Tu Chân Tu Duyên Chỉ Vì Nàng

Chương 12: Kỳ môn độn giáp




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Kim Đan hậu kỳ, làm sao..." Lời còn chưa dứt Thư Khinh Thiển lập tức phản ứng kịp, đúng vậy, Kim Đan hậu kỳ. Nếu như hắn thực sự gặp qua Tuyết vực, vậy hắn làm sao có khả năng không tiến vào. Nhưng nếu như hắn tiến vào tuyệt đối không thể bình yên vô sự trở lại, nếu hắn là thấy tận mắt trận pháp phát động, kiêng kỵ mà rời đi, vì sao thời điểm chính mình hỏi dò, hắn lại nói chỉ phát hiện không có gì đặc biệt liền rời đi, bây giờ nghĩ lại quả thật có điểm kỳ quái.
Mặc Quân thấy dáng vẻ của nàng như vậy, cũng liền chứng thực suy đoán chính mình, ngón tay trong ống tay áo khẽ co lại, trong mắt phát lạnh, vô cùng sắc bén bức người, nhưng lúc ngẩng đầu chỉ là một mảnh đạm nhạt.
"Kim Đan kỳ, chẳng lẽ gặp quỷ rồi, hay ngươi cùng hắn có thù oán gì, hắn cố ý hại ngươi!" Hạ Tâm Nghiên cũng biết trong đó có điểm quái lạ.
Thư Khinh Thiển trầm mặc không nói, trong đầu nhưng có chút hỗn loạn, người kia đến cùng là cố ý lừa nàng, hay là có mục đích gì khác...
"Đừng suy nghĩ nhiều, nói không chừng người kia là may mắn chạy thoát, xấu hổ nói rõ, vì lẽ đó gạt nàng! Hơn nữa nàng chỉ là thăm dò, cũng không báo cho hắn nàng muốn đi tới, đúng không?" Mặc Quân tiếng nói thấp nhu trấn an nàng.
"Ừ." Tiếng nói của Mặc Quân nhu hòa trầm ổn, rất nhượng người yên tâm, để Thư Khinh Thiển không khỏi tin tưởng lời nàng vừa nói.
"Như vậy, Thiển Thiển, yêu nghiệt, chúng ta vào đi thôi!" Hạ Tâm Nghiên biết Mặc Quân không muốn Thư Khinh Thiển tiếp tục lo lắng, cũng liền bắt đầu nói sang chuyện khác.
Mặc Quân gật gật đầu nói "Vậy được, ta đi trước, Hạ Viêm Hạ Hành phía sau, cẩn thận chút!"
Đoàn người hướng về bên trong đi một lúc, nhưng vẫn chưa gặp phải nguy hiểm gì, xem ra không phải chủ nhân của nơi này đối với trận pháp kia quá có lòng tin, chính là mặt sau còn có càng nhiều nguy hiểm chờ các nàng.
Khi các nàng đi tới bên dưới tòa tuyết phong, chỉ cảm thấy hàn khí càng ngày càng dày đặc. Tòa tuyết phong này không phải quá cao, nhưng địa thế cực kỳ hiểm trở, bên ngoài bao phủ một tầng tuyết mỏng, Thư Khinh Thiển chạm tay vào phía trên cảm nhận một chút, phát hiện bên dưới căn bản đều là băng, không hề có núi đá. Mà tình huống bên trong thần thức căn bản không thăm dò vào được, hẳn là có cấm chế.
Nói cách khác toà tuyết phong này, không hề có kết cấu của một ngọn núi băng bình thường, hoàn toàn từ giữa đất mọc lên, giống như là được người dựng thành.
"Trong này khẳng định có đồ vật mà Thiển Thiển muốn, bất quá chúng ta có thể ngự kiếm đi lên sao? Núi này tuy không cao nhưng hàn khí bức người, linh lực tiêu hao khẳng định không ít, nơi này linh khí rất nồng nặc, nhưng ta giống như không thể hấp thu nhập thể, các ngươi thử xem." Hạ Tâm Nghiên có chút khổ não nói.
