Tu Chân Nói Chuyện Phiếm Quần

Chương 135: Lam Nguyên Cốc Đẫm Máu.




Nhiều năm về sau, trong nhóm Cửu Châu số 1 có vị hậu bối hỏi Tống Thư Hàng rằng, cảm nhận về lần đầu ngự kiếm phi hành của hắn như thế nào?
Tống Thư Hàng chỉ đáp lại hai chữ: nhũn chân.
Cứ thế mà “vèo” một cái, Tô thị A Thất độn quang, kéo theo hắn và A Thập Lục bay lên trời, tốc độ bay ấy nhanh đến nỗi không ngôn từ nào tả nổi.
Chỉ trong nháy mắt, họ đã vụt lên trời cao.
Trong khi ngự kiếm phi hành, Tống Thư Hàng cảm thấy chung quanh trống rỗng, chỉ có một luồng độn quang dưới chân tỏa ra ánh sáng mỏng manh, không hề có chút cảm giác an toàn nào.
Thực ra, chung quanh có một thứ sức mạnh vô hình, chắn mọi luồng gió lớn khi ngự kiếm phi hành. Đây là tấm chắn mà A Thất tiền bối cố tình dựng lên cho Tống Thư Hàng và A Thập Lục.
Nếu không thì, một tu sĩ có thực lực cao cường, đâu thèm để tâm chút gió nhẹ đó chứ? Điều ấy có thể thấy được từ kiểu đầu dựng ngược của Dược Sư tiền bối sau khi ngự kiếm phi hành.
Tuy nhiên, tấm chắn kia vô hình vô dạng, nhìn không thấy, sờ không được. Nó không thể đem lại cảm giác an toàn cho Tống Thư Hàng, nếu như nó biến ảo thành lan can, thì Tống Thư Hàng sẽ thấy yên tâm hơn rất nhiều.
Sau đó...nhìn xuống phía dưới thì thấy nào nhà, nào núi, nào quốc lộ, nào sông, đều bé tin hin như hộp diêm.
Cao, rất cao, cao vô cùng!
Tống Thư Hàng cảm thấy đầu óc choáng váng, hai chân nhũn ra. Hắn vươn tay về trước theo bản năng để túm chặt lấy Tô thị A Thập Lục...Nếu không bám vào thứ gì, chắc hắn sẽ quỳ luôn quá.
- Lần đầu ngự kiếm phi hành hả? - Đôi mắt đen huyền của Tô thị A Thập Lục nhìn chằm chằm vào Tống Thư Hàng.
- Ha ha ha. - Tống Thư Hàng cảm thấy nói ra thì cũng không ổn.
Mọi người đều có chứng sợ độ cao, chẳng qua là sợ nhiều hay sợ ít, một vài người không nhận ra điều ấy bởi họ chưa bay đến tầm cao đủ để sợ, hoặc là do chứng sợ độ cao của họ quá ít, nên có thể dễ dàng dùng ý chí để vượt qua.
- Thế từ từ vượt qua, nếu không thể thì sau này không ngự kiếm phi hành được đâu. - Tô thị A Thập Lục an ủi.
Giấc mộng cao xanh của nam nhi, để có thể vươn đến đều phải trải qua một quá trình đầy đau thương vừa nước mắt.
Vù vù vù, tốc độ ngự kiếm phi hành nhanh đến đáng sợ.
Dựa theo lời miêu tả của vị đệ tử Nguyệt Đao Tông bị đánh gẫy chân, Triệu Bất Luật kia, thì chẳng mấy chốc, Tô thị A Thất đã lần tới được tông môn Nguyệt Đao Tông.
Nguyệt Đao Tông khổng lồ náu mình giữa núi cao, rừng thẳm, còn có trận pháp che giấu, nên mới không bị phàm nhân phát hiện.
Đương nhiên, thứ trận pháp này không thoát được khỏi tầm nhìn của Tô thị A Thất. Hắn điều khiển cho độn quang đáp xuống trước cửa của Nguyệt Đao Tông, ánh mắt nhìn xuyên qua hộ tông đại trận.
A Thập Lục nhẹ nhàng nhảy lên rồi đáp xuống đấy.
