Tu Chân Tứ Vạn Niên

Chương 101: Kĩ thuật như thần




Lý Diệu trong quá khứ cũng bởi vì lớn lên ở trong phần mộ pháp bảo, một hoàn cảnh sinh tồn khắc nghiệt như vậy đã khiến tính cách của hắn có phần cực đoan. Cũng giống như một con kền kền hung dữ gặp chuyện thì lựa chọn đầu tiên của chúng chính là ra tay kịch liệt nhất.
Nhưng sau ba tháng vượt đèo lội suối, ngắm nhìn những phong cảnh bao la, tráng lệ; gặp gỡ biết bao con người thú vị thì tấm lòng của Lý Diệu cũng đã rộng mở hơn rất nhiều. Lại thêm cả việc hấp thụ một khối lượng lớn những mảnh kí ức của Âu Dã Tử, khí chất của hắn càng trở nên thành thục hơn, không còn giống một thiếu niên bồng bột mười tám tuổi nữa mà giống một người trưởng thành đã trải qua bao thăng trầm trong xã hội.
Đây không phải hắn từ bỏ nguyên tắc làm người của chính mình, mà chỉ là hắn sẽ không bộc lộ ra một cách quá rõ ràng
Lý Diệu trong quá khứ là một con kền kền hung ác, và Lý Diệu bây giờ tựa như một chú chim ưng muốn giang cánh bay.
Kền kền đã ngủ sâu trong lòng hắn rồi.
Vừa nhớ lại từng chút từng chút việc đã trải qua trong ba tháng, Lý Diệu vừa tháo gỡ những con thú rối một cách thuần thục. Đến bây giờ những pháp bảo dân dụng không đến nỗi phức tạp này với hắn chỉ đơn giản như một món đồ chơi, tựa như một đầu bếp mổ thịt trâu. Từng con, từng con thú rối bằng kim loại được tháo ra thành những đống kim loại lớn, đem đi rửa sạch, cạo gỉ, sửa chữa và thay dầu,... cứ tuần tự như vậy, chúng đã được lắp ráp mới lại một lần nữa.
"Ò… Ò". Con trâu thép cất tiếng kêu to.
"Be… be" Con dê núi biết dệt sợi bằng đồng thau cũng cất lên tiếng kêu vui vẻ.
"Gâu gâu, gâu gâu..." Con chó săn lớn bằng thiết vốn bị mất một chân đã được Lý Diệu dùng một chiếc bánh xe thay thế cho chân sau, đang chạy loạn xạ quanh lũ trẻ con, vừa chạy vừa vẫy cái đuôi rỗng bằng miếng sắt khiến nó phát ra những tiếng kêu răng rắc.
"Oa..."
Các thôn dân chưa từng gặp một tay nghề sửa chữa thần kì như vậy bao giờ. Nếu đem so sánh với Lý Diệu thì mấy ông kĩ sư sửa chữa pháp bảo mắt mờ chân chậm trên thị trấn đúng là vụng về như kiểu sửa giày. Tất cả mọi người trong thôn đều túm tụm lại trước Sài Cốc. Bọn họ đều bị tay nghề làm việc nhanh như chớp của Lý Diệu làm cho kinh ngạc đến nỗi không khép cả miệng lại được.
Nhưng cũng có một số con vì những bộ phận quan trọng bị mòn gỉ quá mức mà vẫn chưa có cách nào sửa được, chủ nhân của chúng thấy vậy thì cau mày buồn bã, ủ rũ.
Lý Diệu nghĩ một chút, sau đó nói với bọn họ: "Mọi người cứ bình tĩnh, để tôi nghĩ thêm cách. Dù sao những pháp bảo dân dụng thì thường có độ kết cấu và tỉ mỉ không cao, hay là..."
Hắn tìm cẩn thận trong số trâu rối thì tìm thấy một con trâu sắt bị hỏng tới nỗi không còn gì, sắp sửa gỉ đến mức thành đống sắt vụn rồi.
Lý Diệu tháo nó ra thành các mảnh rồi giải thích với các thôn dân: "Con trâu sắt này quả thực đã hỏng lắm rồi, căn bản không còn cách nào sửa được nên tôi sẽ tháo hết những linh kiện bên trong người nó ra để sửa những con khác, không vấn đề gì chứ?"