Hạ Viêm Hạ Hành đi sau cũng phát giác như thế. Nhưng Thư Khinh Thiển lại phát hiện bản thân chẳng hề có cái gì trở ngại, Mặc Quân tự nhiên càng là rất thích ứng khí băng tuyết này.
Hạ Tâm Nghiên cảm giác rất kỳ quái, nếu nói Mặc Quân thực lực cường hãn, hơn nữa lại là băng linh căn cực kỳ hiếm thấy, cho nên nàng ấy không có ảnh hưởng cũng rất bình thường, nhưng Thư Khinh Thiển thực lực thấp hơn Hạ Viêm Hạ Hành, linh căn cũng là mộc linh căn, làm sao cũng không có chuyện gì? Bất quá đây ngược lại là một chuyện tốt, hiện tại cũng không tinh lực cân nhắc những vấn đề này, Hạ Tâm Nghiên đang suy nghĩ làm sao đi lên trên được.
"Ta cảm thấy núi tuyết này rất kỳ quái, nhưng lại không nói ra được kỳ quái chỗ nào." Thư Khinh Thiển vòng quanh núi tuyết đi một đoạn, nghi hoặc nói.
"Các ngươi có phát hiện được gì không?" Hạ Tâm Nghiên hỏi.
"Tiểu thư, chỗ này tựa hồ có luồng gió, nhưng là cách ba hơi thở mới xuất hiện một lần." Hạ Viêm đứng tại một chỗ vách núi cao dò xét, lên tiếng nói.
"Đây là có chuyện gì?" Hạ Tâm Nghiên đi tới cảm thụ một lúc ngạc nhiên nói.
"Các ngươi xem trên vách núi tuyết, tại tám vị trí Càn (trời), Đoài (đầm, hồ), Ly (hỏa), Chấn (sấm), Tốn (gió), Khảm (nước), Cấn (núi), Khôn (đất),* mỗi nơi đều có một luồng gió nhẹ cường độ khác nhau." Mặc Quân suy tư một trận đột nhiên mở miệng nói, sau đó nhẹ điểm mũi chân, thân thể mềm mại nhảy lên không trung, trôi nổi ở giữa không trung lẳng lặng đánh giá núi băng, sau đó đánh ra mấy cái thủ ấn vào trên vách núi, chỉ thấy từng thủ ấn mang theo linh lực vàng rực đột nhiên vặn vẹo mấy lần, toàn bộ đi vào các điểm trên trận đồ.
Hờ hững nhìn ấn vàng bị thôn phệ, Mặc Quân bồng bềnh rơi xuống, vạt áo phất phới tóc dài phi dương, giữa một vùng băng tuyết trắng xóa, phong thái tựa như tiên tử trong tuyết.
Mấy người Hạ Tâm Nghiên đứng sững sờ nhìn cảnh tượng này, không khỏi một mặt kinh diễm, Mặc Quân toàn thân bạch y phong hoa không một chút nào bị tuyết trắng che lắp, trái lại mảnh tuyết vực kia giống như tấm nền, càng tô thêm khí chất thanh lãnh trong suốt của nàng. Thực sự là, gọi nàng yêu nghiệt quả nhiên không sai!
Thư Khinh Thiển tiến lên phía trước nói: "Quả nhiên như ngươi nói, tám phương vị này đều có gió thổi qua, vậy có phải đối ứng chính là Bát Kỳ Môn, gồm tám cửa Hưu (cửa nửa xấu), Sinh (cửa sống), Thương (cửa xấu), Đỗ (cửa nửa tốt), Cảnh (cửa nửa tốt), Tử (cửa chết), Kinh (cửa nửa xấu), Khai (cửa tốt)".*
"Rất thông minh. Tòa tuyết vực này được đặt trong Bát Trận Đồ, ta vừa mới dùng Tụ Linh Ấn thăm dò, phát hiện nếu đi lên đỉnh, tất nhiên sẽ bị hút khô linh lực, nói cách khác tòa núi băng này chính là mắt trận, nó thôn phệ mọi nguồn linh lực xung quanh, đối với đồ vật ở xa còn bị hút cạn, nói chi vật sống đến gần, hẳn là chín phần chết." Mặc Quân cẩn thận phân tích nói.
