Tu Chân Nói Chuyện Phiếm Quần

Chương 123: Thông Huyền Phương Trượng Đẹp Trai Nhất!




Vị đại sư huynh của Nguyệt Đao Tông này nhận được tư liệu về “con cháu Tô thị” từ tay cao tầng trong tông môn. Tô thị A Thập Lục, tu sĩ tam phẩm, độ thiên kiếp thất bại, hiện đang trọng thương.
- Đợi lâu thế rồi, cái gã bên Tiên Nông Tông rốt cục cũng tiếp xúc với Tô thị A Thập Lục.
Đã đến lúc để hắn hoàn thành nhiệm vụ rồi!
Đại sư huynh Nguyệt Đao Tông sờ sờ hộp đàn ghita, có cây “Vô hình thần kiếm” mới cướp được, lại thêm bảo phù tông môn cho, nhiệm vụ ám sát Tô thị A Thập Lục dễ như trở bàn tay, kết cục đã định rồi.
Chẳng mấy chốc, hắn đã tới tầng mười chín của tòa nhà Ân Đức.
Không hề tỏ ra lén lút hay né tránh, hắn cứ y như một người qua đường rất đỗi bình thường, bình tĩnh mà đi về phía gian phòng nơi Tô thị A Thập Lục đang ở.
Dọc theo hành lang dài dằng dặc, đại sư huynh Nguyệt Đao Tông vừa đi vừa gỡ hộp đựng ghita trên lưng xuống. Chiếc hộp được mở ra, để lộ một chiếc ghita cũ mèm và một cây Vô Hình Thần Kiếm!
Hắn vươn tay, nhẹ nhàng cầm lấy Vô Hình Thần Kiếm, đóng chặt hộp đựng ghita lại rồi khiêng nó lên lưng.
Hắn ngẩng đầu lên, điều chỉnh hô hấp. Chân khí trong đan điền bắt đầu trào lên, từ từ ngưng tụ ở phần chân. Vậy là khi đã tiếp cận mục tiêu, hắn chỉ cần đâm ra một kiếm cực mạnh.
Cộp cộp cộp....Bấy giờ, từ đằng trước vang lên tiếng bước chân dồn dập. Đại sư huynh Nguyệt Đao Tông ngẩng đầu lên nhìn thì thấy phía đối diện có một người thanh niên đang ôm trong lòng một thùng bìa rất lớn, đi về phía hắn.
Thùng bìa nọ quá lớn, thành thử đã chặn nửa khuôn mặt của người thanh niên.
Là người thường, từ người này không có khí tức của tu sĩ, là thanh viên nào sống ở tòa nhà này à?
Đại sư huynh Nguyệt Đao Tông giữ vững tinh thần cảnh giác, hắn đứng dịch sang một bên. Mục tiêu của hắn chỉ có một. Tô thị A Thập Lục. Giờ không phải lúc làm loạn!
Cậu thanh niên bê thùng bìa đia sượt qua người hắn...
Đại sư huynh Nguyệt Đao Tông tiếp tục giữ vững tinh thần cảnh giác, hắn từ từ đi tới gần căn phòng có Tô thị A Thập Lục.
Khi mới đi được chừng năm, sáu mét, thì cậu thanh niên sau lưng bỗng thở hổn hển, mồ hôi nhễ nhại, cậu đặt thùng các tông trên tay xuống sàn.
Đại sư huynh Nguyệt Đao Tông chỉ thoáng ngừng một chút, rồi chẳng thèm để ý đến cậu thanh niên kia nữa, bởi hắn đã tìm được mục tiêu, Tô thị A Thập Lục mặt mày tái nhợt, đang ngồi trên sa lông để hồi phục chân khí.
A Thập Lục không hề cảnh giác!
Đúng là cơ hội trời ban!
Hai mắt của đại sư huynh Nguyệt Đao Tông sáng rực lên, hắn siết chặt cây vô hình thần kiếm, quẳng hộp đựng ghita sang một bên!
Tỏa ra sát khí!
Chân khí vốn vẫn ngưng tụ dưới chân chợt bùng nổ, cơ thể hắn lao thẳng về trước, đâm một nhát kiếm kinh thiên động địa, cướp lấy tính mạng của Tô thị A Thập Lục!
