Tu Chân Nói Chuyện Phiếm Quần

Chương 80: Tìm Thấy Manh Mối, Xuất Phát!




Cuộc thi chạy 5000m nam chia ra làm ba bảng. đại học Giang Nam có rất nhiều khoa, mỗi lớp ít nhất phải đưa ra một người đi thi, mỗi bảng lại phải chia ra chạy mười lượt mới có thể hoàn thành.
Dựa theo thành tích của tuyển thủ để tiến hành xếp hạng, không có đấu bán kết gì cả, bởi vì đấu bán kết sẽ chết người mất.
Dựa theo kết quả thi đấu mấy năm trước thì mỗi lần thi đấu tốn chừng 20 đến 30 phút, tốn chừng 4 đến 5 giờ là kết thúc cuộc thi chạy 5000m nam.
Nhưng chuyện lạ năm nào cũng có, năm nay lại có đặc biệt nhiều.
Đầu tiên là chuyện Tống Thư Hàng và bạn học đen thui kia dùng tốc độ chạy nước rút để hoàn thành cuộc thi (Tuy rằng bạn học đen thui kia còn cách hai bước nữa), sau này lại có thêm một chuyện lạ khác nữa ... chính là cái người mập mạp lúc đầu còn bảo ‘Cùng là người cơ khổ với nhau’ cùng Tống Thư Hàng.
Lúc đầu cậu ta còn dùng tốc độ chạy chậm để chạy, đứng vững ở vị trí cuối cùng của đại quân chạy 5000m.
Nhưng sau khi chạy chừng ba vòng thì cậu ta cũng nhịn không được, mặt mày tái mét. Sau đó lại từ chạy chậm biến thành đi nhanh, sau đó lại biến thành tốc độ rùa bò.
Đi một đoạn còn phải dừng lại ôm ngực thở hổn hển.
Thế lực cỡ này, không biết sao bạn học trong lớp của cậu ta để cậu ta đi thi chạy 5000m này làm gì nữa?
25 phút sau, những tuyển thủ khác đều đã chạy xong 5000m. Còn Dương Thượng Phát thì vẫn cứ chạy một rồi lại đi bộ, đi đi ngừng ngừng. Cứ như thế, đợi khi cậu ta chạy được 2100 mét thì mặt mày tái mét, môi xanh đi, bộ dạng như thể bất kỳ lúc nào cũng có thể vào bệnh viện
Giáo viên phụ trách làm trọng tài thấy vậy thì không đành lòng, không nhịn được nữa bèn nói:
- Bạn học này ngừng được rồi đấy, cậu không cần chạy hết cũng không sao đâu, có thể kiên trì đến lúc này thì nghị lực của cậu thật sự rất cao rồi!
Nhưng bạn học Dương Thượng Phát trả lời giáo viên thế này đây:
- Thầy ơi, em là một người đàn ông đi đến nơi, làm đến chốn, em nhất định phải chạy cho hết 5000m. Dù có bò thì em cũng phải bò đến đích!
Cậu ta mà quyết chí rồi thì giống hệt như con lừa vậy, người ta có kéo cỡ nào cũng không được.
Vị giáo viên phụ trách làm trọng tài lập tức rưng rưng ... khốn kiếp, cậu có muốn làm đến chốn thì cũng phải xem tình hình đi chứ. Tiếp theo còn những chín trận chưa thi kia kìa, cậu lết lâu như thế còn phải chờ bao lâu nữa mới xong đây?
Rốt cuộc bạn học Dương Thượng Phát kia kéo dài bao lâu? Đáp án chính là suốt một tiếng đồng hồ! Cộng thêm hai mươi phút lúc đầu nữa thì một mình cậu ta đã tốn hết 1 giờ 20 phút đồng hồ. Trận đấu ở đường chạy khác đã tiến hành đến lượt thứ tư luôn rồi.
Vị giáo viên phụ trách làm trọng tài kia thật sự khóc luôn.
Sau khi Tống Thư Hàng chạy xong thì tiếp nhận mấy lời chúc mừng nhiệt tình lung tung loạn xà ngầu của bạn bè.
