Nữ đệ tử của Huyền Huyền đạo cô do mất đi lượng ký ức quá lớn, nên cứ ngốc ngốc đáng yêu...Dù rằng ban đầu cô bé này cũng đã ngốc ngốc đáng yêu rồi.
- Hòn đảo thần bí kia đúng là quỷ dị khó lường. Hai vị đạo hữu cứ an tâm, không cần phải lo lắng, đợi đệ tử của ta mang một ít pháp bảo và dụng cụ qua đây, ta lại kiểm tra tỉ mỉ cho hai vị lần nữa. - Dược Sư chỉ có thể trấn an đối phương.
Giờ, chỉ mong việc mất trí nhớ ở đảo thần bí sĩ không đem tới ảnh hưởng xấu nào cho các tu sĩ.
Trước mắt, thì Huyền Huyền đạo cô và Côn Di đạo trưởng đều là tu sĩ ở linh hoàng ngũ phẩm, đã ngưng tụ được kim đan. Nhưng môn phái cổ thì gọi cảnh giới này là “kim đan chân nhân”, kim đan chân nhân đều là người nắm giữ chức trưởng lão thực quyền ở các môn phái!
Việc lặng lẽ xóa sạch ký ức của hai vị linh hoàng ngũ phẩm tới mức thần không biết, quỷ không hay, chẳng phải là chuyện dễ dàng.
Là do những trận pháp ảo thuật chằng chịt ở trên đảo thần bí đã gây ảnh hưởng đến trí nhớ của hai vị đạo hữu? Hay bởi bị những con yêu thú trên đảo thần bí làm hỏng bộ phận lưu trữ ký ức trong não rồi?
Cái chứng mất trí nhớ này rất khó điều trị, nhất là khi tu sĩ bị mất trí nhớ, đến Dược Sư cũng không thể chắc chắn một trăm phần trăm rằng có thể giúp mấy vị đạo hữu này hồi phục ký ức.
Hơn nữa...nếu chỉ mất trí nhớ vì sự cố ngoài ý muốn thì còn may, sợ là sợ hai vị đạo hữu này đã nhìn thấy thứ gì không nên thấy ở trên đảo thần bí, rồi bị sinh vật cường đại nào trên hòn đảo đó phong ấn ký ức. Nếu thế thì, việc khôi phục ký ức là việc cực kỳ khó khăn.
Giờ, Dược Sư cũng chỉ biết cố gắng hết sức.
Tại quán cơm ở đại học Giang Nam.
Lý Dương Đức uể oải và cơm vào miệng, trận thi đấu chạy trăm mét sáng nay đã rút sạch năng lượng của hắn, năng lượng tinh thần cũng cạn kiệt, hiện chưa phục hồi. Đặc biệt, năng lượng tinh thần là cái thứ bị xài hao nhất!
Thổ Ba vừa ăn cơm, vừa điên cuồng dùng điện thoại, chẳng biết là đang chơi trò gì.
Còn Cao Mỗ Mỗ, sau khi bị Gia Cát Trung Dương lôi đi, đến giờ vẫn chưa thấy về. Nghe nói thằng bé đang phải giúp Gia Cát Trung Dương tìm chỗ ở, sau đó lên kế hoạch để tìm cách để hẹn được mấy cô “vợ dự bị” của Gia Cát Trung Dương ra gặp. Đây là một kế hoạch lâu dài, chắc mấy ngày tới, Cao Mỗ Mỗ đều bị Gia Cát Trung Dương quấn chặt không cho rời đi.
- Đúng rồi, Thổ Ba, Dương Đức, hai đứa có muốn học lái xe với tao không? - Tống Thư Hàng tiện thể hỏi.
Một mình học lái xe sẽ rất chán...Đặc biệt là khi, lúc lên xe thực hành, một giáo viên không chỉ có một học sinh.
Khi bốn, năm người thay phiên nhau tập lái, mỗi người chỉ học được chừng một tiếng cho một buổi chiều, còn ba, bốn tiếng còn lại, nếu không kiếm được ai để nói chuyện thì cũng đành ngồi ngơ ngẩn.
