Tu Chân Thế Giới

Chương 903: Danh tiếng Đại sư huynh




Trong nháy mắt, cả chi chiến bộ đột ngột nổ tung ngay trước mặt Lâm Khiêm.
Thần lực đột ngột nổ tung tạo thành một đại dương cuồng bạo, lập tức nuốt trọn Lâm Khiêm. Xiết chặt Thái Cổ trong tay, màn hào quang bảo vệ gã vẫn thủy chung không lay chuyển, Lâm Khiêm trong lòng tràn ngập tiếc hận.
Một danh tướng lẫy lừng, cứ như vậy mà chết đi.
Ngọc nát đá tan sao? Thật sự là đáng tiếc...
Bỗng nhiên, Lâm Khiêm dường như phát giác được điều gì đó, gần như ngay tức thì, một lực lượng cường đại không ai có thể chống cự được, nặng nề đánh lên màn hào quang của gã.
Tức khắc, màn hào quang bị chia năm xẻ bảy, đây là đòn phản kích trước khi chết của Song Vũ.
Cùng một lúc với màn hào quang bị vỡ vụn, Thái Cổ trong tay Lâm Khiêm rung lên, xoay tròn bảo vệ trước người y.
Ba ba ba!
Lực lượng đó giống như tìm được mục tiêu, ầm ầm điên cuồng lao đến. Đối với Lâm Khiêm, mỗi một tầng lực lượng đều không ảnh hưởng gì đến gã, chỉ có điều chúng quá mức dày đặc, hết tầng này đến tầng khác!
Vòng tròn do kiếm tạo ra bị nghiền nát.
Lâm Khiêm rên lên một tiếng, mượn lực của luồng lực lượng đó, vùng ra khỏi đại dương lực lượng cuồng bạo.
Sau khi đã tránh thoát, Lâm Khiêm đứng từ xa chăm chú quan sát đại dương lực lượng đó.
Theo dõi chăm chú từ lúc nó hung bạo cho đến khi dần dần trở lại yên tĩnh. Dư âm của lực lượng tiêu tán từng cái một trên không trung, không còn thấy tăm tích.
Thật sự là một đối thủ kiên cường!
Lâm Khiêm thầm than nhẹ. Đòn phản kích trước khi chết của Cốc Lương Đao, là do hắn thao túng uy lực tối đa của chiến trận. Lợi dụng chiến trận cùng với kỹ xảo khống chế hoàn hảo, điều khiển cả chi Chiến bộ đồng loạt nổ tung. Hành động như vậy, Lâm Khiêm không chỉ mới được thấy lần đầu, mà còn phải tâm phục khẩu phục. Đây là một vị đối thủ đáng được tôn kính.
Sau khi bước chân vào Thần Cấp, đây là lần thứ nhất gã bị thương.
Thương thế không nặng lắm, chỉ cần tĩnh dưỡng mấy ngày là có thể khỏi hẳn, Lâm Khiêm không quá mức bận tâm. Dùng một cái giá lớn như vậy để tiêu diệt một vị Chiến Tướng Đỉnh giai cùng một chi Chiến bộ Đỉnh giai, thật sự rất thỏa đáng.
Đáng tiếc, Dưỡng Nguyên Hạo hết sức giảo hoạt, hành tung vô định. Nếu không phải Cốc Lương Đao nôn nóng báo thù, Côn Luân cũng không thể nào dễ dàng tìm ra vị trí chính xác của hắn như thế.
Cái chết của Cốc Lương Đao, có thể khẳng định là sẽ tạo thành đả kích trầm trọng đối với Mạc Vân Hải. Nghĩ tới điểm này, Lâm Khiêm hết sức thỏa mãn.
Nhưng đúng vào lúc này, một tiếng thét dài, từ phương xa truyền tới.
Bên trong tiếng thét, không ngờ lại ẩn chứa một chút uy thế bá vương.