Nhưng, hắn không thấy rằng, cậu thanh niên dọn thùng phía sau, đang bắt một bộ thủ ấn vô cùng phức tạp, đồng thời, miệng hắn còn niệm khẩu quyết.
Ngay thời khắc đại sư huynh Nguyệt Đao Tông chuẩn bị lao lên, cậu thanh niên kia bỗng hét lớn một tiếng:
- Thông Huyền phương trượng đẹp trai nhất!
Giọng hô đinh tai nhức óc...
Cái quỷ gì thế?
Nỗi thắc mắc dậy lên trong tâm trí đại sư huynh Nguyệt Đao Tông theo bản năng.
Ngay lúc này, cây vô hình thần kiếm đột nhiên nổ ra kiếm quang màu vàng kim. Rồi sau đó, thân kiếm rung lên điên cuồng!
Một luồng sức mạnh mãnh liệt truyền đến từ thân kiếm, thần kiếm “sống” lại, muốn thoát khỏi tay hắn!
Bị thứ sức mạnh đột ngột xuất hiện này kéo một nhịp, đại sư huynh Nguyệt Đao Tông suýt chút nữa thì ngã dúi xuống đất. Hắn vội vàng sử dụng chân khí ngưng tụ dưới chân để đứng vững lại.
Nhận thấy có điều khác thường, hắn liền buông tay, mặc kệ cây thần kiếm trong tay bay mất.
Đồng thời, hắn nhanh chóng quay lại nhìn phía sau, nhìn cậu thanh niên vừa đi sượt qua người mình ban nãy...Ban nãy, chính vì cái tiếng hô của cậu thanh niên này mà vô hình thần kiếm mới trở nên bất thường như thế!
Ngoái đầu nhìn lại, thứ trông thấy khiến hắn sợ đến hồn vía lên mây.
Bấy giờ, một bàn tay của cậu thanh niên kia đè chặt trước ngực, bắt ngự kiếm thủ ấn, tay kia chỉ thành dáng kiếm, khẽ vẽ vòng chung quanh hắn một cái:
- Trảm!
Trên không trung, vẫn không thể nhìn thấy thực thể của vô hình thần kiếm, chỉ thấy được kiếm quang vàng kim quấn quanh thân kiếm.
Tru-yện được- biên tập- tại iread.vn-Kiếm quang lóng lánh, lại nhanh như chớp, nó chém một đòn mạnh mẽ về phía đại sư huynh Nguyệt Đao Tông.
- Ngự kiếm thuật!
- Tu sĩ tứ phẩm!
Đại sư huynh Nguyệt Đao Tông bõng hô lớn!
Chỉ có tu sĩ tứ phẩm mới có thể ngưng tụ chân khí thành chân nguyên, rồi ngự sử phi kiếm, ngự kiếm hành không! Cậu thanh niên nom có vẻ tầm thường này, lại là tiền bối tu sĩ tứ phẩm?
Điều quan trọng hơn là...cây phi kiếm trong tay mình, vốn thuộc về vị tiền bối này sao?
Tên sư đệ ngu xuẩn kia hại ta rồi!
Bao ý nghĩ phức tạp như thế, hưng chỉ lóe lên trong đầu đại sư huynh Nguyệt Đao Tông trong một khoảnh khắc rất ngắn.
Ngay sau đó, cây kiếm sắt bị nhận lầm thành vô hình tiểu kiếm đâm mạnh vào ngực hắn.
Không thể né, cũng không thể đỡ.
Bởi tốc độ của phi kiếm này quá nhanh! Tiếng “trảm” vừa buông khỏi miệng Tống Thư Hàng, cây phi kiếm đã đâm được mục tiêu!
Máu tươi bắn ra, vẩy tung tóe.
Cây kiếm màu đen đâm một nửa vào cơ thể hắn, mới một kiếm đã đâm gãy toàn bộ xương sườn của đại sư huynh Nguyệt Đao Tông, khiến nội tạng bị thương. Cơ thể của tu sĩ chính nhị phẩm, không đỡ nổi sự sắc bén của phi kiếm.
Đại sư huynh Nguyệt Đao Tông ngã ầm ầm xuống đất, hắn kêu lên thê thiết:
- Tiền bối...tha mạng! Ta sai, tiền bối...xin tha cho ta một mạng!
