Tu Chân Tu Duyên Chỉ Vì Nàng

Chương 62: Vợ của nàng không phải vạn năng





Mặc Quân mang theo Thư Khinh Thiển vào trong nhà, nhẹ nhàng đem y phục nhuốm máu trên người nàng cởi xuống, nhìn thấy trước ngực nàng bị trường thương vạch phá, Mặc Quân không nhịn được xiết chặt quần áo. Ngay cả Bát Tiên Lan cũng không thể hoàn toàn phục hồi da thịt lại như cũ, Mặc Quân đưa tay muốn sờ mặt nàng, nhưng bởi vì đầy tay máu tươi mà ngừng lại.


Đánh cái Tịnh Thân Chú thanh trừ dấu vết trên người nàng, Mặc Quân cho nàng đổi quần áo mới, nghĩ đến đêm qua lúc mặc y phục cho nàng, khi đó hài lòng sung sướng, hiện tại nhưng lại là đau nhập tâm can. Ngón tay nhẹ nhàng vỗ về da thịt trước ngực còn chưa hoàn hảo, nhớ đến cảnh tượng khủng bố vừa rồi, trong đôi mắt ửng đỏ của nàng không nhịn được nổi lên sương mù.


Nhưng lại nhìn đến Thư Khinh Thiển hơi hơi nhúc nhích, Mặc Quân lập tức nhắm mắt nhịn xuống. Cẩn thận nhìn Thư Khinh Thiển mở mắt ra, nhìn thấy trong mắt nàng sợ hãi, lúc này mới phản ứng lại, chính mình một thân huyết y còn chưa kịp thay.


Thư Khinh Thiển còn nhớ tình cảnh lúc ấy, nàng có thể cảm giác được chính mình không ngăn được mũi thương kia, trái tim vẫn luôn treo lên, kết quả mở mắt liền nhìn thấy Mặc Quân đầy người vết máu!


Nàng đột nhiên ngồi dậy, lôi kéo Mặc Quân liền muốn nhìn vết thương của nàng ấy, trong miệng nói năng lộn xộn: "Nàng, nàng sao rồi? Vết thương thế nào? Làm sao ra nhiều máu như vậy? Nàng....." Một câu cuối cùng có chút nức nở.


Mặc Quân không nhịn được ôm lấy nàng, "Ta không có chuyện gì, ta không sao, máu này đều là của nàng, nàng còn lo cho ta làm gì. Nàng làm sao ngốc như thế, nàng suýt chút nữa liền mất mạng, có biết không?"


Trong lòng Thư Khinh Thiển nhẹ buông xuống, nhưng sau một khắc lại có chút căng thẳng, bởi vì nàng cảm giác có vệt nóng ấm chảy dài trên cổ. Nàng hoảng hốt rời khỏi Mặc Quân ôm ấp, quả nhiên thấy trên hàng lông mi thật dài dính vài giọt ướt át. Đây là lần đầu tiên nàng thấy Mặc Quân khóc, nàng còn cho rằng với loại tính cách kia, Mặc Quân tuyệt đối sẽ không khóc. Mặc Quân là người có ngạo khí, cho dù nàng ấy chưa bao giờ biểu lộ, nhưng người hoàn mỹ như nàng ấy làm sao sẽ không ngạo khí đây? Vì lẽ đó khóc đối với nàng ấy mà nói là một loại hành vi không thể tồn tại, nhưng bây giờ nàng ấy lại vì mình mà rơi lệ.


Thư Khinh Thiển không nói ra được là cảm giác gì, có chút vi diệu, có chút ngọt ngào, càng nhiều lại là đau xót. Nàng làm sao có thể để người yêu của mình khóc, nàng chỉ muốn đối phương vì mình mà vui vẻ. Nhưng Thư Khinh Thiển lại không thể nói thêm cái gì, việc này không cần nàng đi vạch trần. Nàng nhìn huyết y trên người Mặc Quân vẫn cảm thấy giật mình, nghiêng người đi qua muốn kéo vạt áo nàng ấy xuống.


