Tu Chân Thế Giới

Chương 776: Kiếm của Vi Thắng




Cơn sóng kiếm khí màu xanh trực tiếp va chạm với Thái Dương Thần Phủ.
Ầm...!
Một luồng lực lượng vô cùng khủng khiếp tản ra, từng quầng sáng chói mắt như ánh mặt trời tỏa ra bốn phía, làm không gian xung quanh bị nhuốm một màu tuyết trắng.
Khi hào quang tan hết, thân hình khí phách vô cùng của Tả Mạc hiện ra, trong tay hắn vẫn cầm thanh rìu ánh sáng, ánh mắt tràn ngập uy hiếp như biến thành thực chất, chậm rãi nhìn mọi người xung quanh.
Tay trái hắn đang xách theo Tiêu Như Kiếm, trên cơ thể của Tiêu Như Kiếm không còn toát ra chút khí tức nào, sinh cơ cũng mất hết.
Hào quang trong mắt Tả Mạc dần dần thu lại, cây rìu ánh sáng trong tay cũng tiêu tán, khí tức hung hãn lúc trước cũng biến mất không còn lại chút gì, một lần nữa hắn lại khôi phục trở lại bộ dạng như bình thường. Hắn nhẹ nhàng thở ra một hơi, trong lòng âm thầm than thở, hiện tại hắn chỉ có thể miễn cưỡng điều khiển Thái Dương Thần Phủ, không thể điều khiển thành thạo như Thái Dương Thần Thứ được.
Hoa văn Thái Dương ở trên Thái Dương Thần Thứ rất tinh tế, cứ như được hắn điêu khắc lên vậy, nhưng còn Thái Dương Thần Phủ, hắn chỉ có thể ngưng tụ ra được hình thái ban đầu của nó chính là rìu anh sáng kia, cho nên đừng nói đến Thái Dương văn, riêng việc điều khiển thôi hắn cũng chỉ có thể miễn cưỡng làm được.
Thần thuật của thời đại Viễn Cổ đâu phải đơn giản, khi Thần thuật càng được hoàn thiện thì thật thể của nó càng đẹp đẽ và uy lực càng cường đại hơn.
Hắn mới chỉ bắt đầu bước đi trên con đường tìm hiểu Thần thuật thời Viễn cổ, hắn chỉ lắc đầu nhè nhẹ rồi quay sang nhìn những người khác.
Hắn cũng không có lòng dạ nào để ý đến đám người kia, dù sao đám Hà Tư và An Hải cũng chỉ là đệ tử bình thường của Côn Luân, nếu phải đối mắt với hai người Vi Thắng và Tông Như, thì bọn họ làm sao có khả năng chống cự lại được. Đòn sát thủ của An Hải là Bách Âm Diệt Hồn Kiếm Hoàn đã dùng trên người con bạch tuộc, Tông Như chỉ dùng một thủ đoạn nhỏ, dùng nguyện lực quấn quanh cũng đủ làm hắn hồn phi phách tán. Còn Đâu Sát Kiếm Trận của Hà Tư vừa mới sử dụng ra đã bị Vi Thắng dùng một kiếm dễ dàng phá vỡ.
Trước khi động thủ Tả Mạc đã có ý định không để lại một người nào.
Đồ vật trên thân ba người đương nhiên bị lột sạch sẽ, nhưng lúc này Tả Mạc cũng không có thời gian để xem xét thành quả, lực chú ý của hắn đặt trên người con bạch tuộc.
"Đại sư huynh, huynh thử ra tay xem sao".
Vi Thắng gật đầu, với thực lực cường đại của hắn, đối thủ vừa nãy không được tính là khởi động làm nóng người nữa. Khi nhìn thấy thân hình lớn như ngọn núi của con bạch tuộc, khiến hắn có cảm giác áp bách to lớn, nhưng điều đó chỉ kích thích chiến ý trong lòng hắn càng thêm sôi sục mà thôi.
Trên tay cầm Thí Thần Huyết kiếm, hắn bay tới gần con bạch tuộc rôi nghiêm trang đứng đó.
