Tu Chân Tu Duyên Chỉ Vì Nàng

Chương 24: Đại mộng sơ tỉnh




Gần nhất trong thành Tuyền Cơ tu sĩ đã tăng lên gấp bội, nguyên nhân không gì khác, lúc đoàn người Thư Khinh Thiển rời đi, nguyên bản núi băng tuyết vực đổ nát, phát sinh động tĩnh không gạt được thành Tuyền Cơ cường giả, lại thêm vào đầy trời linh khí nồng nặc, dẫn đến yêu tu xung quanh nhao nhao hội tụ bên hồ, nhờ vào đó hấp thu linh khí tăng tiến tu vi.
Tu Chân Giới lần nữa đem tầm mắt nhìn chằm chằm vào Rừng Tuyệt Tích, ngăn ngắn hơn hai tháng, nơi này liên tiếp phát sinh hai lần dị tượng, nếu nói không có vấn đề, dĩ nhiên không ai tin tưởng, vì lẽ đó tu sĩ từ khắp nơi không màng nguy hiểm lũ lượt đi vào. Bất quá những tin tức này đối với người trong cuộc cũng không bao nhiêu ảnh hưởng, Hạ gia bởi vì đã hiểu rõ nguyên do sự tình, cũng chỉ đứng ngoài không tham gia.
Mặc Quân đã mê man bảy ngày rồi, Thư Khinh Thiển hầu như một tấc cũng không rời canh giữ ở trong phòng, Hạ Cư Thịnh đến qua mấy lần, truyền rất nhiều linh khí chữa trị cho Mặc Quân, trợ nàng vững chắc thần hồn.
Hạ Tâm Nghiên cùng Văn Uẩn Nhi không có chuyện gì liền bồi bên cạnh Thư Khinh Thiển, nhưng Mặc Quân như trước không hề khởi sắc, này khiến Thư Khinh Thiển mỗi ngày càng thêm sầu não. Mặc Quân lạc trong ký ức càng lâu, thần thức liền sẽ càng mơ hồ, càng phân không rõ hiện thực cùng hư huyễn, khả năng tỉnh lại càng thấp. Nhưng chuyện này dĩ nhiên không ai dám nhắc đến, tựa hồ chỉ cần nói ra nó liền sẽ biến thành sự thực.
Tối hôm đó Thư Khinh Thiển cấp Mặc Quân sát tịnh thân thể, vẫn như ngày thường ngồi ở bên cạnh nhìn nàng, chợt phát hiện Mặc Quân nhíu mày một cái, Thư Khinh Thiển mừng đến mức suýt chút nữa nhảy lên, sợ chính mình hoa mắt, nàng nhìn chằm chằm gương mặt tinh xảo kia, đợi một lúc, Mặc Quân lại khẽ nhíu lông mày, sắc mặt bắt đầu trở nên hơi bất an, đôi môi mỏng mím chặt.
Thư Khinh Thiển không biết Mặc Quân trạng huống thế nào, có chút lo lắng: "Mặc Quân, nàng làm sao rồi, nàng có thể nghe được ta nói không? Nàng có phải tỉnh rồi?"
Nhưng sắc mặt của Mặc Quân như trước rất khó coi, chẳng hề để ý tới Thư Khinh Thiển.
Thư Khinh Thiển có chút không biết làm sao, Mặc Quân mấy ngày nay đều rất yên tĩnh, hầu như không có bất kỳ biểu lộ gì, nhưng dáng vẻ hiện giờ cho thấy nàng ấy đang rất thống khổ. Mặc Quân bản thân vốn là một người rất đạm mạc, năng lực tự kiềm chế ẩn nhẫn tuyệt đối không phải người bình thường có thể so, lúc trước bị thương nặng như vậy, nàng ấy cũng không lộ ra một tia đau đớn, bây giờ lại lộ ra vẻ mặt như thế, chứng tỏ ký ức kia khiến nàng ấy tuyệt vọng đau khổ đến bực nào!
"Vì... sao, vì..."
Thư Khinh Thiển chợt nghe Mặc Quân phát sinh mấy tiếng thì thầm, chỉ là âm thanh có chút mơ hồ, giống như là đang trong mộng nói mớ. Nàng vội vã cúi người xuống, đem lỗ tai áp sát bờ môi Mặc Quân, miễn cưỡng nghe thấy chút lời nói đứt quãng.
"Vì sao...? Tại sao... ngươi làm thế?... Liên Thốn!" Mặc Quân trong miệng không ngừng tự hỏi, còn mơ hồ nhắc đến tên một người, Liên Thốn!
Người kia là ai, nghe tới hẳn là tên một nữ tử, Mặc Quân vì sao tràn đầy thống khổ bất an mà chất vấn nàng kia, còn gọi tên đối phương?