- Tao rút, đợi khi nào sắp tốt nghiệp thì đi học. Gần đây bận lắm. - Lý Dương Đức đẩy kính mắt, cái phần mềm mà dạo trước hắn cùng lập trình với người khác nhận được rất nhiều lời khen ở trọng giới, thành thử dạo gần đây hắn nhận được rất nhiều việc.
- Thư Hàng, mày chuẩn bị học lái à? - Thổ Ba hỏi.
- Ừm, lý thuyết cũng biết sơ sơ rồi, tao định trong dịp mấy ngày nay thì đăng ký. - Tống Thư Hàng đáp.
- Được! Lúc nào đi học thì gọi tao, tao đi với mày. Dù sao thì dạo gần đây cũng rảnh lắm. - Thổ Ba cười ha ha…chuyện học lái đối với hắn dễ như trở bàn tay.
Bởi từ hai năm trước, hắn đã biết lái ô tô rồi. Nếu không phải do chưa đủ tuổi thì hắn đã có bằng từ lâu.
- Thế thì mai đi, mai là ngày cuối cùng của đại hội thể dục thể thao, chúng ta đều không có hạng mục thi đấu nào, cùng đi đăng ký, rồi tranh thủ thi đỗ phần lý thuyết. -Tố́ng Thư Hàng quyết định.
Không biết Bạch chân quân xuất quan lúc nào, tốt nhất là hắn cứ thi lấy bằng trước để đề phòng. Khí huyết đan chỉ còn hai mươi bốn viên. Nếu mỗi ngày dùng hết ba viên, thì có thể dùng được trong tám ngày nữa.
- Được, không thành vấn đề. - Thổ Ba gật đầu.
Bảy giờ tối, ngày 8 tháng 6.
Tống Thư Hàng một mình đi vào căn nhà của Dược Sư.
Dược Sư và Giang Tử Yên đều không ở đây, hắn có thể nhân lúc này để thử tính năng của cây quạt ngự hỏa ba sao.
Trong lòng có chút hưng phấn.
Dù thứ này phải sạc pin, nhưng nó là pháp khí thật đó! Lát nữa, mình phải tự thử pháp khí, không có người đứng bên chỉ dạy, không biết có nguy hiểm gì không đây?
Truyện đượ-c dịch trực tiếp tại iREAD---Sau đó, hắn lấy tờ giấy a4, cũng chính là bản hướng dẫn sử dụng kia ra, đọc từ đầu đến cuối một lần, chút hưng phấn liền bị quẳng đi bay biến!
- Trời, đúng là cách dùng dành cho đồ ngốc! Bảo sao Tử Yên cô nương lại yên tâm để cho mình tự học!
Đống nội dung dày kịt trên tờ a4 được tựu chung lại thành ba điểm như sau!
Ở một bên của cây quạt ngự hỏa ba sao, có ba nút hình ngôi sao, ba nút này được dùng để điều khiển pháp khí.
Bấm vào nút ngôi sao màu đỏ, giúp tăng mức độ của ngọn lửa...Tổng cộng có thể tăng mức độ được sáu lần.
Bấm vào nút ngôi sao màu lam, giúp hạ mức độ của ngọn lửa...
Cuối cùng, cái nút màu xanh biếc là hiển thị mức năng lực, qua độ đậm nhạt của màu sắc để biết được năng lượng còn lại bao nhiêu. Tiện thể, nếu bấm vào nút này, còn có thể coi như là nút “bắt đầu sử dụng” của cây quạt ngự hỏa ba sao, hai tính năng trong một, đúng là vô cùng tiên tiến.
Nhìn chung thì, nội dung của bản hướng dẫn sử dụng nói như thế.
Có phải nhìn quen mắt, nghe quen tai lắm không?
Đấy là vì đa phần những đồ điện gia dụng đều có những tính năng ấy! Tăng giảm nhiệt độ, hiển thị năng lượng, và nút “bắt đầu”. Đến thằng ngu cũng chỉ cần vài lần thực hành là biết cách dùng!
- Chẳng nhẽ đây là công nghệ đen của giới tu chân sao? - Tống Thư Hàng chẳng còn sức để cảm thán nữa.