"Vậy làm sao bây giờ? Chúng ta không cách nào phá hủy mắt trận khổng lồ như vậy, không đi lên đỉnh, còn có thể xuyên vách núi đi vào bên trong?" Hạ Tâm Nghiên mặt mày ủ rũ.
"Ý nghĩ không sai!" Mặc Quân đạm nhạt nói.
"Đáng giá thử một lần!" Thư Khinh Thiển ánh mắt sáng lên.
Hạ Tâm Nghiên: "..."
Mặc Quân không nói nữa, dưới chân bộ pháp bồng bềnh, vòng quanh núi băng đi rồi một vòng, sau đó tại chỗ ngồi xuống, một bên suy tư, một bên dùng linh lực tái hiện trận pháp biến hóa trên tuyết. Thư Khinh Thiển nửa ngồi nửa quỳ ở bên cạnh nhìn nàng suy diễn trận pháp, ánh sáng trong mắt chuyển động liên tục, Hạ Tâm Nghiên thấy vậy cũng ló đầu đến xem, nhưng lại cảm thấy phức tạp hỗn loạn, nhìn đến chính mình một đầu choáng váng.
"Các ngươi làm sao muốn nghiên cứu cái này, thiên biến vạn hóa chồng chéo thành một đoàn, nhìn đến ta đau đầu!"
"Đại khái là, ta cảm thấy trong đó thay đổi thất thường, ảo diệu vô hạn, mà lại có quy luật có thể theo, rất thú vị." Thư Khinh Thiển cười nói.
"Được rồi, được rồi! Mặc yêu nghiệt ngươi tính ra cái gì không?"
"Ồ, bất quá muốn Tâm Nghiên ngươi hỗ trợ!" Mặc Quân trả lời.
"Hừ, lại muốn ta hỗ trợ, nhưng nói trước, ta đối với trận pháp một chữ cũng không biết." Hạ Tâm Nghiên vội vã nói rõ.
"Thoạt nhìn ngươi rất lanh lợi! Không cần ngươi tinh thông trận pháp, chỉ cần ngươi bắt giữ sóng linh khí trận pháp, khóa chặt sinh môn." Mặc Quân nói.
"Được rồi, nên làm như thế nào?" Việc quan hệ trọng yếu, Hạ Tâm Nghiên cũng không nhiều cùng Mặc Quân náo loạn.
"Chờ sau khi ta kích phát trận pháp, nơi này sẽ xuất hiện đồ án, tám cửa sẽ không ngừng biến ảo vị trí, trong đó sóng linh lực vững vàng nhất chính là sinh môn, ngươi cần phải lập tức nhận ra, lại hợp lực cùng mọi người xé ra sinh môn đi vào! Nhưng tốc độ nhất định phải nhanh, ta chỉ có thể cho ngươi thời gian bảy hơi thở." Mặc Quân chậm rãi nói rõ, đến cuối cùng nghiêm nghị nhìn Hạ Tâm Nghiên.
"Bảy hơi thở... Tốt, giao cho ta!" Hạ Tâm Nghiên thấp mi suy nghĩ một chút, tuy nói có chút áp lực, nhưng cũng vô cùng kiên định. Nàng biết Mặc Quân một mình kích phát trận pháp, cần thiết gánh vác bao lớn nguy hiểm, nàng tuyệt không có thể do dự, cũng không thể thất bại!
"Mặc Quân, ta cùng đi với ngươi! Tuy rằng ta có chút kém cỏi, nhưng có ta ít nhất cũng phụ được một hai, một mình ngươi quá nguy hiểm, ta không thể bởi vì chuyện của ta, để một mình ngươi đi mạo hiểm!" Sắc mặt của Thư Khinh Thiển không tốt lắm, mày nhíu chặt, trong con ngươi màu nâu nhạt tràn ngập lo lắng, gắt gao cắn vào môi dưới.
"Khinh Thiển gần nhất luôn có chút nôn nóng, nàng trước đây nhưng không phải như vậy." Mặc Quân ôn nhu áp sát vào nàng, đưa tay nhẹ nhàng phất qua môi dưới của nàng: "Ngoan, đừng cắn môi."
