Tả Mạc cũng không nghĩ tới Chương Hào lại dùng biện pháp trực tiếp như vậy. Hắn không cho là Chương Hào có thể lập tức tìm đến trận tâm, nhưng đảo Hoang Mộc chỉ lớn bằng cái đầu đinh, với tốc độ Chương Hào, tới tới lui lui cũng không cần một canh giờ.
Nếu có thể, hắn rất muốn cũng dùng biện pháp trực tiếp đồng dạng, tỷ như Nguyệt minh băng âm, trực tiếp diệt sạch đám người này. Hắn có đầy đủ lòng tin, Thiên hoàn nguyệt minh trận hai trăm mười sáu trận con, phóng thích Nguyệt minh băng âm, tuyệt đối phải lợi hại hơn so với lần ở hội đấu kiếm, nói không chừng có thể một lần toàn diệt hết bọn này.
Chẳng qua, hắn không có lòng tin có thể phóng thích thành công!
Trạng thái ở hội đấu kiếm, chỉ có thể ngộ mà không thể cầu, bình thường dùng Thiên hoàn nguyệt minh trận bảy mươi hai trận con phóng thích Nguyệt minh băng âm, số lần thành công chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, càng đừng nói đến Thiên hoàn nguyệt minh trận hai trăm mười sáu trận con độ khó lớn hơn vài lần.
Hắn hiện giờ có hai lựa chọn, một là trước khi Chương Hào tìm đến trận tâm, diệt gã, một lựa chọn khác là thừa dịp Chương Hào tìm đến trận tâm, đi diệt những người khác.
Hai phương án đều có lợi có hại, Tả Mạc chọn phương án thứ nhất.
Trông tình hình trước mắt, trong toàn bộ địch nhân, uy hiếp của Chương Hào lớn nhất, đặc biệt là uy hiếp đối với phù trận. Chỉ cần còn phù trận, ưu thế của mình sẽ vẫn còn. Một khi phù trận bị phá, toàn bộ ưu thế của hắn hóa thành số không. Không có phù trận, đừng nói đối mặt sáu mươi bảy gã tu giả, riêng mình Chương Hào, hắn cũng chỉ còn nước quay đầu mà chạy.
Đừng nghĩ hắn đã từng thắng Triều An, đó là hắn lao lực toàn bộ tâm cơ, làm trước vô số chuẩn bị mới thắng được, nó cũng không phải có nghĩa hắn đủ vốn để đối kháng cùng cao thủ ngưng mạch kỳ. Huống chi, Chương Hào cũng không phải hạng như Triều An có thể so sánh.
Song phương tuy còn chưa trực tiếp giao thủ, nhưng là hai người không dám có chút nào xem thường đối phương.
Lúc này cũng không cho phép Tả Mạc nghĩ nhiều, thời gian dài thêm tí nào, hắn bị động thêm tí đó.
Hắn lấy ra tháp ngũ sắc, hóa làm ánh sáng năm màu, bay tới dưới vòng đồng. Vòng phạn âm màu đỏ cam che kín tháp ngũ sắc, không một ai biết, Thiên hoàn nguyệt minh trận đã đổi kẻ thao khống.
Tả Mạc rút Vô Không kỳ trên đất, lặng lẽ mò đến gần Chương Hào. Hắn vừa mới bố thêm rất nhiều phù trận nhỏ loại mê huyễn trong Thiên hoàn nguyệt minh trận.
Ngoài ba trượng, Chương Hào mặt giới bị, y ngừng lại.
Tả Mạc trong lòng thầm kinh, động tác của Chương Hào rõ là đã phát hiện hắn đến gần. Thần thức của đối phương rõ ràng yếu hơn mình rất nhiều, nhưng là mức độ linh mẫn không chút nào kém cỏi.
Hắn không biết, loại tu giả trường kỳ sống sót trong chém giết như Chương Hào, độ mẫn cảm đối với sát khí đã đạt đến mức cực kỳ khủng bố.
Ý đồ đánh lén ban đầu bị tan vỡ, Tả Mạc thấy vậy, Vô Không kỳ trong tay cắm xuống đất.
Các sợi kiếm mang, như cá bơi vây quanh Vô Không kỳ, chợt tụ chợt tán.
