Tu Chân Thế Giới

Chương 524: Dấu hiệu báo trước




Nhìn một số đường mòn kéo dài vào mây mù, không có đầu đuôi, Tả Mạc thở phào nhẹ nhõm. Nói thật, đột nhiên thiện tu của Huyền Không tự xuất hiện khiến hắn cảm thấy áp lực vô cùng lớn. Có thể hấp dẫn thiện tu của Huyền Không tự tuyệt đối không phải là phàm vật, Tả Mạc không chút hứng thú, hắn không muốn có chuyện gì xảy ra trong quá trình trị liệu của A Quỷ.
"Nhiều lối rẽ như vậy các ngươi đều có thể nhớ sao?" Tả Mạc hiếu kì hỏi Khang Đức. Đường mòn trước mặt không ít hơn trăm cái, rắc rối phức tạp, chỉ nhìn đã khiến người ta hoa mắt.
"Đại nhân yên tâm, thuộc hạ đã lăn lộn ở đây hơn chục năm rồi, nhắm mắt cũng không nhầm được đâu." Khang Đức ngạo nghễ đáp, sau đó tiếp tục nói: "Những đường mòn này nhìn qua thì thấy phức tạp nhưng chỉ cần đi vài lần là có thể nhớ được. Từ đây bắt đầu, chúng ta chính thức bước chân vào biển mây rồi, mây mù nơi này không dày, càng đi vào trong mây mù càng dày đặc."
Khang Đức đi trước tiên dẫn đường cho mọi người.
Bọn họ đi vào một con đường mòn quanh co khúc khuỷu, rất nhanh liền biến mất trong mây.
----------------------------
"Sư thúc, mấy người vừa rồi có chút khả nghi?" Minh Tịnh hỏi thăm dò, trong ba gã đệ tử trẻ tuổi, đầu óc của hắn linh hoạt nhất, lúc nãy hắn đã thấy được dị dạng của sư thúc.
Bồ yêu không nhìn lầm, máy người này chính là thiện tu của Huyền Không tự. Thiện tu mặc áo tím mi trắng cầm đầu tên là Định Chân, ba gã thiện tu mặc thanh bào là tam đại đệ tử. Lần này Định Chân mang ba gã sư điệt ra ngoài lịch lãm, nửa đường nhận được tin của chưởng môn liền đổi hướng đi tới Vân Hải giới.
Định Chân gật đầu: "Tên thiện tu kia không biết là đệ tử của môn phái nào mà có thể tu thành nguyện lực, thật là hiếm thấy."
"Nguyện lực?"
Ba gã đệ tử lắp bắp, mặt không chút tin tưởng, vừa rồi bọn họ có qua tên thiện tu đó, tuổi tác không lớn hơn bọn họ lắm, càng không nhìn ra chút khác biệt nào.
Nguyện lực, đó là một trong những lực lượng hiếm thấy nhất trong giới thiện tu. Bọn họ đều là những người nổi bật trong đám đệ tử trẻ của Huyền Không tự, tự nhiên biết rõ ý nghĩa của nguyện lực.
Huyền Không tự, thiên hạ đệ nhất tự, có thể tu thành nguyện lực cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.
"Nhân ngoại hữu nhân, ngoài núi còn có người, thế giới bên ngoài rất to lớn, ngoạ hổ tàng long." Định Chân nhìn ba người, thản nhiên nói: "Còn tên kiếm tu kia, kiếm ý tinh thuần ngưng luyện, ta chỉ thấy trên người mấy tên đệ tử Côn Luân. Các ngươi nếu gặp qua thì ngàn lần phải cẩn thận, không được làm bừa."
Vị đệ tử tên Minh Thanh phản ứng rất nhanh: "Sư thúc, có phải là đệ tử của Côn Luân không?"
"Không phải là Côn Luân." Định Chân lắc đầu: "Kiếm ý của Công Luân không có cảm giác như thế."
