Tu Chân Thế Giới

Chương 268: Đĩa Cửu chuyển Tiêu Thổ




Minh Tiêu phái là môn phái kiếm tu nhưng cũng có những nhánh khác. Liễu Đông Hoa là một nhánh truyền thừa trong đó, nhánh của hắn chủ tu pháp quyết hành thổ, chỉ là khá sa sút trong Minh Tiêu Phái. Nhưng Liễu Đông Hoa vẫn có thể đứng vững là nhờ vào một món chí bảo, Đĩa Cửu Chuyển Tiêu Thổ.
Đĩa Cửu Chuyển Tiêu Thổ là một pháp bảo do một tu giả kim đan trong nhánh này truyền lại. Minh Tiêu phái đặc sản là tiêu thổ, tiêu thổ tuy kém hơn so với Tiêu Trần sa nhưng cũng là một loại tài liệu hành thổ hiếm thấy. Trong số tài liệu hành thổ nó được xếp hạng tam phẩm đỉnh giai.
Vị tiền bối này dùng chín ngàn cân tiêu thổ, bế quan mười năm, cuối cùng luyện chế thành Đĩa Cửu Chuyển Tiêu Thổ. Ngày bảo bối này thành hình, toàn bộ Minh Tiêu phái tràn ngập khí tức hành thổ, khiến cả phái chấn động, thanh danh của nhánh này cũng vang xa. Lúc đó nhanh của bọn hắn không như hôm nay, vị tiền bối kia cũng xứng danh đệ nhị cao thủ trong môn phái, địa vị cao quý. Song rốt cuộc do thiếu hụt pháp quyết cao thâm chỗng đỡ, sau khi vị tiền bối này qua đời, nhánh này cũng dần dần sa sút, càng lúc càng gian nan.
Đến đời của Liễu Đông Hoa thì chỉ còn có bốn người.
Bảo bối Đĩa Cửu Chuyển Tiêu Thổ này cũng truyền đến tay Liễu Đông Hoa, trải qua một hai đời tiền bối kiên trì tế luyện không ngừng, sau khoảng bốn trăm năm, Đĩa Cửu Chuyển Tiêu Thổ không ngờ sinh ra một tia linh tính, thăng thành pháp bảo lục phẩm.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao những môn phái lớn có lịch sử lâu dài lại cường đại như vậy. Ngay cả môn phái có lịch sử không tính là dài như Minh Tiêu phái cũng có căn cơ thâm hậu hơn xa những môn phái phổ thông.
Lúc này Liễu Đông Hoa nâng Đĩa Cửu Chuyển Tiêu Thổ trong tay lên, thần sắc chăm chú, linh lực toàn thân như thủy triều truyền vào trong đó.
Đĩa Cửu Chuyển Tiêu Thổ toàn thân một màu vàng, nhìn không chút bắt mắt, trên bề mặt dày đặc những hoa văn vàng kim tinh tế, còn có từng vòng kim văn chia Đĩa Cửu Chuyển Tiêu Thổ thành chín phần, ở giữa vẽ một bàn tay mở.
Đĩa Cửu Chuyển Tiêu Thổ trong tay Liễu Đông Hoa sáng lên ánh sáng màu nâu nhàn nhạt, hắn như đang cầm một quầng sáng, ầm, quầng sáng bỗng dưng nổ mạnh.
Tả Mạc chỉ cẩm thấy đỉnh đầu tối sầm, ánh sao đầy trời cũng bị che khuất, xung quanh tràn đầy thổ khí màu nâu vàng, như một lớp sương khói bao phủ lấy hắn.
Hắn lập tức cảm thụ được một áp lực vô hình ép tới bản thân, sắc mặt không khỏi biến đổi, xung quanh đầy những bụi nâu vàng nhỏ như hạt bụi, song thực tế lại cực nặng. Tả Mạc cảm giác thân thể mình như đang dưới đáy biển, áp lực ép tới toàn thân, cảm giác nặng nề khiến hắn thở không nổi.
"Đây là pháp bảo gì vậy?" Tả Mạc thầm kinh hãi.
