Tu Chân Thế Giới

Chương 545: Toái Thạch trảm




Huyền Không tự công phá Lãnh Sơn giới!
Tin tức này nhanh chóng được âm khuê truyền ra khắp tứ cảnh thiên. Tứ cảnh thiên vốn đã hỗn loạn đột nhiên sĩ khí đại chấn. Tin tức này nằm ngoài dự đoán của nhiều người, vốn họ đều nghĩ rằng chiến thắng đầu tiên sẽ nằm trong tay Côn Luân hay Thiên Hoàn, không ai ngờ đó lại là Huyền Không tự.
Huyền Không tự ngày thường vốn ít tiếng, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai vượt lên trên nhất.
Mà chủ đạo trong trận thắng này chính là Giang Triết, cũng nhờ trận chiến này mà trở thành chiến tướng mạnh nhất trong tứ cánh thiên!
---------------------------
Cả người Đông Tử được ngâm trong ao dược màu đen, nước thuốc trong ao đen kịt tỏa ra mùi hương kì dị, Tạp Trác không ngừng đem dược liệu đã chuẩn bị sẵn ném vào ao.
Toái Thạch trấn vốn hẻo lánh và nghèo nàn cho nên không thể kiếm được tài liệu tốt, vì mua những tài liệu này Tạp Trác đã phải chạy một chuyến mới có thể mua đủ. Đây còn do Tả Mạc tinh tế tuyển chọn những dược liệu thông thường phối hợp tạo thành.
Không thể không nói, nước thuốc do Tả Mạc điều chế vô cùng có hiệu quả. Hơi thuốc bốc lên, trên người Đông Tử từng đường nét ma văn màu lục từ từ xuất hiện, nhất là hai tay hắn đã bị ma văn bao phủ toàn bộ, những hoa văn này đều vô cùng tinh tế rõ ràng, vô số ma văn nhỏ như sợi tóc buộc thành một vòng tạo nên những đồ án, nhìn qua giống như hình xăm vậy.
"Cao địa viên hoa văn, đây là cao địa viên hoa văn sao?" Tạp Trác đầy si mê nhìn chằm chằm vào những ma văn trên người Đông Tử, là một gã Hoán Văn sư, sự si mê ma văn của hắn đã trở thành bản năng. Cho dù Tả Mạc đã đem cao địa viên hoa văn truyền thụ lại cho hắn, hắn cũng đã thuộc lòng nhưng khi tận mắt nhìn thấy vẫn si mê không nhịn được.
Tả Mạc không lên tiếng cắt đứt suy nghĩ của Tạp Trác, ngược lại, hắn còn tán thưởng điểm này của Tạp Trác. Truyền thừa Tạp Trác nhận được lúc trước không quá cao thâm, trình độ của hắn đạt tới mức này một phần là do hắn quá cuồng nhiệt đối với ma văn.
Chuyển hướng nhìn về phía Đông Tử đang ở trong dược trì, Tả Mạc hơi thả lỏng.
"Trông thì có vẻ ổn." Tả Mạc nói nhỏ trong thức hải.
"Đáng tiếc tài liệu còn hơi kém." Vệ thản nhiên nói, Bồ yêu không kìm được hừ lạnh một tiếng.
Tả Mạc biết rõ Vệ đã nói tránh, tài liệu đâu chỉ kém chút, những tài liệu này đều là thấp nhất, ngay cả như vậy thì tất cả ma bối trên người Tả Mạc đều đã tiêu sạch.
"Không còn cách nào khác." Tả Mạc buông tay, bất đắc dĩ nói.
Ý nghĩ lớn mật này của Tả Mạc nhận được sự ủng hộ của Vệ, dược trì này là do Vệ chỉ điểm mà thành, nghe nói đây là một loại phương pháp tế tự từ thời viễn cổ.
Bồ yêu đứng bên cạnh hừ lạnh một tiếng.