Nhẹ nhàng nâng huyết kiếm trong tay lên, khuôn mặt Vi Thắng trở nên nghiêm túc hẳn, khí tức toàn thân hắn biến đổi, không gian xung quanh thân hình hắn nổi lên những dao động khó nói lên lời.
Thí Thần Huyết kiếm trong tay thấm ra những vết máu loang lổ, khí thế của Vi Thắng không ngừng tăng lên, hai mắt hắn híp lại, ánh mắt hắn sắc bén như một thanh kiếm được tuốt ra khỏi vỏ, ánh mắt ấy như đâm thẳng vào tâm hồn khiến người ta khiếp sợ
Kiếm ý nồng đậm vờn quanh thân hắn, bầu trời bao la trên đỉnh đầu chợt tối lại, Hắc Hải dưới chân như cảm giác được nguy hiểm cũng ồ ạt tràn ra bốn phía xung quanh, khiến mặt biển dưới chân Vi Thắng bị lõm xuống trở thành một hố sâu vài trượng.
Vi Thắng đang đứng yên sừng sững như một thanh kiếm, đột nhiên mở mắt!
Tê!
Một tiếng rít khó tả lên lời vang lên, tiếng rít đó như tiếng gió bị xé rách, kiếm ý xung quanh Vi Thắng như bị kích động, dùng tốc độ kinh người tràn vào người hắn, biến hắn thành trung tâm của cơn lốc xoáy.
Tê tê tê!
Kiếm ý sắc bén lạnh thấu xương, giống như vô số những thanh kiếm nhỏ không ngừng vờn quanh Vi Thắng, tạo nên những âm thanh như tràng cười của ma quỷ khiến cho da đầu người ta run lên từng hồi, những âm thanh đó không ngừng chồng lên nhau như thủy triều cuộn sóng.
Huyết kiếm trong tay Vi Thắng nhẹ nhàng chém xuống.
Oong...!
Như những dòng suối nhỏ chảy dồn ra biển lớn, những làn kiếm khí rậm rạp đan xen chằng chịt với nhau trông giống như một đàn cá khổng lồ, điên cuồng hướng tới thanh huyết kiếm của Vi Thắng.
Huyết kiếm tỏ ra hứng phấn kêu oong oong ông run rẩy không ngừng, những vết máu loang lổ trên thân kiếm đột nhiên sáng lên, luồng sáng đó mang theo lực lượng vô cùng yêu dị.
Dường như Vi Thắng không phát hiện ra sự hưng phấn của thanh huyết kiếm trong tay mình, khuôn mặt hắn vẫn kiên định như cũ, hai con mắt đỏ như huyết lưu ly vẫn thanh tịnh không một tia tạp chất, mặc dù hắn đã kế thừa sức mạnh của Thí Thần huyết kiếm nhưng không bị nó đồng hóa.
Ý chí cứng rắn như sắt thép của hắn giúp hắn điều khiển được cỗ lực lượng mạnh mẽ và đáng sợ này.
Hai mắt của Vi Thắng ánh lên vẻ hồng sắc đầy quỷ dị, hắn nhìn xuống thanh huyết kiếm trong tay, thấy nó đang giãy dụa như một con hung thú bất kham không cam lòng bị kềm hãm.
Kiếm!
Hắn có cảm giác như thấy được một thế giới khác, khuôn mặt Vi Thắng trở nên thành kính và tập trung, dường như hắn không phát hiện ra huyết kiếm trong tay đang giãy dụa càng lúc càng mạnh. Một luồng lực lượng cuồng bạo và vô cùng yêu dị phát ra từ thân kiếm, rồi không ngừng tràn vào thân thể hắn. Luồng lực lượng này tràn ngập cảm giác khát máu và điên cuồng khiến cho nó cực kì cường đại. Vi Thắng biết rằng, nếu lúc này mà buông tay ra, chắc chắn huyết kiếm có thể phóng ra một kiếm kinh hồn.
Thanh kiếm này đã uống máu của rất nhiều cường giả, nó đã cắn nuốt vô số hung ác, không những thế bản thân nó cũng đã trải qua cả vạn năm nuôi dưỡng, khiến nó có sức mạnh cường đại.