"Không sao đâu, Tiểu Lý sư phụ, con trâu sắt này cũng đã bị gỉ đến thế kia rồi thì có thảo ra bán sắt vụn cũng chẳng ai mua, cậu cứ thoải mái đi. Sửa được con nào thì hay con ấy, cũng đã sửa xong được bao nhiêu rồi, chúng tôi đều rất mãn nguyện đây!" Trưởng thôn vui vẻ cười, nhanh chóng đưa ra quyết định.
Lý Diệu khẽ mỉm cười, lấy chiếc xương đùi làm bằng thép của con trâu sắt ấy ra, cho vào lò nung rồi giơ các chiếc chùy sắt lên.
"Tiểu Lý sư phụ muốn làm gì vậy? Chẳng lẽ cậu ấy muốn gõ mạnh cục sắt vụn ấy thành một linh kiện có thể dùng trực tiếp?"
"Không thể nào đâu, đến thần tiên cũng không làm nổi chuyện như vậy."
Toàn bộ người dân trong thôn đều bàn tán sôi nổi, ai nấy đều vô cùng tò mò, đến cả một bé gái thò lò mũi xanh đang được người lớn bế nách cũng nhìn chăm chú vào Lý Diệu.
"Quác quác."
Cả làng đều là một khoảng im lặng, chỉ có gà mẹ đang chăn dê ở một góc Sài Cốc là không biết gì, vẫn còn đang cất tiếng kêu của nó.
Lý Diệu hít một hơi thật sâu, những mảnh kí ức của Âu Dã Tử đang xoay mòng mòng trong sâu thẳm não bộ hắn, vô số ngày vô số đêm Bách Luyện tông ở lì trong căn phòng luyện thép đều hóa thành những vầng ánh sáng bảy màu, tràn khắp cơ thể hắn.
Trong nháy mắt, Lý Diệu như được thần linh giúp đỡ, chiếc búa lớn thô kệch màu đen trong tay hắn đột nhiên phát ra những tiếng gầm như một phi kiếm thượng phẩm. Một luồng khí vô hình phát tán rộng ra như làn sóng.
Mấy thôn dân đứng gần đều có cảm giác như có một trận cuồng phong tạt thẳng vào mặt, tóc tai cũng rối hết cả lên, đứa trẻ con cũng òa lên khóc.
Lúc thôn dân chưa kịp chớp mắt, Lý Diệu đã bắt đầu hành động rồi.
"Đùng!"
Chiếc búa sắt vào chiếc chiêng phát ra một đốm lửa chói mắt, tạo ra những tiếng động vang trời lại có thêm cả những tiếng vọng mềm mại. Tựa như tiếng chuông trong ngôi chùa cổ, khiến màng nhĩ người ta ong ong lên.
Rất nhiều thôn dân bất giác đưa tay lên che lấy tai.
"Đùng!"
Những tiếng vọng của phát giáng búa thứ nhất vẫn còn chưa đi hết thì chiếc búa lại như một con rắn đen khổng lồ, giáng xuống chiếc chiêng từ một góc độ hết sức lắt léo. Tiếng rung như tiếng chuông lại vang lên một lần nữa.
Hai phát búa nối tiếp nhau, đánh thẳng tới đám đông như một cơn bão lớn.
Lần này đến người thôn dân khỏe nhất thôn cũng không chịu được phải đưa tay lên bịt lại, tất cả đám trẻ con đều gào khóc hết cả lên.
"Chuyện gì thế này? Chúng ta cũng đâu phải chưa thấy ai rèn sắt đâu, tại sao lại có thể phát ra tiếng động lớn đến cỡ này?"
"Oa, mọi người xem kìa, tốc độ của Tiểu Lý sư phụ nhanh quá. Một khối sắt nặng tận năm, sáu cân mà vào tay cậu ấy cứ như một chiếc đũa ý nhỉ."
"Nhanh, quá nhanh, căn bản không nhìn rõ được cậu ấy đã gõ mấy phát, chỉ nhìn thấy bóng đen đầy trời.
Tất cả các thôn dân vừa bịt chặt tai, vừa trợn mắt nhìn, vừa la hét ầm ĩ.