Mặc Quân vừa mới nghiêng đầu che giấu chính mình nước mắt, lúc này cảm giác được động tác của Thư Khinh Thiển, đưa tay đè lại tay nàng, hơi nheo mắt nhìn nàng: "Khinh Thiển muốn cởi quần áo của ta sao?"


Thư Khinh Thiển bị ánh mắt ái muội của nàng làm cho mặt đỏ tới mang tai, "Ta, ta chỉ là muốn nhìn nàng một chút."


"Nếu thê tử muốn nhìn, buổi tối ta tự nhiên sẽ cho nàng nhìn, nàng không cần vội nha."


Thư Khinh Thiển tức giận nói: "Nàng cố ý trêu chọc ta, nàng....."


Mặc Quân thấy nàng dỗi rồi, vội vã ôm lấy nàng, nhẹ giọng nói: "Thê tử ngốc, nàng quên ta đã cảnh giới Động Hư rồi sao, chút thương tích kia có đáng gì. Ngược lại là nàng, dám thay cường giả Động Hư như ta gánh một đòn, nàng làm sao chịu nổi."


Thư Khinh Thiển nghiêm mặt nói: "Hắn rõ ràng muốn giết nàng, ta sợ, ta cũng không muốn nàng có chuyện trước mắt ta. Hơn nữa ta cũng không sao rồi, có nàng ở đây, ta không việc gì phải lo lắng."


"Nàng ngược lại tự tin như vậy, vợ của nàng cũng không phải vạn năng. Vì lẽ đó sau này ta sẽ bảo vệ tốt bản thân, nàng cũng phải biết yêu quý chính mình, được chứ?"


Thư Khinh Thiển gật đầu, "Kẻ tập kích nàng là người phương nào? Còn Tử Huyết Thần Đằng thì sao?"


"Ta còn không rõ ràng lắm, nàng nghỉ ngơi trước, ta ra ngoài tra xét. Còn có một người cũng theo vào, tên gọi Bách Xá, ta đi hỏi hắn một chút. Không cho phép phản đối, nàng ngoan ngoãn đợi ta." Mặc Quân mặt lạnh hù dọa Thư Khinh Thiển.


Thư Khinh Thiển không thể làm gì khác hơn là nghe lời, nhìn Mặc Quân ở trước mặt nàng bắt đầu giải đai lưng thay quần áo, nhất thời có chút sốt sắng, cúi thấp đầu không dám nhìn, nhưng lại không nhịn được lén lút liếc vài lần. Mặc Quân thân thể cực mỹ, da dẻ hoàn hảo không có một tia tì vết, đường nét ưu mỹ thoả đáng, Thư Khinh Thiển nhìn mặt đỏ tới mang tai, tim đập nhanh hơn.


Mặc Quân cười nhìn nàng một cái, ở bên môi nàng hạ xuống nụ hôn, lúc này mới thản nhiên rời đi, lưu lại Thư Khinh Thiển nằm ở trên giường cắn góc chăn.


Ngoài phòng mọi người gặp Mặc Quân đi ra, đều nhìn nàng, Hạ Tâm Nghiên không nhịn được hỏi: "Thiển Thiển nàng hiện tại thế nào rồi?" Còn lại mọi người cũng dáng vẻ nóng nảy mà nhìn nàng.


Mặc Quân nhàn nhạt mở miệng: "Tỉnh rồi, ta để nàng ấy nghỉ ngơi trước." Lại chuyển hướng vẫn luôn đánh giá nàng Bách Xá, "Các hạ là?"