Một luồng lực lượng vô cùng cuồng bạo đánh sâu vào tâm trí Vi Thắng, Thần lực và huyết dịch trong cơ thể Vi Thắng có xuất sứ từ thanh huyết kiếm cho nên khi bị kích động tất cả chúng nó đều sôi trào mãnh liệt.
Thí Thần Huyết Kiếm là một hung vật khủng bố, một khi làm nó bất mãn nó sẽ cắn trả lại chủ nhân.
Nhưng Vi Thắng vẫn không buông tay, ánh mắt hắn vẫn thành kính và tập trung như trước, trong thân thể hắn xuất hiện từng lớp từng lớp lực lượng giúp hắn bảo vệ Kiếm tâm.
Trước mắt hắn hiện ra những hình ảnh ngày xưa, hắn nhìn thấy ánh mắt cổ vũ của sư thúc và Chưởng môn, hắn nhìn thấy bóng hình Vô Không Sơn ngày xưa, hắn nhìn thấy những khắc khổ mà mình đã trải qua khi còn làm kiếm nô, hắn nhìn thấy mình và Tả Mạc uống rượu dưới trăng, hắn nhìn thấy tất cả...
Những hình ảnh ấy không ngừng trôi qua, càng lúc càng trở nên ảm đạm xa vời, chỉ còn lại một mình hắn đứng giữa mảnh hư không tối đen.
Chỉ còn lại bản thân sống trong cô độc, không biết đến tương lai, không nhìn thấy ánh sáng.
Đó chính là tương lai của mình sao?
Bỗng dưng trong lòng đầu hắn cảm thấy trống rỗng, trong lòng dâng lên cảm giác tịch mịch, hắn bỗng thấy mơ hồ, nhưng khi ánh mắt hắn rơi lên thân ảnh đang cầm kiếm đứng kia, tất cả hư không tịch mich và mờ mịt trong lòng đều biến mất trong nháy mắt, thân thể hắn tràn đầy lực lượng.
Thân ảnh cô độc kia đi về phía bóng tối phía trước, sau đó dùng kiếm trong tay chém về phía bóng tối hư vô kia, thanh kiếm chém ra đã tạo thành một con đường, hắc ám và hư vô xung quanh rút đi như thủy triều, bên cạnh hắn lại xuất hiện những hình bóng quen thuộc và ấm áp.
Vi Thắng bừng tỉnh như vừa trải qua một giấc mộng, bất giác trên khóe môi hắn nở ra một nụ cười ấm áp. Lực lượng của huyết kiếm đang đánh vào tâm trí hắn cũng trở nên nhỏ hơn nhiều, bất kể huyết kiếm giãy dụa như nào, kiếm tâm của Vi Thắng vẫn vững như bàn thạch, không mảy may dao động.
Lúc này Vi Thắng giống hệt với thân ảnh trong mơ kia, hắn giơ huyết kiếm lên rồi chém xuống một nhát.
Kiếm quang hồng sắc lóe lên rồi biến mất!
Một luồng kiếm ý mênh mông vô tận bùng nổ!
Ầm...!
Bầu trời dường như cũng run rẩy, nước biển trước mặt Vi Thắng hoàn toàn biến mất, một thông đạo thẳng tắp dài hơn mười dặm hiện ra trước mắt mọi người.
Thông đạo có bề rộng chừng năm trượng, bên trong thông đạo không còn tồn tại một giọt nước biển nào, nham thạch màu đen dưới đáy biển lộ ra, hai bên thông đạo là hai bức tường nước cao tới năm trăm trượng, mặt bức tường nước phẳng như gương.
Thông đạo kéo dài thẳng tắp ra hướng xa xa, toàn bộ thân hình của con bạch tuộc đã lộ ra, chính giữa thân thể nó hiện ra một vệt máu thẳng như vẽ.
Bành...!
Thân thể to lớn của con bạch tuộc từ trên không rơi xuống mặt đất trong thông đạo, sau khi rơi xuống thân thể nó tách ra làm hai mảnh, "bành...", làn huyết vụ trong thân thể con bạch tuộc mất đi khống chế đột nhiên bắn ra bốn phía.
