Tu Chân Tu Duyên Chỉ Vì Nàng

Chương 57: Thành thân (1)




Cuối cùng kết quả thương nghị vẫn là từng bước thăm dò Huyễn Mộc Lĩnh, tiện thể nâng cao thực lực mấy người. Nhưng đã không còn cực khổ và căng thẳng như trước, bởi vì Mặc Quân tỉnh rồi, mấy người liền phảng phất có hậu thuẫn, lấy thực lực của Mặc Quân, Động Hư cảnh giới nàng cũng thừa sức đánh một trận.


Mặc Quân cũng không tùy tiện can thiệp nếu các nàng không gặp phải tình huống nguy hiểm trí mạng, cho dù là song phương chiến đấu đều thực khốc liệt, nhưng nếu không đến bước ngoặt sinh tử, nàng chắc chắn sẽ không động thủ, cho dù là Thư Khinh Thiển cũng không ngoại lệ.


Hạ Tâm Nghiên tuy rằng oán giận Mặc Quân hắc tâm, nhưng trong lòng lại rất tình nguyện, Mặc Quân ở bên nhượng các nàng không còn lo lắng nữa. Tháng ngày tuy rằng rất gian khổ, nhưng có Uẩn Nhi cùng những người này bầu bạn, nàng cũng rất vui vẻ.


Ở Huyễn Mộc Lĩnh tháng ngày, liền không ngừng cùng vô số yêu tu tiến hành ác đấu, bên cạnh đó được Mặc Quân dùng trận pháp nâng cấp tôi luyện, các nàng từng ngày trôi qua đều tinh tiến rất nhiều. Chỉ là mặt sau phát triển có chút ra ngoài các nàng dự liệu.


Bởi vì có Mặc Quân ở, Thư Khinh Thiển các nàng đối với yêu tu cũng không hề đuổi tận giết tuyệt, Huyễn Mộc Lĩnh bên trong linh dược cực kỳ phong phú, đối với rất nhiều yêu tu, thậm chí sau khi đánh xong còn cho chúng nó linh dược chữa thương. Tuy rằng chúng nó có thể lại lần nữa rơi vào cuồng loạn, nhưng là sau khi được đánh tỉnh, chúng nó đối Thư Khinh Thiển các nàng thiện ý và hảo cảm càng ngày càng đậm.


Cuối cùng vì phòng ngừa lần thứ hai cuồng loạn, càng ngày càng nhiều yêu tu bắt đầu theo các nàng ký kết Hồn Khế, nhưng Thư Khinh Thiển chưa bao giờ bắt chúng nó làm bất cứ chuyện gì, điều này làm cho chúng nó đặc biệt cảm kích. Hơn nữa Mặc Quân cư nhiên đưa chúng nó nhét vào phạm vi thí luyện, vì vậy ở Huyễn Mộc Lĩnh thường thường có thể nhìn thấy mấy người cùng một đám đủ loại yêu tu, ở trong trận pháp giao đấu với nhau đến sức cùng lực kiệt.


Hạ Tâm Nghiên Văn Uẩn Nhi các nàng, phi thường tự giác lựa chọn cho mình đối thủ thích hợp, mỗi ngày tiến hành luận bàn tỷ thí, bên thua trận sẽ bị ném vào trong trận pháp thử nghiệm của Mặc Quân, vì vậy song phương đánh càng đặc biệt ra sức.


Bởi vậy ở Huyễn Mộc Lĩnh ngốc mười năm, bên trong không ngừng xuất hiện những cảnh tượng kỳ dị, mười năm này bên trong lôi kiếp nhiều đến làm người run sợ! Cuối cùng các nàng đành phải ở Huyễn Mộc Lĩnh vạch ra một địa vực rộng lớn, chuyên môn dùng để độ lôi kiếp. Mỗi lần có yêu tu tiến vào nơi đó, một mảnh yêu tu khác đều đứng ở một bên, nhìn Mặc Quân cùng Thư Khinh Thiển các nàng luân phiên ra trận, cuối cùng đem chúng nó đồng loại cứu sống mang ra.


Mười năm Huyễn Mộc Lĩnh bên trong bầu không khí càng ngày càng sốt sắng, Tử Huyết Thần Đằng khí tức vẫn luôn ẩn nấp. Nhưng tùy theo đi vào yêu tu thậm chí có đại yêu ở cảnh giới Động Hư. Chúng nó tuy rất ít bị mê hoặc, nhưng cũng cực kỳ kiêu căng tự mãn, hết sức bất mãn Thư Khinh Thiển các nàng khống chế Yêu tộc bằng Hồn Khế, cuối cùng trong vòng hai năm Mặc Quân xuất thủ càng lúc càng nhiều. Mà Động Hư cảnh giới đại yêu, những người khác căn bản không giúp được gì, Mặc Quân tuy rằng luôn có thể đánh bại chúng nó, tuy nhiên cũng ít nhiều bị thương tổn, nhượng Thư Khinh Thiển đau lòng không thôi.