Lâm Khiêm quay đầu nhìn về hướng tiếng thét phát ra. Phía chân trời xa tắp, như được nhuộm máu, cả một khoảng đỏ tươi, không thể miêu hết được sự khủng bố. Một bóng người, giống như đang cắt ngang khoảng trời nhuốm máu, bằng một tốc độ rợn người, vọt tới nơi này.
Trong tầm mắt, bóng người đột nhiên tan biến vào hư không.
Chỉ lát sau, một thân hình đứng thẳng tắp kiếm gác trên vai, xuất hiện trước mặt Lâm Khiêm.
Con ngươi Lâm Khiêm đột nhiên co rút lại.
Vi Thắng!
Mà điều khiến cho Lâm Khiêm cảm thấy càng thêm phần áp lực chính là, ngoài khí tức bá vương mờ nhạt, trên người Vi Thắng còn có một khí thế độc nhất vô nhị giống như của gã. Lâm Khiêm hiểu rõ điều này đại biểu cho cái gì.
Thần Cấp!
Vi Thắng là Thần Cấp!
Trong lòng của gã cuộn lên như sóng trào gió lốc. Trận chiến Ương Thổ Nguyên năm xưa, hắn đã được tận mắt nhìn thấy Vi Thắng thiêu đốt thần lực ra sao, liều chết đánh một trận. Thiêu đốt thần lực có hậu quả thế nào, gã hiểu rõ như lòng bàn tay. Với cách thiêu đốt thần lực như năm đó của Vi Thắng, chỉ có con đường chết; cho dù may mắn còn sống, cũng chẳng khác gì một kẻ tàn phế.
Làm sao... Làm sao hắn cũng có thể bước chân vào Thần Cấp!
Trong mắt Vi Thắng hiện lên một nét bi thương.
Đã tới chậm một bước!
Trong không khí vẫn còn lưu lại dư âm của thần lực, biểu hiện toàn bộ những gì vừa mới xảy ra tại nơi đây. Nhưng đến khi ánh mắt của Vi Thắng rơi xuống mặt Lâm Khiêm, lập tức biến thành kiên định như sắt thép.
"Từ khi chia tay đến giờ, Vi huynh vẫn khỏe chứ." Lâm Khiêm ôn hòa chào hỏi: "Không thể ngờ, Vi huynh cũng đã bước chân vào Thần Cấp. Cuối cùng Vi huynh cũng tìm được kiếm đạo trong tâm mình, quả nhiên không hổ danh Kiếm Tu chúng ta."
Vi Thắng lắc đầu: "Kiếm mà ta tu, không giống ngươi."
"Đúng vậy." Lâm Khiêm gật đầu: "Kiếm đạo muôn nẻo, ai đúng ai sai, khó có thể nói rõ. Nhưng ai mạnh ai yếu, lại có thể phân biệt rõ ràng. Vi Thắng, với danh nghĩa của kiếm, có dám đánh với ta một trận không?"
Lâm Khiêm dùng kiếm chỉ vào Vi Thắng, áo trắng phấp phới, hào hoa phong nhã, khí thế bức người.
"Nếu là người khác, ta sẽ cho hắn một cơ hội chiến đấu công bằng. Cuộc chiến giữa ta và ngươi, không phải hơn thua về kiếm đạo, mà là tử thù." Vi Thắng không hề né tránh ánh mắt Lâm Khiêm, bình thản và trang nghiêm nói: "Ta đã từng lập kiếm thệ, phải diệt trừ Côn Luân, tế điện Vô Không. Hôm nay, nếu không phải ngươi chết, là ta mất mạng!"
Giọng nói của Vi Thắng âm vang như tiếng kiếm rung, đoạn tuyệt mà nghiêm trang, Thí Thần Huyết Kiếm trong tay rít lên chói tai, chỉ thẳng vào Lâm Khiêm.
Lâm Khiêm hiểu rõ, tâm cơ của mình đã uổng phí. Hắn vừa mới bị thương nhẹ, nếu là người khác, hắn cũng không e ngại, không nghĩ tới Vi Thắng cũng là Thần Cấp. Trong trận chiến cấp độ Thần Cấp, một vết thương nhẹ dường như không có gì đáng nói như thế này, đã đủ khả năng mất mạng.
