Tu Chân Thế Giới

Chương 499: Can đảm thì sống




"Đây là Di Thổ mật cảnh, các ngươi để ý cẩn thận dưới chân." Giọng Thân trưởng lão đầy cảnh tỉnh, ánh mắt nhìn về phía xa xa, nơi đó là những cồn cát trải dài không nhìn thấy bờ.
Cồn cát liên miên bất tận, không có một ngọn cỏ nào, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy những đống xương khô, không thể diễn tả hết được sự hiu quạnh của nơi này. Không khí khô nóng dị thường, ngay cả kim đan như Lê Thứ Lữ Chấn cũng cảm thấy miệng lưỡi khô không khốc.
Điều này khiến cho hai người rất cảnh giác. Đạt tới tu vi như này, nước lửa không thể ảnh hưởng tới họ, vậy tại sao lại cảm thấy miệng lưỡi khô khốc được?
"Di Thổ mật cảnh là hành thổ mật cảnh." Thân trưởng lão chậm rãi nói: "Nói nó là hành thổ mật cảnh chẳng qua là cách nói khác của hành thổ lao lung (lao ngục). Người thủ cảnh này là một vị tinh thông hành thổ thần lực."
Nhưng căng thẳng trên mặt hắn được giảm bớt bằng nụ cười: "May mà chưởng môn đã có dự tính trước."
Nói xong, hắn lấy từ trong ra một mầm cây nhỏ xanh tươi ướt át.
Mầm cây nhỏ chỉ cao hơn thước, nhỏ mảnh non mềm, những phiến lá cây chỉ bằng móng tay. Thân trưởng lão vừa lấy gốc cây non này ra nhất thời một luồng khí mát mẻ phả vào mặt, Lê Thứ và Lữ Chấn cảm thấy cái nóng đang quấy rầy bản thân đã bị đánh tan hơn nửa.
Lê Thứ kinh ngạc hỏi: "Sư thúc, đây là vật gì vậy? Sao lại thần kì như thế?"
"Bích Câu mộc." Thân trưởng lão không quay đầu lại mà nói, ngay sau đó, chỉ thấy hắn cúi người đặt cây non này lên mặt cát.
Chỉ thấy cây non này vừa tiếp xúc với mặt cát lập tức bộ rễ đâm vào trong lòng cát.
Trên cồn cát khô cạn, một dải xanh biếc dị thường chói mắt.
"Bích Câu mộc…" Lê Thứ thì thào, trong lòng không khỏi rung động. Bích Câu mộc là một trong những trọng bảo của bản môn, bình thường đều được nuôi dưỡng trong cấm địa, không ngờ vì di chỉ này mà chưởng môn ngay cả Bích Câu mộc cũng đưa cho Thân trưởng lão.
Bích Câu mộc, lục phẩm thương giai linh mộc, có thể dựng dục ra Bích Câu châu, nó có màu xanh biếc như phỉ thuý, là một trong những mộc châu cao nhất. Bản thân Bích Câu mộc cũng là một tài liệu luyện khí cực kì khó tìm.
Bích Câu mộc còn có một đặc tính cực kì quan trọng chính là có thể hấp thu hành thổ chi lực làm bản thân lớn mạnh.
Bích Câu mộc vừa đặt vào cồn cát lập tức điên cuồng sinh trưởng. Màu xanh lá với tốc độ kinh người lan tràn khắp Di Thổ mật cảnh.
Trong thời gian ngắn, không khí khô nóng liền biến mất.
Nhưng đúng lúc này, cồn cát dưới chân bỗng rung động một cách mãnh liệt. Vô số cồn cát không ngừng sụp đổ, nền đất ầm ầm sụp đổ, trong nháy mắt, một mảng màu xanh lá biến mất.
Lê Thứ Lữ Chấn kinh hãi, bọn họ không thể đứng thẳng nổi, cồn cát dưới chân giống như đang tỉnh giấc sau cơn mê dài.
Thân trưởng lão hừ một cái, thần sắc bất biến: "Bích Câu mộc này đã sinh trưởng ở bản môn chím trăm năm, các đời không khỏi dốc lòng chăm sóc, chỉ kém một chút là có thể thoát thai hoán cốt, này vừa đúng lúc lại tới."
