Tu Chân Thế Giới

Chương 405: Ngọc Hành




"Lệnh chiêu binh của quân đoàn Hậu Thổ đầy mùi âm mưu và ám toán. Mọi người đều biết, chú của Ngọc Tử Châu, Ngọc Hành là quân đoàn trưởng quân đoàn Hậu Thổ. Không cần sức tưởng tượng quá mức xuất sắc chũng ta cũng có thể dễ dàng liên tưởng được mánh lới trong đó…"
"Thực lực TIếu Ma Qua không thể nghi ngờ, ngay cả đối mặt với bốn gã chiến yêu bao vây hắn vẫn có thể dễ dàng đánh bại đối phương. Người thanh niên kiệt xuất như vậy, có cống hiến năng lực của mình vì trận chiến tranh vĩ đại này cũng chẳng phải chuyện khiến người ta khó tiếp thu. Song chúng ta rất nghi ngờ, một thanh niên kiệt xuất như vậy, sau khi tiến vào quân đoàn Hậu Thổ sẽ có vận mệnh ra sao? Tốt thí là kết quả rất có khả năng…"
"Lệnh chiêu binh của quân đoàn Hậu Thổ hoàn toàn không phù hợp lệ cũ, đây là một sự bắt đầu cực kỳ tồi tệ. Ân oán giữa Tiếu Ma Qua và Ngọc Tử Châu tạm thời không cần nói, nhưng như vậy sau này một khi xuất hiện người trẻ tuổi có tiềm lực, lại lấy danh nghĩa chiêu binh cưỡng bức xuất chinh, vậy khác gì cường đạo thổ phỉ kia chứ? Hay có thể nói, một khi không có bối cảnh, không có phủ yêu thuật bảo vệ, vậy ngay cả tự do cá nhân cũng không cách nào bảo đảm…"
...
Cảm giác của Ngọc Hành hiện tại rất tồi tệ, sắc mặt hắn âm trầm nhìn chằm chằm vào sĩ quan phụ tá của mình. Ánh mắt lợi hại của quân đoàn khiến sĩ quan phụ tá như bị đè nặng trên lưng, mồ hôi chảy ròng ròng xuống đất.
"Nói, đã có chuyện gì?" Giọng nói của Ngọc Hành như đẩy từ kẽ răng ra, mang theo hàn ý dày đặc.
Sĩ quan phụ tá biết đại nhân đã thực sự nổi giận rồi, hắn cũng không ngờ mọi chuyện lại phát triển tới mức này, ấp úng nói: "Mấy… mấy ngày trước công tử nói cần một lệnh chiêu binh."
"Sau đó ngươi cho?" Da mặt Ngọc Hành hơi run run, con mắt như chim ưng dán chặt vào sĩ quan phụ tá.
Sự sợ hãi trong lòng sĩ quan phụ tá rốt cuộc cũng không còn khống chế nổi, hắn biết đại nhân thực sự nổi giận rồi, sắc mặt trắng bệch, lắp bắp nói: "Thuộc hạ... Thuộc hạ..."
"Rác rưởi!" Ngọc Hành sắc mặt tái mét, tay phải mạnh mẽo quắp một cái giữa không trung.
Sĩ quan phụ tá nổ tung như dưa hấu, ầm ầm tan rã, mảnh vụn bay toán loạn!
Một lúc lâu sau, cơn tức giận của hắn mới hơi hơi lắng xuống, ánh mắt âm trầm, nhìn chằm chằm đống thịt nát đầy đất kia, chìm vào trầm tư. Cháu của hắn lúc bình thường vẫn được hắn yêu mến, gửi gắm hy vọng rất cao, không ngờ lại ngu ngốc tới mức này. Đang thời điểm mẫn cảm như vậy lại còn bị người ta nắm nhược điểm, tuyên truyền trắng trợn. Toàn bộ quân đoàn Hậu Thổ đều rơi vào hoàn cảnh cực kỳ bị động.