Nhưng chẳng ai nghe thấy tiếng hét của người khác mà chỉ nghe thấy những tiếng búa nện rung trời.
Lý Diệu lại dường như không hề cảm thấy gì.
Hắn không hề bị tiếng gõ đinh tai ảnh hưởng tới, cũng không hề bị tiếng la hét của những người xung quanh làm phiền.
Một khi hắn đã ở trong trạng thái làm việc thì toàn bộ tâm trí hắn đều sẽ đặt hết vào cảnh giới kì ảo khó quên.
Ánh nhìn của hắn như ngưng tụ lại, lúc nào cũng nhìn chiếc chiêng kia.
Nhưng nếu quan sát kĩ sẽ thấy chỗ sâu thẳm nhất trong đôi mắt hắn lại ẩn chứa một thứ mờ ảo, tựa như hồn hắn không còn ở đây nữa mà đã phiêu du về căn phòng luyện thép Bách Luyện tông của bốn trăm năm trước.
Một phát, một phát, rồi lại một phát búa nữa, lúc ban đầu Lý Diệu còn có ý thức khống chế động tác, lần lượt bày ra 108 Thủ Phi Phong Loạn chùy pháp.
Nhưng sau khi tốc độ khống chế tăng nhanh, tốc độ của hắn cũng càng ngày càng nhanh, cách vung búa không còn giống như vẫn ý thức được nữa, nó trở nên tự nhiên như kiểu đang hít thở, đến một lúc sau thì hai tay hoàn toàn chỉ còn nhìn thấy hai vệt đen, ôm lấy cả chiếc chiên, tất cả mọi người chỉ nghe thấy một loạt tiếng "bùng bùng" dày đặc, căn bản không thể nhìn rõ được động tác của Lý Diệu.
Đột nhiên, tất cả động tác đều ngừng lại.
Chiếc chuôi búa vì lực quá mạnh mà đã long ra, chỗ đầu búa thế mà lại biến thành một màu đỏ, đúng kiểu phải chịu một lực ma sát quá mạnh mà phát ra luồng nhiệt nóng bỏng.
"Thay búa!" Lý Diệu trừng mắt, quát lên.
Bởi vì chỉ trong một thời gian ngắn mà đã tạo ra vô số lần ma sát cực liệt như vậy nên nhiệt độ của chiếc búa sắt lên đến cực điểm, không thể dùng tiếp được nữa.
"Đã xong rồi!"
Lý Diệu không màng đến sức nóng của chiếc búa, lắc lắc đôi tay đầy những bọng máu và đang run rẩy của mình, ngắm nhìn kiệt tác của mình một cách đầy mãn nguyện.
Dân làng kéo đến xem, mắt tròn xoe quan sát tỉ mỉ thì thấy trên chiêc chiên có rất nhiều linh kiện đủ loại hình dạng, trên mặt đất còn cả một đống to những thứ linh kiện khác nữa.
Chỉ bằng một con trâu sắt rỉ sét mà Lý Diệu có thể rèn ra được hơn trăm món linh kiện lắp ráp. Đây quả là một sự lợi hại trong thuật luyện thép của Bách Luyện tông suốt bốn vạn năm qua.
Một thợ rèn trong thôn cầm theo một pháp bảo đo lường độ chuẩn xác của các linh kiện, bước tới kiểm tra. Trong pháp bảo phát ra thứ ánh sáng màu đỏ, lần lượt quét qua tất cả đồng linh kiện.
"Thật sự đã rèn ra được rồi! Tuy là độ chuẩn xác có hơi lệch hơn phụ kiện gốc một chút, nhưng hoàn toàn có thể dùng trong các pháp bảo dân dụng!"
Người thợ rèn tóc điểm hoa râm đọc những con số ghi trên máy đo lường xong thì vừa ngạc nhiên vừa vui mừng mà nhảy cả lên.
Ngay sau đó, trong đám người nhanh chóng vang lên những tiếng khen ngợi, kinh ngạc.
"Tiểu Lý sư phụ giỏi quá, chỉ bằng một chiếc búa sắt cũng có thể rèn ra cả trăm linh kiện."
"Tất nhiên, cậu ấy là sinh viên đại học đó."
"Sinh viên đại học thì sao? Thằng con thứ ba nhà ta không phải sinh viên đại học chắc? Nhưng mà nó có làm được thế này không?"