Tống Thư Hàng nhẹ nhàng nhảy lên, rồi quỳ xuống đấy. Chân hắn đúng là nhũn hết cả rồi...
Tô thị A Thất lại gần cạnh trận pháp che giấu của Nguyệt Đao Tông, quát khẽ một tiếng:
- Mở!
Hắn thậm chí còn chưa lấy đao ra, linh lực trong thiên địa nương theo tiếng quát vừa nãy của hắn, hóa thành một thanh đao khai thiên lập địa, chém mạnh vào hộ tông đại trận.
Hộ tông đại trận của Nguyệt Đao Tông yếu ớt như thủy tinh, chẳng mấy chốc mà đã bị chém nát.
- A? - Tống Thư Hàng và A Thập Lục đưa mắt nhìn nhau mới thấy bên trong Nguyệt Đao Tông trống rỗng, không có bóng dáng của bất cứ kẻ nào.
Do không có người điều khiển, nên đại trận che giấu tông môn mới yếu ớt như vậy.
- Đến một bóng người cũng không có. Chẳng nhẽ tên Triệu Bất Luật kia lừa chúng ta? - Hàng mày thanh tú của A Thập Lục chau lại, - Đi về thịt hắn!
Tống Thư Hàng hỏi:
-Triệu Bất Luật là ai?
- Chính là cái tên đã cướp kiện hàng chuyển phát nhanh. Sau khi ngươi bị bắt, ta và A Thất đi tới trụ sở của Thu Phong Express, tìm cái tên Triệu Bất Luân kia, rồi moi được vị trí của Nguyệt Đao Tông từ miệng hắn. - A Thập Lục đáp.
Tống Thư Hàng gật đầu.
Bấy giờ, A Thất liền lên tiếng:
- Không phải tin tức giả, mà là mọi thành viên của Nguyệt Đao Tông đều chuyển đi rồi, hơn nữa...mới vừa đi thôi.
Trong lúc nói chuyện, hắn đi vào trong Nguyệt Đao Tông, đi học theo một cầu thang thẳng tắp rồi cứ thế đi lên.
Lúc này, Tống Thư Hàng và A Thập Lục mới thấy, phía trên đoạn cầu thang thẳng tắp đó có một bóng người vận bộ y phục màu trắng.
Thắt lưng giắt theo trường kiếm, khí chất như ngọc, lại mờ ảo như tiên nhân bước ra từ cổ họa.
- Quả nhiên là ngươi...công tử Hải. - Hai tay của Tô thị A Thất bắt chéo sau lưng, hắn đưa mắt nhìn về phía bóng người trong bộ đồ trắng kia.
Công tử Hải, là người Tô thị A Thất gặp khi tham gia một cuộc thám hiểm cổ tiên di tích. Dù lúc ấy hắn chỉ có tu vi ở bậc tứ phẩm, nhưng kiếm thuật đã vô cùng tinh diệu. Kẻ này từng tỷ thí với người cuồng chiến đấu như A Thất một lần, dù thua, nhưng được A Thất coi trọng.
Mấy ngày trước, công tử Hải nghe tin Tô thị A Thất đang tìm dược vật giúp chữa khỏi vết thương từ thiên kiếp, liền đề cử thất hoàng diệu quả của Tiên Nông Tông, cũng cùng hắn tới Tiên Nông Tông luôn.
Nếu kẻ chủ mưu đứng sau mọi chuyện là công tử Hải, thì mọi thứ đều có thể được giải thích. Trong cuộc thám hiểm nọ, mình từng bầu bạn với hắn suốt gần một năm, trong lúc thám hiểm, hắn cũng từng thấy mình sử dụng thiên đao táng tinh hải một lần.
Dựa vào những điều ấy, công tử Hải dịch dung thành Tô thị A Thất là có thể lừa các đệ tử của Tiên Nông Tông.
Dù công tử Hải không thể học được chiêu thiên đao táng tinh hải, nhưng tạo dáng như sử dụng thiên đao táng tinh hải thì lại có thể. Do đó, hắn dễ dàng lừa được chúng đệ tử của Tiên Nông Tông.
- Ngươi đến rồi sao, A Thất huynh. - Người thanh niên trong bộ bạch y xoay người lại, tướng mạo anh tuấn, nụ cười ấm lòng người.