Hắn cố sức quay đầu lại, vừa hay nhìn thấy nữ tu. Nữ tu yên lặng đứng trong lớp sương màu vàng đất, ánh mắt sáng lên một màu tím khiến Tả Mạc sởn tóc gáy.
Trong lớp sương đất, Khốn Tiên Tác phảng phất như ngừng lại giữa không trung, không thể động đậy được chút nào.
Bỗng dưng, lớp sương đất bắt đầu chậm rãi chuyển động, áp lực ép tới Tả Mạc cũng tăng lên.
Ken két két!
Xương trên người hắn truyền tới từng tiếng vang nhỏ, thân thể Tả Mạc không ngừng rung động. Áp lực kinh người từ bốn phương tám hướng ép tới, Tả Mạc cảm giác bản thân như rơi vào trong một cái máy xay thịt.
"Bồ, đây là cái gì?" Tả Mạc hét lớn.
"Là pháp bảo hành thổ, ngươi phải cẩn thận." Giọng nói của Bồ yêu vang lên trong não hắn, ẩn ẩn vẻ nghiêm trọng hiếm thấy: "Pháp bảo này phải từ ngũ phẩm trở lên, có khả năng là lục phẩm!"
Lục phẩm!
Tả Mạc thiếu chút nữa hộc máu, từ khi nào ngay cả tu giả ngưng mạch cũng lôi được pháp bảo lục phẩm ra? Còn khiến mình gặp phải nữa?
Két két két!
Lớp sương đất chậm rãi lưu chuyển mang theo lực lượng ép Tả Mạc tới mức hắn cảm giác như lục phủ ngũ tạng của mình cũng sắp dồn lại một chỗ rồi. Tả Mạc trừng mắt nhìn vào thân thể mình, dùng tốc độ cực kỳ chậm chạp di động giữa lớp sương đất này.
Hắn muốn chuyển động cũng không được, khuôn mặt cũng biến hình, dường như lúc nào cũng có thể nổ tan.
Ba người phái Minh Tiêu đứng giữa lớp sương đất cũng chẳng hề bị ảnh hưởng, sương đất vừa tới gần bọn họ đã như gặp bức tường vô hình, không cách nào tiến thêm một tấc.
"Đĩa Cửu Chuyển Tiêu Thổ của sư huynh thật lợi hại! Cũng phải nói, bản môn ngoại trừ Minh Tiêu kiếm trên tay lão tổ thì Đĩa Cửu Chuyển Tiêu Thổ của sư huynh là lợi hại nhất!"
"Chắc chắn rồi! Đợi sư huynh tu luyện Thổ Minh quyết tới tầng năm, cho dù là Hoàng Trác Quang cũng chưa chắc là đối thủ của sư huynh."
Hai người nhìn Tả Mạc nhếch nhác chật vật, khuôn mặt đều lộ vẻ mừng rỡ.
"Tên này thảm rồi. Sư huynh vốn yêu thích sư muội, nhất định sẽ không bỏ qua cho kẻ này, chắc chắn không xay hắn thành thịt nhão không thôi!"
"Sư muội cũng mất rồi, ai." Một người khác cũng đau buồn nói: "Đợi chuyện này qua đi, ta tính đi Thiên Thủy giới."
"A! Sao ngươi lại muốn tới Thiên Thủy giới?"
"Nội bộ môn phái giờ như vũng nước đục, chẳng phải nơi tốt lành." Hắn cười tự giễu nói: "Hơn nữa ta cũng chẳng phải đệ tử hạch tâm, môn phái cũng sẽ thả đi thôi."
Người kia cũng im lặng, đột nhiên hắn chú ý tới nữ tu, cả kinh hét lớn: "Nữ nhân kia có điểm lạ!"
"Hả?"
Toàn thân nữ tu bao phủ bởi một tầng ánh sáng tím nhàn nhạt, nàng tựa như đính giữa không trung, cho dù màn sương đất xung quanh có lưu động ra sao nàng cũng không chuyển động.