Bách Xá cười rất hào sảng: "Tại hạ Bách Xá, là bạn tốt của Lưu Niên chưởng môn, đáng lẽ là giúp hắn đối phó Nghiêm Thắng, nhưng lại không cẩn thận cùng Nghiêm Thắng rơi vào nơi đây. Sau khi đi vào lại phát hiện hắn đâm sau lưng hại người, hơn nữa ta cũng nghe Lưu Niên nhắc qua các ngươi, cho nên mới ra tay." Vẫn chưa chờ Mặc Quân hỏi nhiều, hắn liền đem nàng muốn biết đều nói ra.


Mặc Quân nhìn trước mắt nam tử một thân màu xanh lam cẩm bào, là dùng thiên tằm băng tơ chế thành, nhẹ như cánh ve, thủy hỏa bất nhập, cũng là bất phàm. Tinh mục mày kiếm, sống mũi cao thẳng, sinh phong thần tuấn tú, mặt mày một mảnh bằng phẳng, xem ra là một quân tử khiêm tốn. Nhìn xuống bên hông hắn, Mặc Quân mở miệng nói: "Các hạ cùng Lưu Vân khách điếm tựa hồ có ngọn nguồn?"


Bách Xá ngẩn ra, rất nhanh cười nói: "Mặc cô nương thật tinh tường, chỉ là cô nương biết ngọc bội Bàn Long này sao?"


Hạ Tâm Nghiên các nàng hướng về thắt lưng hắn xem xét, đích xác là ngọc bội có khắc Bàn Long, chính là màu xanh đặc trưng đồ án Lưu Vân, không hiểu vì sao Mặc Quân vừa nhìn đã biết. Văn Hiên lại là nhớ tới ngày ấy Bách Cảnh giao cho Thư Khinh Thiển lệnh bài, trên khắc chính là hoa văn này.


Mặc Quân lặng lẽ nói: "Chủ nhân khách điếm Lưu Vân từng tặng Khinh Thiển nhà ta một cái lệnh bài. Làm sao Bách công tử không nhớ rõ rồi?"


Bách Xá bừng tỉnh: "Vị cô nương kia chính là người hữu duyên mà Bách Cảnh từng nói, đúng không?" Trên mặt hắn toát ra vài tia kinh hỉ, xem ra thật cao hứng.


Mặc Quân gật gật đầu.


Hạ Tâm Nghiên cùng Văn Uẩn Nhi có chút nghe không hiểu, "Cái gì người hữu duyên, Mặc tỷ tỷ ngươi biết hắn?"


Văn Hiên ở một bên cẩn thận đem chuyện năm đó kể cho các nàng, các nàng lúc này mới hiểu rõ.


Nghĩ đến Nghiêm Thắng, Mặc Quân con mắt lạnh xuống, "Bách công tử cũng biết Nghiêm Thắng vì cái gì sẽ xuất hiện ở Huyễn Mộc Lĩnh?"


"Theo ta được biết, đồ đệ mà Triều Dương Tử Huyền Thanh Tông yêu quý nhất, cùng Hạ gia tiểu thư bị thủ hạ của Nghiêm Thắng đẩy vào cấm địa Huyễn Mộc, Nghiêm Thắng bị hai nhà bức cùng đường mạt lộ, khả năng là oán hận Phù Đồ Môn, cho nên lẻn vào phá rối."


Hạ Tâm Nghiên cùng Văn Uẩn Nhi nghe được sắc mặt căng thẳng, muốn mở miệng nhưng lại nhịn xuống.


"Phù Đồ Môn?" Mặc Quân giả vờ nghi hoặc.


"Lưu Niên chưởng môn là đệ tử Phù Đồ Môn, hiện ở Tu Chân giới đều biết rồi. Phù Đồ Môn mấy năm qua đã bắt đầu khởi sắc." Ánh mắt Bách Xá lấp lóe, vẫn cứ không nhanh không chậm trả lời.


Mặc Quân không lại hỏi nhiều, chỉ là hiểu rõ gật đầu.


"Mặc cô nương, Nghiêm Thắng là ta đánh đi vào, hắn còn gây tổn thương khách quý, liền giao cho ta xử lý đi, ngươi nghỉ ngơi thật tốt." Bách Xá suy nghĩ một chút nghiêm túc nói.