Thế nhưng mười năm này đối với các nàng mà nói lại là một bước tiến rất lớn, mỗi một lần chiến đấu đều đang không ngừng tôi luyện ý chí cùng tâm tính của các nàng, có thể nói các nàng từng người công pháp tuyệt đối được nâng đến cấp độ lô hỏa thuần thanh. Ở thống khổ cùng tử vong, luôn có thể lĩnh ngộ được một ít đạo pháp tự nhiên, từ đó củng cố đạo tâm, tăng tiến tu vi.


Thêm vào Mặc Quân phương pháp huấn luyện cổ quái kỳ lạ, nàng đề điểm, còn có đếm không hết thiên tài địa bảo. Văn Uẩn Nhi cùng Văn Hiên lần lượt bước vào Kim Đan đỉnh phong, Hạ Hành cũng nâng đến Xuất Khiếu trung kỳ, mà Hạ Tâm Nghiên đã thành công tụ thành Nguyên Anh.


Hơn nữa Mặc Quân dùng hỏa tinh thay Hạ Tâm Nghiên một lần nữa rèn đúc Phi Ly, Hạ Tâm Nghiên đem chính mình hồn thức lần thứ hai hòa vào trong đó. Cuối cùng qua ba năm nàng lại cảm giác được trong đó nhàn nhạt linh thức, điều này làm cho nàng cực kỳ hưng phấn, liên tiếp mấy cái buổi tối ôm lấy Văn Uẩn Nhi cười, liền cả đêm đều không ngủ!


Nhưng làm người giật mình tuyệt đối là Thư Khinh Thiển, nàng mười năm nay hầu như chưa từng gặp qua bình cảnh, chỉ cần linh lực tu hành đạt đến giới hạn, liền có thể đột phá. Thêm vào Mặc Quân cực kỳ bảo bối nàng, cái gì hữu dụng thứ tốt đều cho nàng, thậm chí càng tự mình thay nàng luyện hóa, phòng ngừa nàng căn cơ bất ổn. Hơn nữa trong khi huấn luyện đối xử Thư Khinh Thiển so với ai khác đều nghiêm khắc, mấy người Hạ Tâm Nghiên nhìn đều có chút phát run. Bởi vậy nàng một đường liền lên tới Xuất Khiếu trung kỳ, này ở Tu Chân giới tuyệt đối chính là thần thoại! Liên tiếp vượt qua hai cái đại cảnh giới, chỉ bỏ ra mười năm!


Tuy nói về mặt thực lực tăng tiến rất mãnh liệt, nhưng trong lòng các nàng đều không thoải mái, Tử Huyết Thần Đằng đã không có cách nào chịu đựng các nàng uy hiếp, thậm chí mạo hiểm đem Động Hư cảnh giới đại yêu đều thả đi vào, nếu nó được ăn cả ngã về không đem những lão yêu quái vạn năm kia tụ lại tấn công, các nàng cũng không còn đường sống nữa.


Hôm nay Huyễn Mộc Lĩnh hiếm thấy có chút u ám, trên trời mây đen kéo tới, bạo phong rét lạnh từng đợt thổi quét qua rừng cây, bốc lên một mảnh diệp lục, phát sinh 'răng rắc' âm thanh cành khô gãy đổ. Mặc Quân ngồi một mình ở trong viện, con ngươi tối tăm, ngón tay nhẹ nhàng trượt trên mép bàn gỗ mun, đầy trời cuốn lên tàn diệp ở bên người nàng bay lượn, nhưng không có một mảnh có thể chạm đến nàng.


Nàng sợi tóc như mực, dung nhan như tuyết, ở giữa một mảnh rừng tối tăm hiu quạnh, lại có vẻ cực kỳ loá mắt.


Thư Khinh Thiển đi ra nhà gỗ, vừa nhìn liền bị vệt bóng trắng kia đoạt đi tầm mắt, nàng nhạy cảm nhận ra được trên người Mặc Quân cỗ nhàn nhạt u sầu, lông mày khẽ nhíu, nhẹ nhàng đi tới, nắm lấy đôi bàn tay mềm mại của Mặc Quân, trong thanh âm mang theo trách cứ: "Tay lạnh như vậy, nàng còn ngồi ở đây sao?"