Theo lời nói của Mặc Quân, khí tức ấm áp lẫn trong hương lạnh dễ ngửi thổi vào gương mặt Thư Khinh Thiển, khiến thân thể nàng có chút ngưng lại. Nhưng khi ngón tay xinh đẹp kia phất qua môi dưới của nàng, Thư Khinh Thiển liền cảm giác có trận điện lưu từ môi nàng thoáng qua, một đường chạy đến trong lòng. Cái gì lo lắng khổ sở tất cả đều bị đánh bật ra ngoài, đừng nói cắn môi, nàng liền vẻ mặt đều không kìm được, trực tiếp từ mặt đỏ đến cái cổ, chuyện này thực sự không thể giấu, cũng quên để ý trong lời nói Mặc Quân nhắc đến 'trước đây'.
Mặc Quân rất là thoả mãn phản ứng của nàng, tâm tình tốt cũng không trêu đùa nàng nữa, thoáng lui về phía sau một chút, lại nói tiếp: "Nàng không hề kém cỏi, khắp đại lục tìm không thấy người có thể mười tám tuổi Kết Đan. Chính vì nàng rất lợi hại, cho nên nàng đi hỗ trợ Tâm Nghiên, ta mới càng chắc chắn thành công. Khinh Thiển, ta tin nàng!" Vẫn luôn rất tin tưởng.
Thư Khinh Thiển đã không biết bản thân trả lời ra sao, cũng quên mình vì cái gì đi tìm Mặc Quân, trong đầu chỉ nhớ rõ câu kia "Khinh Thiển, ta tin nàng!" Cùng trong lòng tràn đầy rung động.
Chờ nàng tỉnh hồn lại, Mặc Quân đã chuẩn bị kích phát tuyết trận, chính mình cũng ngơ ngơ ngác ngác đứng ở bên người Hạ Tâm Nghiên rồi! Trong lòng rất là quẫn bách, cũng không biết tình cảnh vừa rồi có bị Tâm Nghiên nhìn thấy hay không. Nữ nhân kia đâu chỉ là yêu nghiệt, quả thực là yêu tinh!
Nghĩ đến chính sự, vội vã đánh lên tâm thần, toàn tâm chú ý Hạ Tâm Nghiên, quyết không thể thất bại!
Cách đó không xa Mặc Quân giơ lên tay phải một chưởng vỗ vào núi tuyết, chỉ nghe một tiếng nổ vang, toàn bộ trận văn bắt đầu hiển hiện, linh lực màu vàng óng dọc theo đồ án nhanh chóng chuyển động, một đạo linh lực mãnh liệt từ trong trận bắn ra cùng Mặc Quân giằng co đối diện nhau. Màn ánh sáng lớn bắt đầu quay cuồn quanh tòa Tuyết vực!
Nghe thấy động tĩnh, Thư Khinh Thiển không nhịn được nhìn về phía Mặc Quân, nhìn thấy tình huống bên kia, nàng trong lòng lo lắng không yên, nhưng chỉ có thể ép buộc chính mình thu tầm mắt lại, trước mắt mới là then chốt, cắn răng ngưng thần chờ đợi hợp lực cùng Hạ Tâm Nghiên.
Hạ Tâm Nghiên đem linh lực vận đến cực hạn, cũng mặc kệ chuyện không cách nào hấp thụ linh lực, quanh thân nàng bắt đầu hiện lên một tầng hào quang màu đỏ, lúc mạnh lúc nhẹ giống như hỏa diễm, một đôi mắt phong tình cũng biến thành màu đỏ rực sáng quắc nhìn chằm chằm trận văn, trái tim cũng là khẩn trương chăm chú.
Thư Khinh Thiển cùng Hạ Viêm Hạ Hành ngưng tốt linh lực, chỉ chờ Hạ Tâm Nghiên khóa chặt sinh môn, mắt thấy ba hơi thở đã qua, Hạ Tâm Nghiên vẫn không động tác, Thư Khinh Thiển đã là lòng như lửa đốt, càng kéo một hơi, Mặc Quân hẳn là sẽ nhiều thêm một phần nguy hiểm.
