Tu Chân Tu Duyên Chỉ Vì Nàng

Chương 63: Đến cuối cùng, chúng ta đều chỉ là những quân cờ





Ngữ khí thanh lãnh của Mặc Quân khiến Nghiêm Thắng sởn cả tóc gáy, trong lòng sợ hãi không thôi, nữ nhân này làm sao sẽ khủng bố như vậy. Sát chiêu của hắn cư nhiên không gây ảnh hưởng gì đến nàng, thậm chí nữ nhân đỡ phía sau lưng nàng đều còn sống rất tốt.


Nhìn vũ khí trong tay nàng đã thu gặt vô số sinh mệnh, hắn cũng không cách nào giữ được kiêu ngạo nữa, còn lại tất cả đều là sợ hãi, "Lão phu, lão phu là trưởng lão Thủy Vân Tông, nếu ngươi giết ta, Thủy Vân Tông sẽ không bỏ qua!"


"Ta sẽ không giết ngươi." Mặc Quân cười lạnh một tiếng, đứng lên quay người sang.


Trái tim của Nghiêm Thắng vừa mới chuẩn bị buông ra, trước mắt nhưng lại lóe lên bạch quang, trường thương của hắn trực tiếp xuyên qua bụng hắn, đan điền trong nháy mắt bị giảo nát tan. Trong một khắc Nghiêm Thắng toàn thân suy sụp, cả người cực kỳ già nua, hắn bị phế rồi! Nghiêm Thắng không chấp nhận được, hắn chưa từng nghĩ tới, hắn không tiếc bất cứ giá nào khi sư diệt tổ đoạt được Phệ hồn thương, cư nhiên sẽ trở thành hung khí phế bỏ chính mìnhh.


Thư Khinh Thiển các nàng cũng không có bao nhiêu phản ứng, các nàng không giết bừa, nhưng cũng không dung thứ cho kẻ ác. Nghiêm Thắng hại các nàng một lần, lại hướng Mặc Quân ra tay tàn nhẫn, các nàng đối hắn sẽ không lưu tình.


Bách Xá nhìn các nàng, đi tới trước mặt Thư Khinh Thiển, cười rất ôn hòa: "Không ngờ lại gặp Thư cô nương ở đây, lúc đó không thể tự mình gặp mặt cô, vẫn luôn có chút thương tiếc, lần này cũng coi như hữu duyên."


Thư Khinh Thiển đối với người này ấn tượng cũng không xấu, cười nhạt nói: "Bách công tử khách khí rồi, lần kia ta chỉ là suy đoán lung tung, khối Bàn Long Ngọc này ta nhận lấy thì ngại." Thế là từ trong túi chứa đồ lấy ra ngọc bội Bàn Long, nhưng động tác không biết vì sao, có chút ngưng trệ.


Bách Xá cũng không tiếp nhận: "Tại hạ đã đưa đi, tuyệt không thu hồi, ta cũng đã bái tế trước vong linh bằng hữu báo cho việc này, cũng coi như thành toàn tưởng niệm của ta, hy vọng Thư cô nương hiểu."


Lời đã nói đến bực này, Thư Khinh Thiển cũng không thể chối từ, trong đầu chợt nghĩ chính mình vì sao lại biết nguyên liệu của loại đàn hương đó, mơ hồ nhớ tới mẫu thân đã từng điều chế qua một loại hương, mùi vị rất tương tự. Chính mình lúc đó tuy không nhớ rõ, nhưng đại khái là mẫu thân quá mức yêu thích, khi còn bé lưu lại hình ảnh cực kỳ sâu sắc, cho nên nàng liền buột miệng đoán như vậy. Chẳng lẽ chỉ là trùng hợp, trong lòng Thư Khinh Thiển có chút do dự, nhưng lại không bắt được trọng điểm.


Mặc Quân thấy nàng tựa hồ đang xuất thần, mở miệng nói: "Khinh Thiển, nếu Bách công tử đều nói như vậy, nàng nhận lấy đi."


Thư Khinh Thiển hoàn hồn, nhận lấy ngọc bội Bàn Long, "Đa tạ Bách công tử thịnh tình."