Lẽ nào Mặc Quân trước đây thật sự yêu thích qua một người, vẫn là một nữ nhân? Hơn nữa Mặc Quân như vậy chất vấn, có phải đối phương chính là ruồng bỏ nàng, cho nên nàng mới một người lưu lạc tới Rừng Tuyệt Tích? Nguyên lai Mặc Quân cũng yêu thích nữ tử, nhưng nữ tử đó không phải là mình, mình trước vẫn luôn sợ hãi Mặc Quân sẽ không tiếp nhận loại tình cảm này, nhưng hôm nay biết nàng cũng có thể tiếp thu, mình lại hy vọng bản thân chưa bao giờ biết qua!
Thư Khinh Thiển cảm thấy bản thân tâm nhanh nứt ra rồi, chẳng lẽ mình đã định trước không có duyên với Mặc Quân? Mặc Quân trở nên lạnh lùng có phải bởi vì nữ nhân kia, đối phương sao có thể tàn nhẫn tổn thương Mặc Quân như vậy, rõ ràng Mặc Quân tốt vô cùng.
Lúc này Thư Khinh Thiển bị một loạt suy đoán đâm thương tích đầy mình, một mực nghĩ rằng Mặc Quân đã có ái nhân rồi, người kia ruồng bỏ Mặc Quân, để Mặc Quân thống khổ đến bực này!
Người đều là như vậy, một khi quá nhạy cảm, quá đau khổ, liền sẽ mất đi khả năng phán đoán, đặc biệt là đối với người mình hết sức quan tâm, càng trở nên cực kỳ mù quáng.
Thư Khinh Thiển cả đêm cầm lấy tay Mặc Quân, tận lực dỗ dành nàng ấy an ổn lại. Mà trái tim nàng đã không cách nào bình yên được nữa...
Nàng nhắm mắt lại, nỗ lực thoát ly khỏi hồi ức quá khứ, cố không nghĩ đến những chuyện đã xảy ra trong nửa tháng qua. Từ lần đó Mặc Quân trong giấc mộng nói mớ mấy câu, nàng ấy liền chìm vào hôn mê, trở lại ngày thường yên tĩnh không gợn sóng.
Thư Khinh Thiển dùng linh lực sưởi ấm nàng, dỗ dành nàng, tuy rằng Mặc Quân sắc mặt vẫn đạm nhạt như cũ, nhưng Thư Khinh Thiển lại có thể cảm giác được Mặc Quân tâm tình gợn sóng, thậm chí khóe miệng nàng thỉnh thoảng nhẹ cong lên, tuy nhỏ bé không thể nhận ra, nhưng cũng chứng tỏ Mặc Quân đang vui vẻ.
Thư Khinh Thiển cũng không dám suy đoán nguyên nhân khiến cho Mặc Quân bình yên sung sướng như vậy, chỉ cần nàng ấy vui vẻ, nàng cũng thỏa mãn rồi, bất kể trong ký ức kia là ai, chỉ cần Mặc Quân hài lòng, đối với Thư Khinh Thiển đã là ngàn ân vạn tạ. Dù cho mình đơn phương yêu thích nàng ấy, cũng không sao cả, chỉ cần có thể ở bên nhìn Mặc Quân mạnh khỏe là đủ rồi.
Nhưng hiện tại Mặc Quân lại lâm vào trong thống khổ, Thư Khinh Thiển liền cũng chịu đựng không nổi nữa, những chuyện đã qua khiến Mặc Quân đau khổ một lần rồi, tại sao còn không thể tha cho nàng ấy, nếu như Mặc Quân thật sự không thể tỉnh lại, chẳng lẽ muốn vĩnh viễn bị nhốt trong ký ức thống khổ kia sao! Thư Khinh Thiển không thể tiếp thu, nàng nhịn mười mấy ngày nước mắt cũng không nhịn được nữa rồi, rì rào lăn xuống, rơi vào trên mặt Mặc Quân, cay đắng mà nóng bỏng.
Hạ Tâm Nghiên đứng dựa ngoài cửa đã lâu, ngơ ngác nhìn Thư Khinh Thiển cuống quít lau mặt cho Mặc Quân, trong miệng nghẹn ngào nói: "Xin lỗi, xin lỗi, ta làm bẩn mặt của nàng rồi, ta lau cho nàng sạch sẽ..." Nước mắt trên mặt vẫn như cũ không giữ được rơi xuống.
Hạ Tâm Nghiên trên gương mặt dâng lên một tia sầu khổ, đôi mắt hoa đào đỏ ngầu, nghiêng đầu đi không nhìn nữa, nhịn một lúc mới xoay người lặng lẽ rời đi.
Lúc này bóng đêm đã tiệm thâm, ánh trăng thanh lãnh như nước chiếu vào trong viện, bóng cây Huyền Linh Mộc to lớn rơi xuống loang lổ bóng mờ, đánh vào trên bàn đá trong sân, chằng chịt vắng lặng.
Mặc Quân lông mày nhíu chặt, Thư khinh Thiển làm sao xoa cũng không giãn ra, nhưng nàng không nghĩ từ bỏ, tay lần thứ hai duỗi đến lại bị Mặc Quân đột nhiên chụp lấy, Thư Khinh Thiển giật mình khẽ hô một tiếng, trái tim vọt lên cổ họng, Mặc Quân lần này đã tỉnh, hay là còn đang trong cơn ác mộng?