Huyết kiếm trong tay Vi Thắng run lên, làn huyết vụ như bị hấp dẫn, liền hóa thành một cột máu chui vào trong huyết kiếm.
Chỉ trong chốc lát thân thể con bạch tuộc không còn một giọt máu.
Lúc này, tường nước trong thông đạo phía xa xa bắt đầu sụp đổ, tiếng nước dồn vào rầm rập phát ra tiếng nổ như vạn mã cùng phi.
Tất cả mọi người, kể cả Tả Mạc cũng bị nhát kiếm này của Vi Thắng làm cho chấn kinh.
Đại sư huynh... thật sự... thật sự... Quá biến thái!
Bỗng nhiên Tả Mạc giật mình như nhớ ra cái gì đó, bạch tuộc!
Trong con mắt của Tiểu Mạc ca hiện lên hình ảnh vô số tinh thạch đang bay lượn, thân hình hắn dùng tốc độ nhanh như điện xuất hiện bên cạnh thi thể con bạch tuộc. hắn cũng không nói lời thừa thãi, mỗi tay nang một mảnh xác con bạch tuộc, toàn thân hiện lên kim văn, Thần lực không ngừng thôi động, hai mắt trọn tròn, cơ nhục toàn thân căng lên, hắn hít vào một hơi dài rồi hét to:"A a a a a! Nâng!"
Dưới sự khích lệ của tinh thạch, Tả Mạc đã bộc phát đươc lực lượng vượt xa lúc chiến đấu cùng Tiêu Như Kiếm. Tả Mạc như có được thiên thần phụ thân (trợ giúp cũng được), hay giống như con viễn cổ cự thú, gân xanh nổi đầy trên trán, trong miệng liên tục hô "Ôi Ôi Ôi", cố sức kéo hai mảnh của con quái vât khổng lồ, từ từ bay lên. Cuối cùng hắn cũng kéo đựoc hai mảnh xác lên vận thâu thuyền trước khi bức tường nước sụp đổ
Khi Vi Thắng nhìn thấy một màn bộc phát như vậy, vẻ thành kính và tập trung trên mặt biến mất không còn chút gì, mồm hắn mở lớn, cơ nhục trên mặt trở nên cứng đờ, hai ánh mắt trở nên ngơ ngác nhìn Tả Mạc, hành động này đã vượt ra giới hạn của nhân loại
Huyết kiếm trong tay hắn cũng không kiềm chế đựoc mà trở nên run rẩy!
Tất cả mọi người đều trở nên ngây dại
Trong khoảnh khắc, không khí xung quanh trở nên yên tĩnh lạ thường, chỉ có tiếng thở như kéo bễ của Tả Mạc không ngừng vang vọng, hắn cũng chẳng để ý tới thể diện mà nằm bệt bên cạnh hai ngọn núi thịt, ra vể hết sức mệt mỏi, khuôn mặt hắn hiện lên nụ cười ngây ngô (ngu ngu)
*
* *
"Đã tra lai lịch của bọn họ chưa?"Vị Chưởng Môn của Lôi Âm tự hỏi.
"Chưa xác định được " Mồ hôi trên mặt vị đệ tử phụ trách chảy xuống như mưa, hắn thấy Chưởng môn đang tỏ vè khó chịu liền vội vàng bổ xung thêm:"Từ những manh mối có được, có khả năng bọn họ là những người đến từ Mạc Vân Hải".
"Mạc Vân Hải!" Thần sắc Chưởng môn trở nên ngưng tụ hẳn.
"Nhưng thân phận thật sự của bọn họ thì không điều tra ra được. Bọn họ cũng không động thủ cho nên không thể chứng minh Lao Đức Quang đang ở trên thuyền của bọn họ. Trước đó chúng ta cũng đã tra xét đội thuyền của bọn họ nhưng không có phát hiện gì, Nhưng sau khi chúng ta đóng cửa Truyền tống trận, bọn họ liền xông vào Hắc Hải phi tuyến, chứng tỏ bọn họ rất đáng nghi".
Chưởng môn trầm tư suy nghĩ.
Sau một lúc lâu, Chưởng môn mở miệng nói:"Chuyện này dừng ở đây thôi".
