Tu Chân Thế Giới

Chương 440: Hư Linh thành




Thương Vị Minh cố nén hưng phấn trong lòng, thái độ càng lúc càng khiêm nhường cung kính: "Đảo mây Đông Thắng thực ra là một quần đảo, ngoại trừ hòn đảo này ra còn có ba vạn tám ngàn hòn đảo lớn lớn nhỏ nhỏ. Giá của những hòn đảo mây này dựa theo thể tích, vị trí và linh mạch mà chia thành các loại khác nhau. Những hòn đảo mây lớn nhất tốt nhất hiện giờ đều đã được bán ra hết, đa số còn lại đều là đảo mây cỡ trung hay cỡ nhỏ cùng với đảo mây vụn vặt."
Tả Mạc rất hứng thú hỏi tiếp: "Đảo mây cỡ trung cỡ nhỏ với đảo mây vụn là sao?"
Thương Vị Minh giới thiệu rất tỉ mỉ: "Đảo mây vụn là đảo mây nhỏ nhất, diện tích đa số dưới một trăm mẫu, cơ bản đều không có linh thạch, đa số là dành cho những tu giả đơn độc cư trú. Ví dụ như hòn đảo nhỏ ta ở chỉ có bốn mươi mẫu. Một trăm mẫu trở lên, một nghìn mẫu trở xuống đều thuộc về đảo mây nhỏ. Chúng đa số đều có linh mạch, có điều cấp bậc không cao lắm. Một nghìn mẫu trở lên, năm vạn mẫu trở xuống thuộc về đảo mây cỡ trung, loại đảo mây này đa số có linh mạch cấp bậc không tệ, có một số còn có các thứ như linh hồ, linh tuyền, có thể tự mình khai khẩn linh điền. Trên năm vạn mẫu là đảo mây cỡ lớn, đã được bán gần hết, hơn nữa điều kiện mua cũng tương đối khó."
Tả Mạc suy nghĩ một lát, bọn họ đông người như vậy sợ là phải mua một hòn đảo mây cỡ trung, còn phải là loại lớn một chút trong cỡ trung, hắn bèn hỏi: "Một hòn đảo mây cỡ trung có giá ra sao?"
Quả nhiên là ông chủ lớn!
Thương Vị Minh mừng thầm, cố nén cơn kích động đáp: "Bình thường mà nói, một mẫu một viên tinh thạch cấp ba."
"Cái giá này thật chẳng rẻ." Tả Mạc hơi giật mình, mấy vạn viên tinh thạch cấp ba, tuyệt đối không phải một con số nhỏ.
"Đúng là không rẻ!" Thương Vị Minh cảm khái nói: "Giới này biển mây mịt mờ, chỉ có đảo mây mới có thể đặt chân. Mà những hòn đảo không có bảo vệ kia cũng chẳng có giá trị gì, cứ như vậy, đảo mây sẽ chẳng còn bao nhiêu rồi. Hơn nữa gần đây tình thế bên ngoài có hơi căng thẳng, giá cả của đảo mây cũng theo đó tăng lên."
Tả Mạc ngẩn ra: "Vì sao vậy?"
"Nhiều người tới." Thương Vị Minh giải thích: "Vân Hải giới thật ra khá hẻo lánh, nơi biên giới của tứ cảnh thiên, trước đây không có tu giả từ nơi khác tới. Song tình huống hiện tại lại tương phản, nơi đây cách xa tiền tuyến, ngoại trừ truyền tống trận, từ giới hà đến đây cực khó. Chỉ cần tình huống không ổn, phá hủy truyền tống trận đi là an toàn. Hai năm nay các tu giả ở nơi khác chạy đến đây như điên khiến cho cuộc sống mọi người không được tốt cho lắm."
"Nói vậy là sao?" Tả Mạc hỏi ngược lại.