Sắc mặt Tống Thư Hàng vô cùng bình tĩnh, hắn chẳng thèm để tâm đến tiếng kêu rên của đối phương. Thực lực của kẻ này hơn hắn quá nhiều, chẳng hề kém đàn chủ, Tống Thư Hàng không thể không cẩn thận. Ngự kiếm ấn ở tay trái của hắn vẫn duy trì mối liên hệ với “hắc thiết phi kiếm”, tay phải chỉ dáng kiếm, vung lên bốn lần.
Cây hắc thiết phi kiếm bay từ miệng vết thương của đại sư huynh Nguyệt Đao Tông ra, máu vẩy tung lên. Sau đó, phi kiếm chém liên tục bốn nhát, chém đứt tứ chi của mục tiêu.
- A a a a. - đại sư huynh Nguyệt Đao Tông không ngừng thét lên thảm thiết, hắn bất lực để cơ thể bị gọt thành hình trụ, chẳng thể chống lại.
- Hồi. - Từ phía xa xa, Tống Thư Hàng khẽ gọi một tiếng, cây kiếm sắt nhẹ nhàng bay lên một cái rồi lùi về trước mặt hắn, bay vững vàng trên không trung.
Tống Thư Hàng vươn tay, cây kiếm sắt liền rơi nhẹ vào tay hắn.
Ngự kiếm thuật bản tạm thời, sản phẩm cải tiến của Thông Huyền đại sư sau một lần thí nghiệm thất bại.
Tống Thư Hàng đi sượt qua đại sư huynh Nguyệt Đao Tông là để kiểm chứng xem, trên hắc thiết phi kiếm có trận pháp “ngự kiếm thuật bản tạm thời” mà Thông Huyền đại sư để lại không. Nếu không có, hắn sẽ dùng hai lá kiếm phù cuối cùng. Với hai lá kiếm phù, hắn không chắc chắn liệu mình có hạ gục được đối phương hay không. Khi ấy, một đàn chủ đang trúng độc mà cần tới ba lá kiếm phù cơ mà.
May rằng, trên cây kiếm sắt này có cái công năng “ngự kiếm tạm thời” ấy!
Còn cái câu “Thông Huyền phương trượng đẹp trai nhất!” kia, là khẩu lệnh để mở ngự kiếm thuật tạm thời.
Cái khẩu lệnh mất mặt như thế, không ngờ lại được đẻ ra từ một người tự tu luyện bế khẩu thiện như Thông Huyền đại sư. Có lẽ...do bế khẩu lâu quá, nên đại sư mới lầy lội như thế?
Hắn nhẹ nhàng vuốt ve cây kiếm sắt, linh lực Thông Huyền đại sư để lại trên cây kiếm đã hoàn toàn cạn kiệt, không thể sử dụng “ngự kiếm thuật” nữa.
Tống Thư Hàng nhớ lại cái cảm giác tuyệt vời khi được ngự kiếm ban nãy. Cách xq ngàn dặp mà vẫn lấy được thủ cấp của đối thủ, cái sự ấy quá đỗi tuyệt vời, không lời nào có thể diễn tả nổi!
Lòng hắn chợt dậy lên nỗi khát vọng vô cùng.
Tu sĩ tứ phẩm, ngự kiếm thuật!
Được trải nghiệm “ngự kiếm thuật bản tạm thời” chẳng khác nào được xem trailer một bộ phim bom tấn vậy, xem xong rồi thì lòng tò mò vô cùng, chỉ hận không thể xem trọn bộ ngay tức khắc.
Giờ, Tống Thư Hàng chỉ hận không thể biến thành tu sĩ tứ phẩm ngay lập tức, để có thể ngự phi kiếm, giẫm lên kiếm quang để phi hành!
Trong phòng, Tô thị A Thập Lục đứng dậy, gương mặt tái nhợt đã có chút hồng hào trở lại.
Cô đi tới trước đại sư huynh Nguyệt Đao Tông, hỏi:
- Nói đi, ngươi là ai? Sao lại muốn giết ta?
Luồng sát ý ban nãy, cô cảm nhận được rất rõ.
Vốn tưởng rằng kẻ này cùng một giuộc với ông chú ở Tiên Nông Tông, nhưng giờ xem ra, có vẻ không phải vậy. Người bên Tiên Nông Tông muốn bắt sống cô, để đòi lại phải trái.
Còn thích khách này, lại muốn giết cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.