Vị đệ tử phụ trách khẽ giật mình, trên mặt hắn hiện lên vẻ kinh ngạc, nhưng Chưởng môn làm như không thấy biểu hiện của hắn, chỉ lẩm bẩm nói:"Ngươi có thể đi xuống".
Vị đệ tử giật mình một cái, nhưng hắn cũng phản ứng rất nhanh, vôi vàng hành lễ: "Đệ tử cáo lui!"
Sau khi vị đệ tử ra khỏi đại điện, từ sau màn vải đi ra vài thiếu niên khí vũ hiên ngang, nếu như tên đệ tử vừa nãy còn ở đây, nhất định hắn sẽ bị chấn động.
Dưỡng Nguyên Hạo!
Đệ nhất chiến tướng của Cửu Đại Thiền Môn, Dưỡng Nguyên Hạo!
Không ai biết rằng, Dưỡng Nguyên Hạo âm thầm quay trở lại môn phái!
"Chưởng môn đang lo lắng đến Mạc Vân Hải?" Trên mặt Dưỡng Nguyên Hạo cũng hiện lên vài phần kinh ngạc nên hỏi.
Ánh mắt của Chưởng môn trở nên sâu xa và thâm thúy nhìn Dưỡng Nguyên Hạo, sau đó trên mặt hắn hiện lên vẻ vui mừng: "Nguyên Hạo, cảm thấy khó hiểu sao?"
Dưỡng Nguyên Hạo lắc đầu: "Hiện tại Mạc Vân Hải là minh hữu của chúng ta, vả lại bọn họ có phải người của Mạc Vân Hải hay không, vẫn chưa điều tra rõ ràng được... "
"Có thể đi vào Hắc Hải phi tuyến, a!" Chưởng môn khẽ cười một tiếng: "Không những bọn họ là người của Mạc Vân Hải, mà e rằng trong số đó có Vi Thầng đám người kia!"
Dường như Dưỡng Nguyên Hạo nghĩ đến một vấn đề khác, hắn nhíu mày: "Hình như Mạc Vân Hải biết rõ từng hành động của chúng ta, di chỉ mới xuất hiện được bao lâu? Vậy mà bọn họ cũng nắm được tin tức!"
Đối với bất kì Chiến tướng nào, tình huống của mình mà bị đối phương thăm dò rõ ràng, đó chính là một điều cấm kị.
Chưởng môn lắc đầu: " Chưa chắc đã là như vậy. Đừng quên việc mà Tâm Diệp Thiện Môn đã làm, Mạc Vân Hải không phải loại người rụt rè hay do dự đâu".
Dưỡng Nguyên Hạo gật đầu: "Hành động của Tâm Diệp Thiền Môn thật là ngu xuẩn".
Chưởng môn nói: " Tình hình ngoài tiền tuyến thế nào rồi?"
"Gần đây Côn Luân rất yên tĩnh, việc này có chút khác thường" Trong mắt Dưỡng Nguyên Hạo hiện lên vẻ lo lắng.
Trong mắt Chưởng môn lóe lên hàn ý: "Yên tĩnh? Trước cơn bão bao giờ cũng yên tĩnh, chỉ sợ lần này bọn họ đang âm thầm giở trò quỷ quái nào đó. Có một số tên gia hỏa có tầm mắt thiển cận, khi thấy tình hình có vẻ yên tĩnh trở lại, là bắt đầu giở trò. lần này gọi người về, để hỏi người xem ngươi có ý kiến gì về chuyện này hay không?"
Dưỡng Nguyên Hạo cũng lâm vào suy tư, gần đây có một số môn phái cỏ biểu hiện loạn động, việc này làm ảnh hưởng đến đoàn kết chung của Cửu Đại Thiền Môn. Nếu Cửu Đại Thiền Môn không đoàn kết thì e rằng bọn họ không chịu được một kích của đối phương.
Đột nhiên hắn nghĩ tới cái tên vừa nãy mới đề cập đến, đó chính là Mạc Vân Hải, một ý nghĩ nảy ra trong đầu hắn làm hai mát hắn tỏa sáng: "Có lẽ, chúng ta có thể mượn sức bên ngoài ".

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.