Tu Chân Nói Chuyện Phiếm Quần

Chương 112: Bắt Được Tội Phạm




Tội phạm đi cướp hàng chuyển phát nhanh kia… đúng là bị bắt trong lúc đang ngồi trong nhà vệ sinh!
Lúc ấy tên cướp kia đang nghêu ngao ca hát, ngồi xổm trong nhà vệ sinh công cộng. Đột nhiên có một đội cảnh sát cầm theo súng ống đầy đủ phá cửa xông vào, nhanh chóng bao vây kín mít cái nhà vệ sinh công cộng nhỏ xíu kia.
Đội hình và trang bị tầm cỡ thế này, ai mà không biết còn cho rằng phía cảnh sát đang tổ chức truy nã vây bắt tội phảm cấp quốc tế luôn ấy chứ, căn bản không ai ngờ được…. Họ đang đi bắt một tên tội phạm cướp xe chuyển phát nhanh!
Có một nhóm đàn ông cao to lực lưỡng mặc vest đen, đeo kính đen đứng cạnh ô cửa sổ nhỏ xíu của nhà vệ sinh nọ. Bọn họ mặt mày lạnh tanh, ngầu không thể tả.
Ngay lúc cửa nhà vệ sinh bị tông vào, tên cướp kia còn đang ra sức chùi mông.
- Tôi nói…. Các sếp đang làm gì thế?
Tên cướp kia có vẻ khá bình tĩnh, nhìn thôi cũng biết thuộc hàng khó chơi.
- Anh đã bị bắt, xin đi theo chúng tôi, đây là giấy bắt giam.
Một vị cảnh sát lạnh lùng nói, đồng thời móc còng ra, sau đó… nhìn vào bàn tay mới nãy vừa chùi mông xong của tên cướp.
- Bị bắt? Tại sao, tôi có làm chuyện gì phạm pháp đâu?
Tên cướp vẫn còn chối.
- Trưa ngày hôm qua anh đã chặn đường một chiếc xe chuyển phát nhanh, sau khi đả thương nhân viên chuyển phát nhanh đó, cướp đi một món hàng. Anh cho rằng nơi đó không có camera giám sát thì thật sự không có ai nhìn thấy sao?
Cảnh sát cười lạnh.
Nếu như chỉ là một chiếc xe chuyển phát nhanh bình thường, hay là một món hàng bình thường thì bên phía cảnh sát cũng không điều động đội hình lớn như thế. Vấn đề là người bị thương khi ấy là một nhân vật có uy tín và tiếng tăm rất lớn ở nơi này. Người ta có tiền, lại có thế. Anh cướp của người ta, nện cho người ta một gậy, còn ngây thơ cho rằng mình có thể trốn thoát được à?
- Ngoan ngoãn đi theo chúng tôi một chuyến, giao ra thứ mà anh đã cướp đi, có vậy thì có lẽ thời gian anh ở trong tù sau này sẽ dễ chịu hơn một chút.
Cảnh sát bước lên, ra dấu ý bảo đối phương giơ tay ra.
Tên cướp kia lập tức biến sắc …nhớ tới món hàng kia thì ông ta lập tức cảm thấy đau lòng.
Hắn ta vốn nghe theo mệnh lệnh của cấp cao Nguyệt Đao Tông, đến gần khu đại học Giang Nam này theo dõi một đứa con cháu Tô Thị. Mấy đệ tử ngoại môn của bọn họ toàn được giao cho các nhiệm vụ làm chân sai vặt đi theo dõi người ta thế này.
Thân là một đệ tử ngoại môn, thực lực của ông ta cũng chẳng mạnh, miễn cưỡng cũng chỉ mới tới nhãn khiếu nhất phẩm mà thôi.
Vì để hắn không bị mất dấu của con cháu Tô thị, tông môn đã cho hắn một tờ bảo phù hàng xài một lần.
Đó là một tờ bảo phù màu đỏ sậm, dán lên người thì có thể cảm ứng được khí tức của pháp khí tam phẩm đổ lên trong phạm vi tám trăm mét, kéo dài liên tục trong vòng một tuần.
