Tu Chân Thế Giới

Chương 882: Chiến!




An Mạc nói ra lo lắng của bản thân, toàn bộ doanh trướng lặng ngắt như tờ, Lương Vi cũng cau mày. Hắn không e sợ địch nhân cường đại, mấy năm qua rất nhiều lần hắn đã chiến thắng địch nhân mạnh hơn hắn rất nhiều lần nhưng thế cục trước mắt thật sự không ổn. Không phải là việc Hải Tâm Băng cường đại như nào mà là tân vương đăng vị không nhận được nhiều sự tín nhiệm. Nói cách khác, Tả Mạc đang mất uy tín nghiêm trọng ở Minh cảnh.
"Nếu đại nhân công khai thân phận thì có lẽ…" An Mạc nhịn không được nói.
Lương Vi lắc đầu: "Không ổn! Chỉ sợ vì thế mà sự đối địch càng thêm nghiêm trọng. Lúc đó trong mắt mọi người vương thượng chính là ngoại nhân, mà ngoại nhân đăng vị thì sẽ bị rất nhiều người phản đối!"
Rất nhiều người gật đầu đồng ý, chính như bọn họ nếu không phải do minh vương tự mình chỉ định bọn họ cũng không mong muốn ngoại nhân đảm nhận vương vị của ma tộc.
Tâm trạng mọi người nặng trĩu, khi bọn họ phát hiện ra toàn bộ nhân tâm Minh cảnh đều đang cuộn trào thì lực lượng của bọn mới bé nhỏ làm sao.
Thủ đoạn của Hải Tâm Băng thật lợi hại!
Ánh mắt mọi người tập trung vào Tả Mạc, bọn họ đều đã bó tay.
Nhưng khiến bọn họ cảm thấy ngạc nhiên chính là trên mặt Tả Mạc không có chút hốt hoảng nào, ngược lại còn lộ vẻ suy tư, trong đôi mắt kia như có thứ gì đó đang cháy.
Mọi người không khỏi ngẩn ra, vương thượng đây là…
Không đợi bọn họ hiểu ra, Tả Mạc liền mở miệng hỏi: "Từ nơi này tới minh vương cung đường nào ngắn nhất?"
An Mạc chỉ trên giới đồ, một con đường được đánh dấu màu đỏ: "Cái này! Đây vốn là kế hoạch ban đầu của chúng ta nhưng hiện tại xem ra nhất định đối phương đã bố trí tầng tầng lớp lớp chướng ngại trên đường này để ngăn chúng ta có thể tới được minh vương cung, ta đề nghị chúng ta đi đường khác bí mật hơn…"
Tả Mạc cắt ngang lời An Mạc, dứt khoát nói: "Chúng ta vẫn đi đường này!"
An Mạc lập tức phản đối: "Vương thượng! Con đường này chắc chắn đối phương đã bố trí rất nhiều chiến bộ, chúng ta muốn đột phá sẽ mất rất nhiều thời gian…"
Chư tướng dưới trướng An Mạc cũng tán đồng, cố gắng ngăn cản Tả Mạc. Bọn họ vô cùng quen thuộc Minh cảnh, bọn họ biết rõ con đường này chắc chắn là con đường mà đối phương sẽ bố phòng cẩn thận nhất! Mọi người thậm chí còn biết An Mạc sở dĩ nói tốn thời gian kì thực là nể mặt vương thượng. Họ nhận ra với lực lượng hiện giờ, bọn họ căn bản không có khả năng đột phá phòng tuyến của các thế lực phản đối!
Lương Vi không nói gì nhưng trong mắt hắn cũng hiện lên vẻ không tán đồng. Người phản đối không muốn hắn tới được minh vương cung vậy nên con đường ngắn nhất tất sẽ được bố trí tầng tầng lớp lớp cạm bẫy.
Nhưng mấy năm ma luyện làm Lương Vi trầm ổn hơn nhiều. Mặc dù có chút lúng túng nhưng hắn biết rất rõ Tả Mạc tuyệt đối không phải là người lỗ mãng. Huống hồ phía sau Tả Mạc còn có một kẻ vô cùng mưu trí là Bồ Bồ, làm sao có thể phạm phải sai lầm căn bản như vậy chứ?