Thực ra gã muốn dùng lời nói để kích động. Sự thành kính với kiếm của Vi Thắng, không ai sánh bằng. Gã nhắc đến danh nghĩa của kiếm, với mong muốn cho dù Vi Thắng không trúng chiêu, thì cũng sẽ ngầm lưu lại trong lòng Vi Thắng một mầm mống thất bại.
Không nghĩ tới, Vi Thắng tính tình quang minh, tâm chí ngay thẳng. Người như vậy, dùng lời nói không có khả năng lay chuyển.
Hành động vô ý làm ra năm xưa, không ngờ lại tạo ra một kẻ địch nguy hiểm như thế, chỉ có thể trách tạo hóa trêu người.
Lâm Khiêm dẹp bỏ những ý nghĩ hỗn loạn trong lòng. Mặc dù bản thân đã lâm vào hoàn cảnh xấu, nhưng gã cũng không hề sợ sệt. Gã bật cười lớn: "Cũng tốt! Côn Luân Đại sư huynh, Vô Không Đại sư huynh, vậy thì hãy dùng danh nghĩa Đại sư huynh, để kết thúc ân oán!"
Côn Luân cao vời, cùng với Vô Không Kiếm Môn - một môn phái nhỏ nơi rừng hoang núi thẳm, cuối cùng cũng được Lâm Khiêm chính miệng xác nhận lần đầu tiên, là hai môn phái có địa vị ngang hàng.
Vi Thắng sắc mặt không đổi, nhưng trong lòng kích động không kìm chế nổi.
Sư môn linh thiêng, đệ tử Vi Thắng, cuối cùng cũng chờ đợi được đến trận chiến này!
Thí Thần Huyết Kiếm trên tay, dường như cũng cảm nhận được sự bi ai phẫn nộ cùng kích động trong lòng Vi Thắng, ông ông rung động. Cả bầu trời hóa thành một khoảng đỏ tươi màu máu, giống như một biển máu đang dậy sóng không ngớt; sát ý cuồng bạo hỗn loạn, phủ kín cả đất trời.
Mặt đất cỏ cây, nhanh chóng héo rũ, dòng sông nhuốm màu đỏ tươi, mặt đất liên tục nứt ra những lỗ hổng đáng sợ, làm lộ ra những dòng chảy đỏ tươi như máu.
Thiên Địa giống như hóa thành một biển máu dưới Địa Ngục.
Thái Cổ thần kiếm trên tay Lâm Khiêm kịch liệt rung động, vô số kiếm ý vô cùng sắc bén giăng kín bầu trời, vang lên tiếng như kim loại miết vào nhau.
Từng sợi từng sợi tơ máu nhỏ li ti, nhẹ nhàng tiến sát Lâm Khiêm, chỉ trong chốc lát sẽ nghiền gã nát bấy.
Cảm nhận được Thái Cổ thần kiếm trên tay sôi trào chiến ý, Lâm Khiêm cúi đầu lầm bầm một mình, nhưng lại vô cùng kiên định: "Sư phó, đệ tử chắc chắn sẽ không làm nhục danh tiếng Côn Luân ta!"
Lâm Khiêm ngẩng đầu, con ngươi của gã biến thành màu xanh nhạt của kim loại, bắn ra vô tận kiếm ý sắc bén, càng thêm phần uy nghiêm.
Hai thanh thần kiếm một xanh một đỏ, đối đầu nhau giống như kẻ thù truyền kiếp.
Biệt Hàn quan sát biến hóa chóng mặt của Chiến bộ Mục Huyên trước mặt, nhưng lại hờ hững như không nhìn thấy, vẻ mặt không hề biến đổi.
Hắn đã nhìn thấu ý đồ của đối phương, Mục Huyên đang muốn ngăn cản hắn, kéo dài thời gian chờ viện quân tới.