Ba gã đệ tử khẽ thở nhẹ ra, không phải đệ tử của Côn Luân là tốt rồi, trong tứ cành thiên Côn Luân đã chiếm vị trí đệ nhất mấy ngàn năm rồi…Đã rất lâu, đệ tử Huyền Không tự không còn ý định so tài với đệ tử của Côn Luân. Mặc dù tứ đại phái cạnh tranh rất gay gắt nhưng trực tiếp xung đột thì rất ít, mọi người đều là thế lực lớn, một khi khai chiến vậy thì không thể vãn hồi nổi.
Chỉ cần không phải gặp mặt đệ tử của ba phái khác, bọn họ liền không chút cố kỵ. Có thể khiến bọn họ cố kỵ và đối đãi một cách bình đẳng cũng chỉ có đệ tử của tứ đại môn phái mà thôi.
Nhìn thấy vẻ mặt thờ ơ của ba vị đệ tử, Định Chân âm thầm lắc đầu. Nhưng nghĩ tới bản thân khi còn trẻ cũng kiêu ngạo thì lại cười xoà bỏ đi.
Bước ra từ Huyền Không tự đều có tư cách để kiêu ngạo.
----------------------------
Dọc đường đi, Khang Đức thao thao bất tuyệt giới thiệu các loại kỳ văn quái chuyện trong biển mây. Tài ăn nói của hắn không tốt lắm nhưng kinh nghiệm phong phú, biết rất rõ ràng khiến nhóm người Tả Mạc rất chú ý.
Đi liền một ngày một đêm, mây mù xung quanh dần dày đặc hơn, vụ khí trăng tinh giống như sợi bông tràn ngập khắp nơi. Những đường mòn ẩn ẩn hiện hiện trong mây mù, hơi không cẩn thận bước lạc vào mây mù thì sẽ mất đi phương hướng, như vậy sẽ vô cùng nguy hiểm.
Tả Mạc hiếu kì đánh giá mây mù đang phiêu phù ở xung quanh, những mây mù huyền phù bất động, đường mòn rất nhỏ lại không có chút vụ khí nào.
Tả Mạc liền hỏi Khang Đức vấn đề này.
Khang Đức vò đầu bức tai: "Đại nhân, vấn đề này thuộc hạ không có biết. Tuy thuộc hạ đã sống ở đây mười năm, hàng năm mây mù đều có chút biến hoá nhưng những đường nhỏ này lại rất ít khi xảy ra biến hoá."
"Nơi này có nguy hiểm gì không?" Tả Mạc hỏi.
"Vùng này rất ít nguy hiểm, đây là nơi tu giả hoạt động tương đối nhiều, vân thú gì gì đó đều đã bị giết sạch." Khang Đức nói.
Khang Đức vừa dứt lời, Tông Như đang nhắm mắt đi sau cùng của cả nhóm bỗng á một tiếng rồi dừng bước.
Trong mắt Tả Mạc Vi Thắng bỗng xuất hiện một tia hàn mang, lập tức dừng bước, cảnh giác nhìn quanh.
Khang Đức không hiểu gì, ngây ra.
"Có thứ gì đó đang tiến gần tới phía chúng ta." Tông Như thấp giọng nói.
Thiền định công của Tông Như cực kì thâm sâu, lục thức trở nên vô cùng nhạy bén, trừ phi Tả Mạc triển khai thần thức nếu không cũng không phải là đối thủ của hắn. Nhưng Tả Mạc Vi Thắng đều là kẻ có thực lực hơn người, từ miệng Tông Như bọn họ có thể cảm nhận được nguy hiểm!
Hắc kiếm trong tay Vi Thắng, thần lực của Tả Mạc chuyển sang ba lực, súc thế chờ đợi.
Vù vù vù!
Mấy đạo bạch mang như tiễn đột nhiên bắn ra từ trong mây mù, mang theo tiếng gió rít.
