Tu Chân Thế Giới

Chương 520: Đứng đầu Vân Hải




Trận chiến này cứ như vậy mà kết thúc, vượt xa dự đoán của mọi người.
Sau khi mẹ trẻ nhận được hạc giấy của Tả Mạc, không chút do dự suất đội lao thẳng tới giới hà của Vân Hải giới. Tin tức Quy đảo chiến thắng ma quân lúc này chưa ai biết tới, một lượng lớn tu giả đang tụ tập ở giới hà chuẩn bị rời khỏi Vân Hải giới.
Khi bộ đội của mẹ trẻ xuất hiện, khiến cho những tu giả này vô cùng hoảng sợ, những tu giả chiếm lĩnh các cứ điểm của giới hà đều cho rằng Quy đảo bại trận, lập tức bỏ qua cứ điểm thoát khỏi Vân hải giới.
Mẹ trẻ dễ dàng chiếm được các cứ điểm của giới hà, toàn bộ quá trình không phát sinh chiến đấu nào.
Mà những tu giả vốn định thoát đi khi thấy đám người mẹ trẻ chiếm lĩnh các cứ điểm của giới hà liền rất nhanh có phản ứng.
Quy đảo đánh bại ma tộc rồi!
Quỷ nhiên, tin tức thắng lợi được chứng thực, tất cả mọi người đều mừng rỡ như điên!
Đến lúc này, toàn bộ Vân Hải giới đều rơi vào tay Tả Mạc.
Bọn họ trở thành chủ nhân chân chính của Vân Hải giới.
Những tu giả đang muốn rời đi rất nhanh liền quay lại. Không có ma quân, ai lại muốn rời khỏi quê cha đất tổ chứ?
Quy đảo cường đại khiến mọi người cảm thấy khiếp sợ!
Các thế lực lớn lúc này còn chưa rõ dã tâm của Tả Mạc sao? Nhưng đại thế đã thành, bọn họ không biết làm sao. Đánh? Người ta vừa mới giết chết ma quân đó, diệt bọn họ chẳng qua chỉ là giơ tay nhấc chân thôi!
Những thế lực không muốn phụ thuộc nhanh chóng rời khỏi Vân Hải giới, nhưng cũng có rất nhiều gia tộc căn cơ thâm hậu lựa chọn lưu lại Vân Hải giới.
Ngoài dự đoán của Tả Mạc và mẹ trẻ, đại đa số đều lưu lại.
Sau này Tả Mạc hỏi qua mới biết, đối với tuyệt đại đa số người dân của Vân Hải giới mà nói, ai thống trị họ đều không quan trọng. Ngược lại thực lực cường đại của Quy đảo càng khiến họ cảm thấy an tâm.
Tai ương thiên liệt, khói lửa nổi lên ở khắp tứ cảnh thiên, trong thiên âm khuê không ngừng truyền phát tin tức chỗ nào đã trở thành chiến trường, chỗ nào đã hoá thành đất cằn, thi thể ngổn ngang khắp nơi. Trong một đêm, tu chân giới liền tiến vào loạn thế!
Trong loạn thế, có thể an toàn làm đa số người cảm thấy thoả mãn rồi.
Nhưng đối với Tả Mạc chỉ đây mới chỉ là bắt đầu, mỗi ngày hắn đều bận tới tối tăm mặt mũi.
Vân Hải giới to như vậy chính là địa bàn đầu tiên hắn có được. Trở thành kẻ đứng đầu một giới đối với một kẻ xuất thân thôn dã như Tả Mạc thật sự là một điều mới mẻ và đầy khó khăn. Công việc hàng ngày chất cao như núi khiến đầu hắn to bằng cái đấu, không biết nên bắt đầu từ đầu, vô cùng chật vật.
Bất đắc dĩ hắn đành phải thỉnh giáo Bồ yêu và Vệ.
"Này, nhìn xem, ta đã sớm đoán ra rồi." Bồ yêu không chút nể nang, cười đầy châm chọc: "Tên nhà quên như ngươi, không vốn đi buôn còn được, muốn làm ông chủ một cách nghiêm cỉnh còn chưa đủ trình độ!"