Lương Vi không thấy Bồ Bồ ở bên cạnh Tả Mạc, hắn đoán Bồ Bồ là một ẩn sĩ không muốn xuất thế, chỉ phù tá Tả Mạc thông qua thập chỉ ngục.
Chẳng lẽ chiến bộ của Mạc Vân Hải đã tới nơi?
Lương Vi thầm lắc đầu, nhìn thì thấy Chu Tước doanh hay Nghiệt bộ đến đây có thể đề cao chiến lực của bọn họ nhưng Lương Vi thấy đây không phải là một nước cờ hay.
Chiến bộ của Mạc Vân Hải dù sao cũng là người từ ngoài đến, mà trận chiến này chính là nội chiến của Minh cảnh. Tả Mạc còn là vua của Mạc Vân Hải, một khi thân phận này lộ ra vậy trong mắt đa số người Tả Mạc chính là ngoại nhân. Hải Tâm Băng chỉ cần hơi kích động liền có thể khiến dân chúng Minh cảnh đứng về phía mình.
Không ai thích bị người bên ngoài thống trị, dù Tả Mạc được lão minh vương chỉ đích danh làm người thừa kế cũng sẽ bị các thế lực ở Minh cảnh phản đối mãnh mẽ.
Mặc dù trong mắt người khác hiện tại Tả Mạc đang ở thế yếu nhưng không ai nghi ngờ tính hợp pháp đối với việc hắn làm minh vương, mọi người chỉ không có đủ lòng tin đối với hắn thôi.
Tả Mạc nhìn xung quanh, hai mắt hắn lóe sáng, tràn ngập tự tin. Không có khí thế hùng hổ dọa người nhưng có thể khiến người ta cảm nhận được sức mạnh ở sâu trong nội tâm hắn.
Khi mọi người nhìn thấy ánh mắt này thì đều cảm thấy bình tĩnh hơn.
Tả Mạc mỉm cười, đột nhiên hỏi một vấn đề chẳng có liên quan gì: "Năm đó Thi thống nhất Minh cảnh như thế nào?"
An Mạc sửng sốt, không tự chủ hồi tưởng lại: "Năm đó vương thượng mang theo chúng ta đánh qua từng giới một, từng giới từng giới bị thu phục. Vương quá cường đại, không ai có thể ngăn cản chúng ta, nơi chúng ta đi qua tất cả các thế lực đều phải cúi đầu thần phục!"
Rất nhiều người ngồi đây đã từng tham gia cuộc chiến thống nhất Minh cảnh mười năm trước. Cuộc chiến đó không kéo dài, khí phách của Thi không gì sánh nổi, dù là hiện tại bọn họ nhớ lại cũng không tự chủ được mà run sợ tự đáy lòng!
Trong lòng họ đó là một cuộc hành trình vĩ đại và vinh quang.
Nhưng rất nhanh bọn họ đã bình tĩnh trở lại, trong lòng bọn họ có chút mất mát, so với cảnh tượng huy hoàng năm đó thì hiện tại bọn họ thật là thê thảm!
Tả Mạc nhận ra sự biến hóa trên mặt mọi người, hắn cười cười rồi rất nhanh liền thôi không cười nữa, hai mắt sáng rực, nghiêm chỉnh nói: "Đã như vậy chúng ta sẽ giống như Thi năm đó, đánh qua từng giới từng giới một, đánh thẳng tới minh vương cung."
Trong nháy mắt toàn bộ tiếng ồn đều biến mất, trong doanh trướng yên lặng tới mức kim rơi xuống đất cũng có thể nghe rõ.
Mọi người há hốc mồm, ngơ ngác nhìn Tả Mạc, không ai nói gì.
Tiếng Tả Mạc vẫn còn vang vọng trong doanh trướng, truyền vào tai mọi người rất rõ. Tiếng hắn không nhanh không chậm, không sục sôi không trầm thập nhưng không biết vì sao lại mang theo một luồng sức mạnh thấm sâu vào lòng người.