"Tiểu tử, ngươi tốt nhất để ý tới bản thân nhiều hơn chút, bằng không, ngay cả chúng ta cũng gặp phải vấn đề đó." Bồ yêu lạnh lùng nói.
Vệ trầm mặc không nói, về vấn đề này lập trường của hắn với Bồ yêu là giống nhau.
"Hiện giờ so với trước kia đã tốt hơn nhiều, ta đã có thể cử động cánh tay rồi." Tả Mạc đắc ý khoe khoang.
"Hắc, bạo thể mà chết là một kiểu chết rất thảm khốc." Bồ yêu châm chọc nói: "Cả người ngươi đều không thể động đậy. Bây giờ thân thể ngươi chính là một tòa hỏa sơn, lực lượng trong cơ thể càng ngày càng xao động, ngươi hoặc khiến nó hạ nhiệt hoặc phải phát tiết nó ra ngoài."
Tả Mạc nhướng mày nói: "Ngươi có nghĩ ra biện pháp gì hay không?"
Bồ yêu lặng im trong giây lát rồi nói: "Nếu như có thể đem toàn bộ lực lượng trong cơ thể dẫn ra bên ngoài thì tính mạng của ngươi sẽ được bảo toàn. Ta có một môn yêu thuật có thể làm được."
"Sau đó thì sao? Anh đây lại biến thành một kẻ trói gà không chặt sao?" Tả Mạc bĩu môi: "Việc như thế này anh không muốn làm, anh còn muốn chữa trị cho A Quỷ, còn muốn làm rõ thân thế, anh còn rất nhiều sự tình muốn làm.
"
Thời gian của ngươi không nhiều đâu." Bồ yêu nói chuyện không chút tình cảm: "Dựa theo tính toán thì ngươi chống đỡ không được bao lâu nữa đâu."
Tả Mạc nhíu trán: "
Còn bao lâu nữa?"
"
Một tháng."
Cả thức hải chìm vào lặng yên, mọi người đều không có hứng thú nói chuyện.
Tả Mạc nằm im trong ngực A Quỷ, nghĩ đến xuất thần. Hắn không ngờ tới, tình hình so với tưởng tượng của hắn còn tồi tệ hơn.
"
Lão sư, có thể bắt đầu chưa?" Tạp Trác cất tiếng cắt ngang suy nghĩ của Tả Mạc.
Tả Mạc bình thường trở lại, nhìn lướt qua dược trì, thấy nước trong dược trì đã trở nên trong suốt, có thể nhìn thấy đáy thì nói: "
Bắt đầu đi."
Tạp Trác lấy chiếc hoán văn châm mới luyện chế ra, thần sắc vô cùng nghiêm túc và chăm chú.
Đối với ma văn thì Tả Mạc hiểu rõ hơn nhiều so với Tạp Trác nhưng nếu bàn về khả năng động thủ thì hắn thúc ngựa cũng không đuổi kịp Tạp Trác. Lần đầu tiên Tạp Trác chạm khắc hoa văn cao địa viên nhưng động tác không chút ngượng nghịu, giống như nước chảy mây bay, ưu nhã vô cùng.
Quá trình chạm khắc diễn ra tròn một ngày.
Cả người Đông Tử đầy những ma văn phức tạp, tựa như những hình xăm yêu dị.
Tạp Trác không chịu được rũ ra, cả người mệt mỏi vô cùng, trên mặt cũng hiện lên vẻ khẩn trương hiếm thấy. Hắn nhắm mắt lại, khoảng chừng hai mươi tức một lần nửa mở mắt ra, con ngươi màu nâu nhạt lặng như nước.
Hoán văn châm trong tay bỗng phát ra hắc mang yếu ớt, hắc mang vây lấy hoán văn châm, thoáng nhìn còn tưởng Tạp Trác đang nắm một đạo hắc mang trong tay.
Hắc mang trong giây lát chui vào mi tâm của Đông Tử.
Trên mặt Đông Tử bỗng lộ vẻ đau đớn, toàn thân run lên kịch liệt.
"A!"