Vệ không để ý tới vẻ trào phùng của Bồ yêu, trên mặt hắn hiện ra nụ cười thân thiết: "Gặp phải phiền phức gì sao?"
Hai kẻ này đều không phải là người tốt!
Tả Mạc vô cùng hiểu rõ, Bồ yêu tự nhiên không cần nói, tiểu nhân, Vệ cũng chẳng tốt hơn là bao, chớ nhìn thấy vẻ mặt thân thiết của hắn mà lầm, độ nguy hiểm của hắn không kém Bồ yêu chút nào.
Hắn không hùa theo lời nói của Vệ.
Phải gây xích mích giữa hai kẻ này mới được…
Tả Mạc đảo đảo mắt, đột nhiên hỏi: "Bồ yêu, yêu quân của ngươi thế nào rồi?"
Sắc mặt Bồ yêu nhất thời trầm xuống, lửa giận bên trong huyết đồng mơ hồ manh động, đám phế vật chết tiệt kia, ngu ngốc, rác rưởi! Cho dù hắn đã dùng các loại thủ đoạn nhưng căn cơ của đám gia hoả này quá yếu, đến giờ vẫn không thể thoả mãn được mệnh lệnh của Bồ yêu.
"Yêu quân?" Vệ cười đầy thâm ý, thảo nào trong thời gian gần đây Bồ yêu xuất quỷ nhập thần, nguyên lại là đang dày vò yêu quân.
Tả Mạc không để ý tới biểu tình của Bồ yêu, tự nói: "Thập Chỉ Ngục mặc dù lợi hai nhưng chung quy vẫn chỉ là Thập Chỉ Ngục, không phải bất cứ vấn đề nào cũng có thể giải quyết."
"Nói nhảm!" Giọng Bồ yêu băng hàn tới cực điểm, thần tình bất thiện. Hắn biết rõ Tả Mạc nói đúng, tác dụng của Thập Chỉ Ngục rất lớn nhưng cũng có cực hạn, đó là không thể thay thế được thực chiến. Ngay từ đầu đám người Nam Nguyệt tiến bộ rất nhanh nhưng dần dần, khuyết điểm thực chiến của bọ họ dần hiện ra, tốc độ tiến bộ ngày càng chậm lại.
Không được, chết tiệt, đường đường Bồ yêu đại nhân lại để cho một tên miệng chưa dứt sữa cười nhạo sao?
Xem ra quá lâu không chịu khổ khiến tên gia hoả này càng ngày càng láo rồi!
Trong lòng Bồ yêu thầm tức tối, đang muốn trừng trị Tả Mạc một phen, bỗng Tả Mạc mở miệng: "Ta có một biện pháp rất tốt."
"Ha ha!" Bồ yêu giống như nghe thấy một chuyện vô cùng đáng cười, cười ha ha, hắn không chút che giấu nhìn Tả Mạc đầy khinh bỉ: "Một tên quê mùa như ngươi cũng có biện pháp sao! Quá nực cười!"
Đã sớm miễn dịch với sự châm biếm của Bồ yêu, Tả Mạc lơ đễnh nói: "Ngươi có thể nghe hết rồi sau đó hãy đó hãy cười."
Bồ yêu ngừng cười, hắn nhìn chằm chằm vào Tả Mạc, một lúc sau mới nói: "Ngươi tốt nhất nên có cách, bằng không thì, hắc hắc!"
Tả Mạc nghiêm tục nói: "Tai ương thiên liệt xuất hiện rất nhiều khe hỗn độn, những khe hỗn độn này phá vỡ khoảng cách giữa tu chân giới và yêu ma, ta nói không sai chứ?"
"Đừng nói nhảm nữa!" Bồ yêu lạnh lùng nói.
Trên mặt Vệ vẫn là điệu cười nhạt, ngồi ngay ngắn bất động, vẫn đang cẩn thận lắng nghe.
"Tu giả và yêu ma có thể thông qua khe hỗn độn đi tới chỗ nhau, không giống như trước đây phải thông qua Đo Thiên Huyết giới, khoảng cách giữa song phương trở nên vô cùng gần!"