- Không cần biết là mèo đen hay mèo trắng, bắt được chuột thì là mèo tốt rồi!
- Không cần biết là công nghệ đen hay không nghệ trắng, hữu dụng thì đều là thứ công nghệ tốt!
- Mạnh mẽ lên nào, Tống Thư Hàng! Dù cách sử dụng vô cùng đơn giản, còn là cây quạt ngự hỏa cần sạc pin, thì nó vẫn là pháp bảo! Đừng ủ dột! - Tống Thư Hàng tự cổ vũ mình.
Sau đó, hắn lên lầu hai, chọn một căn phòng chưa trang trí, rồi đổ một đống than không khói từ trong ba lô ra.
Đây là nhiên liệu được hắn kiếm về để dành riêng cho việc thí nghiệm quạt ngự hỏa ba sao.
Sau khi dùng giấy để nhóm than, Thư Hàng mở cây quạt ngự hỏa ba sao, rồi bấm nhẹ vào nút màu đỏ một cái.
Bùng! Vốn là chỉ ngọn lửa liu diu, bỗng nhiên bùng lên mạnh mẽ rồi bọc quanh đống than, cháy hừng hực.
Ngạc nhiên thật, sức mạnh hồng hoang đấy à!
Tống Thư Hàng lại bấm cái nút đỏ ấy thêm lần nữa.
Lúc này, ngọn lửa phóng vút lên, cao đến chừng hơn một mét, còn vươn tới tận nóc nhà.
Tống Thư Hàng há hốc mồm, hắn vội vàng bấm nút ngôi sao màu lam để giảm cường độ lửa xuống.
Sau khi bấm nút ấy, ngọn lửa vốn đang bùng lên bất thường chợt thu nhỏ lại, quay về trạng thái bọc quanh đống than.
- Pháp khí ngự hỏa, không hổ với cái tên ngự hỏa, lợi hại thật!
Hai mắt Tống Thư Hàng sáng rỡ. Dù cho nó cần phải sạc pin, dù cho tính năng của nó đơn giản đến phát ngốc, nhưng thân là pháp khí, nó hoàn toàn đủ tư cách!
Ngọn lửa liu riu được châm qua loa, trải qua hai lần tăng cường độ mà đã vụt lên tới mức gần chạm tới nóc nhà. Nếu tăng cường đến lần thứ sáu, thì chẳng nhẽ sẽ đốt sạch tòa nhà này?
Thậm chí, có thứ này rồi, nếu sau gặp phải hiện trường hỏa hoạn, thì chỉ cần bấm nhẹ nút màu lam một cái là có thể nén trận đại hỏa vào phạm vi nhỏ nhất đúng không?
Mới chỉ là pháp khí căn bản nhất mà đã có cái sức mạnh ấy rồi.
Vậy nếu là pháp khí cao cấp, hoặc là pháp bảo được các bậc đại năng sử dụng, thì sẽ có uy năng đến chừng nào?
Nhân lúc than củi chưa cháy sạch, Tống Thư Hàng tiếp tục thí nghiệm cây quạt ngự hỏa ba sao vài lần nữa.
Nhưng hắn chỉ giới hạn trong hai lần tăng cường đầu tiên, nếu muốn biết rõ uy lực của lần tăng cường thứ sáu của cây quạt ngự hỏa ba sao này, cần phải lựa chỗ khác để thử. Nếu thử ở đây, thì khi Dược Sư về, sẽ phải chứng kiến hiện trường vụ hỏa hoạn.
Thí nghiệm xong xuôi, thấy còn sớm, Thư Hàng bèn dùng một viên khí huyết đan để luyện ba lần "Kim cương trụ cột quyền pháp".
Mãi cho đến chín giờ tối, hắn mới rời khỏi tòa nhà của Dược Sư để về ký túc xá ở trường đại học Giang Nam.
Cứ đi rồi đi như vậy, cho tới lúc Thư Hàng bước vào một ngõ tắt rất ít người qua lại, thì bỗng nhiên...tầm mắt hắn đen đặc!
Ngay sau đó, có tiếng lịch quỷ thê thiết vang vọng quanh tai Thư Hàng:
- Ta nguyền rủa ngươi....nguyền rủa ngươi...