Trong lòng hắn thật sự rất thất vọng đối với Ngọc Tử Châu. Hắn biết chuyện Ngọc Tử Châu theo đuổi Cơ Lệ Ngữ, cũng rất ủng hộ, song hắn thật không ngờ tính khí cháu mình lại hẹp hòi tới mức này, vì tình cảm mờ ảo mà làm ra chuyện ngu ngốc thế này!
Trên những kênh yêu tần kia không ngày nào không thảo luận chuyện này, lặp đi lặp lại.
Nghĩ tới đây, sát ý trong lòng hắn đột nhiên dâng trào, những yêu tần này, tất cả đều đáng chết! Song đáng chết nhất là tên Tiếu Ma Qua kia! Ngọc Hành tâm cơ thâm trầm, thế cục trước mắt càng xảy ra quyết liệt, như tưới dầu sôi vào lửa, hắn liếc mắt cái là nhìn ra có người đang
Rốt cuộc là ai? Ai đâm lén sau lưng mình?
Ánh mắt hắn chớp dộng, hắn tỉnh táo lại, vài bóng người hiện lên tỏng đầu hắn. Những người này có lẽ chưa chắc đã là chủ mưu, song nếu phát hiện có cơ hội bỏ đá xuống giếng sẽ tuyệt đối không bỏ qua.
Hừ, muốn xem trò cười của ta không dễ dàng như vậy đâu!
Ngọc Hành khôi phục bình tĩnh, trong phòng sặc mùi máu tươi khiến hắn không vui, cau cau mày, gọi ra phía ngoài: "Người đâu!"
"Đại nhân!" Một hộ vệ tiến vào, khi hắn thấy đống thịt nát đầy mặt đất, không khỏi biến sắc.
Ngọc Hành lãnh đạm như không: "Thu dọn sạch sẽ."
"Rõ!" Bị ánh mắt quân đoàn trưởng đảo qua, da đầu hộ vệ tê dại, một cơn lạnh từ lòng bàn chân dâng lên.
Ngọc Hành không quay đầu lại, bước ra khỏi phòng.
oOo
Tay chân Ngọc Tử Châu lạnh ngắt, hắn hoàn toàn không ngờ mọi chuyện lại diễn ra tới mức này. Một kẻ như con kiến hôi, cho dù thiên phú có xuất sắc thì có gì dùng? Thời buổi này không có hậu trường, không có gia thế, chẳng phải dê béo cho người ta mặc sức làm thịt sao?
Những ánh mắt xung quanh trước kia đầy sùng kính ngưỡng mộ, giờ đều thay đổi, coi thường, khinh bỉ…
Không ai muốn tới gần hắn, ngay cả các giáo viên trong phủ yêu thuật khi thấy hắn cũng lắc đầu ngán ngẩm, như đang tiếc nuối, lại như thở dài.
Sao lại như vậy!
Hắn nắm chặt tay, ngón tay tái nhợt! Trong lòng tràn ngập phẫn nộ và oán hận! Một tên Tiếu Ma Qua! Chỉ một tên Tiếu Ma Qua! Vậy mà lại khiến mình bị cô lập? Những kẻ này đều mù mắt rồi sao?
Hắn bỗng dưng thấy bạn thân của mình đang đi về bên này, hắn như tìm được đối tượng để dốc bầu tâm sự, vô thức đi về phía người bạn kia! Ai ngờ bạn hắn vừa ngẩng đầu, thấy hắn, mặt biến sắc, nhanh chóng cúi đầu, giả bộ không thấy, thân hình đi sang phía khác.
Chân Ngọc Tử Châu như đóng đinh trên mặt đất, không hề nhúch nhích.
Hắn ngơ ngác nhìn thân hình đồng bọn biến mất.
oOo
Ngọc Hành đối diện với đông đảo ký giả, yên bình đứng đó, nở một nụ cười gần gũi.
"Không ngờ chuyện chúng ta chiêu binh Tiếu Ma Qua lại khiến mọi người quan tâm như vậy, nói thật ra, chuyện này nằm ngoài dự liệu của ta. Về phần suy đoán của mọi người đối với chuyện này, ta cũng có nghe qua. Hôm nay ta đã chuẩn bị để làm sáng tỏ đôi chút."
Toàn bộ kỳ giả không khỏi vểnh tai lắng nghe.