"Nếu như chỉ có thể chinh phục bọn họ mới có thể bước lên vương tọa, nếu như chỉ có thể đánh bại họ thì họ mới ngậm miệng, nếu như chỉ có chiến tranh mới có thể đổi lấy hòa bình, nếu như chỉ có sức mạnh mới có thể khiến Minh cảnh thần phục."
Tả Mạc ngồi ngay ngắn đường hoàng, ánh mắt từng chút một trở nên hừng hực nhưng giọng nói của hắn vẫn rất lạnh nhạt, toát ra sự tự tin mãnh liệt. Không biết vì sao máu trong cơ thể những người ngồi đây đều nóng lên, tiếng hô hấp của họ thoáng cái đã trở nên trầm trọng hơn.
Vẻ mặt Tả Mạc dần trở nên nghiêm túc, giọng nói cũng đầy lạnh lùng nghiêm nghị.
"Không cho phép khiêu chiến sự tôn nghiêm và vinh quang của vương! Nếu chỉ tới khi máu đổ đầy vương tọa bọn họ mới hiểu ra điều này vậy ta sẽ chinh phục bọn họ, phá tan bọn họ, hủy diệt bọn họ! Dùng chiến tranh và cái chết nói cho họ biết, hoặc là chết hoặc là thần phục!"
Toàn bộ ma tộc chiến tướng bao gồm cả An Mạc trong đó hai mắt đều đỏ rực, bọn họ trợn trừng mắt, hơi thở trở nên nặng nề!
Ở Ma tộc, vương là cao nhất!
Tả Mạc vươn người đứng dậy, gương mặt đầy băng lạnh của hắn như được điêu khắc từ nham thạch, mặt hắn chẳng chút biểu cảm nhìn mọi người xung quanh.
Xoạt xoạt, mọi người đồng loạt đứng dậy, bọn họ ưỡn ngực ngẩng đầu, ai cũng kích động khó nói nên lời. Bọn họ không ngờ tới, vương thượng lại có thể cường thế bá đạo như vậy, vào lúc này, trong lồng ngực mỗi người chiến ý đang kích động không thôi!
"Tự ta sẽ thống lĩnh các ngươi, đánh qua từng giới một, đánh tới minh vương cung!"
"Vâng!" Toàn bộ tướng lĩnh ma tộc đồng thanh nhận mệnh, bọn họ phấn khích khó nói nên lời, chỉ hận không thể lập tức xuất phát.
"Lương Vi! Phí Lôi!" Tả Mạc trầm giọng nói.
"Có!" Lương Vi Phí Lôi lớn tiếng đáp.
Mắt Tả Mạc nhìn thẳng vào Lương Vi, ra lệnh: "Các ngươi suất lĩnh Vương Chi Hào Giác bảo vệ bên sườn."
"Vâng!" Hai người không chút do dự tuân mệnh. Ánh mắt Tả Mạc lạnh lùng tràn ngập cảm giác áp bách khó tả làm tim hai người đập mạnh.
Tất cả mọi người đều biết, vương thượng đã nổi giận!
Tả Mạc phóng ra áp lực kinh người khiến tâm mọi người run rẩy theo bản năng nhưng không biết vì sao bọn họ lại cảm thấy vô cùng phấn khích và kích động.
Tả Mạc lúc trước tình tình rất tốt, đối xử hiền hòa, mọi người đều rất thích. Nhưng trong mắt họ, làm minh vương như vậy là không được, bởi vì như thế sẽ thiếu đi khí phách vương giả!
Ma tộc hiếu chiến, lúc nào bọn họ cũng sùng bái cường giả. Giảng đạo lý gì gì đó quá kém, nắm đấm mới là sảng khoái nhất!
Chiến bộ nhanh chóng tập trung. Chiến bộ này tập hợp hầu hết cao thủ tinh nhuệ trong Tây Ngục phủ, mặc dù nhân số không nhiều nhưng chiến lực chắc chắn rất cường hãn.