Động tác của Tả Mạc cực nhanh, thần thức khẽ động, mấy cái "băng kính" quăng ra ngoài. Từ khi nghe Khang Đức nói tới một số đặc điểm của vân thú, Tả Mạc cảm thấy yêu thuật dùng trong biển mây là thực dụng nhất.
"Băng kính" là một loại tiểu yêu thuật, Tả Mạc sử dụng nhanh tới mức mắt người không thể nhìn thấy.
Binh binh binh!
Băng kính vỡ tan, hàn khí trong nháy mắt khuếch tán ra.
Từ trong mây mù lao ra vài đạo bạch quang đâm vào hàn khí nhất thời cả người cứng đờ.
Trong hàn khí, xuất hiện ba con vân thú nhỏ như con sóc, cả người chúng bị hàn khí đông thành những khối băng óng ánh, vẫn giữ nguyên tư thế lao tới.
Tượng băng trong sáng óng ánh, một đôi mắt màu xanh nhạt rất xinh đẹp.
Rầm rầm rầm!
Chúng nó rơi xuống đất, lập tức hoá thành một đống bông tuyết.
Rất nhanh, bông tuyết tan chảy thành nước, hoá thành mây mù biến mất.
"Vân thử!" Khang Đức khiếp sợ, thì thào lẩm bẩm: "Không đúng! Không đúng! Nơi này sao có thể xuất hiện vân thử chứ?"
Tả Mạc nghe vậy nhướng mày nói: "Ý ngươi là chúng nó không nên xuất hiện ở đây đúng không?"
Khang Đức lấy lại bình tĩnh, vội vàng nói: "Đúng vậy, thưa đại nhân! Vân thử đối với hoạt động của tu giả vô cùng mẫn cảm, bình thường đều sinh sống ở sâu trong biển mây, nơi hiếm có dấu chân con người. Hơn nữa…"
Hắn muốn nói gì đó rồi lại thôi.
"Hơn nữa làm sao?" Tả Mạc trầm giọng hỏi.
"Hơn nữa vân thử cực ít chủ động công kích tu giả." Sắc mặt Khang Đức không quá tốt: "Vân thử tính tình rất ngoan ngoãn, rất hợp làm sủng vật, được giới nũ tu yêu thích. Đây là lần đầu tiên thuộc hạ nhìn thấy vân thử chủ động công kích tu giả."
"Có gì cứ nói!" Tả Mạc thấy bộ dáng ấp a ấp úng của Khang Đức không khỏi trầm giọng nói.
Khang Đức cắn răng nói ra suy đoán của bản thân: "Thuộc hạ hoài nghi, sâu trong biển mây có chuyện gì không bình thường xảy ra khiến những vân thử này…"
"Được rồi. Chúng ta cẩn thận một chút, chú ý an toàn." Tả Mạc hiểu rõ ý của Khang Đức, nhưng quay đầu đi về thì Tả Mạc không nguyện ý chút nào.
Trước khi xuất phát, hắn đã hạ quyết tâm, nhất định phải tìm được Thuỷ Vân Thai.
Chuyện này không những liên quan đến A Quỷ mà còn liên quan rất lớn tới thân thế của hắn, hắn có dự cảm, giữa mình và A Quỷ có quan hệ không đơn giản chút nào!
Hơn nữa lần này Tả Mạc chuẩn bị rất đầy đủ, hắn đã lấy từ Cố Minh Công mấy truyền tống phù, gặp nguy hiểm gì cũng không sợ.
Thấy được thái độ kiên quyết của Tả Mạc, Khang Đức không biết phải làm sao, ai bảo người ta là ông chủ chứ.
"Sư thúc, có chút không ổn." Sắc mặt Minh Tịnh không tốt lắm, bọn họ đã liên tục gặp mấy lần công kích, trong lòng hắn cảm thấy chút bất an. Trước đây Minh Tịnh đã từng gặp qua vân thú của biển mây, đối với nơi này cũng không quá xa lạ, tình trạng trước mắt không giống bình thường, hiển nhiên không ổn.
"Không ổn như nào?" Định Chân hỏi.