"Rất nhiều người cho rằng chuyện này là do Tử Châu âm thầm giở trò để báo thù Tiếu Ma Qua. Ha ha, Tử Châu là cháu của ta, ta cũng rất yêu quý nó, những điều này ta đều không phủ nhận. Có một điểm mọi người nghĩ không sai, ta quả thực biết tới Tiếu Ma Qua từ miệng cháu ta."
Xôn xao, ký giả bên dưới ồ lên, bọn họ thật không ngờ Ngọc Hành lại không hề phủ nhận!
Thực quá kiêu ngạo!
Khuôn mặt nhiều người đã bắt đầu lộ vẻ tức giận!
Hai tay Ngọc Hành ra hiệu ấn xuống, khí thế của quân đoàn trưởng không tự chủ biểu lộ ra, các phóng viên đang bắt đầu xôn xao thoáng cái đã an tĩnh lại.
"Song khác với suy đoán ác ý của mọi người, cháu ta cực kỳ tôn sùng Tiếu Ma Qua, cũng vì nguyên nhân này hắn mới ra sức đề cử Tiếu Ma Qua, tuyệt đối không phải xuất phát từ ác ý."
Những người bên dưới không khỏi lộ vẻ không tin, thậm chí có người phát ra tiếng cười.
Ngọc Hành như không nghe thấy, thần sắc của hắn chuyển thành trịnh trọng, cảm khái nói: "Nói thực ra, là một quân nhân, khi gặp phải tình huống hiểm nguy, cho dù là ta hay quân đoàn Hậu Thổ chúng ta đều đã chuẩn bị sẵn tinh thần hy sinh. Ta xin phép được nói một câu, hy vọng hội đồng trưởng lão ưu tiên cân nhắc cho quân đoàn Hậu Thổ chúng ta, chúng ta đã chuẩn bị sẵn mọi thứ để tới tiền tuyến!"
Toàn bộ ký giả bị câu thỉnh cầu đầy khí phách của quân đoàn trưởng Ngọc Hành làm chấn động.
Tiền tuyến chiến bại đã cực kỳ đả kích sĩ khí, một số ít quân đoàn thậm chí có biểu hiện sợ chiến, mà quân đoàn trưởng Ngọc Hành giờ lại chủ động tỏ thái độ, chủ động xin xuất chiến, lời nói dõng dạc đó trong nháy mắt thổi bùng lên ngọn lửa trong lòng mọi người, tiếng vỗ tay vang lên như sấm.
Khuôn mặt Ngọc Hành vẫn không biểu lộ vẻ vui mừng gì, trầm giọng nói tiếp: "Sống chết trong mắt ta không phải quan trọng nhất, nhưng nếu vì thực lực chúng ta không tốt mà thất bại, chúng ta có chết muôn lần cũng không thoát tội nổi! Mọi người có thể cảm thấy chúng ta bá đạo, thấy bụng dạ chúng ta khó lường, nhưng lại không biết chúng ta đang cần nhân tài tới mức nào! Vì sao lại cần? Vì sao lại khao khát? Là vì chúng ta biết rõ sức nặng của trách nhiệm trên người chúng ta! Là bởi chúng ta biết, chúng ta không thể phụ sự kỳ vọng của mọi người đối với chúng ta!"
Xôn xao! Ký giả bên dưới thần sắc kích động, khuôn mặt đỏ bừng!
Quân đoàn trưởng Ngọc Hành lộ vẻ trang trọng, nhấn mạnh từng chữ: "Tiếu Ma Qua tiên sinh! Chức thống lĩnh quân đoàn Hậu Thổ của chúng ta đang để trống! Thỉnh tiên sinh trợ giúp quân đoàn Hậu Thổ chúng ta một tay!"
Toàn bộ hội trường lạnh ngắt như tờ, tất cả ký giả đều bị những lời này làm kinh ngạc.
oOo
"Thủ đoạn thật cao minh!" Minh Quyết Tử sắc mặt xám trắng, thì thào thất thanh. Tất cả thủ đoạn của hắn, tất cả kế hoạch của hắn đều bị màn biểu diễn này của Ngọc Hành phá nát!