Lữ Chấn nghe không hiểu, vẻ mặt mờ mịt.
Trong lòng Lê Thứ sáng tỏ, tinh thần phấn chấn trở lại. Bích Câu mộc nếu như nuôi dưỡng đúng phương pháp, không ngừng tẩm bổ bằng hành thổ chi lực, dần dần sẽ lột xác thành thấp phẩm xanh thẫm Bích Câu mộc.
Đạt thất phẩm sẽ được ban thần phẩm!
Sự chênh lệch giữa lục phẩm và thất phẩm là khoảng cách giữa trời và đất. Mặc dù trên thị trường lục phẩm mặc đã vô cùng hiếm có nhưng vẫn có thể mua được. Nhưng tài liệu thất phẩm thì trên thị trường tuyệt đối không có khả năng mua được. Mỗi một kiện tài liệu thất phẩm đưa ra thị trưởng chỉ trong thời gian cực ngắn sẽ biến mất không còn dấu vết.
Tài liệu từ thất phẩm trở lên thì có thể xưng là thần phẩm.
Ngoại trừ sự hiếm có của nó, địa phương xuất hiện cũng khác xa so với nơi xuất hiện tài liệu lục phẩm. Tài liệu thất phẩm trở lên, mỗi một kiện đều là một kiện pháp bảo thiên nhiên!
Tài liệu thất phẩm luyện chế thành pháp bảo được xưng là thần bảo, là chí bảo mà mỗi vị tu giả mơ ước có được.
Nếu như Bích Câu mộc có thể thăng lên một phẩm biến thành xanh thẫm Bích Câu mộc vậy nghĩa là môn phái lại có thêm một kiện thần bảo!
Đừng nói là Lê Thứ, ngay cả Thân trưởng lão vào lúc này cũng tràn ngập cảm giác mong đợi.
Pháp bảo dễ được, thần bảo khó cầu!
Dù cho hắn đã bước vào Nguyên Anh kỳ cũng vậy thôi.
Quả nhiên, bất luận là cồn cát rít gào như nào lục sắc của Bích Câu mộc đều ngoan cường cứng cỏi vô cùng, chúng nó không ngừng phá cát mà ra, nhanh chóng tràn ra xung quanh.
Thân cây mảnh mai trong bão cát không ngừng rung động nhưng mãi vẫn không gãy.
Sàn sạt sàn sạt!
Hạt cát giống như dòng nước vậy, hướng nơi nào đó rất nhanh tụ tập lại.
Một tượng cát chậm rãi hiện lên trong cồn cát.
Dòng cát theo từ các nơi tụ tập lại, chúng giống như những con rắn cát, quấn lấy thân thể của tượng cát, lưu động dọc theo thân thể của tượng cát.
Thể tích của tượng cát nhanh chóng to lên, trong chớp mắt, nó đã vượt qua cồn cát tạo ra nó, vậy mà nó vẫn tiếp tục bành trướng.
Toàn bộ cát của mật cảnh đều bị nó hấp thu, không có cát để sống, Bích Câu mộc nhanh chóng héo rũ. Lục sắc không bờ bến giống như thuỷ triều nhanh chóng biến mất.
Chỉ còn lại một gốc cây Bích Câu mộc ở dưới chân Thân trưởng lão.
Nhìn Bích Câu mộc so với lúc đầu xanh hơn không ít, Thân trưởng lão âm thầm kêu tiếc, chỉ thiếu chút thôi, Bích Câu mọc này có thể lột xác thành công. Nếu có được cây Bích Câu mộc xanh thẫm này thì việc phá Di Thổ mật cảnh này chỉ là cái nhấc tay.
Nhưng Thân trưởng lão không hề lo lắng, Di Thổ mật cảnh so với tính toán của chưởng môn hoàn toàn ăn khớp, như vậy khiến lòng tin có thể phá được Di Thổ mật cảnh của hắn càng tăng lên.
Hắn đã có chuẩn bị!
----------------------------
Tả Mạc thoải mái muốn rên lên.