Đáng tiếc, nếu như Mục Huyên biết được, Tiết Đông bị Công Tôn Soa chặn đứng, Mễ Nam tử thương thảm trọng, không hiểu nàng sẽ như thế nào?
Ánh mắt của Biệt Hàn đảo qua quân số Nghiệt bộ một lượt.
Khuôn mặt hắn trở nên vặn vẹo. Hắn nhớ tới những bài vị san sát như cây rừng đang chỉnh tề yên vị trong điện của tế đàn. Bài vị không thiếu bất cứ một cái nào. Bài vị của Nghiệt bộ thời quá khứ, tất cả đều yên vị tại đó.
Nghiệt bộ của hiện tại, đã hoàn toàn khác với Nghiệt bộ của quá khứ. Toàn bộ Nghiệt bộ của hiện tại đều có nguyên vẹn hồn phách. Từ lúc bọn họ sinh ra, đã lập tức bắt đầu có thần giao cách cảm với Biệt Hàn. Bọn họ vừa mới tiếp cận ma kỵ, đã tức thì nhận được đầy đủ bản năng chiến đấu của Nghiệt bộ của quá khứ lưu lại. Mạc Vân Hải Thần Tinh, hầu như toàn bộ đều bồi đắp lên trên người Nghiệt bộ.
Chi Nghiệt bộ này, có lẽ là chiến bộ đắt giá nhất trên đời.
Sắp đặt xong cái bài vị cuối cùng, những khúc mắc cuối cùng trong lòng Biệt Hàn đã được giải khai. Nghiệt bộ của hiện tại, không ngờ lại khiến cho hắn phấn khích chẳng khác gì niềm vui sướng và hy vọng của một đứa trẻ vừa mới được ra đời.
Nghiệt bộ của quá khứ, ngập tràn khí tức tử vong, còn Nghiệt bộ của hiện tại, lại ngập tràn sinh cơ bừng bừng.
Hắn đã bước qua cánh cửa của u ám và tuyệt vọng, bắt đầu tiếp xúc với ánh mặt trời ôn hòa.
Trong quãng thời gian hiu quạnh lạnh lẽo như băng giá ở Huyền Không Tự, bọn họ đứng nhìn hắn nghiên cứu chiến thuật dưới ngọn đèn khi mờ khi tỏ, bọn hắn lắng nghe những lời hắn tự nói một mình bên ao nước. Bất kể là gian nan hay là khốn khổ, bọn họ thủy chung không bao giờ rời bỏ hắn.
Hãy an nghỉ đi!
Không cần phải lo lắng cho ta nữa.
Trong con ngươi Biệt Hàn, hiện lên một tia ấm áp.
Hắn ngẩng đầu, con ngươi khôi phục lại vẻ lạnh lùng vốn có. Thế trận biến ảo với tiết tấu hoa mắt của Chiến bộ Mục Huyên trước mặt, không thể nào khiến hắn rối loạn tâm trí.
Mục Huyên Chiến bộ là Chiến bộ biến hóa thâm ảo nhất mà hắn từng nhìn thấy, bọn họ không khác gì một vùng nước đang lưu động, có thể tùy ý biến đổi thế trận.
Nếu là Chiến bộ bình thường, ngẫu nhiên đối mặt với địch nhân như vậy, sẽ có cảm giác bất lực.
Nhưng đối với Biệt Hàn, chỉ cần liếc qua là đã nhìn thấu nhược điểm của đối phương. Chiến bộ của Mục Huyên thiên về theo đuổi biến hóa, như vậy về mặt lực lượng, đương nhiên sẽ mất đi khá nhiều bản sắc.
Lực lượng thiếu hụt, biến hóa rườm rà như vậy chẳng khác gì khoa chân múa tay.
Biệt Hàn hít sâu một hơi, chỉ thấy mỗi một người của Nghiệt bộ bỗng nhiên tỏa ra từng đóa từng đóa hỏa diễm. Mấy ngàn đóa Nộ Diễm rực rỡ, bay lên bầu trời, chói lọi và mỹ lệ.