Trước mặt gừng già quân đoàn trưởng Ngọc Hành, Minh Quyết Tử cảm thấy biểu hiện của mình thật quá vụng về.
Càng khiến hắn tuyệt vọng là kế hoạch của hắn giờ ngược lại lại trợ giúp cho quân đoàn trưởng Ngọc Hành.
Mấy người Nam Nguyệt, Thương Trạch sắc mặt cũng trắng bệch.
Chỉ trong một đêm, gió đã đổi chiều, tất cả mọi người chuyển sang ca ngợi quân đoàn trưởng Ngọc Hành, chuyển sang ủng hộ lệnh chiêu binh này. Không ngừng có người đứng ra hô hào Tiếu Ma Qua, mong hắn có thể nhận lệnh chiêu binh.
Xem xem, quân đoàn trưởng Ngọc Hành có thành ý cỡ nào, chức thống lĩnh cơ đấy! Đám người cho rằng quân đoàn trưởng dự tính đem Tiếu Ma Qua đi làm tốt thí, các ngươi mở mắt ra đi!
Chức thống lĩnh với yêu cầu thấp nhất là chiến tướng bạch ngân, đây tuyệt đối là chức vị quan trọng trong quân đoàn.
Dưới tình huống này Tiếu ma Qua còn từ chối chiêu binh, vậy chẳng còn gì để nói rồi.
Trong lòng Tả Mạc cũng đầy tán thưởng, không thể không nói chiêu này của Ngọc Hành thật quá đẹp! Minh Quyết Tử không đoán ra, hắn cũng không đoán ra, thậm chí kẻ giảo hoạt như Bồ yêu cũng không đoán ra, nghĩ là hiểu.
Nhìn đám người Minh Quyết Tử, Nam Nguyệt sắc mặt tái nhợt, hắn ngược lại lại nở nụ cười.
Hắn biết rõ đám người Nam Nguyệt đang nghĩ gì, tình huống trước mắt đối với Tiếu Ma Qua mà nói, đã đâm lao phải theo lao. Nếu tiếp tục từ chối lệnh chiêu binh, số người ủng hộ của Tiếu Ma Qua sẽ nhanh chóng giảm xuống, danh tiếng cũng sẽ tiêu tan.
Nhưng đó chỉ là nhắm vào Tiếu Ma Qua, đối với Tả Mạc chỉ có thể xuất hiện ở Thập Chỉ Ngục mà nói, có liên quan gì?
Danh tiếng ở yêu giới? Đó là cái khỉ gì?
Lúc trước hắn còn lo cho sự an toàn của đám người Nam Nguyệt, giờ việc này lại được giải quyết ngoài ý muốn. Mọi chuyện làm lớn tới vậy, quân đoàn Hậu Thổ cũng tuyệt đối không dám trả thù bọn Nam Nguyệt. Cho dù Tả Mạc tiếp thu lệnh chiêu binh hay không, bọn họ cũng không có bất cứ lý do gì để làm phiền Nam Nguyệt, điều này cũng khiến cho kế hoạch điên cuồng mà Tả Mạc vốn đã chuẩn bị giờ cũng không dùng được.
Trong thức hải, Bồ yêu sắc mặt âm trầm, con mặt đỏ híp lại như đao, chớp chớp ánh sáng khiến người ta kinh hãi, lạnh lùng nói: "Thủ đoạn hay! Đúng là thủ đoạn hay! Ha ha, giờ còn có kẻ thú vị như vậy!"
Vệ vốn luôn khiêm tốn ôn hòa cũng lộ vẻ chán ghét: "Không thể dễ dàng buông tha cho hắn!"
Buông bỏ sự lo lắng đối với bọn Nam Nguyệt, ánh mắt Tả MẠc chuyển về Ngọc Hành vẻ mặt dõng dạc trong yêu tần, như ăn phải một con ruồi.
"Đương nhiên không thể buông tha cho tên này." Tả Mạc nheo nheo con mắt, trong mắt hung quang lóe lên.
Ý kiến ba người thống nhất như kỳ tích!
"Thịt hắn!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.