- Thư Hàng, nhìn không ra đấy, sao mày đột nhiên lại chạy nhanh được thế? Chức quán quân chạy 5000m này bọn mình lấy chắc rồi!
Có người dùng sức vỗ mạnh lên lưng Tống Thư Hàng.
- Tao tò mò lắm đấy, lời cổ vũ của mấy em gái xinh đẹp thật sự hữu hiệu đến thế à? Mày với thằng đen thui khi nãy sao mà vắt giò lên chân chạy hùng hục mãi thế.
- Người đẹp nhất định là hữu hiệu rồi, cho nên mấy trận đấu quốc tế lớn đều có đội cổ vũ toàn người đẹp đấy thôi!
Tống Thư Hàng cười khổ hứng một đống đánh, đập, vỗ của đám bạn bè.
Một lúc sau Lý Dương Đức mới kéo hắn sang một bên.
- Tiệm thuốc mà mày bảo tao tìm có tin tức rồi đây.
Lý Dương Đức cười hắc hắc, đưa ra bốn địa chỉ:
- Bốn tiệm thuốc này, hoặc nhiều hoặc ít đều có loại dược liệu mà bạn mày cần đấy. Trong đó có tiệm dược thảo Viên Long này là có đủ hết, mấy loại dược liệu mày cần ở đó đều có cả. Trùng hợp chính là ngày hôm qua chủ tiệm mới vừa bán được một phần bốn loại dược liệu này. Nghe nói người mua dược liệu của ông ta còn đặt thêm một phần dược liệu số lượng lớn nữa, ông chủ tiệm bây giờ đang chuẩn bị nhập thêm hàng. Nếu như bạn mày cần thì nhân cơ hội này tranh thủ đặt trước khi chủ tiệm nhập hàng luôn đi.
- Cảm ơn mày nha Dương Đức.
Tống Thư Hàng nhận lấy địa chỉ của bốn tiệm thuốc kia, ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào địa chỉ của tiệm dược thảo Viên Long kia. Ngày hôm qua đã bán được một ít, bây giờ lại còn đặt trước số lượng lớn nữa.
Bốn loại dược liệu hiếm có này bình thường rất ít ai dùng tới, cho dù có dùng thì cũng chỉ cần hai loại trong số đó mà thôi.
T.ruyện đượ.c biên tập tại ir.ead.vn.Cần cả bốn loại thế này, lại còn là số lượng lớn, thì hơn 70% chính là tên đàn chủ kia.
Tìm được manh mối rồi!
- Đừng có khách khí, nhớ là sau đại hội thể thao này mời tao đi ăn cá ở Thập Hương nhé!
Lý Dương Đức nhớ tới tiệm bán cá này thì nước miếng đã chảy ròng.
- Cứ để đó tao lo, cam đoan cho mày ăn tới khi nào đã thì thôi. Dương Đức, tao phải đi liên hệ với chủ tiệm thuốc này đã. Không, tốt nhất là tao đến thẳng tiệm đó tìm ông ta nói chuyện luôn. Nếu như tối nay mà tao chưa về thì bọn mày không cần chờ tao đâu.
Tống Thư Hàng cười nói.
- Gấp tới vậy à?
Lý Dương Đức cười vẫy tay:
- Thế đi nhanh về nhanh nhé.
Tống Thư Hàng lại vẫy tay tạm biệt đám Lâm Thổ Ba, cất kỹ địa chỉ, nhanh chóng rời khỏi sân trường, ngay cả lễ trao giải cũng không để ý tới.
Lý Dương Đức gãi gãi đầu:
- Là bạn thân lắm à? Gấp đến như vậy?
Sau khi Tống Thư Hàng rời đi không bao lâu thì mấy cô nàng Lục Phỉ cũng đi tới chỗ bọn Lâm Thổ Ba.
Cô dòm hết mấy người nam sinh, nhưng không thấy Tống Thư Hàng đâu nên tò mò hỏi:
- Ể? Bạn học Thư Hàng đâu rồi?
- Thằng nhóc Thư Hàng kia có việc phải đi trước rồi, bạn học Lục Phỉ có việc gì cần tìm nó à?
Lâm Thổ Ba bước lên, hỏi với vẻ nghiêm túc.