'Tung Hỏa Phạm' trên người Biệt Hàn đột nhiên rực sáng, Nộ Diễm ngập trời, cấp tốc chui vào trong cơ thể Biệt Hàn. Tầng tầng lớp lớp hỏa diễm, chảy dọc theo mặt ngoài Thần Binh. Từng đám từng đám hỏa diễm giống như lông vũ, mặc sức sinh trưởng.
Băng Lam ma văn trên hai gò má và trên cổ, lấp lánh những tia sáng mê hoặc.
Sắc mặt Mục Huyên đột ngột khẽ biến.
Chiến pháp Ma tộc!
Nàng đột nhiên nhớ tới, Biệt Hàn là Chiến tướng duy nhất tinh thông hai loại chiến pháp của tu giả và Ma tộc. Đồng thời Nghiệt bộ cũng là Chiến bộ duy nhất có khả năng sử dụng đầy đủ chiến pháp của cả hai tộc.
Mục Huyên đồng thời cũng hiểu rõ điểm mạnh yếu của Chiến bộ bản thân.
Nàng cũng không hề e ngại chiến pháp đơn thuần dựa vào sức mạnh này của Ma tộc! Trong suy nghĩ của nàng, chiến pháp của Ma tộc mang tính dã man, không có kỹ xảo, đơn điệu. Ngay cả Chiến tướng Ma tộc, nàng cũng không hề e sợ chút nào. Kể cả khi một phải đấu với mười, chỉ cần vận dụng biến hóa tới cực hạn, vẫn có thể dùng nhu thắng cương.
Trên phương diện biến hóa thế trận, Mục Huyên tự tin Chiến bộ của mình đã đạt đến mức tột đỉnh. Không có Chiến bộ nào, đạt đến mức hoàn mỹ vô khuyết.
Mặc dừ bị ngọn lửa nuốt trọn, nhưng tâm trí Biệt Hàn lại tỉnh táo như được ngâm trong băng giá.
Bình thản tới mức cố chấp, khiến cho hắn vào bất kỳ lúc nào, tâm trí cũng lạnh lẽo như băng tuyết.
Thế trận trước mắt, biến đổi không ngừng. Từng tia kiếm quang nhỏ li ti, giống như một vòng xoáy khổng lồ. Cho dù công kích mạnh tới mức nào, đều bị những kiếm quang linh động này hóa giải từng tầng một, cho đến hoàn toàn tiêu tán.
Không may, rất nhiều người đã quên mất, trước khi xảy ra trận chiến với Thường Vũ Sinh, Biệt Hàn mặc dù đã tiến vào hàng ngũ Chiến Tướng Đỉnh giai, nhưng chưa bao giờ sử dụng tới chiến pháp của Ma tộc.
Biến hóa thế trận, cũng là một trong những vũ khí mà Biệt Hàn am hiểu nhất.
Biệt Hàn con ngươi hoàn toàn lạnh lẽo, khóe miệng nhếch lên vẽ ra một đường vòng cung lạnh như băng. Dù đã buông bỏ được khúc mắc trong lòng, Biệt Hàn dường như vẫn cố chấp, vẫn điên cuồng như xưa, nhưng lại có thêm phần tỉnh táo.
Duỗi ngón tay ra, nhằm vào trung tâm vòng xoáy kiếm quang, cách không điểm tới.
Lực lượng bành trướng ra, nổ tung ngay tại đầu ngón tay hắn.
Một điểm sáng đỏ rực chói mắt, giống như từ Hỏa Tinh (Sao hỏa đâu có nóng như vậy:H) lạc xuống, phiêu lãng bay tới giữa trung tâm của Chiến bộ Mục Huyên. Nhưng vẫn chưa hề chấm dứt, bốn ngón tay còn lại của Biệt Hàn dùng động tác giống như đang gảy đàn, tiếp tục điểm lên giữa không trung.
Lại có thêm bốn điểm sáng đỏ rực hơn cả lúc trước, bay về phía bốn góc của vòng xoáy.
Ngũ tinh phá trận!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.