Tả Mạc hít một hơi thật sâu, tay phải duỗi ngang.
Kiếm mang vốn đang chuyển động bất định đột nhiên ngừng trệ, kiếm ý bên trong, đột nhiên bộc phát!
Chương Hào sắc mặt khẽ biến, gã phản ứng cũng là cực nhanh, miệng như sấm xuân: "Quát!" Trọng kiếm trong tay mạnh mẽ hướng phương vị Tả Mạc đang đứng trùng trùng một trảm!
Một đạo kiếm mang hình trăng khuyết đỏ như lửa, thoát kiếm mà ra, hướng Tả Mạc kích xạ.
Tả Mạc chỉ thấy trước mắt ánh hồng hơi lóe, kiếm mang đối phương đã tới trước mặt hắn, một cỗ kiếm ý bàng bạc trực ép mi tâm Tả Mạc!
Kiếm ý thuần túy thật!
Không biết vì sao, Tả Mạc không tự chủ mà liên tưởng tới sư huynh Vi Thắng. Tuy sư huynh Vi Thắng bây giờ hắn không biết, nhưng một kiếm này của đối phương, nghiễm nhiên có bảy tám phần phong phạm của đại sư huynh lúc trước! Tu vi trên kiếm của đối phương, mới gặp lần đầu!
Tả Mạc thật hơi giật mình, một kẻ vu vơ từ đâu đến, lại có thể có bảy tám phần thực lực của sư huynh Vi Thắng hồi ở hội đấu kiếm, sao không khiến hắn chấn kinh vạn phần?
Hắn tịnh không biết, cái thằng trước mắt mà hắn nghĩ chả ai biết đến này, lại là đầu sỏ toán cướp nhất lưu khiến Thiên Nguyệt giới nghe hơi táng đảm.
Tuy kinh không loạn, tay phải duỗi bằng của Tả Mạc hóa chưởng làm chỉ, nhè nhẹ hướng phía trước điểm nhẹ một cái.
Tranh!
Tựa như vạn kiếm xuất vỏ, kiếm mang tĩnh tại đột nhiên nhất tề hối tập tới khoảng không trước ngón tay hắn ba tấc.
Khoảng không trước đầu ngón tay, một điểm sáng chói mắt, vệt sáng của kiếm mang quấn xung quanh Tả Mạc vạch qua, hình thành một cái kén sáng do vô số các tơ quang tạo thành, che phủ Tả Mạc bên trong.
Kiếm ý bàng bạc lấy thế rất dễ dàng, hung hăng chém vào điểm sáng trước đầu ngón tay Tả Mạc.
Oanh!
Kiếm mang sắc đỏ trong nháy mắt bị xoắn thành vụn phấn, Tả Mạc toàn thân hơi run, bàn chân không tự chủ mà lui sau mấy bước, kiếm mang hối tập nơi đầu ngón tay bị đánh tan.
Nhìn như song phương bình phân, nhưng Tả Mạc biết mình hạ phong. Kiếm mang của Vô Không kỳ xuất từ tu giả kim đan, bình thường Tả Mạc không cách nào phát huy hoàn toàn kiếm ý trong đó. Một kiếm này của Chương Hào, lại thành công khiến những kiếm mang này cảm nhận được uy hiếp, chúng nó tự phát mà phóng thích ra kiếm ý khủng bố hàm chứa trong đó, mới ngăn nổi một chiêu này của đối phương.
Nhưng rất nhanh Tả Mạc không có thời gian đi tự hỏi, kiếm thứ hai của Chương Hào lại tới!
Chương Hào không chút kinh ngạc chuyện Tả Mạc có thể ngăn đỡ một kiếm của mình. Giết người đoạt bảo, gã đã làm vô số, ánh mắt tự nhiên rất lão lạt, Vô Không kỳ là thứ hàng gì, trong lòng gã có đoán.
Kinh nghiệm chiến đấu của y cực kỳ phong phú, biết rõ lúc này quan trọng nhất, là dính chắc đối phương, không cho đối phương có cơ hội bố cục, đặc biệt là loại tu giả sở trường bố trận như Tả Mạc.
Thế là, gã vung ra kiếm thứ hai.
Tả Mạc lại hít một ngụm khí, vươn tay lại điểm.
