Có cần phải gọi điện thoại lên tổng đài chăm sóc khách hàng của họ hỏi thử xem rốt cuộc đây là sao không nhỉ? Dù sao thì cũng là con số 10 triệu đấy!
Đang lúc suy nghĩ thì phần mềm chat trên điện thoại nhảy ra một lời nhắc nhở, trong Nhóm Cửu Châu Số 1 có người tag hắn.
Bởi vì không còn nợ tiền nữa nên mạng cũng thông lại rồi.
Tống Thư Hàng mở Nhóm Cửu Châu Số 1 ra xem.
Túy Nguyệt Cư Sĩ: - @Thư Sơn Áp Lực Đại, Thư Hàng tiểu hữu, đã có mạng lại chưa? Vừa rồi ta nạp ít tiền cho ngươi, sau này ngươi không cần sợ bị cắt thuê bao nữa rồi nhé!
Là tiền bối trong nhóm nạp tiền điện thoại cho mình?
- Đợi đã tiền bối, cái ‘nạp ít tiền’ mà ngài nói không phải là 10 triệu đấy chứ? - Tống Thư Hàng vội hỏi lại.
- Ừ, đúng rồi đấy, nhận được rồi à? - Túy Nguyệt Cư Sĩ nói ra câu này lập tức có khí thế nhà giàu ập thẳng vào mặt mọi người.
- Tiền bối, có cần khoa trương đến thế không? Nhiêu đấy nhiều lắm! - cảm giác của Tống Thư Hàng bây giờ y hệt như phần sau cái nickname của hắn —— Áp Lực Đại (áp lực lớn).
Chỉ vì để mình không sợ bị cắt mạng, nên nạp luôn 10 triệu cho mình á? Chỉ riêng tiền trong tài khoản của mình bây giờ thôi đã nhiều hơn toàn bộ tài sản của người bình thường rồi.
- Nhiều lắm à? Không phải chứ, mấy người trong nhóm chúng ta thường gọi điện nói chuyện với nhau cách hơn nửa vòng trái đất, mỗi năm tốn biết bao nhiêu tiền điện thoại đấy. Hơn nữa dùng điện thoại còn có đủ loại phí khác nữa, nạp 10 triệu chỉ dùng được chừng một hai trăm năm chứ mấy, hết nhanh lắm! - Túy Nguyệt Cư Sĩ trả lời.
Dùng được một hai trăm năm chứ mấy?! Còn hết nhanh lắm?
Tống Thư Hàng dùng sức đập đầu vào gốc đại thụ kế bên, để cho mình bình tĩnh lại. Mấy vị tiền bối trong nhóm tính thời gian toàn tính theo đơn vị ‘trăm năm’ à?
Không theo kịp tí nào hết, một đứa mới tháng trước còn là phàm nhân như mình hoàn toàn không đuổi kịp kiểu tư duy của mấy tiền bối trong nhóm tẹo nào!
- Chút tiền lẻ ở phàm tục thôi ấy à, đừng có kinh ngạc thế. - Phủ Chủ Thất Sinh Phù chen vào một câu, lại hỏi: - À đúng rồi Thư Hàng tiểu hữu, ngươi lấy được bao nhiêu chỗ tốt từ cái ‘huyết thần tà đao trận’ kia?
Với ta mà nói thì đây không phải chút tiền nho nhỏ!
Mặc dù đối với các tiền bối nó chỉ là chút tiền lẻ không đáng nhắc tới, nhưng lâu lâu mấy người cũng phải thông cảm cho đứa mới tháng trước còn là dân đen như ta chứ.
Được rồi, muốn xin mấy tiền bối cảm thông cho mình là chuyện hơi xa vời. Thôi thì mình cứ cố gắng thích nghi, đuổi kịp cách tư duy của mấy tiền bối trong nhóm đi vậy!
Tống Thư Hàng cố gắng dằn tâm tình của mình xuống.
Trả lời câu hỏi của Phủ Chủ Thất Sinh Phù: - Đúng là có thu hoạch. Lúc ở bên trong trận đó, giá trị khí huyết trong tâm khiếu của ta gia tăng rất nhiều, đến bây giờ mới ngừng lại, ta đoán nhiều nhất có thêm mười phần điểm khí huyết là có thể hoàn thành trăm ngày cơ bản được rồi! Thân thể cũng được cường hóa thêm. Sau cùng còn có một mảnh huyết thần toản nữa.