Ánh mắt Bách Xá càng ngày càng nhu hòa, "Thư cô nương gọi ta Bách Xá liền được, kêu Bách công tử ta có chút không quen."


Hạ Tâm Nghiên nhìn thái độ Bách Xá đối Thư Khinh Thiển tựa hồ có hơi đặc biệt, không khỏi có chút cau mày, vừa mới gặp làm sao lại quen thuộc như vậy? Rõ ràng là thấy người sang bắt quàng làm họ.


Thư Khinh Thiển không biết làm sao từ chối, cũng chỉ có thể gật đầu.


"Sắc trời cũng không còn sớm, Bách công tử tạm thời nghỉ ngơi, ngày mai còn có việc, chúng ta xin cáo từ trước." Mặc Quân không vẻ mặt gì, lôi kéo Thư Khinh Thiển vào phòng.


Bách Xá đối Mặc Quân xưng hô cũng không biểu thị gì, nhẹ nhàng gật đầu, mà bên kia mấy người Văn Hiên cũng lần lượt về phòng.


Trở lại trong phòng, trên mặt Mặc Quân như trước không bao nhiêu cảm xúc, Thư Khinh Thiển tự nhiên nhìn ra tâm tình nàng không tốt, đang muốn mở miệng, Mặc Quân lại lên tiếng nói: "Vừa rồi nàng làm sao vậy?"


Thư Khinh Thiển ngược lại không kịp phản ứng, sau đó mới từ bên trong túi trữ vật lấy ra một khối đồ vật, "Nàng nhìn đi."


Mặc Quân nhận ra đây là gương đồng do Hồng Loan đưa, mặt trên dính chút vết máu, lường trước là do không cẩn thận nhiễm phải. Nơi dính máu toát ra ánh sáng trắng nhu hòa, hơn nữa chất liệu hoa văn đều phát sinh biến hóa, nơi cũ nát ban đầu xuất hiện một kim văn chạm khắc tinh xảo, có chút tương tự với phù văn ấn vàng. Chỉ là vết máu không lớn, không phải rất rõ ràng, nhưng mơ hồ đang khuếch đại.


Mặc Quân gọi Lang Gia, Lang Gia từ ngoài cửa đi vào, nhìn thấy hai người, "Làm sao..."


Lời còn chưa dứt, nàng cả người đều sửng sốt, con mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm tấm gương kia, cuối cùng khóe môi run cầm cập, nước mắt đều chảy xuống.


Mặc Quân cùng Thư Khinh Thiển có chút giật mình, không hiểu Lang Gia vì sao kích động như thế.


Lang Gia mang theo hai người trực tiếp tiến vào bên trong ngọc, cầm lấy tấm gương trong tay Thư Khinh Thiển, tỉ mỉ vuốt nhẹ, tựa hồ nhìn thấy bằng hữu khiến nàng vô cùng quyến luyến.


Lang Gia bình phục tâm tình, nghẹn tiếng nói: "Đây là bạn đồng hành ngày xưa của ta, Yên Nguyệt Thần Kính! Vạn năm trước chúng ta có chung một vị chủ nhân, cũng chính là vị Băng Hỏa linh căn mà ta từng nhắc. Ngài rèn đúc bốn chúng ta, mang theo chúng ta lang bạt thiên hạ, uy chấn toàn bộ Tu Chân giới. Cuối cùng ngài theo một vị khác đồng quy vu tận, mà bốn chúng ta lúc đó bị trọng thương thất tán, ta nhờ cơ duyên mà gặp được đời sau của chủ nhân, lưu lại Mặc gia. Nhưng vẫn không cách nào tu thành khí linh, cũng không cách nào tìm lại đồng bạn."


"Ngươi nói chính là lão tổ tông của Mặc gia? Nhưng ta cũng không biết ngươi là do tổ tiên ta luyện chế." Mặc Quân nhíu lại mi.


"Chủ nhân hiếm khi cùng người trong tộc ở chung, cũng không ai biết được chúng ta nguyên hình, huống hồ cũng không nghĩ tới chúng ta còn có thể sống sót." Lang Gia có chút ủ rũ nói.