Sau một khắc Thư Khinh Thiển cảm giác được trên người Mặc Quân bắt đầu quanh quẩn một tầng sát khí cùng bất an, nhượng nàng cả người rét run, bàn tay chụp lấy nàng cũng ngày càng siết chặt, Thư Khinh Thiển đau đến sắc mặt trắng bệch, nhưng lại nhịn xuống đau ý, ôn nhu vỗ về Mặc Quân: "Mặc Quân, Mặc Quân, đừng như vậy, nàng hiện tại rất an toàn, không có chuyện gì, nàng không phải sợ, không phải sợ."
Vừa nghe đến thanh âm Thư Khinh Thiển, Mặc Quân lập tức thu lại sát ý, bàn tay thả lỏng, nhưng một luồng bi thiết đau thương lại đọng ở giữa đôi lông mày, không giống với lúc đầu thống khổ, đây là một loại chân chính bi thương cùng đau buồn, giống như lạc mất một thứ cực kỳ trọng yếu, mờ mịt chen lẫn mơ hồ tuyệt vọng, nhượng Thư Khinh Thiển đau lòng không thôi, nàng vuốt nhẹ sườn mặt lạnh lẽo của Mặc Quân, trầm thấp nói: "Mặc Quân, có phải bởi vì nàng trải qua rất nhiều năm tháng cô tịch, cho nên mới có nhiều như vậy tang thương không thể vượt qua."
Nhìn chăm chú tuyệt mỹ dung nhan gần trong gang tấc, nhẹ ngửi đến mùi thơm khiến nàng mê say, Thư Khinh Thiển nỉ non gọi tên Mặc Quân, ánh mắt rơi vào một vệt hồng nhạt non mềm, nàng vô thức mà cúi đầu xuống. Đúng lúc này, Mặc Quân nguyên bản đôi mắt nhắm chặt đột nhiên mở ra, một đôi con ngươi mặc ngọc thẳng tắp vọng tiến vào trong mắt Thư Khinh Thiển, khiến Thư Khinh Thiển trong nháy mắt tỉnh táo, gương mặt đang chìm trong mê ly liền biến thành vui mừng khôn xiết, cuối cùng đột nhiên cứng đờ, vẫn duy trì tư thế nghiêng người không nhúc nhích.
Mặc Quân đem vẻ mặt của nàng thu hết vào đáy mắt, lười biếng mở miệng nói: "Ta vừa tỉnh lại, Khinh Thiển liền muốn biểu diễn trở mặt cho ta coi sao?"
Bởi vì rất lâu không nói chuyện, thanh âm của nàng có chút khàn khàn, phối hợp vẻ lười biếng lúc này lại mơ hồ lộ ra mấy phần mị hoặc, nhượng Thư Khinh Thiển trong nháy mắt đỏ mặt.
Thư Khinh Thiển vội vã thẳng lên eo liền muốn lui lại, Mặc Quân lập tức đưa tay nắm ở bên hông của nàng, nhẹ nhàng kéo xuống, đồng thời nhanh chóng vươn mình, đem Thư Khinh Thiển đặt ở dưới thân, cười như không cười mà liếc nhìn nàng: "Nếu ta không đoán sai, Khinh Thiển nàng mới vừa rồi là muốn hôn ta sao?"
Thư Khinh Thiển chỉ cảm thấy một trận trời đất quay cuồng, liền phát hiện bản thân ngã vào trên giường, mà Mặc Quân liền đem thân thể đè ép xuống, đang lúc kinh hãi lại nghe được Mặc Quân nói một câu như vậy, Thư Khinh Thiển đầu óc ầm một tiếng nổ vang! Nàng ấy phát hiện rồi, chính mình đối Mặc Quân có những tâm tư đó, hơn nữa cư nhiên nhân lúc nàng ấy mê man suýt nữa khinh nhờn nàng ấy! Mặc Quân có chán ghét nàng hay không, có phải sẽ không để ý đến nàng nữa, Thư Khinh Thiển càng nghĩ càng sợ hãi, thân thể khẽ run run, nước mắt liền dâng lên.
Mặc Quân thấy nàng cư nhiên khóc lên, trong lòng khẽ động, ôn nhu thay nàng lau nước mắt: "Nàng đừng khóc, ta chỉ là hỏi một chút thôi. Nếu nàng muốn hôn ta, lúc này nhưng không được."
Thư Khinh Thiển vừa nghe trong lòng càng tuyệt vọng, quả nhiên là như vậy, không phải đã sớm biết Mặc Quân sẽ không tiếp nhận mình sao, tại sao lúc chính tai nghe được nàng ấy từ chối, còn có thể khổ sở đến bực này!
Mặc Quân hít sâu một hơi, đứng dậy thả ra Thư Khinh Thiển, Thư Khinh Thiển cảm giác được nàng thả ra chính mình, liền nước mắt như vỡ đê tuôn xuống. Hết thảy đều kết thúc rồi, chính mình không cần tiếp tục phải hy vọng xa vời, cứ như vậy đi, có lẽ khóc một trận là tốt rồi.
------------------------------


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.