Lúc này Mặc Quân linh lực tiêu hao đã rất lớn, sắc mặt hơi tái, trên mặt cũng bắt đầu đổ mồ hôi, bất quá Hạ Tâm Nghiên so với nàng còn nghiêm trọng, toàn thân căng thẳng, Hạ Tâm Nghiên hít sâu một hơi, cẩn thận từ trong trập pháp biến ảo xác định sinh môn, rốt cục lần đến rồi dấu vết của nó, trong lòng nàng đọc thầm, ba hơi... Hai hơi... Một, chính là hiện tại...
"Khảm vị!"
Hạ Tâm Nghiên tiếng nói vừa ra, Hạ Hành Hạ Viêm Thư Khinh Thiển lập tức đem toàn bộ linh lực đánh vào khảm vị, trận pháp kịch liệt chấn động, ở bên trong khảm vị xuất hiện một cái vòng xoáy ánh sáng.
Trong lòng Thư Khinh Thiển thở phào một hơi, liền vội vã quay đầu lại, muốn cho Mặc Quân rời đi, nhưng lại nhìn thấy một màn khiến nàng sợ muốn vỡ mật, Mặc Quân đột nhiên từ bỏ chống cự, trận pháp lúc này linh lực bỗng nhiên tăng vọt, Mặc Quân lại không né tránh, ngay lập tức bị đạo linh lực kia đánh đến thần hồn đều muốn tán!
Tất cả những thứ này chỉ phát sinh trong chớp mắt, mọi người đều không thể phản ứng kịp, chuyện này thực sự là...
Thư Khinh Thiển quả thực không thể nào tiếp thu được hình ảnh trước mắt, há to miệng nhưng cái gì đều không hét lên được, chỉ cảm thấy ngực đau đến tựa hồ muốn nứt ra, hết thảy khí tức lời nói đều bị chặn ở trong cổ họng, miễn cưỡng kìm nén ra mặt đầy nước mắt. Chỉ có thể cứng ngắc ở tại chỗ, tuyệt vọng nhìn Mặc Quân biến mất, trong đầu không ngừng vang vọng câu kia "Khinh Thiển, ta tin nàng."...
Mấy người Hạ Tâm Nghiên càng không thể tin được, ngơ ngác nhìn nơi kia, Hạ Tâm Nghiên trừng hai mắt, mặt đầy tro nguội, yết hầu nghẹn đến lợi hại...
----------
*Chú thích: Bát Trận Đồ, Bát Kỳ Môn đều thuộc Kỳ Môn Độn Giáp.
Kỳ Môn Độn Giáp: Đây là thuật phong thủy dựa vào Quy luật Âm Dương để tính toán độ hung hiểm và may mắn của sự vật, thông qua chiêm tinh, bói quẻ.
Quy luật Âm Dương: sự chuyển động của các vì sao, trời, đất...theo triết lý 'lưỡng nghi sinh tứ tượng, tứ tượng sinh bát quái, bát quái biến hóa vô cùng' nghĩa là hai sinh bốn, bốn sinh tám, tám biến hóa vô cùng.
Trong âm có dương: đất lạnh nên thuộc âm nhưng càng đi sâu xuống lòng đất thì càng nóng;
Trong dương có âm: nắng nóng thuộc dương, nhưng nắng nhiều sẽ có mưa nhiều (hơi nước bay lên) làm nên mưa lạnh thuộc âm.
Kỳ Môn Độn Giáp dự đoán cho ta biết được thời điểm nào, phương vị nào sẽ có lợi cho ta và phương vị nào sẽ bất lợi cho ta, rồi ta có thể dựa vào đó cải thiện vận mệnh của ta cho từng thời điểm.
Kỳ Môn Độn Giáp được ứng dụng trong việc lựa chọn thời gian, hướng bày binh, xuất quân, cầu tài, cầu danh, yết kiến quý nhân, xuất hành, khai trương, động thổ, xây cất, đạo mộ...


Hình: Tám phương vị của Bát Trận Đồ


Hình minh họa Bát Kỳ Môn


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.