Dừng lại một lúc, Tống Thư Hàng lại gửi thêm: - bất quá tiền bối à, ta có thể dùng mảnh huyết thần toản này để đổi lấy thứ khác hợp với ta hơn được không? Ví như đan dược hay công pháp, hoặc là pháp khí, bảo phù gì cũng được.
Hắn giữ mảnh huyết thần toản này trong tay cứ có cảm giác cưng cứng thế nào ấy.
Mặt khác không phải tên Công Tử Hải kia đã nói với bộ dạng cực kỳ tự tin là: Đợi thêm một thời gian nữa, nhất định sẽ đến tận cửa thăm hỏi, đổi lại huyết thần toản.
Đến lúc đó, để hắn đến đăng môn thăm hỏi một vị tiền bối nào trong nhóm, đổi lấy huyết thần toản đi vậy!
- Ha ha, ta chỉ chờ có mấy câu này của ngươi thôi!- Phủ Chủ Thất Sinh Phù gửi một cái icon nhe răng cười: - Qua một đoạn thời gian nữa, đợi ta dạy cho đám dã nhân trên hòn đảo này biết chữ Hán xong thì ta sẽ đi tìm người. Tới lúc đó ta sẽ đưa ngươi đi xem bảo khố của ta, cho ngươi chọn một món đồng giá, để đổi lấy huyết thần toản này của ngươi.
Huyết thần toản không chỉ là tài liệu luyện khí, mà còn là tài liệu tốt để tạo thành mực nước dùng luyện chế bảo phù cao cấp nữa.
Bảo phù cao cấp, mỗi một bút, một loại đều cần mực nước đặc biệt.
Ví như mấy lá bùa màu vàng xài được nhiều lần mà Vũ Nhu Tử tiện tay lôi ra xài, chính là dùng một loại mực nước đặc biệt dùng máu của độc giác đại giao chế tạo thành.
Phủ Chủ Thất Sinh Phù đang cần viên huyết thần toản này.
Lúc này, Bắc Hà Tán Nhân mới cười nói: - Xem ra phù đạo của Thất Sinh đạo hữu sắp sửa có đột phá rồi à?
- Hắc hắc, cũng vì gần đây đột nhiên có được linh cảm, nên đang định nhân cơ hội này chế tạo ra bảo phù cao cấp để đột phá bình cảnh phù đạo ấy mà. Tiện thể ta cũng muốn nhân cơ hội này để tấn cấp cảnh giới lên linh hoàng ngũ phẩm luôn, nếu như cứ mãi dây dưa không tấn cấp thì sẽ bị bọn tiểu bối vượt qua mất. - Phủ Chủ Thất Sinh Phù mỉm cười trả lời.
Thật ra hắn đã có thể ngưng tụ kim đan, tấn chức linh hoàng ngũ phẩm từ lâu rồi.
Nhưng vì để ngưng tụ ra được kim đan hoàn mỹ nhất, hắn mới áp chế cảnh giới của mình, kéo dài mãi đến tận bây giờ.
Cảnh giới kim đan cũng chia ra làm năm bảy loại. Dùng số lượng long vân trên kim đan để phân chia phẩm cấp, tổng cộng có chín cấp. Số lượng long vân càng nhiều thì phẩm cấp của kim đan càng cao. Phẩm cấp của kim đan càng cao thì có thể đi được xa hơn trên con đường tu sĩ ngày sau.
Nói trắng ra cho dễ hiểu thì kim đan từ một vân đến ba vân, nếu như không có kỳ ngộ gì, cả đời này cao nhất chỉ có thể đến được cảnh giới linh hoàng ngũ phẩm mà thôi.
Còn tu sĩ có kim đan từ bốn vân đến sáu vân, chỉ cần không gặp bất trắc giữa chừng thì trên cơ bản đều có thể tấn chức cảnh giới linh quân lục phẩm, thậm chí cũng có hy vọng lên được linh tôn thất phẩm!
Còn nếu như muốn bước được xa hơn nữa, muốn tấn thăng lên làm huyền thánh bát phẩm thì ít nhất cũng phải có kim đan được hơn bảy vân đổ lên mới có hy vọng.
Phủ Chủ Thất Sinh Phù chính là đang cố chờ kim đan bảy vân này.
Ngoài ra, bên trong Nhóm Cửu Châu Số 1 này không có bất kỳ người nào có kim đan ít hơn bảy vân cả, mỗi người bọn họ đều là người nổi bật trong cảnh giới linh hoàng ngũ phẩm này.
- Được, vậy ta sẽ chờ tiền bối liên lạc - Tống Thư Hàng nhanh chóng trả lời: - Các vị tiền bối, ta về nhà nghỉ ngơi trước đây.