Nghe vương thượng nói sẽ dẫn bọn họ đánh tới minh vương cung mà cả chiến bộ sôi trào! Mấy ngày này bọn họ nghe quá nhiều lời đồn rồi, bọn họ không ngại chiến đấu.
Nên như vậy!
Trong đầu mọi người cùng có ý nghĩ này.
Khi bọn họ nhìn thấy Tả Mạc đi tới tiền phương của đội ngũ thì tiếng hoan hô rung trời vang lên. Cả chi chiến bộ giống như được bơm thuộc kích thích, mọi người đều vô cùng phấn khích kích động.
Từ giờ trở đi, vương sẽ thống lĩnh bọn họ một mạch đánh tới minh vương cung!
Trong lồng ngực Tả Mạc như có một ngọn lửa đang thiêu đốt, hiện giờ hắn đang rất phẫn nộ. Thời gian của Thi không nhiều, nếu như cứ liên miên mãi thế này không dứt thì trước khi Thi chết hắn không thể nào ngồi vào vị trí minh vương được.
Tả Mạc quyết định dùng phương pháp đơn giản nhất thô bạo nhất để giải quyết vấn đề.
Năm đó Thi thống nhất Minh cảnh thế nào thì bây giờ mình sẽ làm như thế!
Hiện tại bản thân đã có tư cách làm như thế.
Dưới thân Tả Mạc là một con đồng cốt minh điểu vương, con đồng cốt minh điểu vương này cao bằng ba người trưởng thành, sải cảnh rộng khoảng bảy trượng, hình thể khổng lồ. Toàn thân không có lông chim, từng căn đồng cốt được sắp đặt chỉnh tề, nó da dày thịt thô nên có sức mạnh rất lớn, tốc độ rất nhanh nhưng tính khí vô cùng cường bạo, bình thường chỉ chịu để An Mạc cưỡi lên người.
Nhưng khi Tả Mạc cưỡi lên người thì nó lại vô cùng thuần phục, rất nghe lời, chư tướng đều cảm thấy kì quái.
An Mạc nhường quyền chi huy cho Tả Mạc nhưng hắn vì lo lắng cho an toàn của vương thượng nên vẫn hộ vệ ở bên.
Tả Mạc tiện tay từ trong giới chỉ lấy ra một thanh kim lưu đại kiếm, vung vẩy vài cái. Động tác của hắn nhìn qua vô cùng nghiệp dư làm An Mạc cảm thấy hơi lo.
Chỉ huy chiến bộ hoàn toàn khác với chém giết cá nhân, hắn không biết rốt cuộc trình độ của vương thượng đạt tới mức nào, bình thường vương thượng cũng không có thể hiện qua.
"Chuẩn bị xong chưa?" Tả Mạc không quay đầu hỏi.
An Mạc rùng mình: "Chuẩn bị xong!"
Hắn thoáng nhìn Tả Mạc rồi cẩn thận hỏi: "Vương thượng, có cần đi hỏi lai lịch đối phương là ai không?"
Tả Mạc nhìn An Mạc một cái rồi nói: "Không cần."
Bị vương thượng nhìn trúng trong tâm An Mạc khẽ nhói một cái. Ánh mắt băng lãnh không chút che dấu của vương thương khiến chiến tướng thân kinh bách chiến như hắn cũng cảm thấy rét run.
Mắt Tả Mạc nhìn về phía trước, hờ hững nói: "Phàm những ai ngăn cản ở phía trước đều là địch nhân của chúng ta! Phàm ai là địch nhân của chúng ta thì một là chết hai là hàng!"
Trong lòng An Mạc không khỏi lạnh run.
Tả Mạc ngồi ngay ngắn trên lưng đồng cốt minh điểu vương bỗng giơ cao kim lưu đại kiếm trong tay. Kim lưu đại kiếm dưới ánh mắt trời phát ra quang mang chói mắt, tựa như vương kỳ cao ngất.
Mọi người cũng cuồng nhiệt giơ ma binh trong tay lên.
Ma binh như rừng, sát ý sục sôi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.