"Lang Gia, ngươi nói tổng cộng bốn cái, hai cái khác là vật gì?" Thư Khinh Thiển có chút nghi hoặc, bảo vật của Mặc gia làm sao sẽ xuất hiện nơi đây, còn bị người nhà Hồng Loan nhặt được.


"Mặt khác hai cái, một cái là Linh Lung Tháp, một cái khác là Huyễn Minh Giới Châu."


"Cái gì?"


"Làm sao như vậy?"


Thư Khinh Thiển cùng Mặc Quân có chút không thể tin được, làm sao có thể trùng hợp như vậy.


Lang Gia có chút không rõ, "Làm sao rồi?"


Lúc đó Hạ Tâm Nghiên muốn đưa chiếc vòng tay của Bạch Cửu Mị cho Mặc Quân, Mặc Quân chỉ là đem Huyễn Minh Giới Châu cầm tới, sau đó lại cho Thư Khinh Thiển. Do vậy, Lang Gia chưa bao giờ nhìn thấy nó.


Thư Khinh Thiển lấy ra một cái hộp nhỏ, sau khi mở ra, một vòng hạt châu hào quang lưu chuyển đang lẳng lặng ngự trong đó, tựa như ảo mộng.


Lang Gia cứng đờ, "Thật sự là nó, trạng thái cũng còn rất tốt, so với Yên Nguyệt may mắn, may mắn rất nhiều..."


Mặc Quân nhìn Lang Gia cầm trong tay Yên Nguyệt Thần Kính cùng Huyễn Minh Giới Châu, lại nghĩ đến Linh Lung Tháp, trong lúc giật mình rõ ràng, tựa hồ có một đường dây kết nối đem hết thảy mọi chuyện liền ở cùng nhau. Chỉ là Yên Nguyệt Thần Kính?


"Lang Gia, Yên Nguyệt Thần Kính có phải xảy ra vấn đề rồi?" Mặc Quân trầm giọng nói.


"Nó thật không tốt, trước đã hoàn toàn bị phong ấn, không hề sóng linh lực, nhưng tựa hồ bị máu của ngươi cùng tiểu gia hỏa phá vỡ phong ấn rồi."


Không hề sóng linh lực, trong lòng Thư Khinh Thiển chìm xuống, Hồng Loan! Nàng trước tiên kiềm chế nóng nảy, nhìn Lang gia hỏi: "Vì sao lại là máu của ta cùng Mặc Quân?"


Lang Gia suy tư chốc lát, "Lúc rèn đúc Tứ Thánh Khí, chủ nhân từng cùng chủ mẫu lấy máu hiến tế. Chủ mẫu cũng là Tiên Thiên hư linh căn, đại khái là nguyên do này đi."


Đối với lý do này Thư Khinh Thiển ngược lại có chút thẹn thùng, luôn cảm giác nàng cùng Mặc Quân giống hệt hai vị tổ tông nhà họ Mặc kia.


Mặc Quân nhưng có chút sáng tỏ, "Lang Gia, chúng ta còn gặp qua Linh Lung Tháp. Năm đó phụ mẫu của Khinh Thiển bị đuổi giết, nguyên nhân cũng bởi vì nó."


"Chuyện này... sao có thể trùng hợp như vậy? Nói cách khác Tứ Thánh Khí chúng ta, cư nhiên toàn bộ đi tới nơi này?" Lang Gia cũng cảm giác được không đúng, quá khó tin rồi.


"Bốn các ngươi còn có công dụng gì đặc thù không?" Sắc mặt của Mặc Quân có chút nghiêm nghị.


"Sao?" Lang Gia nhất thời không phản ứng kịp, sau đó con mắt cũng chìm xuống: "Có, mở ra cấm chế Mặc Thiên Phủ ở Vô Tận Hải Vực."


Mặc Quân thân thể run rẩy, hai tay gắt gao nắm tại cùng nhau. Trên người tựa hồ có một tầng bão táp, sắp sửa bạo phát.


Thư Khinh Thiển đột nhiên rõ ràng, ngay lập tức có chút phát lạnh, nhưng lại cố nén vỗ về Mặc Quân, "Mặc Quân, nàng đừng như vậy, chúng ta ít nhất đã làm rõ mục đích của người kia, chúng ta không còn bị động hoàn toàn nữa. Hết thảy đều sẽ tốt lên, nàng đừng kích động."