Mặc Quân cười khẽ: "Tức phụ làm sao như thế hung? Ta nhìn mà trong lòng sợ hãi."


Thư Khinh Thiển liếc nàng một cái: "Ta làm sao không nhìn ra nàng rất sợ?" Mười năm này rút đi nàng ngây ngô, khí chất càng thêm hấp dẫn người, gương mặt dịu dàng ôn nhu hoàn toàn nẩy nở, nhưng trong mắt như trước thuần triệt tinh khiết như trẻ nhỏ.


Nàng một lời oán trách, để Mặc Quân con ngươi có chút thâm thúy, trong tay nhẹ nhàng đem nàng kéo đến trên đùi, vững vàng ôm lấy nàng.


Nhìn người yêu của mình trước sau như một thẹn thùng, Mặc Quân nghiêm túc nói: "Ta sợ lại thế nào để nàng biết được, nếu không ngày sau nàng đều muốn làm ta sợ, kia nhưng như thế nào cho phải?"


Thư Khinh Thiển vốn là ngại ngùng, nhưng nghe thấy Mặc Quân, ngay lập tức có chút khổ sở. Chính như Mặc Quân nói, nàng ấy sợ lại thế nào nhượng nàng biết được? Giống như hiện tại, trong lòng nàng ấy rõ ràng lo âu nhưng xưa nay không chịu ở trước mặt nàng biểu lộ, lúc nào cũng một người lặng lẽ gánh. Mà nàng ấy lại còn muốn lo lắng cảm thụ của nàng, vì lẽ đó mười năm này Mặc Quân mới quyết tâm nhượng nàng trải qua những thí luyện kia, thậm chí đối với nàng vô cùng nghiêm khắc. Chỉ là vì để cho nàng có thể rất nhanh tăng tiến tu vi, không còn cảm thấy giữa các nàng có chênh lệch quá lớn.


Mỗi ngày buổi tối nàng đều có thể cảm giác được Mặc Quân ôm lấy nàng thì thương tiếc cùng tự trách. Nàng lại không dám an ủi nàng ấy, chỉ sợ để nàng ấy càng thêm khó chịu, chỉ có thể làm cho mình càng thêm hài lòng, yên tâm chịu đựng bên trong hết thảy gánh nặng.


Nghĩ đến Lang Gia nói với nàng sự kiện kia, Thư Khinh Thiển không khỏi mặt đỏ tới mang tai, thế nhưng nàng biết Mặc Quân phiền lòng là bởi vì chuyện này, vì lẽ đó cho dù khó có thể mở miệng, nàng vẫn chịu đựng xấu hổ, nói: "Mặc Quân, thật ra... Chuyện kia, Lang Gia đã... Đã nói cho ta rồi."


Mặc Quân bắt đầu không phản ứng kịp, nhưng nhìn thấy Thư Khinh Thiển hận không thể khoan khe đất chui vào, âm thanh cũng nhỏ như tiếng muỗi, thế mới biết là chuyện gì, sắc mặt ngay lập tức có chút đen, trên người lạnh lẽo càng thêm tăng vọt.


Thư Khinh Thiển rùng mình một cái, liền vội vàng nói: "Nàng đừng nóng giận, là ta hỏi Lang Gia, nàng đừng trách nàng ấy." Thật ra nếu nàng dám nghiêm túc nhìn Mặc Quân, liền sẽ phát hiện ngoại trừ có chút hắc, trên mặt của Mặc Quân còn có tia xấu hổ đỏ ửng, liền lỗ tai như bạch ngọc đều có chút đỏ bừng.


Mặc Quân nhận ra được Thư Khinh Thiển có chút không khỏe, vội vã thu trên người hàn khí, ánh mắt phức tạp nhìn nàng: "Vì lẽ đó, nàng cũng nghĩ ta nên làm như vậy?"


Thư Khinh Thiển làm sao nghe không ra nàng có chút không vui, có chút gấp mở miệng: "Không phải, ta chỉ là nghĩ nói cho nàng biết, ta là nguyện ý, bởi vì trên đời này không ai có thể đối ta tốt hơn nàng được. Ta biết nàng quý trọng ta, vì lẽ đó ta sẽ không khổ sở. Nhưng ta lại sợ nàng có áp lực, ta chỉ muốn nàng hiểu rõ, bất luận nàng làm quyết định gì ta đều sẽ thuận theo, bởi vì đó là quyết định của nàng, chỉ cần nàng hài lòng ta liền sẽ hài lòng. Vì lẽ đó nàng không cần lo lắng ta, cũng không cần đem tất cả gánh nặng đều quải ở trên người mình, có được hay không?"