Mặc Quân nhíu nhíu mày, "Ta hiện nay không thể rời đi, nhưng sao có thể để ngươi một mình ra ngoài, hơn nữa hắn, ta nhất định phải tự mình xử lý."


Thanh Mộc đột nhiên đi ra, "Mặc Quân, ta cùng Bách huynh đi bắt hắn, ngài chữa khỏi vết thương, còn có chuyện quan trọng hơn muốn giải quyết."


Thấy Mặc Quân gật đầu, Thanh Mộc đi theo Bách Xá trong nháy mắt rời đi.


"Mặc Quân, Thanh Mộc có thể ứng phó người kia sao?" Hạ Tâm Nghiên nhìn Mặc Quân trầm giọng hỏi.


"Hắn tuy khả nghi, nhưng cũng không giống nói dối, bất kể là địch hay bạn, hiện tại hắn sẽ không động thủ, hơn nữa Thanh Mộc cũng không kém."


Mặc Quân nói xong xoay người vào trong nhà, Thư Khinh Thiển nhắm hai mắt đã ngủ. Mặc Quân nhìn nàng khẽ cười, "Nàng chỉ cần dưỡng thương thật tốt, chuyện khác để ta xử lý."


Vừa dứt lời, một Mặc Quân khác đột nhiên xuất hiện ở bên người nàng, hai người đối diện một cái, sau đó bóng dáng kia cấp tốc biến mất không còn tăm hơi. Mặc Quân liễm con mắt, cúi thấp đầu, không biết đang suy tư điều gì.


Huyễn Mộc Lĩnh thái dương rơi rất muộn, lúc này như trước lộ ra một cái độ cong, đem nửa bầu trời ánh đỏ chót. Phía đông cánh rừng đã sớm mất đi ánh mặt trời chiếu rọi, mang theo tối tăm bao trùm, ba cái bóng người cấp tốc xuyên hành. Không tới thời gian nửa nén hương, trải qua một phen ác chiến, nam nhân sắp chết giãy giụa bị dây thừng trói lại, được hai người mang đi.


Cùng lúc đó cách mấy chục dặm ở phía tây, bạch y nữ tử đứng yên dưới ánh tà dương, ánh mặt trời màu vàng óng ánh ôn nhu trải lên người nàng, độ lên khuôn mặt tinh xảo của nàng một tầng hào quang rực rỡ. Một lát sau, một đoàn bóng đen chậm rãi từ dưới đất hiện lên, đứng cách nữ tử ngoài trăm thước thủ thế chờ đợi.


Bạch y nữ tử mở miệng nói chút gì, hắc ảnh kia lại phân ra một bóng người, sau một hồi lâu, bạch y nữ tử ném cho đối phương một chiếc hộp tinh xảo màu vàng óng. Trước lúc bạch y nữ tử xoay người, bóng đen dừng lại một lúc, lập tức lặng yên biến mất.


Trong phòng Mặc Quân nhìn hư ảnh chính mình đã trở về, gật gật đầu, người kia trực tiếp cùng nàng tuy hai mà một. Sắc mặt vẫn luôn nghiêm túc của nàng có chút dịu đi, mà lúc này ngoài phòng vang lên tiếng của Thanh Mộc. "Tâm Nghiên, Uẩn Nhi, chúng ta bắt được Nghiêm Thắng rồi!"


Thanh Mộc tiếng nói hơi lớn, Thư Khinh Thiển mí mắt run rẩy, mở mắt ra, nhìn thấy Mặc Quân đang chăm chú ngắm nàng, không nhịn được nở nụ cười.


Mặc Quân ôn nhu nói: "Nàng gặp mộng đẹp sao, mở mắt ra liền cười câu hồn như vậy." Nói đoạn liền cúi người đem nàng ôm lên.