Bồ yêu càng nghe càng không kiên nhẫn, bỗng Tả Mạc nói: "Chúng ta có thể chế tạo truyền tống trận, đưa đám người Nam Nguyệt tới đây!"
"Truyền tống trận?" Bồ yêu sửng sốt, ngay lập tức lộ vẻ suy nghĩ, sau đó lắc đầu: "Không có khả năng! Chúng ta căn bản không có biện pháp xác định vị trí của họ!"
"Ngươi biết truyền tống trận do âm dương lưỡng trận tạo thành, nếu như chúng ta chỉ định đám người Nam Nguyệt là âm trận thì sao?" Tả Mạc không đáp hỏi ngược lại.
Hai mắt Bồ yêu sáng lên, hắn vốn là kẻ thông minh tới cực điểm, lập tức hiểu được suy nghĩ của Tả Mạc.
Truyền tống trận chia làm âm trận và dương trận, hai trận phân biệt đặt ở hai nơi, hai trận âm dương này hợp lại liền có thể bù đắp cho nhau. Nếu như Nam Nguyệt ở yêu giới kiến tạo một cái âm trận, bên này kiến tạo một cái dương trận, vậy có nghĩa là…
Tai ương thiên liệt sinh ra khe hỗn độn, kỳ thực chính là một loại truyền tống trận của thiên nhiên.
Bồ yêu rất nhanh liền nghĩ tới khó khăn trong đó, lắc đầu nói: "Truyền tống trận quá phức tạp, đám người Nam Nguyệt không ai hiểu về phù trận cả."
"Chúng ta có thái dương tử." Tả Mạc đắc ý nói: "Thái dương tử có thể tiến vào Thập Chỉ Ngục, có thể mang ra khỏi Thập Chỉ Ngục. Chúng ta đem truyền tống trận khắc vào trong thái dương tử, sau đó thông qua Thập Chỉ Ngục đem thái dương tử giao cho Nam Nguyệt, vậy không phải sẽ ổn sao?"
"A, ý nghĩ này thật hay!" Bồ yêu sửng sốt, ngay sau đó tỏ vẻ nghiền ngẫm, một lát sau nói: "Phải thử một chút mới được."
Ý tưởng của tả Mạc vô cùng lớn mật.
"Thái dương tử ta cung cấp cho ngươi, truyền tống trận ngươi có thể tìm tới Cố Minh Công, tên gia hoả này rất tinh thông." Tả Mạc hào phóng nói.
"Hừ!" Bồ yêu hừ một tiếng, hỏi một đằng, trả lời một nẻo: "Việc vặt ở Vân Hải giới ngươi chỉ cần giao cho những thế lực địa phương, để cho bọn họ xử lý. Xử lý tốt thì khen thường, xử lý không tốt thì đuổi đi. Điều tu giả có thực lực đi cùng bọn họ, thành lập một chi chiến bộ, người của ngươi làm thống lĩnh. Thêm vào chiến bộ của ngươi, ai có thể làm càn chứ?"
Tả Mạc vỗ vỗ đầu, bừng tỉnh.
Bồ yêu chỉ nói vài câu liền sắp xếp lại toàn bộ câu chuyện, chỉ thẳng ra điểm then chốt!
Tả Mạc không ngốc, từ đầu hắn chưa hiểu là do bản thân chưa có kinh nghiệm xử lý những chuyện như này. Bây giờ đã có gợi ý, nhất thời hiểu ra, suy nghĩ trở nên rõ ràng!
Hắn rời thức hải với tâm trạng kích động.
Từ đầu đến cuối, trên mặt Về vẫn là nụ cười tủm tỉm, không biết đang nghĩ gì.
----------------------------
Thời Đông lạnh lùng nhìn Dã Lăng.
Dã Lăng không hề cử động: "Thời Đông đại nhân có nghi vấn gì?"
"Ý ngươi đó là sự thật?" Thời Đông lạnh lùng phun ra một câu, tay đặt lên đường nhận ở hông.