"Giá cả hàng hóa tăng nhanh! Vân Hải giới khác với những nơi khác, đi qua giới hà không dễ, cần dựa vào truyền tống trận. Song hàng hóa nếu cũng vận chuyển qua truyền tống trận vậy lượng tinh thạch tiêu tốn sẽ vô cùng lớn. Hai năm nay giá cả tăng lên chóng mặt, nếu không phải mấy năm trước tích cóp được chút gia sản, mua được tòa đảo mây vụn, giờ ngay cả nơi để ở cũng không có." Thương Vị Minh lắc đầu than thở.
"Vậy sao." Tả Mạc đăm chiêu.
Đảo mây Đông Thắng càng bay càng gần, rất nhanh chóng, mọi người đã bước lên hòn đảo lớn này.
Một tu giả, trên áo lóe lên hoa văn "Hư Linh" bay tới, liếc mắt nhìn qua thuyền Hắc Quy phía sau Tả Mạc: "Khu Đinh số một trăm ba mươi, mỗi ngày ba viên tinh thạch cấp ba. Giao trước hai mươi viên tinh thạch cấp ba, tiền thế chấp mười viên tinh thạch cấp ba."
Thương Vị Minh bên cạnh giải thích: "Ở đây thuyền không thể vào thành, cần phải đỗ ở bến tàu phía trước. Khu Đinh là nơi chuyên đỗ thuyền nhỏ. Trong bến có nhà kho chuyên dụng, ông chủ phải nhớ bố trí người bảo vêk."
Tả Mạc quả thực cảm nhận được giá cả cao chót vót ở nơi đây, có điều nghe xong câu sau của Thương Vị Minh cũng đồng thời cảnh giác: "Không an toàn sao?"
Thương Vị Minh cười khổ: "Trước đây thì tốt, gần đây thì không được ổn lắm, đã có vài nhóm người bị trộm hàng rồi."
"À." Tả Mạc gật đầu rồi hỏi tiếp: "Nếu gặp phải kẻ trộm, giết chết cũng không sao chứ."
Thương Vị Minh thầm rung động, sắc mặt khẽ biến. Chỉ trong nháy mắt đối phương đã như đổi thành một người khác, tỏa ra khí tức nguy hiểm mãnh liệt. Khi Thương Vị Minh nhìn kỹ lại thì chỉ thấy một ông chủ đang cười hì hì, hắn cũng phải nghi ngờ rốt cuộc có phải mình hoa mắt không. Hắn cười gượng nói: "Nếu quả thực là kẻ trộm có giết cũng không sao. Có điều nếu không giết vẫn hơn, hòa khí phát tài mà."
"Hòa khí phát tài, có lý!" Tả Mạc gật đầu.
Rất nhanh chóng, theo sự chỉ dẫn của đệ tử Hư Linh phái, thuyền Hắc Quy dừng ở điểm số một trăm ba mươi khu Đinh, giao nộp phí dụng. Đám người Công Tôn sai, Tạ Sơn, Tông Như bay khỏi thuyền Hắc Quy, những người khác vẫn đứng trong thuyền. Tả Mạc không muốn rêu rao quá mức, hơn nữa có đại sư huynh, Tạ Sơn, Tông Như thêm vào chính hắn, chỉ cần không gặp phải tu giả nguyên anh kỳ, vấn đề an toàn vốn không cần lo.
Về phần tu giả nguyên anh kỳ, Tả Mạc trước giờ chưa từng thấy, ngay cả ở Đô Thiên Huyết Giới cũng chưa từng thấy qua.
Đi ra khỏi bến tàu, một con đường đá xanh thẳng tắp với bề rộng khoảng năm trượng xuất hiện trước mắt mọi người. Hai bên đường, mỗi bên có một loạt đèn lồng đá, chất liệu của đèn lồng đá không phải là tốt nhưng Tả Mạc chú ý thấy trên mỗi ngọn đèn đều khắc đầy phù văn phức tạp.
Phù trận cỡ lớn!
Tả Mạc thầm run, những ngọn đèn lồng sắp thẳng hàng này là một bộ phận của phù trận cỡ lớn! Hắn có thể cảm thụ rõ ràng được ba động linh lực rất nhỏ nhưng cũng rất độc đáo của phù trận.