Hai người đều kinh hãi không hét lên nổi, trợn mắt há mồm. Đừng coi thường lớp sương đất này, màn sương này dùng chín ngàn cân tiêu thổ luyện hóa thành, bất cứ vật sống nào lọt vào trong lớp sương đất này đều không thể đề kháng nổi. Đĩa Cửu Chuyển Tiêu Thổ là pháp bảo lục phẩm, hơn nữa còn là pháp bảo mà kim đan từng sử dụng, đáng lý ra không nên xuất hiện trong tay một kẻ ngưng mạch.
Nữ nhân này không ngờ lại có thể kháng cự lại Đĩa Cửu Chuyển Tiêu Thổ!
Liễu Đông Hoa cũng chú ý tới nữ tu, trong lòng thoáng kinh ngạc. Đĩa Cửu Chuyển Tiêu Thổ bình thường hắn rất ít khi dùng, một phần là lo bị người khác nhìn thấy rồi nổi lòng tham, một phần khác là pháp bảo này tuy uy lực cực lớn nhưng vượt xa tu vi của hắn, khi thôi động cũng cực kỳ khốn khổ. Nhưng từ khi có nó tới giờ, mỗi lần lấy ra đều không kẻ nào chống cự nổi.
Một vòng hoa văn trên Đĩa Cửu Chuyển Tiêu Thổ trong tay hắn có ánh sáng liên tục xoay tròn, đây là đệ nhất chuyển của Đĩa Cửu Chuyển Tiêu Thổ.
Lại đợi một lúc, nữ tu vẫn không động đậy, ngay cả nam tử đen thui kia tuy bộ dáng nhếch nhác nhưng vẫn khổ sở chỗng đỡ được.
Trong lòng Liễu Đông Hoa thoáng hiện dự cảm không hay nhưng hắn không tin hai người có thể chống đỡ được lực lượng của đệ nhị chuyển. Mới một thời gian ngắn mà linh lực trong cơ thể hắn đã tiêu hao hết một phần ba. Hắn biết phải lập tức phát động đệ nhị chuyển nếu không cho dù mình muốn linh lực cũng sẽ không đủ!
Chỉ thấy hắn nhắm mắt lại, kim văn trên vòng thứ hai của Đĩa Cửu Chuyển Tiêu Thổ bỗng dưng sáng lên.
Sương đất đột nhiên dày đặc hẳn lên, vừa rồi chỉ là lớp sương mông lung, lúc này đã dày gấp mấy lần, màu sắc cũng đậm hơn.
Hai sư đệ đều cả kinh, sắc mặt cả hai đều lộ vẻ ngưng trọng, hai người biết sư huynh đã phát động đệ nhị chuyển của Đĩa Cửu Chuyển Tiêu Thổ!
Sương đất dày đặc vươn tay ra không thấy được năm ngón, khí tức bụi đất khắp bốn phía khiến người ta ngột ngạt, lực lượng hành thổ nồng nặc như thực chất, Tả Mạc chỉ cảm thấy áp lực lại một lần nữa tăng vọt.
"A!"
Hắn không nhịn nổi kêu thảm một tiếng, oa, há mồm phun ra một ngụm máu tươi. Máu tươi vừa rơi vào trong màn sương đất đã bị xay thành từng chùm sương máu nhỏ, trộn lẫn trong lớp đất.
Sương đất mênh mông màu nâu giờ thêm một chút màu đỏ khiến người ta kinh hãi.
Lực lượng khủng bố chậm rãi lưu động, thân thể hắn như bị ép giữa hai ngọn núi, áp lực kinh người khiến không ai né tránh nổi, khiến ai cũng tuyệt vọng.
Dưới áp lực kinh người, toàn thân mỗi sợi huyết quản, mỗi khối cơ thịt, mỗi phần xương khớp đều rung lên như muốn rụng ra!
Cái chết đã ở gần hắn tới như vậy, phảng phất như đã áp sát khuôn mặt hắn, lạnh lùng nhìn vào hắn!
Đầu óc Tả Mạc trống rỗng, đau đớn, tuyệt vọng tràn ngập thân thể hắn, bình tĩnh, nghĩ cách các thứ, toàn bộ đều tan biến, thứ duy nhất Tả Mạc còn là bản năng cầu sinh!