- Không có gì hết, tôi muốn chúc mừng cậu ấy một chút thôi. Tuy là thành tích tổng hợp vẫn chưa công bố, nhưng bạn học Thư Hàng nhất định có thể giành được giải quán quân chạy 5000m.
Cô nàng Lục Phỉ kia cười nói.
Đang lúc nói chuyện, cô không ngừng phe phẩy tay quạt quạt ... nóng quá đi mất, trời hôm nay nắng chói chang. Điều này khiến cho cô cực kỳ nhớ nhung cảm giác mát mẻ hưởng ké lúc ở cạnh Tống Thư Hàng, còn mát mẻ thoải mái hơn gấp trăm lần so với ngồi điều hòa đó!
Cho nên ít nhất thì trong mùa hè oi bức này cô nhất định phải nghĩ cách ăn ké hơi mát của Tống Thư Hàng cái đã, đợi mùa đông rồi lại chia tay
- Thằng nhóc Thư Hàng kia có việc gấp phải đi khỏi trường rồi, tôi nghĩ có bạn học Lục Phỉ chúc mừng chắc là nó sẽ vui lắm đấy.
Cao Mỗ Mỗ bước lên nói:
- Ngoài ra Thư Hàng có nói đợi sau khi đại hội thể thao kết thúc thì sẽ mời mọi người cùng nhau đi ăn đấy, bạn học Lục Phỉ có rảnh không?
Trong lòng Lý Dương Đức thầm giơ ngón tay cái: Cao Mỗ Mỗ, mẹ nó hôm nay mày giỏi lắm!
- Hả? Tôi đi cũng được à?
Lục Phỉ có phần kinh ngạc, cuối cùng sảng khoái đồng ý:
- Được, đến lúc đó nhớ gọi tôi, tôi nhất định sẽ đến.
- Quyết định thế nhé.
Cao Mỗ Mỗ đẩy kính mắt ... Thư Hàng à, anh chỉ có thể giúp chú được đến đây tôi.
Tống Thư Hàng trở về kí túc xá trước, cẩn thận lấy phi kiếm màu đen của Thông Huyền đại sư ra, kiếm này ở trong mắt người khác thì vô hình vô chất, dùng để đánh lén là thích hợp nhất, lần này không chừng còn có thể dùng đến nó.
Sau đó hắn lại mang theo một bình thối thể dịch và viên tích cốc hoàn lần trước mới ngậm có một lần kia.
Thối thể dịch không chỉ dùng để tu luyện, trong lúc nguy cơ trước mắt thì cũng có thể để bổ sung thể lực. Tích cốc hoàn thì có thể cung cấp dinh dưỡng sống còn bất kỳ lúc nào.
Sau khi chuẩn bị xong xuôi thì hắn lại cầm theo một thứ nhỏ như cái đèn pin ra. Đây là côn điện mà Lâm Thổ Ba đã cải tạo qua, không biết hiệu quả thế nào, nhưng cứ mang theo bên người sẽ khiến cho Tống Thư Hàng an tâm hơn một chút.
Cuối cùng, hắn cẩn thận cầm theo xấp bảo phù của phủ chủ Thất Sinh Phù đã tặng cho hắn, hai mươi lá bùa giống như định hải thần châm vậy, khiến cho Tống Thư Hàng có thể giữ được chút bình tĩnh khi đối mặt với tên đàn chủ thần bí kia.
Lần này đi ra, chủ yếu là để tìm kiếm tung tích của tên đàn chủ kia rồi xác định vị trí của hắn.
Nếu như tình trạng của hắn thật sự rất tệ thì có thể nhân cơ hội này, nhổ cỏ tận gốc.
Có bảo phù của phủ chủ Thất Sinh Phù ở đây, cho dù có thất bại thì ít nhất cũng có thể giữ được mạng sống.
Nếu như thất bại thì cứ lấy linh quỷ làm thù lao, nhờ tiền bối trong nhóm ra tay tương trợ. Tóm lại, nhất định phải giải quyết tên đàn chủ kia cho xong!
Mặc kệ thế nào, hắn đã đứng ở thế bất bại cả rồi. Vì đã bất bại rồi, nên phải tranh thủ thắng sao cho đẹp mắt mới được!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.