Đôi mắt băng giá của Mặc Quân tràn đầy bão táp, khi nghe đến giọng nói của Thư Khinh Thiển, nàng chầm chậm bình tĩnh lại, nhìn Thư Khinh Thiển sắc mặt lo lắng, trong lòng nhưng lại đặc biệt phức tạp.
Thư Khinh Thiển cùng nàng tao ngộ tất cả rõ ràng đều bị người thiết kế. Năm đó nàng bị phản bội, suýt chút nữa hồn phi phách tán cũng là do kẻ đó mưu hại. Việc Thư Khinh Thiển mất đi cha mẹ, thậm chí cùng Mặc gia có quan hệ, sự sống lại của nàng, nàng cùng Thư Khinh Thiển gặp gỡ đều là bị thiết kế.


Đến bây giờ đã rõ ràng, các nàng đều chỉ là những quân cờ bị ai đó sắp đặt sẵn thế cục, không có cho mình đến cả quyền lựa chọn trắng đen.


Nhưng giờ khắc này nàng không thể rơi vào trong đó, nàng nhất định phải giải quyết tốt chuyện trước mắt, từ cấm địa Huyễn Mộc đi ra ngoài.


Mặc Quân lắc đầu ra hiệu chính mình vô sự, đem đồ vật giao cho Lang Gia, "Cất giữ cho tốt."


Nàng mang theo Thư Khinh Thiển trở lại trong phòng. Hai người tâm tình đều có chút trầm trọng, Thư Khinh Thiển từ phía sau vòng lấy eo Mặc Quân, "Mặc Quân, có phải nàng rất mệt?"


Mặc Quân trầm mặc một hồi, xoay người lại nhìn nàng, "Không có, ta chỉ là tức giận, tất cả bi kịch mà chúng ta gặp phải đều do kẻ kia thúc đẩy, đối phương còn khiến cho nàng mất đi cha mẹ. Ta cũng sợ, cuối cùng ta không thể ra sức, không bảo vệ được nàng."


Thư Khinh Thiển ôn nhu cười, "Nàng luôn bảo ta ngốc, nhưng ta thấy nàng mới ngốc đấy. Đối phương đem chúng ta tới nơi này, còn truy sát mẫu thân của ta, nhưng sẽ không thể dự liệu được chuyện ta gặp nàng, cũng không dự liệu được ta sẽ yêu nàng. Sau lần đó trùng phùng, chúng ta trải qua, tình cảm của chúng ta đối phương đều can thiệp không được. Chúng ta sẽ ở bên nhau, chỉ bởi vì yêu thích lẫn nhau, đúng không?"


Mặc Quân tựa hồ có hơi do dự, sau đó hỏi Thư Khinh Thiển một câu: "Nếu nàng gặp phải chính là một người khác, nàng cũng sẽ thích người kia sao?" Hỏi xong vẻ mặt liền trở nên ảo não.


Thư Khinh Thiển hơi kinh ngạc bởi vì Mặc Quân đột nhiên hỏi vấn đề như vậy, sau khi nàng nhìn thấy biểu hiện của nàng ấy, không nhịn được nở nụ cười, trêu đến Mặc Quân mắt lạnh trừng nàng.


Chờ nàng cười xong rồi, nàng rất nghiêm túc nhìn Mặc Quân: "Khi còn bé, ta thật sự rất sợ người lạ, hiện tại ta đều kinh ngạc với hành vi năm đó. Nếu không phải nàng, có lẽ ta sẽ không chủ động tiếp xúc, nếu không phải nàng, có lẽ sẽ không ai để cho ta khó quên như vậy. Nếu không phải nàng, ta sẽ không vừa tái kiến liền rơi vào si mê, nếu không phải nàng, cũng không ai có thể thương ta đến tận xương như nàng. Vì lẽ đó, ta không muốn giả thiết này, ta cũng không cách nào suy nghĩ nếu thực sự không phải nàng, ta sẽ như thế nào? Ta chỉ thích nàng, cũng chỉ muốn yêu thích một mình nàng."