Một tiếng rống nhẹ như dã thú phát ra từ trong cổ họng của Đông Tử, đầy vẻ thống khổ.
Đột nhiên Tả Mạc cảm thấy hứng thú, nhìn Đông Tử đang lăn lộn trên mặt đất không chớp mắt. Ma văn chạm khắc đã xong, cũng đã kích hoạt, nhưng có thể thành công hay không phải xem thân thể của Đông Tử có thừa nhận được toàn bộ hoa văn cao địa viên hay không.
Nhất định phải vượt qua…
Tả Mạc đang cố gắng động viên Đông Tử, tâm lý vô cùng khẩn trương.
Từng sợi hắc khí nhè nhẹ như sinh ra từ trong hư không, không ngừng chìm vào trong ma văn của Đông Tử. Đông Tử vật vã càng mạnh hơn, tâm thần tê liệt gào thét khiến người khác nhìn thấy không khỏi cảm thương.
Nhưng bất luận hắn vật vã thế nào thì ma văn trên người hắn cũng không bị ảnh hưởng, càng ngày hắc khí càng được thu nạp nhiều hơn, ma văn cũng dần trở nên sáng hơn.
Tiếng rên của Đông Tử dần thưa đi, thân thể không ngưng co quắp lại.
Tả Mạc nhìn chằm chằm vào ma văn, nín thở, tâm lý khẩn trương tới cực độ.
Ma văn dần sáng lên rồi dần ảm đạm đi, một lát sau, lại sáng lên rồi lại tối đi… Giống như đang hô hấp vậy.
Cứ như vậy khoảng tám làn, ma văn rốt cuộc không sáng lên nữa, mà Đông Tử đang nằm trên đất thì không chút nhúc nhích.
Ma văn dần ảm đạm rồi nhạt dần, sau cùng, nhạt đến độ mắt thường không thể nhìn thấy được. Lúc này, thoáng nhìn qua thì Đông Tử chẳng có sự khác biệt gì.
Tiếng thở đều đặn của Đông Tử vang lên, hắn giống như đang ngủ.
Nhất thời, Tả Mạc như trút được tảng đá trong lòng, vội ngăn Tạp Trác đang chẩn bị tiến lên kiểm tra: "Để hắn nghỉ ngơi đã, đừng quấy rầy hắn."
Tạp Trác sửng sốt, ngay sau đó hắn lắp bắp nói: "
Thành công rồi sao?"
"
Đúng vậy! Thành công rồi!" Tả Mạc đầy sung sướng nói.
Khoảng chừng hai canh giờ, Đông Tử mới tỉnh dậy. Vẻ mặt mờ mịt, hắn nhìn ngó xung quanh, nhìn lại bàn tay mơ hồ hỏi Tả Mạc: "
A Tả, ta làm sao vậy?"
Nhìn thấy bộ dáng của Đông Tử, Tả Mạc nhịn không được cười ha ha: "
Ha ha, rất tốt!"
"
Tốt?" Đông Tử ngẩn người ra, nhìn lại bàn tay một lúc lâu, lắc đầu nói: "A Tả, không nên gạt ta, rõ ràng vẫn giống như trước kia mà!"
Tả Mạc không giải thích, cười nói: "
Đi thôi, chúng ta đi ra ngoài đi, đám người An Nhã đại thúc chắc đang nóng ruột rồi."
Chờ đến nóng ruột không chỉ có mỗi An Nhã đại thúc mà còn có cha mẹ của Đông Tử, thực tế là toàn bố cư dân trong trấn đều rất hiếu kì. Khong có lần hoán văn nào lại mất nhiều thời gian như thế. Ở trong trấn, Đông Tử là một thiếu niên có thiên phú, lương thiện chính trực được mọi người quý mến, lần này tất cả đều rất trong mong vào hắn.
Nhìn thấy Đông Tử đi ra, nhất thời Toái Thạch trấn như vỡ tung.
Mọi người nhanh chóng chạy tới vây quanh hắn.
"Đông Tử, thể hiện chút đi!"