"Thành Hư Linh ở ngay gần đây, có thể coi là một tòa thành khá lớn, dù sao thực lực của Hư Linh phái cũng rất mạnh. Hư Linh phái là môn phái phù tu, đặc biệt coi trọng các loại tài liệu đặc biệt, nếu ông chủ có hàng hóa phương diện này đừng ngại bán thẳng cho phái Hư Linh. Giá bọn họ đưa ra cũng tương đối công bằng, nếu là giao dịch một lượng lớn bọn họ sẽ trả thêm một khoản khá lớn." Thương Vị Minh nói.
Tả Mạc bừng tỉnh, hóa ra Hư Linh phái là môn phái phù tu, hèn gì!
"Môn hạ đệ tử Hư Linh phái đông đảo, tài liệu tiêu hao hàng ngày đều khá lớn. Pháp bảo, phù binh bọn họ luyện chế đều mười phần hoàn mỹ, bán rất được giá. Bọn họ xuất thân từ Thiên Hoàn cảnh, rất có thực lực, tới Vân Hải giới không bao lâu bèn ngừng chân, sau một thời gian dài phát triển, danh tiếng ở nơi đây cũng không tồi." Thương Vị Minh nói.
"Nhưng những tài liệu kia nếu đã không dễ vận chuyển vậy chẳng lẽ không thể trồng trọt?" Tả Mạc nghĩ tới một vấn đề.
"Có người trồng." Thương Vị Minh đáp: "Có điều linh thực cần có linh điền, nuôi dưỡng cần linh hồ, linh tuyền, còn phải có tu giả biết làm việc, cần có thời gian. Trừ phi từ nay về sau cứu lưu lại ở đây, bằng không ai lại bỏ nhiều sức như vậy, chẳng phải là tiện nghi cho kẻ khác sao? Trước mắt mọi người đều muốn an toàn, nhưng chờ khi chiến tranh kết thúc, mấy ai muốn lưu lại nơi này?"
Tả Mạc gật đầu: "Nói phải."
Cho dù là linh thực hay nuôi thú đều không phải chuyện một sớm một chiều mà đều phải có kế hoạch lâu dài. Nếu không phải định cư ở đây thì phí nhiều sức như vậy lại chẳng có tiền lời, tất nhiên không ai đồng ý làm.
Thương Vị Minh nói rất tỉ mỉ, Tả Mạc cũng lắng nghe rất kỹ càng.
Đám người Tả Mạc không khiến người khác chú ý, trên người họ không có pháp bảo gì, quần áo cũng chỉ bình thường, thần sắc bình tĩnh, không có ngạo khí của cao thủ. Nụ cười ngượng ngùng e thẹn trên khuôn mặt Công Tôn Sai nhìn qua tựa như đứa trẻ đang xấu hổ, ngược lại lại khiến những nữ tu đi ngang qua hứng thú, quan sát Công Tôn Sai cả nửa ngày. Khi thấy khuôn mặt hắn càng thêm đỏ, các nàng không khỏi hi hi ha ha cười rộ lên.
Tả Mạc thấy vậy không khỏi cười lớn. Ai mà ngờ được mẹ trẻ khi giết người mắt không nháy tới một cái, người người sợ như gặp hổ, vậy mà lại bị tiếng cười của mấy cô bé làm cho lúng túng.
Thương Vị Minh không khỏi cười khẽ: "Vị này cũng thật anh tuấn!"
Tả Mạc không chút phong độ cười ầm lên, Vi Thắng chỉ cười khẽ. Còn Tạ Sơn với Tông Như không to gan như vậy, chỉ cố nén cười, vẻ mặt vô cùng quái dị.
Thương Vị Minh mờ mịt, hắn không biết lời nói của mình có chỗ nào đáng cười.
Gân xanh trên trán Công Tôn Sai khẽ giật giật, có điều rơi vào mắt người khác lại đầy vẻ đáng yêu của thiếu niên, khiến cho mấy nữ tu ven đường kia lại cười duyên vài tiếng.
Một nữ tu to gan vén váy chạy tới: "Này, ngươi tên là gì?"