Mặc Quân thẳng tắp nhìn tròng mắt nữ nhân đối diện, bên trong thâm tình cùng yêu thương khiến trong lòng nàng toả nhiệt, nàng không biết nên làm sao biểu đạt cảm thụ giờ khắc này, chỉ là hô hấp càng ngày càng nhanh, ánh mắt càng ngày càng nóng.


Sau đó tất cả phát sinh rất tự nhiên, Mặc Quân bày xuống kết giới, ngăn cách hết thảy âm thanh, để Thư Khinh Thiển lần thứ hai thật sâu lĩnh hội cái gì là tư vị tiêu hồn thực cốt.


Sáng hôm sau, Mặc Quân liền nói rõ hôm nay chuẩn bị tóm lấy Tử Huyết Thần Đằng, trời vừa sáng liền đến nơi này. Nàng không kiêng dè chút nào liền tiết lộ đó là Tử Huyết Thần Đằng, khiến cho Bách Xá hơi kinh ngạc, tuy rằng hắn nhìn thấy dây leo màu tím kia, nhưng cũng không thể xác định, cũng chỉ có Nghiêm Thắng mặc kệ hậu quả làm sao, mưu toan tiên hạ thủ vi cường. Mặc Quân dĩ nhiên không sợ hắn cuối cùng gặp bảo nảy lòng tham.


Mặc Quân tựa hồ nhìn thấu tâm tư hắn, thản nhiên nói: "Nếu có thể thành công, ta cũng không cần Tử Huyết Thần Đằng, xử lý như thế nào giao Thanh Mộc cùng Bách công tử quyết định."


Bách Xá cười nói: "Tử Huyết Thần Đằng là chí bảo, Bách mỗ không thể ngoại lệ, bất quá nếu có thể chiếm lấy, ta cũng chỉ cần lấy chút nguyên liệu luyện khí liền được."


Thư Khinh Thiển thấy hắn nói bằng phẳng, không hề làm ra vẻ, cũng không hề giả vờ dối trá, trong lòng đối hắn lại thêm mấy phần hảo cảm.


Mặc Quân dẫn theo Thư Khinh Thiển, ra hiệu cho mấy người Thanh Mộc cùng khởi hành đến nơi mà nàng đã chỉ định. Hạ Tâm Nghiên ôm lấy Văn Uẩn Nhi, cùng nàng ấy thấp giọng nói giỡn, ánh mắt lại trôi về phía trước Bách Xá đang độc hành. Hắn giống như chuyên tâm nhìn về nơi xa, nhưng ánh mắt chưa từng rời khỏi Mặc Quân, xác thực mà nói là chưa từng rời khỏi Thư Khinh Thiển.


Hạ Tâm Nghiên buồn bực, Thiển Thiển chẳng lẽ lại phạm hoa đào rồi? Này Bách Xá rất không đúng, chẳng lẽ muốn khoét chân tường nhà Yêu Nguyệt?


Mấy người rất nhanh đến nơi Tử Huyết Thần Đằng, Mặc Quân để Lang Gia mang theo Thư Khinh Thiển các nàng cách xa một chút, thấp giọng dặn Thư Khinh Thiển: "Ta sẽ không xảy ra chuyện, vì lẽ đó không cho phép nàng tới gần. Bất luận lúc nào, nàng phải tin tưởng ta."


Thư Khinh Thiển ngoan ngoãn gật đầu, dù như thế nào nàng cũng sẽ bồi tiếp Mặc Quân, hiện nay nàng nhất định phải để nàng ấy yên tâm.


Hạ Tâm Nghiên vội vã tỏ thái độ: "Ngươi yên tâm, lần này ta khẳng định nhìn chằm chằm nàng, tuyệt đối đem nàng hộ thật tốt."


Bách Xá nhìn các nàng, trong mắt tâm tình không rõ, "Thư cô nương yên tâm, ta cùng Thanh Mộc đều sẽ hỗ trợ, Tử Huyết Thần Đằng không thể hại người."


Mặc Quân xoay người rời đi, trong chớp mắt đến rồi bầu trời phía trên Tử Huyết Thần Đằng, nàng đánh ra Mặc Thiên Quyết, khí thế như cầu vồng trong nháy mắt chém vào dưới đất, Tử Huyết Thần Đằng theo tiếng mà lên!


----------------------------------


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.