"Thật!" Dã Lăng thản nhiên nói: "Bộ hạ của ta đều nhìn thấy đại nhật ma thể, Thời Đông đại nhân nếu có nghi vấn gì có thể hỏi bất cứ ai."
Vẻ mặt Thời Đông không đổi: "Thủ hạ của hắn là tu giả!"
"Đúng là tu giả!" Dã Lăng sửa lại sai sót trong câu nói của Thời Đông: "Thúc Long đại nhân chỉ huy của Vệ Doanh, chỉ huy của ta tu luyện ma công, đại nhân có lẽ đã từng nghe nói qua, khổ vệ!"
"Khổ vệ!" Hai mắt Thời Đông nheo lại, hắn đã nghe nói qua cái tên này. Bộ ma công này tại ma giới thường là thị vệ của ma tướng tu luyện, thân phận vô cùng tôn quý.
"Đúng vậy, đa số thị vệ ma tướng tu luyện khổ vệ." Vẻ mặt Dã Lăng đầy trịnh trọng nói: "Nhưng khổ vệ mà đám người Thúc Long tu luyện lại được một vị đại nhân thần bí cường đại căn cứ vào đại nhật ma thể cải biến lại, tên là "đại nhật khổ vệ"!"
Rốt cuộc Thời Đông không kìm được, vẻ mặt đầy kinh ngạc.
"Đại nhân có năng lực kết hợp giữa đại nhật ma thể và khổ vệ có khả năng là tu giả không?" Dã Lăng hỏi lại.
Thời Đông trầm mặc.
Hắn biết rõ Dã Lăng nói đúng, gia hoả có thể kết hợp giữa đại nhật ma thể và khổ vệ nhất định là cường giả có lý giải vô cùng sâu đối với ma công, cường giả như vậy tuyệt đối không có khả năng là tu giả. Không những không có khả năng là tu giả, cũng không thể là yêu, chỉ có một khả năng duy nhất đó chính là cường giả của ma tộc, hơn nữa nhất định không phải là cường giả bình thường!
"Tu luyện thành đại nhật ma thể, xây dựng một đạo ma quân, hơn nữa phía sau lại có một vị tiền bối ma tộc cao thâm khó lường, ta không thể tưởng tượng được thân phận của đại nhân ở ma tộc." Dã Lănh lạnh lùng đầy trí tuệ nói.
Thời Đông trầm mặc một lát rồi mở miệng hỏi: "Những tu giả kia thì sao?"
"Đây là tu chân giới! Thời Đông đại nhân ơi!" Dã Lăng nhắc nhở Thời Đông: "Một đạo quân thuần ma không thể sinh tồn nổi, đại nhân cần có tu giả!"
Thời Động cười cay đắng, hắn đã bị thuyết phục.
Hắn cụt hứng ngồi xuống.
Dã Lăng giải thích cho Thời Đông, nhẹ nhàng nói: "Ta hiểu được tâm tính của Thởi Đông đại nhân, đối với ngài mà nói thì việc đầu hàng thật khó có thể chấp nhận. Nhưng nếu nghĩ lại, Thời Đông đại nhân, đây không phải một cơ hội tuyệt vời sao?"
Hắn nhìn thẳng vào Thời Đông, nói rành rọt từng chữ: "Thời Đông đại nhân, Tiểu Man giới của chúng ta đã bao lâu rồi chưa có Vương?"
Cả người Thời Đông run lên, hắn ngẩng đầu, mắt sắc như đao: "Ngươi cho rằng hắn có thể thành Vương?"
"Có thể có, có thể không." Giọng Dã Lăng đầy lạnh lùng: "Nhưng ta đã từng gặp qua đại nhân, đó là người có tiềm chất trở thành Vương nhất của ma tộc!"
"Cho nên ngươi mới cược tất cả?" Thời Đông hỏi lại, giọng đầy trào phúng.
Dã Lăng không hề cử động, mỉm cười: "Chúng ta còn gì chứ? Thời Đông đại nhân!"
Thời Đông một lần nữa rơi vào trầm mặc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.