- Đợi đã! Thư Hàng tiểu hữu đợi lát đã! - Bắc Hà Tán Nhân đột nhiên nói.
Truyện được dị-ch- t-ại iREAD.vn-- ? - Tống Thư Hàng gửi một dấu chấm hỏi lên.
- Có chuyện này định nói cho ngươi biết, Hoàng Sơn Chân Quân vừa được Bạch Chân Quân liên hệ, khoảng chừng hai mươi ngày nữa Bạch Chân Quân sẽ xuất quan! Đến lúc đó Hoàng Sơn Chân Quân sẽ báo địa điểm xuất quan của Bạch Chân Quân cho ngươi biết. Đến lúc đó Thư Hàng tiểu hữu ngươi nhớ phải đi đón Bạch Chân Quân nhé! - Bắc Hà Tán Nhân vội nói.
Các tiền bối trong nhóm lập tức nín thinh …sợ Tống Thư Hàng từ chối. Tới lúc đó lỡ như Hoàng Sơn Chân Quân giận quá, bắt mọi người rút thăm thì thảm.
- Ồ, được rồi, không thành vấn đề! Đến lúc đó chỉ cần nói địa điểm đón Bạch Chân Quân cho ta biết là được rồi. - Tống Thư Hàng đáp: - Tiền bối, nếu như không còn chuyện gì nữa thì ta về nghỉ ngơi trước đây!
Bây giờ hắn chỉ muốn đi tắm sạch sẽ thơm tho, sau đó leo lên giường ngủ một giấc ngon lành. Ngày hôm nay, cả thể xác lẫn tinh thần của hắn đều mệt mỏi muốn chết.
- Đi đi, nghỉ ngơi cho khỏe, chúng ta đều rất xem trọng ngươi đấy. - Bắc Hà Tán Nhân nói.
Tống Thư Hàng gật đầu, cẩn thận nhét điện thoại vào túi đừng thấy chiếc điện thoại di dộng này chỉ hơn một ngàn tệ mà nhầm, bên trong nó có 10 triệu tiền điện thoại đấy!
….
Thứ ba.
Buổi sáng, Tống Thư Hàng và Lâm Thổ Ba cùng đi đóng tiền học lái xe.
Tiếp theo thì đợi giáo viên đến dạy bọn họ học.
Lâm Thổ Ba đã nhờ vả biết bao mối quan hệ, cho nên hôm nay mới đóng tiền thì hôm sau giáo viên đã gọi bọn họ đến tập lái. Trong vòng một tuần là có thể thi lý thuyết. Nếu như thi đậu thì trong vòng hai mươi ngày sẽ tham gia thi lái. May mắn thì có thể lấy được bằng lái trong vòng hai mươi ngày!
Đây là một ngày êm đềm, không xảy ra bất kỳ chuyện lộn xộn nào cả. Ừm, chỉ là lúc đi học, em gái Lục Phỉ kia đã bắt đầu đến bên cạnh Tống Thư Hàng hưởng ké điều hòa mà thôi.
Sau bữa cơm chiều, ba tên cùng phòng đều có việc bận cả.
Cao Mỗ Mỗ thì bị Gia Cát Trung Dương lôi đi, nghe nói hai người này chuẩn bị bắt đầu đi thăm dò ‘vị hôn thê’ của Gia Cát Trung Dương.
Lý Dương Đức thì tiếp tục làm phần mềm mới.
Lâm Thổ Ba mấy hôm nay thì cắm đầu chơi game.
Vậy nên Tống Thư Hàng có thêm thời gian rảnh rỗi để tu luyện.
Hắn đi vào ngôi nhà mà Dược Sư đã mua, bắt đầu tu luyện.
Đầu tiên là tu luyện kim cương căn bản quyền pháp, tiếp theo thì dùng chân ngã minh tưởng kinh để dẫn dắt khí huyết.
Hôm nay tu luyện cực kỳ thoải mái, dù không dùng khí huyết đan, nhưng hắn lại có thể một hơi tu luyện kim cương căn bản quyền pháp được những chín lần!
ở thời kì cơ bản số khí huyết ở tâm khiếu càng nhiều thì càng có thể khiến cho thân thể tu sĩ được cường hóa nhiều hơn.
Còn thân thể của Tống Thư Hàng đã được cường hóa thêm lúc ở trong huyết thần tà đao trận của Nguyệt Đao Tông.
Với cường độ thân thể của hắn bây giờ, một hơi tu luyện mười bốn mười lăm lần cũng không cần dùng khí huyết đan nữa!