Tranh, kiếm mang vừa mới bị đánh tan, lại hình thành và hối tập ở khoảng không trước đầu ngón tay hắn.
Oanh!
Lực lượng kiếm mang sắc đỏ truyền tới còn lớn hơn trước, Tả Mạc chỉ thấy ngón tay kịch đau, nhịn không nổi hừ một tiếng, chân lại lui liền mấy bước.
"Ha ha!" Chương Hào cười dài một tiếng, trong lòng sướng khoái vô bì, trọng bộ bước lên trước, trọng kiếm trong tay lần nữa hất lên.
Cho đến lúc này, hết thảy toàn bộ, thuận lợi hơn nhiều so với gã tưởng tượng.
Chỉ cần diệt xong Tả Mạc, tất cả cũng không phải vấn đề!
Đúng lúc này, đột nhiên trong lòng gã hơi lạnh, trọng kiếm trong tay bỗng hóa chém thành che, hoành ngang tại trước thân.
Đinh!
Một cỗ đại lực từ thân kiếm truyền đến, trọng kiếm trong tay gã ánh đỏ hơi lóe, ngăn trở tập kích của đối phương.
Chương Hào trong lòng thầm tự lẫm nhiên, nghe như một đạo kiếm mang, kỳ thực gã vừa mới ngăn trở ba đạo kiếm mang! Mà ba đạo kiếm mang này hoàn toàn không chút dấu hiệu, không biết từ đâu phún ra.
Đến nghĩ cũng không kịp, gã chỉ thấy trong lòng hơi giật, hừ lạnh một tiếng, trọng kiếm trong tay hoành ngang trước ngực, tay trái hóa chưởng, trùng trùng vỗ vào chuôi kiếm!
Trọng kiếm hóa thành một dải sáng đỏ, vây xoay quanh thân gã một vòng.
Đinh đinh đinh!
Trọng kiếm vốn bá đạo cương mãnh, lúc này lại linh xảo như chim nhỏ, tung bay trên dưới gã, hình thành lớp màn sáng màu đỏ. Kiếm mang sắc bén sâm nhiên, không làm sao đột phá được tầng màn sáng màu đỏ này.
Những kiếm mang này tuy sắc bén lại có thế tới quỷ quyệt, khó mà phòng bị, nhưng đối với trình độ loại cao thủ như Chương Hào mà nói, nó trừ tạm thời kéo dài một đoạn thời gian, không có bất cứ tác dụng khác gì.
Chương Hào đang nhẫn nại đợi thời cơ, Tả Mạc không thể kiên trì thế này tiếp được. Những kiếm mang này uy lực kinh người, nhưng thúc sử chúng, linh lực tiêu hao cũng kinh người dị thường, với tu vi trúc cơ kỳ của Tả Mạc, không kiên trì được lâu. Mà trong lúc ngự sử kiếm mang, Tả Mạc lại không cách nào đi bố trí thứ khác. (nguyên văn: ngưng mạch, trúc cơ chứ).
Nói cách khác, Tả Mạc tựa như sa vào tử cục, công kích của hắn không cách nào cho địch nhân một kích trí mạng, linh lực bản thân tiêu hao lại không đủ để chống đỡ cho hắn kéo dài chiến đấu.
Trong lòng Chương Hào tăng lên mấy phần nghi hoặc, kinh nghiệm của gã phong phú, cảm thấy bên trong có gì đó không thích hợp, nhưng không thích hợp chỗ nào lại nói không ra.
Gã tính dùng tĩnh để canh kỳ biến.
Nếu gã có thể biết được lúc này Tả Mạc đang làm gì, nhất định sẽ không trấn định như thế, nhất định sẽ không tĩnh canh kỳ biến!
Trận bàn cái trước tiếp cái sau từ trong tay Tả Mạc bay ra, tán lạc tại các phương vị xung quanh Chương Hào.
Gần như trong chớp mắt, Tả Mạc đã ném ra hơn mười cái trận bàn.
Mãi sau khi ném ra hơn mười trận bàn, trong lòng hắn mới hơi an.
Phân tâm cùng sử, Chương Hào đại khái không sao đoán được, Tả Mạc không ngờ có thể đồng thời làm việc khác.