Thư Khinh Thiển kinh ngạc thốt lên: "Ta muốn đứng dậy!"


"Ta biết, này không phải liền đứng dậy rồi?" Ôm lấy nàng liền chuẩn bị hướng về phía cửa, Thư Khinh Thiển sợ hãi vòng ôm lấy cổ Mặc Quân, cứ như vậy đi ra ngoài nàng còn mặt mũi gặp người hay không.


Mặc Quân đương nhiên sẽ không thật sự ôm nàng đi ra ngoài, ở cửa liền buông nàng xuống, không cần phải nói ngoại trừ bị Thư Khinh Thiển oán trách, bên hông nhuyễn thịt cũng bị nàng ấy nhẹ bấm một cái. Trong mắt Mặc Quân mang cười, trên mặt nhưng lại không chút nào hiện ra, đi theo Thử Khinh Thiển ra ngoài.


Thư Khinh Thiển vừa đi ra, Hạ Tâm Nghiên các nàng liền xông tới, thấy Thư Khinh Thiển bình yên vô sự, lúc này một nhóm người mới chân chính buông tâm.


Hạ Tâm Nghiên thẳng tắp nhìn chằm chằm ngực Thư Khinh Thiển, nhìn đến nàng hết sức khó xử. Một mực Đại tiểu thư không hề tự giác, trên mặt Văn Uẩn Nhi không hiện ra, tay nhưng lại ám hạ hắc thủ, khiến Hạ Tâm Nghiên đau đến suýt chút khóc lên, ủy khuất nói: "Ta liền muốn nhìn một chút, xem Thiển Thiển vết thương sao rồi, muội làm gì đánh ta."


"Hừ!" Văn Uẩn Nhi không để ý tới nàng, nhìn chằm chằm Thư Khinh Thiển, lòng vẫn còn sợ hãi nói: "May là Mặc tỷ tỷ có biện pháp, lúc đó tỷ thật đem chúng ta dọa chết rồi. Cái kia Nghiêm Thắng thực sự đáng ghét, một hai lần hại người!"


"Nghiêm Thắng? Chính là tên trưởng lão năm đó phái người đến Huyễn Mộc Lĩnh?"


Thấy Thư Khinh Thiển hơi nghi hoặc một chút, Văn Uẩn Nhi đem lời Bách Xá nói lại cho nàng nghe một lần.


Thư Khinh Thiển nghe xong, đưa mắt chuyển tới nam tử áo lam đứng phía sau, hắn tựa hồ vẫn luôn nhìn nàng, thấy nàng nhìn về phía hắn, cười với nàng rất là ấm áp, chỉ là trong mắt tâm tình để Thư Khinh Thiển có chút nhìn không thấu, tựa hồ rất vui vẻ còn có chút kích động. Nàng có chút kỳ quái, lại nhìn kỹ nhưng lại không có thứ gì.


Hạ Tâm Nghiên gặp Thư Khinh Thiển nhìn hồi lâu, cố ý thấp giọng nói: "Thiển Thiển, ngay ở trước mặt Mặc Quân ngươi còn nhìn người khác như vậy?"


Thư Khinh Thiển quẫn bách, Mặc Quân lạnh lùng liếc Hạ Tâm Nghiên, không nói một lời đi tới chỗ Nghiêm Thắng đang bị trói gô nằm trên đất, hờ hững nhìn hắn, không nói một lời, nhưng lại khiến Nghiêm Thắng cả người phát lạnh, liền ngay cả mấy người bên cạnh đều cảm thấy Mặc Quân hàn khí bức người.


Bàn tay Mặc Quân nhẹ phiên, một thanh trường thương liền xuất hiện trong tay nàng, nàng chậm rãi giơ lên trường thương, nhìn mũi thương sắc bén trên có khắc tinh xảo hoa văn, quạnh quẽ nói: "Vũ khí tốt, chỉ là không biết uống qua máu của bao nhiêu người?"


---------------------------


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.