Cảm giác ấm áp chạy khắp cơ thể hắn. Hắn không cảm thấy sức mạnh bản thân tăng vọt nhưng lại cảm thấy thoải mái không thể nói nên lời.
Đúng là thoải mái không nói nên lời.
Cảm giác ấm áp dần biến mất, từ trong mê man hắn mở mắt.
Nếu có người nhìn thấy nhất định sẽ kinh ngạc khi phát hiện ra trong nháy mắt khi Tả Mạc mở mắc, con ngươi cực kì giống mười con Kim Ô ngồi trên thạch trụ.
Lạnh lùng trống rỗng, bễ nghễ nhìn xuống.
Ở giữa tâm con ngươi có một điểm kim tinh, chợt loé lên rồi biến mất.
Không khí xung quanh hắn giống như cô đọng lại, ngay cả hoả diễm đang ầm ầm bốc cháy kia cũng trở nên đình trệ.
Dừng lại chỉ trong giây lát ngay sau đó lại khôi phục như bình thường, tả Mạc còn đang chìm đắm trong cảm giác vô cùng thoải mái vừa rồi hồn nhiên không phát hiện ra điểm dị dạng này.
Hắn lắc lắc đầu khiến bản thân bình thường trở lại.
Nơi đây không phải là phòng ngủ.
Tế đàn rực rỡ dần ảm đạm đi, thái dương trên bầu trời vẫn thiêu đốt phần phật nhưng mơ hồ Tả Mạc cảm thấy nó có mấy phần suy kiệt.
Chẳng lẽ đây là ảo giác?
Hắn lắc lắc đầu, quay sang nhìn đám hoả diễm đang bừng bừng kia.
Một cảm giác khó nói nên lời xuất hiện trong lòng hắn, vô thức, hắn đi tới trung tâm của tế đàn. Hoả diễm hừng hực thiêu đốt không khiến Tả Mạc cảm thấy chút nóng nào, trái lại còn vô cùng thân thiết.
Tả Mạc giống như bị nhập ma, bàn tay đưa về phía ngọn lửa.
Oanh!
Cảnh vật xung quanh hắn biến đổi, hắn đang ở bên trong một biển lửa, trên đầu là một vầng thái dương.
Bên người hắn là vô số hoả diễm đang nhảy nhót, những hoả diễm này dường như đang phản chiếu một cái gì đó.
Tả Mạc mặc dù kinh nhưng không loạn, khi sự chú ý của hắn chuyển tới hoả diễm trong đầu không tự chủ xuất hiện rất nhiều ảnh tượng.
Gạch mục nát, khắp nơi là mạng nhện, thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy một số người ở xung quanh.
Đây là…
Liên tục xem qua vài ngọn lửa, vài đoạn ảnh tượng khác nhau giống như nước chảy lướt qua trong đầu hắn, vẻ quái dị càng ngày càng rõ trên khuôn mặt Tả Mạc.
Tả Mạc vội vàng kiểm tra lại hồi ức mà đại ca Thanh Lâm đưa cho hắn, vẻ mặt quái dị càng ngày càng đậm.
Vậy mà hắn lại được thần điện nhận chủ!
Này…này thật không thể tưởng tượng nổi!
Đầu óc Tả Mạc choáng váng mơ hồ, hắn bị một cái bánh mì thật lớn từ trên trời rớt xuống làm cho hôn mê! Loại chuyện tốt này sao có thể rơi xuống đầu mình chứ?
Ha ha, nhân phẩm tốt quả nhiên là được trời phù hộ!
Tiểu nhân đắc chí, Tả Mạc ngửa mặt lên trời cười ha ha, mừng như điên!
Nếu như đổi lại là hậu duệ của bộ lạc Thái Dương chỉ sợ lúc này vô cùng kích động, nhất định sẽ cố gắng để khôi phục hào quang của bộ lạc năm xưa. Nhưng khi được thần điện thừa nhận, ý nghĩ đầu tiên của Tả Mạc là.
Bảo bối!
Bảo bối của thần điện!
Tất cả đều thuộc về anh!
