chỉ còn những người bình thường, một khi thú triều hội đột kích, ai sẽ bảo vệ mọi người?"
"... Là vậy sao." Lý Diệu suy tư.
Đinh Dẫn gật đầu, nói với giọng hết sức trịnh trọng:
"Tuy rằng đoàn tàu đã có thêm phần thùng xe có bọc giáp sắt chiến đấu, còn có rất nhiều quân đội Liên Bang chốt hạ, nhưng chỉ cần có thú triều hội đột kích, ở giữa lại có những yêu thú mạnh trà trộn, người bình thường sẽ tuyệt đối không thể chống đỡ được. Vì lẽ đó ở Yêu thú hoang nguyên, tu chân giả một khi xuất hành đều sẽ cố gắng lựa chọn ở cùng với những người bình thường, để lỡ xảy ra chuyện liền có thể bảo vệ bọn họ kịp thời. Đây chính là thiên chức của tu chân giả chúng tôi."
"Thiên chức của tu chân giả?"
Một từ mà Lý Diệu rất ít khi nghe thấy ở đây.
Lúc Đinh Dẫn nói đến hai chữ "thiên chức", cả người ông đều phát sáng, tựa như có một sức mạnh kì diệu tỏa ra từ sâu thẳm trong linh hồn ông, khiến ông như thể đang không tồn tại ở đây!
"Tu chân giả trong nền văn minh của nhân loại phải bảo vệ mỗi một con người không bị yêu ma quỷ quái làm tổn thương. Đây là sứ mệnh tối cao của một tu chân giả tối cao, cũng chính là "thiên chức" của chúng tôi!"
Đinh Dẫn nói xong, khẽ mỉm cười, tấm lưng thẳng tắp như thanh kiếm lại chùng xuống, trở về hình dáng người đàn ông trung niên hói đầu bình thường không có gì lạ, lẫn vào đoàn người, chen lẫn ở giữa một đám người làm công cùng học sinh, chậm rãi bước qua cửa soát vé.
Lý Diệu vẫn đứng nguyên tại chỗ.
Hắn cũng không hoàn toàn hiểu được ý của Đinh Dẫn, nhưng có thể cảm nhận được "sức mạnh" ẩn giấu trong giọng nói của ông.
Đây là một loại sức mạnh khác với linh năng, quyền lực và kiếm khí.
Không nhìn thấy được cũng không sờ thấy được, mịt mờ, đến một quả trứng gà cũng không thể đánh vỡ.
Nhưng lại khiến nhiệt huyết trong người Lý Diệu sôi trào.
"Thật là muốn sớm trở thành tu chân giả!" Lý Diệu nói nhỏ, nắm thật chặt bọc hành lý, cũng hòa vào dòng người bước qua cửa soát vé.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.