ở khu đại học Giang Nam này cũng chi có mỗi mình con cháu Tô thị là mang theo pháp khí tam phẩm trở lên bên người. Cho nên hắn có thể dựa vào tờ bảo phù này để xác định vị trí của con cháu Tô gia.
Nhưng ngày hôm qua, hắn đáng theo dõi con cháu Tô thị theo lệ thường, thì đột nhiên cảm ứng được khí tức của pháp khí tam phẩm đổ lên trên một chiếc xe chuyển phát nhanh chạy ngang qua!
Lúc ấy suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu hắn chính là cho rằng con cháu Tô Thị mang theo một món pháp khí khác, leo lên xe chuyển phát nhanh để đi cho dễ.
Cho nên hắn mới vội vàng đuổi theo.
Nhưng sau khi đuổi theo được một đoạn đường rồi hắn mới phát hiện bên trong chiếc xe chuyển phát nhanh kia chỉ có một người đàn ông, không thấy bóng dáng con cháu Tô Thị đâu.
Chỉ là một nhân viên chuyển phát nhanh bình thường thôi à? Lại còn đang chở một món pháp khí cấp cao nữa!
Thế là bụng dạ hắn lại rục rà rục rịch.
Đây không phải cơ hội tốt trời cho thì là gì nữa?
Thế là hắn lập tức nổi lên ý xấu, tìm cơ hội đánh ngất tên chuyển phát nhanh kia, sau dó cướp pháp khí trong gói hàng đi.
Sau khi trở về hắn mở gói hàng ra xem thì phát hiện bên trong cư nhiên là một thanh thần kiếm vô hình!
Mắt thường không nhìn thấy được, ngay cả người đã khai nhãn khiếu như hắn cũng không thể nhìn thấy, nếu như không phải nhờ có bảo phù thì hắn thậm chí còn không cảm ứng được khí tức của pháp khí này nữa là!
Nhưng thật sự có thể chạm vào, lại còn chém sắt như chém bùn nữa!
Lúc ấy hắn vô cùng hưng phấn.
Truy.ện được dịch trực tiếp tạ.i iREA.D.Nhưng đúng lúc này, vị đại sư huynh cùng chấp hành nhiệm vụ theo dõi con cháu Tô Thị cùng hắn lại tới.
Vị đại sư huynh này là đệ tử nội môn của Nguyệt Đao Tông thuộc vào hàng tinh anh. Lần này tới đây chấp hành nhiệm vụ, thực ra là tới để cướp công. Mấy việc vất vả đều ném cho một mình hắn làm, tới khi nhận thành quả thì lại là đại sư huynh lĩnh trọn.
Đại sư huynh mắng mỏ hắn thất trách, không giám sát con cháu Tô Thị trong thời gian quy định.
Sau đó… trong lúc mắng mỏ, đại sư huynh đã nhận ra thứ hắn cầm trong tay.
Tiếp theo…. Thanh bảo kiếm vô hình kia hắn cầm chưa nóng tay thì đã bị đại sư huynh cướp mất. Còn luôn miệng nói là muốn dâng lên cho tông chủ.
Nếu không phải đại sư huynh có thực lực nhị phẩm thì hắn thật sự muốn liều mạng với đối phương!
Vốn tưởng rằng bị cướp thanh bảo kiếm vô hình kia đã đủ xui xẻo rồi, nào ngờ chuyện này còn chưa hết. Bảo bối bị người ta cướp mất, cái tội cướp của này lại ập lên đầu hắn!
- Không thể để cảnh sát đưa mình đi được, nếu như thật sự bị bắt giam, không thể hoàn thành nhiệm vụ mà tông chủ giao phó thì mình sẽ phải ngồi tu mọt gông mất.
Hắn thầm cắn răng.
Hơn nữa tang vật cũng đã bị người ta cướp đi mất rồi, hắn không giao được đồ ra, không biết sẽ bị giam đến khi nào nữa.
Nghĩ tới đây, hắn kéo quần, xoay người bay lên đạp một cước về phía vị cảnh sát ở trước mặt… chỉ cần đá bay vị cảnh sát này, thừa dịp cánh cảnh sát bên ngoài không kịp phản ứng, bằng vào tố chất thân thể của hắn thì vẫn còn hy vọng chạy thoát được!