Đây là công lao của Đại thiên diệp thủ, Tả Mạc phát hiện sau khi thần thức của mình hóa làm diệp thủ, có thể phân tâm cùng sử. Phát hiện này khiến hắn mười phần kinh hỉ, phải biết, phân tâm cùng sử trong chiến đấu cực kỳ hữu dụng. Trong lúc hai bên liều so phi kiếm, đồng thời ngầm đánh lén đối phương, dạng chiến thuật hèn hạ này lại là mộng tưởng của vô số người.
Nhưng hiện thực là, vô luận là kiếm tu hay tu giả khác, trong lúc đối chiến với địch nhân cùng trình độ, đều không thể phân tâm cùng sử dụng. Bọn họ có thể liên tục thay đổi pháp quyết, nhưng tuyệt đối không thể đồng thời sử dụng hai loại pháp quyết, trừ phi bọn họ không muốn giành thắng lợi.
Tịnh không phải không thể đồng thời sử dụng hai loại pháp quyết, mà là đồng thời sử dụng hai loại pháp quyết, sẽ khiến uy lực của hai loại pháp quyết giảm mạnh. Trước nay chưa nghe nói qua, có cao thủ thành danh nào, sở trường phân tâm cùng sử.
Lúc trước Tả Mạc kỳ thực cũng đủ để có thể phân tâm cùng sử, chỉ là về trình độ, so với diệp thủ bây giờ, một trời một vực.
Chương Hào căn bản không đoán ra Tả Mạc không ngờ có thể phân tâm cùng sử, vừa thao khống kiếm mang, vừa ngấm ngầm bố trận.
Hoàn thành bố trận Tả Mạc chậm rãi nhắm mắt lại, lần nữa vươn ngón tay ra.
Dần dần, trên người hắn hốt nhiên thêm một cỗ vị đạo khó tả.
Di!
Chương Hào trong lòng hơi run mạnh, khí thế của Tả Mạc đã phát sinh biến hóa kinh người. Hết thảy xung quanh đều rất an tĩnh, nhưng cảm giác không hay trong lòng gã càng phát đậm đặc.
Thật giống như, nơi cực xa trên bầu trời trên đỉnh đầu gã, có một đôi mắt băng lãnh, hờ hững mà nhìn chăm chú vào gã.
Nguy hiểm!
Nguy hiểm mạnh mẽ không chút dấu hiệu đột nhiên xuất hiện trong lòng, lông toàn thân gã đột nhiên căn căn dựng thẳng.
Sắc mặt Chương Hào kịch biến!
Gã tin tưởng trực giác của mình, trực giác đã cứu gã trong vô số lần huyết chiến!
Cảm nhận cơn sợ hãi mạnh mẽ trong lòng chủ nhân, trọng kiếm bay về tay Chương Hào như chớp.
Nắm lấy chuôi kiếm quen thuộc, cảm giác sợ hãi trong lòng Chương Hào đột nhiên giảm rất nhiều, tinh thần gã khẽ rung, không giữ lại bất cứ cái gì, linh lực toàn thân điên cuồng mà tuôn vào trọng kiếm.
Ánh hồng toàn thân chớp mắt sền sệt như huyết thanh chậm rãi lưu động, Chương Hào nộ mục trợn tròn!
Trong sát na gã vừa mới chuẩn bị phát động, đột nhiên ba sợi ánh sáng xanh hư không xuất hiện, như chớp quấn lấy gã.
Phù trận cấp ba, Phược Long trận!
Ngay lúc này, Tả Mạc đang nhắm mắt lại, cũng gần như ấp ủ xong sát chiêu của hắn.
Nền đất dưới chân hắn từng điểm rạn nứt, bùn đất nát vụn nứt ra tựa như bị một lực vô hình, chậm rãi phiêu phù bốc lên. Trên trán Tả Mạc, một ký hiệu cái lá hình bàn tay, tán phát lên ánh sáng nhàn nhạt, rõ tới mức có thể thấy.
Mà ngón tay Tả Mạc duỗi thẳng ra, tại khoảng không trước mặt vẽ cái móc.
Nơi ngón tay vạch qua, bút họa uốn lượn, tán phát lên ánh sáng nhàn nhạt như tinh thần, trong chớp mắt, một phù hiệu cổ kính thành hình!