"Đệ tử từng đi qua biển mây, những vân thử này thập phần nhát gan, không bao giờ chủ động công kích tu giả, bây giờ lại dám tấn công, đệ tử hoài nghi trong đó có gì không ổn, hay là có dị biến gì đã phát sinh." Minh Tịnh cẩn thận trả lời.
"Dị biến?" Ánh mắt vốn đạm bạc của Định Chân đột nhiên loé sáng, thần sắc mơ hồ có chút kích động, ánh mắt nhìn sâu vào trong biển mây.
Minh Tịnh bị ánh mắt nóng cháy của Định Chân làm cho giật mình, lần đầu tiên hắn thấy Định Chân sư thúc vốn lãnh đạm thong dong lại có ánh mắt như vậy, lẽ nào…
Đột nhiên trong lòng hắn khẽ động, nhớ tới tin tức mà trưởng môn nửa đường truyền tới cho Định Chân sư thúc khiến sư thúc lập tức ngày đêm mang bọn họ đi tới Vân Hải giới.
Chẳng lẽ sâu trong biển mây đang che giấu thứ gì khiến chưởng môn cũng phải để ý tới?
Định Chân liếc nhìn Minh Tịnh, Minh Tịnh thót tim, ánh mắt sư thúc lợi hại như kiếm, giống như đâm thẳng vào đáy lòng hắn.
"Đi thôi." Vẻ mặt Định Chân khôi phục như thường, nhấc chân bước tiếp vào sâu trong biển mây.
Tâm trạng Lê Thứ rất không ổn.
Nhiệm vụ Thái Dương thần điện lần trước thất bại, tuy chưởng môn không trách phạt hắn nhưng nghĩ đến việc làm trò cười cho thiên hạ khiến lửa giận sục sôi trong lòng hắn.
Ma quân xâm lấn, tin tức Vân Hải giới rơi vào tay Quy đảo cũng đã truyền tới tai hắn.
Thực lực Quy đảo một lần nữa khiến hắn kinh ngạc, có thể chiến thắng ma quân, cho dù phổ thông ma quân thì thực lực của Quy đảo cũng vô cùng cường đại.
Che giấu thật giỏi, bản thân mình lại không phát hiện ra!
Đáng tiếc, sau Thái Dương thần điện môn phái không còn chút hứng thú nào với Vân Hải giới nữa. Hơn nữa các giới Thiên Hoàn quản lý không ngừng phát hiện khe hỗn độn, có vài giới đã phát hiện các chiến bộ quy mô nhỏ của yêu ma, toàn môn phái đều khẩn trương cao độ.
Thậm chí con số chiến bộ tại tiền tuyến cũng giảm mạnh, nếu như nội đại bị yêu ma đột phá thì thủ ở tiền tuyến có giá trị gì chứ.
Tinh thạch, tài liệu, linh cốc vân vân, mỗi thứ đã xuất hiện vấn đề cung ứng, đây là một đại phiền toái.
Thân trưởng lão cũng được phái tới tiền tuyến, mà Lê Thứ cũng được lệnh phái đến địa phương tên là Thông Ngọc giới, hiệp trợ chiến bộ của địa phương, vì nơi đây có phát hiện chiến bộ quy mô nhỏ của yêu ma.
Thông Ngọc giới là địa phương trọng yêu cung cấp linh ngọc, linh ngọc là nguyên liệu quan trọng nhất trong việc luyện khí chế phù, tầm quan trọng của Thông Ngọc giới đối với Thiên Hoàn không nói cũng biết.
Ngược lại, Vân Hải giới hẻo lánh không có sản vật gì thật sự không đáng nhắc tới.
Thiên liệt tai ương không chút dấu hiệu báo trước khiến mỗi đại môn phái đều loạn hết cả lên.
Bất luận Thân Vô Hợi hay Lê Thứ nghĩ gì cũng phải nghe theo mệnh lệnh, bọn họ đành ngoan ngoãn đi làm.
Nhưng là, thật không cam lòng…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.