"Sao mà giống nhau được, cậu Tiểu Lý là sinh viên trường đại học trọng điểm đó."
Trong lúc dân làng còn đang hoan hô vui mừng thì trưởng thôn Lão Đồ chỉ mỉm cười mời Lý Diệu vào trong sân nhà mình.
"Tiểu Lý sư phụ, lần này thật sự cảm ơn cậu nhiều lắm, cậu đã giúp thôn chúng ta một việc vô cùng lớn."
"Trưởng thôn, những con rối thú có thể sửa được tôi đều sửa xong rồi. Cũng sắp đến ngày khai giảng, tôi định ngày mai sẽ lên đường đến Đại Hoang chiến viện để báo danh." Lý Diệu vừa cười vừa đáp.
"Được, vào đại học là một chuyện lớn, chúng ta chúc cậu sẽ luôn thuận buồm xuôi gió. Đúng rồi, ở đây có mấy món đồ, nếu cậu không chê thì xin hãy cầm theo."
Trưởng thôn khó nhọc lôi từ gầm giường ra một chiếc bao vải rách, đồ đạc bên trong có vẻ nặng, lại cọ vào lớp bùn đất phát ra những tiếng rít rít.
Ông cẩn thận mở chiếc bao ra, bên trong có một cục sắt có tạo hình vô cùng kì lạ, bên dưới tinh tế, bên trên xù xì, lại còn dài về hai đầu, có chút giống với một chiếc búa tự nhiên.
"Ồ." Hai mắt Lý Diệu sáng lên.
Trong những mảnh vụn kí ức của Âu Dã Tử, thứ đầu tiên hắn tiếp xúc chính là 108 Thủ Phi Phong Loạn chùy pháp. Đến khi đến phòng rèn sắt của Bách Luyện tông, thứ ngày đêm hắn tiếp xúc cũng là búa.
Có thể nói búa sắt là công cụ quen thuộc nhất với hắn.
Mà tạo hình của chiếc búa này hết sức đặc biệt, nhìn có vẻ không phải bằng vàng bằng sắt, vẻ ngoài cũng không thu hút người nhìn, nhưng nó lại có một ma lực hết sức kì lạ, khiến hắn vừa nhìn thấy là không rời ánh mắt đi chỗ khác được.
Trưởng thôn thở dài, bước tới lấy đèn linh năng, chiếu vào chiếc bùa, cười và nói với Lý Diệu: "Cậu xem."
Cục sắt vụn này mới vừa rồi còn đen sì sì, vô cùng xấu xí nhưng khi vừa tiếp xúc với nguồn sáng, màu đen bên ngoài liền phát ra một thứ ánh sáng màu lam tuyệt đẹp, mà sâu bên trong thứ ánh sáng lam ấy còn có cả những tia sáng lấp lánh, nhanh chóng hóa thân thành một cục đá màu lam, đẹp đến rung động lòng người.
"Ảm Tinh Nham?" Lý Diệu nhìn một cái là nhận ra ngay.
Loại vật chất có tên tên là Ảm Tinh nham này không phải vàng không phải sắt, lại bao gồm cả tinh chất của kim loại và nham thạch, nhưng lại không phải vật đến từ Thiên Nguyên giới mà là một loại thiên thạch ngoài vũ trụ. Số lượng thì cũng không phải là hàng quý hiếm nhưng bình thường thì chỉ có các cục to bằng nắm tay trẻ con thôi.
Một khối lớn như vậy, lại còn có hình thù chiếc búa, đúng là chuyện hiếm có.
Ảm Tinh nham có giá trị không quá cao, bởi vì loại vật liệu này tuy rằng tính chất cứng rắn nhưng đối với tính truyền linh năng lại thực sự quá kém, rất khó luyện chế thành các loại pháp bảo nên cũng không khác cục sắt vụn là mấy.
Trừ khi luyện chế một ít pháp bảo đặc thù thì bình thường cũng không dùng đến.
Nhưng mà cả một cục to như vậy, ngoài thị trường bán với giá mười mấy vạn cũng đầy người mua.
Mắt Lý Diệu sáng lên, nhịp thở có chút gấp gáp, hắn vô cùng hào hứng hỏi:
"Trưởng thôn, ý của ông là?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.