"A a a a!"
Tả Mạc điên cuồng la lên, pháp quyết chiến thuật gì đó đều quên sạch!
Linh lực, thần thức đều điên cuồng vận chuyển, lực lượng trên cơ thể cũng được tăng lên mức cao nhất!
Sương đất như cảm giác được ý muốn phản kháng của Tả Mạc nên dồn dập ép vào hắn, tốc độ vận chuyển nhanh chóng tăng lên, áp lực cũng tăng dần.
Tả Mạc đã hoàn toàn mất đi tri giác, hắn chỉ còn dùng bản năng để ngăn cản, thân thể của hắn đã bị lớp sương giam cầm, không động đậy được. Chỉ thấy trên người hắn quang mang lưu chuyển, có lúc là kiếm ý, có lúc lại là lửa, rồi lại quyền mang, lại tới cương lôi…
Màu sắc thân thể của hắn cũng không ngừng biến đổi, có lúc là toàn một màu vàng kim như kim loại, có lúc lại đen bóng như hắc ngọc, thậm chí óng ánh như trong suốt, có lúc lại thấy hắc khí tỏa ra thu vào.
Trong cơ thể Tả Mạc, Ngũ Hành Lưu Ly Châu lúc nà cũng cảm giác được nguy hiểm, tự động lưu chuyển, từng phần lực lượng ngũ hành tan vào cơ thể Tả Mạc.
"A a a a a!"
Tả Mạc hoàn toàn bộc phát, khuôn mặt cong lên dữ tợn, như một con dã thú điên cuồng giãy dụa phản kháng lần cuối, dữ tợn điên cuồng!
Thân thể Tả Mạc trở thành một chiến trường hỗn loạn, ngay cả một ngón tay cũng không động đậy nổi, mọi pháp quyết đều không sử dụng được, đủ mọi loại lực lượng chạy tới lui trong thân thể hắn, lại thêm lực ép khủng bố bên ngoài không ngừng dồn vào, càng lúc càng hỗn loạn.
"Đáng chết!" Bồ yêu sắc mặt đại biến.
Toàn bộ thức hải không ngừng rung động, có dấu hiệu sụp đổ.
Khốn Tiên Tác vốn dừng trong lớp sương cũng không chống nổi lực lượng cường đại như vậy, bị ép thành bụi phấn.
Nữ tu chú ý tới dị trạng của Tả Mạc, luồng sáng tím tỏa ra bao phủ thân thể nàng, cả người nàng như trong một cái lồng bằng lửa tím. Lửa tím yêu dị không hề bị sương đất làm ảnh hưởng, bập bùng đong đưa quỷ mị!
Đôi chân ngọc tinh xảo không chút tì vết kia dùng tốc độ cực kỳ chậm chạp nhấc lên.
Mặt nạ không chịu nổi áp lực cường đại như vậy, bộp một tiếng hóa thành tro bay đi lộ ra khuôn mặt xấu xí đầy ghẻ lở. Khuôn mặt nữ tu vẫn không chút biểu tình, bộp bộp bộp, những vết ghẻ lở chi chit trên khuôn mặt nàng cũng không chịu nổi, liên tiếp nổ tung.
Từng tia máu bắn ra trên khuôn mặt nàng.
Trong chớp mắt, khuôn mặt nàng đã không còn chỗ nào hoàn chỉnh, chỗ nào cũng đầy máu. Nàng vẫn không để ý, mặc cho máu tươi đầy mặt chậm rãi chảy xuống rồi lại bị lớp sương đánh tam đi. Lửa tím bốc lên, con ngươi vốn sáng chói màu tím lúc này ngược lại lại ảm đạm xuống.
Khuôn mặt nàng vẫn không chút biểu tình, mỗi động tác đều dùng toàn lực nhưng cũng chỉ có thể chuyển động từ từ.
Hai người chỉ cách nhau có một trượng, ngày thường chỉ cần bước một bước là tới.
Trong màn sương đất màu nâu nồng nặc, một bóng người bao phủ bởi lửa tím dùng tốc độ như sên bò từ từ tới gần một bóng người khác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.