Tô thị A Thất tiến lại gần công tử Hải:
- Ngươi bắt đầu dựng âm mưu hãm hại ta từ bao giờ?
Tru-yện ---được cập nhật nhanh nhất tại iread.vn- Đâu có đâu, thực ra ban đầu, ta không định hãm hại ngươi. Chẳng qua là cái tình cảnh của ngươi, trùng hợp thế nào lại hợp với cái kế hoạch trong đầu ta thôi. - Công tử Hải mỉm cười đáp lại.
Không có Tô thị A Thất thì hắn có thể tìm Vương thị A Bát, Triệu thị A Cửu, ấy chẳng phải là vấn đề. Chỉ cần hội tụ đủ những điều kiện như: thực lực rất mạnh, có người thân đang chịu vết thương từ thiên kiếp, là được.
- Ha ha ha ha, đúng là phù hợp với cái tính cách và kiếm pháp của ngươi. - Tô thị A Thất cười lớn, sau đó liền trầm giọng nói, - Vậy ngươi có nghĩ đến, hậu quả của việc hãm hại ta sao?
- Đương nhiên chứ, mọi chuyện đều nằm trong tính toán của ta mà. - Công tử Hải giơ ngón cái với Tô thị A Thất, - Không cần lo cho ta đâu, A Thất huynh, ngươi muốn làm gì thì cứ làm đi! Tu sĩ thì phải tự tại, tiêu dao chứ, phải sống cho tiêu sái, phải làm chuyện mình muốn làm, uống thứ rượu mình muốn uống, chơi con đàn bà mình muốn chơi. Đây chẳng phải là điều A Thất huynh đã dạy ta sao?
- Ha ha ha ha, ngươi nói đúng lắm! - A Thất đột nhiên rút đao rồi chém về phía công tử Hải.
Ánh đao chói lòa, rực rỡ như mặt trời mọc, khiến người ta không thể mở mắt nổi!
Đao vụt qua...
Công tử Hải bị chém thành hai nửa, đổ ầm xuống đất.
- Thế là chết rồi sao? - Tống Thư Hàng cảm thấy, vị công tử này lên sàn hoành tráng thế mà lại chết dễ vậy à?
- Chưa chết. Đi, chúng ta lôi bản thể của kẻ này ra, để tế đao! - Tô thị A Thất không thèm quay đầu lại mà tiếp tục đi về phía ngoài của Nguyệt Đao Tông.
Đằng sau...thi thể vốn bị chém thành đôi của công tử Hải bông nhiên hóa thành một con người giấy bị cắt thành hai nửa, bay đi theo gió.
Không phải phân thân, mà chỉ là một loại pháp thuật cùng kiểu với “hình chiếu 3D” thôi. Người giấy kia chính là vật dẫn, ngay từ đầu, bản thể của công tử Hải đã không ở đây.
A Thập Lục buồn bực nói:
- Rốt cục công tử Hải định làm gì chứ?
- Khơi dậy mẫu thuẫn, khiến ta và Tiên Nông Tông có oán hận, sau đó mượn tay ta để diệt trừ Tiên Nông Tông. Đây chắc chắn là một trong những mục đích của hắn. Nhưng dựa theo những gì ta biết về hắn, thì đây hẳn chỉ là mặt nổi của âm mưu mà thôi. Là cái bẫy cho người khác nhìn vào. Dù ta có diệt Tiên Nông Tông không thì cũng chẳng ảnh hưởng gì đến hắn. Điều hắn thực sự muốn...Ta không đoán được. Tô thị A Thất cảm thấy khó chịu.
Hắn thích ân oán rõ ràng, một đao chém sạch ân oán, không thích mấy kẻ hay dùng âm mưu quỷ kế thế này. Quá nhiều đau thương!
Vậy nên, cái âm mưu gì gì đó, không nghĩ ra thì thôi, hắn chẳng thèm đoán nữa.
Bắt được công tử Hải, rồi dùng một nhát đao để đưa hắn đi Tây Thiên là đáp án tốt nhất.
Nếu lòng còn giận dữ, thì băm vằm hắn thành chín, mười miếng là đủ hả giận.