"
Đông Tử, mau biểu diễn cho đại thẩm nhìn xem ngươi lợi hại như nào!"
"
Đại ca Đông Tử…"
Mọi người ồn ào vây lại, Đông Tử nào đã trải qua cảnh tượng như này? Nhất thời chân tay luống cuống, cũng may người tới đều là người quen, hắn không sợ hãi. Rất nhanh, Đông Tử bị mọi người đưa tới nơi bọn họ vẫn thường tu luyện, An Nhã đại thúc đang chỉ dạy cho mấy thiếu niên tu luyện.
An Nhã đại thúc nhìn thấy Đông Tử, đầu tiên thì vui vẻ nhưng sau đó nhìn đi nhìn lại vài lần, không khỏi lộ vẻ nghi hoặc, nhìn qua thì Đông Tử không khác lắm so với trước kia, cha mẹ Đông Tử lại vô cùng kích động.
"Đông Tử, ổn không?" An Nhã đại thúc hỏi rất ẩn ý. Sự việc ma văn có chút rợn người, biết rõ chuyện chỉ có An Nhã đại thúc và cha mẹ của Đông Tử.
An Nhã đại thúc có uy vọng cực cao tại Toái Thạch trấn, hắn vừa hỏi thì tất cả đều im lặng.
Đông Tử không biết gì gãi gãi đầu nói: "
A Tả nói tốt rồi."
Mặt An Nhã đại thúc không biến sắc, chỉ ra bãi đất trống: "
Ừ, tới đây, thử sử dụng "toái thạch trảm" ta dạy ngươi xem sao."
Toái thạch trảm là tuyệt chiêu thanh danh của An Nhã đại thúc, đây cũng là một bộ trảm pháp nổi danh trong vùng. Dựa vào trảm pháp mà chiến bộ năm xưa An Nhã đại thúc tham gia truyền thụ, uy lực khá mạnh.
"
Ồ." Đông Tử ngơ ngác đáp ứng, thực tế, đến tận bây giờ hắn vẫn chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Nhưng một thân bản lĩnh của hắn đều do An Nhã đại thúc truyền thụ, lời nói của An Nhã đại thúc hắn đều nghe theo răm rắp.
Tả Mạc đang nằm trong lòng A Quỷ cũng rất mong đợi, còn Tạp Trác đứng bên thì mặt đỏ bừng bừng vô cùng kích động.
Hai chân Đông Tử bước xéo sang hai bên, khuỷu tay hơi trầm xuống, hữu chưởng cụm lại như đao.
Lúc này vẻ mặt mờ mịt trên mặt Đông Tử hoàn toàn biến mất, vẻ mặt nghiêm túc, ánh mắt lợi hại, cả người giống như một thanh đao vừa ra khỏi vỏ!
Tả Mạc thầm khen trong lòng, tính tình Đông Tử thuần phác, không chút tạp niệm, chỉ là vẻ mặt này giống hệt vẻ mặt của An Nhã đại thúc, đúng là đệ tử chân truyền.
"Trảm!"
Quát một tiếng, khuỷu tay hơi trầm bỗng phát lực, bàn tay như đao, bổ về phía trước!
Ánh mắt của Tả Mạc lợi hại cỡ nào, thấy rõ mọi việc.
Bàn tay Đông Tử với tần suất cực nhanh không ngừng rung động! Mỗi một lần rung động, mép bàn tay của Đông Tử sẽ sinh ra một tia quang mang màu hồng, quang mang màu hồng chồng chất lên nhau.
Khi rung động đạt tới hơn trăm lần, quang mang màu hồng nồng đậm như thực, nhanh chóng bao vây lấy cạnh bàn tay hắn, hẹp dài như đao!
Roẹt!
Đao mang màu hồng thoát khỏi tay vút đi!
Ầm!
Một cái khe thẳng tắp kéo dài từ dưới chân Đông Tử tới hơn hai mươi trượng phía trước!
Bốn phía lặng ngắt như tờ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.