Sau khi chấm dứt chín lần kim cương căn bản quyền pháp, Tống Thư Hàng đột nhiên cảm thấy tâm khiếu trở nên nóng ran lạ kỳ.
- Khí huyết tràn đầy rồi! - Tống Thư Hàng giật mình, vội vàng vận chuyển chân ngã minh tưởng kinh, dẫn dắt khí huyết vào bên trong tâm khiếu.
Tia huyết khí này vừa mới bị dẫn vào bên trong tâm khiếu thì lập tức biến thành cọng rơm sau cùng đè chết lạc đà!
Khí huyết bên trong tâm khiếu phá mở tâm khiếu, ồ ạt ùa ra!
Khiếu tự lai!
Chính thức hoàn thành trăm ngày cơ bản!
Lúc này, hắn xem như đã chính thức bước chân vào hàng ngũ tu sĩ rồi!
Tống Thư Hàng mở hai mắt ra, tinh, khí, thần toàn thân đều bắt đầu lột xác!
….
Một thành phố tên Nam Hoa Hồ cách khu Giang Nam chừng năm trăm cây số.
Trong thôn Lâm Diêu thuộc thành phố Nam Hoa Hồ.
Trong thôn có một đạo quan vô danh khá có tiếng tăm.
Bởi vì đạo quan này rất có tiếng tăm, cho nên mỗi năm có không ít tín đồ từ khắp nơi đến hành hương, nhưng đạo quan này vẫn không hề có tên. Dần dà, mọi người cũng gọi nó là đạo quán vô danh.
Đạo quán cũng không lớn, nó không thờ cúng Tam Thanh đạo tôn, mà thờ một bức tượng tiên quân vô danh vô cùng tinh xảo.
Bức tượng tiên quân khoanh chân mà ngồi kia là một người đàn ông tuấn mỹ vô cùng, hắn ngồi lặng yên trên bệ đá, trông rất sống động.
Nghe nói…. Bức tượng tiên quân này dường như được phát hiện trong năm khô hạn kỷ lục của mấy trăm năm trước.
Trong truyền thuyết nói, đó là đợt hạn hán hiếm có nhất mà mấy chục năm cũng khó mà gặp được, hơn nửa năm mà không có nổi một giọt mưa. Nước sông khô cạn, người dân không có nổi một hạt thóc, đói khát gần chết.
Bọn họ ra sức đào giếng ở khắp mọi ngươi, mong muốn có thể đào được một nguồn nước. Nhưng người dân đã liên tục đào hơn bốn mươi cái giếng sâu, nhưng vẫn không thu hoạch được gì.
Cũng chính trong lúc bọn họ gần như tuyệt vọng ấy, khi đang đào một cái giếng thì bọn họ lại đào được một pho tượng vô cùng sống động, đây chính là lai lịch của bức tượng tiên quân vô danh này.
Đây không phải do con người chế tác, là tự nhiên hình thành!
Đương nhiên, cũng có người nghi ngờ rằng bức tượng tiên quân này đã được cổ nhân chôn ở dưới lòng đất từ rất lâu rồi.
Nói tóm lại, người dân cùng đường bèn thờ cúng bức tượng tiên quân này.
Nói cũng lạ.
Ngày thứ hai sau khi thờ cúng tượng tiên quân này thì đột nhiên trời đổ một cơn mưa to tầm tã xuống, nắng hạn gặp mưa rào, người dân ai nấy đều hân hoan.
Vậy nên bức tượng tiên quân vô danh kia cũng nổi tiếng từ đấy.
Dù đến ngày nay, thi thoảng vẫn luôn có tin đồn rằng người nào đó được ban phước, nguyện vọng thành hiện thực. Cho nên tiếng tăm của bức tượng tiên quân này cũng càng lúc càng lớn.
Lúc này, đang có vài vị khách hành hương nhỏ giọng trao đổi với nhau bên trong đạo quan.
- Các người có cảm thấy tượng tiên quân vô danh gần đây càng lúc càng sống động hay không?
- Ôi bà cũng cảm thấy thế à? Tôi cứ cảm thấy giống như tiên quân vô danh có thể sống lại bất kỳ lúc nào, sau đó mọc cánh thành tiên ấy!
- Hơn nữa… tôi cũng cảm thấy tiên quân vô danh càng lúc càng đẹp nữa.
Mặc kệ là nam hay nữ đều có cảm giác như thế, bức tượng càng lúc càng xinh đẹp, phát ra mị lực khôn cùng.