- Giờ chúng ta đi đâu? - Tống Thư Hàng hỏi.
- Đi tìm người kia. - Tô thị A Thất nghiến răng nghiến lợi đáp.
Công tử Hải để lại pháp thuật hình chiếu, hắn có thể nương theo pháp thuật này để lần ra hắn!
Nhưng, cứ nghĩ đến chuyện rất có thể đây là dấu vết công tử Hải cố tình để lại, hắn tiếp tục thấy ê răng.
Bên ngoài Lam Nguyên Cốc.
Tiếng chém giết rung trời, tiếng chân khí nổ tung cũng vang lên không ngừng.
Nơi này đã thấm đẫm máu tươi.
Các thành viên tinh nhuệ của Tiên Nông Tông đều đã ra trận, họ điên cuồng tấn công vào Nguyệt Đao Tông ở Lam Nguyên Cốc. Đám tu sĩ vốn chẳng thiện chiến của Tiên Nông Tông, nay lại lộ ra sức chiến đấu vô cùng khủng bố.
Đệ tử của Nguyệt Đao Tông đã chết rất nhiều, nhưng số thương vong của Tiên Nông Tông còn ghê gớm nữa!
Không ổn, trong lòng tông chủ của Tiên Nông Tông cảm thấy có điều bất thường. Bọn họ có quyết tâm liều chết với Tô thị A Thất, có quyết tâm rằng phải dùng mọi giá để khiến Tô thị A Thất phải trả giá.
Nhưng hiện tại, đến bóng dáng của Tô thị A Thất cũng chẳng thấy đâu, mà lại bị Nguyệt Đao Tông ở Lam Nguyên Cốc quấn lấy, sau đó liền bỗng nhiên lao vào đánh nhau sống chết. Sau khi chiến đấu được một lúc, các thành viên của Tiên Nông Tông như phát rồ, không biết rút lui, chỉ biết lao lên nạp mạng.
Tông chủ của Tiên Nông Tông mơ hồ cảm nhận được, ở Lam Nguyên Cốc có một trận pháp bí mật nào, khiến tu sĩ trở nên điên cuồng và thèm chém giết, không thể điều khiển cảm xúc của mình.
Chết càng nhiều, máu chảy càng nhiều, trận pháp ấy càng mạnh!
Nhưng khi tôn chủ nhận thấy điểm bất thường thì mọi chuyện đã muộn. Đến chính hắn cũng chẳng thể điều khiển cơ thể mình, hai mắt đỏ quach, lý trí mờ đi từng chút một.
Đệ tử tinh anh của Tiên Nông Tông lần lượt ngã xuống, không biết sống chết thế nào. Chẳng mấy chốc, nơi này chỉ còn tông chủ của Tiên Nông Tông và năm, sáu tên đệ tử có cảnh giới tinh thần lực cao nên không chịu ảnh hưởng quá lớn của trận pháp.
- Thôi xong rồi, xong thật rồi. - Tông chủ của Tiên Nông Tông thở dài, mấy trăm năm truyền thừa của Tiên Nông Tông, xem chừng đã hủy dưới tay hắn.
Mọi chuyện đầu quá đỗi quái lạ.
- Sư phụ! Mau cứu tôn chủ! - Bất giờ, hắn nghe thấy một giọng nói quen thuộc từ phía xa xa.
Mở mắt ra thì thấy, đại đệ tử của mình, Chính Năng, đang dẫn theo một đội đệ tử của Tiên Nông Tông lao tới.
Là Chính Năng sao.
Ánh mắt của tông chủ Tiên Nông Tông ánh lên vẻ mừng rỡ...
Phập!
Đúng lúc này, Bá Thiên Quân của Nguyệt Đao Tông bỗng nhiên xuất hiện ở bên tông chủ của Tiên Nông Tông, dùng một nhát đao để phá vỡ phòng ngự của hắn, đâm phập vào hắn.
- Ha ha. - Bá Thiên Quân nhe răng cười, hơi thở mang theo vị mục ruỗng.
- Tặc tử, dám làm sư phụ ta bị thương! - Chính Năng rít lên một tiếng, hắn vừa nhấc tay lên, thanh mộc kiếm liền xé gió lao ra, chém về phía Bá Thiên Quân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.