Sắc mặt Công Tôn Sai lập tức đỏ bừng như quả táo chín.
Tả MẠc cũng không nhịn nổi nữa, ngồi xổm xuống đấm đất cười như điên. Vẻ mặt Tạ Sơn với Tông Như đã sắp đến mức vặn vẹo, rất giống con cá sắp nghẹn thở chết.
"Ngươi đang xấu hổ!" Nữ tu chẳng sợ lạ, đôi mắt đen nhánh đầy vẻ linh động, vươn bàn tay trắng như tuyết ra: "Ta là A Mộc Liên!"
Nhìn bàn tay trắng như tuyết vươn ra trước mặt mình, Công Tôn Sai ngây ngẩn.
"Làm bạn nhé!"
"A..."
Công Tôn Sai cảm giác mặt mình như sắp cháy đến nơi, hắn chân tay luống cuống, trong lòng đầy hoảng loạn trước giờ chưa từng có, miệng vô thức a lên một tiếng!
Xa xa vàng tới vài tiếng cười của bạn A Mộc Liên, Công Tôn Sai càng không biết để tay đi đâu.
"Hi hi, ngươi thật đáng yêu!" A Mộc Liên rất hài lòng.
Nữ tu tuổi lớn hơn trong số bạn bè cười giục nàng đi khỏi.
"Ai da! Ta phải đi đây!" Nữ tu quay người đi khỏi, chưa được bao xa đã quay lại giơ bàn tay trắng trẻo lên, khép thành hình cái loa, lớn tiếng gọi Công Tôn Sai: "Đừng quên tên ta đấy, ta là A Mộc Liên!"
Đám A Mộc Liên nhanh chóng biến mất.
Tả Mạc cười tới mức trước cúi sau ngửa, hắn chưa từng thấy Công Tôn sư đệ hoảng loạn, chân tay luống cuống như vậy. Dọc đường hắn không ngừng lấy chuyện này ra chọc Công Tôn Sai, ai ngờ Công Tôn Saicứ một mực cúi đầu, chẳng buồn phản ứng lại trò đùa của Tả Mạc.
Thấy khuôn mặt Công Tôn sư đệ đỏ bừng như lửa đốt, với vẻ thất hồn lạch phách của hắn, Tả Mạc bỗng cảm thấy rất không tồi.
Khúc nhạc đệm nho nhỏ này khiến mọi người thoải mái
Cửa Hư Linh thành không lớn, trên cửa thàng có rất nhiều đệ tử Hư Linh phái đứng thủ, phía sau họ là một lượng lớn phù binh cao to. Bọn họ không hỏi han gì người đi đường, chỉ lúc nào có tranh cãi mới tiến tới kiểm tra.
Khắp nơi trên bầu trời có thể thấy được đủ loại pháp bảo phi hành, có điều hạc giấy là nhiều nhất, ngược lại lại khiến Tả Mạc có cảm giác thân thiết.
Đi vào cửa thành, một loạt tiếng hô ầm ĩ dộ thẳng vào mặt.
"Hoàng giáp lực sĩ cấp ba, lực luơngj cực lớn, thích hợp cho các việc nặng, sức khỏe dẻo dai! Cần thiết để xây nhà đào núi!"
"Con rối cỏ cấp ba, châm trà rót nước, giặt quần áo gấp mền, không gì khong làm được, người giúp việc toàn năng tốt nhất cho ngài."
"Bôn lôi phù! Bôn lôi phù! Bôn lôi phù chân truyền của Hư Linh phái! Chỉ cần một trăm viên tinh thạch cấp ba! Hỡi ông đi qua, hỡi bà đi lại, ngàn vạn lần đừng bỏ lỡ!"
...
Cảnh tượng quen thuộc khiến tinh thần Tả Mạc lay động một lúc. Trải qua nhiều chém giết hung hierm, những tiếng rao hàng nơi đường phố vô cùng bình thường lại khiến Tả Mạc trong nháy mắt cảm động tới muốn khóc.
Hắn cố nén cảm giác thương tâm trong mũi xuống, nhếch miệng cười.
Cảm giác này, thật tốt!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.