Ý nghĩ này nảy sinh thì không thể ngăn chặn nổi. Ngay từ đầu, Tả Mạc chỉ nghĩ làm thế nào có thể đục nước béo cò, làm một hai kiện rồi lặng lẽ té. Nhưng bây giờ lại được thần điện thừa nhận, Tả Mạc lập tức thay đổi chủ ý.
Tiểu Mạc ca sao có thể khoan dung cho những kẻ dám đoạt miếng thịt trong bát hắn chứ?
Tình huống của mọi ngóc ngách trong thần điện không ngừng hiện ra trước mắt hắn. Được thần điện thừa nhân, Tả Mạc có quyền khống chế tối cao. Các thần quyết khống chế thần điện sớm đã khắc sâu trong đầu hắn.
Xem lướt qua một phen, vốn tinh thông phù trận nên trong đầu Tả Mạc rất nhanh hiểu ra đại khái. Bố trí trong thần điện Tả Mạc có thể nhìn ra hình dáng cơ bản của phù trận. Nhưng cùng những phù trận tinh tế hiện giờ là khác nhau, chúng nó rất nguyên thuỷ, hơn nữa lại liên quan tới tế tự, y cổ, thú linh, rất khó hiểu.
Giờ đây Tả Mạc không dự định nghiên cứu mấy thứ này.
Nguyên lý của chúng tuy rằng khó hiểu nhưng chỉ cần có thần quyết là có thể thôi động.
Tả Mạc cẩn thận đếm những tên dám xông vào thần điện, tổng cộng có ba mươi bốn người. Bọn họ bị truyền tống tới các ngóc ngách của thần điện, lúc này đang vô cùng cẩn thận dò xét các nơi.
Bên trong những kẻ này Tả Mạc nhìn thấy kẻ khiến mình suýt chết – thích khách Mặt Nạ, còn có mấy tên gia hoả của Hư Linh phái…
Thực lực mỗi người đều không tầm thường, nhất là ba vị nguyên anh lại càng lợi hại. Điều đó khiến Tả Mạc vô cùng lo sợ, đắc ý lúc nãy đều biến mất.
Quá nguy hiểm!
Chỉ cần hơi vô ý bị đám gia hoả này bắt được, đảm bảo chúng sẽ không chút do dự mà xé xác mình ra thành từng mảnh nhỏ!
Không được! Nhất định không thể bọn họ biết rõ mình đã lẻn vào thần điện! Bằng không hậu hoạn sẽ vô cùng!
Nhưng lúc kêu Tả Mạc đi ra ngoài, đánh chết hắn cũng không chịu.
Hắn sớm tiến vào thần điện, được đại ca Thanh Lam chỉ đường, lại được thần điện thừa nhân, so với bọn họ khởi điểm của hắn cao hơn nhiều! Cơ hội ngàn năm khó gặp, bỏ lỡ thì không còn nữa!
Bất luận thế nào cũng phải đánh một trận!
Tả Mạc xác định phải liều mạng!
Bỗng hắn cười hắc hắc vài tiếng thật âm hiểm, không chút hảo ý nhìn chằm chằm vào đám người trong hoả diễm.
Dám tranh đoạt với anh sao? Tới đây, hưởng thụ chút nhiệt tình từ thời viễn cổ đi!
So sánh thần quyết trong đầu, hắn vụng về thôi động thần lực, thân thể như rắn quái dị giãy dụa, nhưng âm thanh không rõ ràng mơ hồ được phát ra.
Thái Dương thần điện bỗng dưng run lên mãnh liệt, trên vách tường, trong góc phòng, thần văn giống như sóng gợn, từng chút một sáng lên. Phù điêu các nơi trong thần điện lạch cạch lạch cạch không ngừng bong ra từng mảng, bên trong như có đồ vật gì đó muốn chui ra.
Những hài cốt và tàn giáp rải rác trên mặt đất giống như có một sợi dây gắn kết lại, từ từ giãy dụa đứng lên.
Trên thạch trụ, thân hình Kim Ô vốn đã trở nên mơ hồ không rõ, một tiếng tề minh, dồn dập giương cánh chui vào trong tiểu thái dương.
Thần điện lập tức sinh biến hoá!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.