Mặc Quân nghe Thư Khinh Thiển thổ lộ tiếng lòng, lại nhìn thấy trong mắt nàng ấy nổi lên sương mù, trong mắt chính mình cực nóng tình tố làm sao đều giấu không được. Nàng ôn nhu hôn lên giọt nước mắt còn đọng trên khóe mắt người yêu, âm thanh có chút mất tiếng: "Khinh Thiển, nàng có biết hay không, nếu nàng cứ thế này, ta sợ ta đều nhịn không được nữa."


Thư Khinh Thiển chỉ cảm thấy cả người nóng lên, đặc biệt là mặt, chỉ sợ đều sắp bốc khói rồi.


Mặc Quân thấy nàng mắc cỡ không được, trêu đùa nói: "Khinh Thiển làm sao vẫn thẹn thùng như vậy, giống hệt một tiểu cô nương đấy."


Thư Khinh Thiển nghe thấy lời của nàng, đột nhiên nhớ tới vấn đề mười năm trước đè ở trong lòng, thật cẩn thận hỏi nàng: "Mặc Quân, nàng khi đó có phải là chê ta ấu trĩ không?"


"Sao lại nói lời ấy?"


"Lang Gia nói nàng đều sống gần một trăm năm, trải qua tất nhiên so với ta nhiều hơn cực kỳ, lúc đó ta có phải là để nàng cảm thấy rất không đáng tin?"


Trong phòng Lang Gia đang hưởng thụ mỹ vị thịt nướng, đột nhiên cảm thấy hơi lạnh, không nhịn được run cầm cập một chút.


Sắc mặt của Mặc Quân có chút quỷ dị, tựa hồ lại bắt đầu chuyển lạnh, trong mắt có chút lấp loé, nửa buổi mới khó chịu nói: "Thêm vào ngủ say một trăm năm, ta đã gần hai trăm tuổi, nàng không phải là chê ta già rồi?"


Thư Khinh Thiển lần này mới ý thức tới, Mặc Quân tựa hồ đối với đề tài này rất không tình nguyện, nghĩ đến trong lòng Mặc Quân tâm tình, Thư Khinh Thiển có chút buồn cười, nhìn như vô cùng nghiêm túc trên dưới đánh giá Mặc Quân, còn dán đi qua sờ sờ trên mặt nàng da thịt trắng mịn thủy nộn, gật gù nói: "Nàng nhìn, dáng vẻ này của nàng, mặt sinh so với ta còn thủy nộn, ta nếu chê nàng lão, trên đời này đều không ai dám nói mình trẻ tuổi xinh đẹp rồi."


Mặc Quân nhìn ánh mắt của nàng chớp cũng không chớp, nhượng Thư Khinh Thiển có chút không chịu nổi, che con mắt của nàng, "Nàng đừng luôn như vậy nhìn chằm chằm ta."


Mặc Quân lông mi lóe lên, nhẹ nhàng xẹt qua lòng bàn tay của nàng, nhượng nàng có chút lòng ngứa ngáy.


Mặc Quân vừa mới kéo xuống tay của nàng, thanh âm Hạ Tâm Nghiên từ trong nhà liền truyền tới: "Thiển Thiển, các ngươi lại không đi vào, liền sẽ không còn phần nữa!"


Thư Khinh Thiển thoáng giật mình, lập tức từ trên đùi Mặc Quân trượt xuống, lôi kéo nàng bước vào trong nhà, hoảng loạn nói: "Ta đều quên mất, nàng nhanh đi vào ăn một chút gì."


Mặc Quân trở ngược nắm lấy tay nàng, lại dán đến sát bên nàng nói khẽ: "Ta lại càng muốn ăn nàng nhiều hơn." Vừa dứt lời, liền lướt qua người nàng, nhàn nhạt đi thẳng vào bên trong.


Thư Khinh Thiển dưới chân lảo đảo một cái, suýt chút nữa ngã lộn nhào. Đáng ghét, nếu thật muốn ăn ta, nàng chạy thế nào nhanh như vậy, đem ta một người vứt bên ngoài? Không phải, đây là loạn tưởng cái gì? Thư Khinh Thiển ảo não lắc lắc đầu, nhận mệnh đi theo vào.


Nửa tháng sau Mặc Quân thành công tiến vào Hợp Thể đỉnh phong, ở thời điểm mọi người mừng rỡ như điên, Lang Gia đột nhiên ném ra một quả bom nặng ngàn cân: Để Mặc Quân cùng Thư Khinh Thiển thành thân!


---------------------------------


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.