Dù gì thì hắn cũng là tu sĩ nhất phẩm, cho nên vị cảnh sát đứng trước mặt không ngăn nổi hắn, bị đá trúng một cú người văng lên vách tường.
- Đánh lén cảnh sát!
Trước khi ngã xuống, vị cảnh sát kia ôm ngực kêu to.
Cái tội đánh cảnh sát, chống người thi hành công vụ này ở Hoa Hạ không phải chuyện đùa đâu… Lỡ mà tình hình nghiêm trọng một chút thì có thể móc súng bắn chết phạm nhân ấy chứ!
Vị cảnh sát kia vừa mới ngã xuống thì những cảnh sát còn lại đều đồng loạt rút súng ra, chỉa ngay tên cướp kia. Rõ ràng bọn họ đã chuẩn bị trước, không hề rối loạn hốt hoảng chút nào, thậm chí có thể bọn họ chỉ đang đợi tên cướp này ra tay mà thôi!
Tên cướp nọ cứng người đứng ngay đơ, hắn chỉ là một tên tu sĩ chỉ mới mở được nhãn khiếu, chỉ nhỉnh hơn được chú chim non Tống Thư Hàng một chút mà thôi. Chẳng có bản lĩnh đao thương bất nhập gì, súng đạn mà bắn trúng thì thật sự có thể xuyên qua người hắn!
Bấy nhiêu cây súng có thể bắn cho người của hắn biến thành cái rổ luôn!
Cho nên, hắn chỉ có thể ngoan ngoãn giơ hai tay lên.
Tiếp theo, hắn bị còng lại giải về cục cảnh sát, trải qua quá trình hỏi cung tên tuổi, thân phận, địa chỉ các loại.
Hắn khai chi tiết thân phận hợp pháp của mình ra.
Sau khi tất cả mọi việc giải quyết xong xuôi, hắn lại bị nhét lên một chiếc xe khác, không biết chạy đến nơi nào.
Ngồi trên xe, hắn vẫn nín khe không dám cục cựa.
Toàn thân hắn bị trói cứng ngắc như một con nhộng. Bốn tên to con mặc đồ đen ngồi bên cạnh mặt mày hầm hầm nhìn hắn chằm chằm.
….
Trong một căn phòng viện của bệnh viện nhân dân số 4 Giang Nam.
Một người đàn ông đeo kính nghe điện thoại xong thì quay qua nói với Tư Mã Giang đang nằm trên giường bệnh:
- Tư Mã tiên sinh, đã bắt được tên cướp kia, đã làm xong trình tự, đang giải qua đây.
Tư Mã Giang đang nhắm mắt dưỡng thần mở mắt ra, gật đầu:
- Trên đường đi nhớ theo dõi kĩ một chút, tuyệt đối không được để hắn chạy thoát!
- Chúng tôi đã âm thầm động tay động chân trên người hắn rồi, nếu như dám chạy sẽ phế hai chân của hắn.
Người đàn ông mặc vest đeo kính kia đẩy mắt kính lên, thản nhiên nói.
- Vậy là được rồi, để tôi gọi điện cho…. Các người ra ngoài chờ trước đi, đợi đưa tên kia đến đây thì lại vào thông báo cho tôi.
Tư Mã Giang trầm giọng nói.
- Vâng.
Mấy người trong phòng đứng dậy dọn đồ, lục tục đi ra ngoài.
Tư Mã Giang lấy điện thoại của mình ra, trong lòng thì nhẩm lại những gì phải nói, sau đó gọi cho Tống Thư Hàng.
….
Trong căn nhà năm tầng của Dược Sư.
- Ể? Là Tiểu Giang à? Tìm mình có việc gì thế nhỉ?
Tống Thư Hàng nói với giọng ỉu xìu. Lúc này hắn đang nhăn nhó ngồi nạp điện cho pháp khí quạt ngự hỏa ba sao.
- Ha ha, bạn học Thư Hàng à, nói đến thì ngại quá, nhưng tôi có chuyện này phải báo cho cậu biết.
Tư Mã Giang nói tiếp: - Ngày hôm qua tôi bị người ta đánh ngất rồi cướp đồ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.