Tu Chân Lão Sư Sinh Hoạt Lục

Chương 46: Thầy trương, ta theo thầy kiếm cơm!




Một buổi sáng rất nhanh trôi qua, tính ra Tô Lăng Phỉ cũng thẳng thắn, còn chưa tới giờ cơm trưa đã gọi điện thoại cho bọn người Đổng Vân Kiệt nói trưa nay mời cơm, làm cho Đổng Vân Kiệt và Triệu Minh Hoa kinh ngạc hồi lâu vẫn không phục hồi tinh thần lại. Mãi cho đến khi Tô Lăng Phỉ gác máy, hai người mới tỉnh lại, sau đó bẹo má nhau một cái, đau! Xem ra chuyện này là thật, hôm nay Tô đại mỹ nữ uống nhầm thuốc muốn mời cơm.
Nhìn hai người đàn ông cao to bẹo má nhau trong phòng làm việc, những nghiên cứu sinh khác bỗng cảm thấy nổi da gà.
Thời đại bây giờ đúng là tình yêu ngang trái có mặt khắp nơi!
Sau khi gọi điện thoại cho Đổng Vân Kiệt và Triệu Minh Hoa, Tô Lăng Phỉ lại chạy đến phòng thí nghiệm chào hỏi hai người Lý Trung, làm hai người kích động làm rớt thêm hai cái ống nuôi cấy.
Buổi trưa trường học khoảng mười một giờ rưỡi thì tan học, tuy rằng đang là nghỉ hè nên giờ giấc không cần quá cứng nhắc, nhưng mọi người đã quen giờ giấc, vì vậy cho nên lúc gần tới mười một giờ rưỡi thì bốn người Đổng Vân Kiệt đều gom lại văn phòng 303.
Tô Lăng Phỉ thì nghĩ là ăn lẹ cho nhanh được giải thoát, thấy mọi người đến đông đủ liền dựa người vào bàn của Trương Vệ Đông nói: "Thầy Trương, bây giờ có thể đi ăn được chưa?"
Bởi vì trước đó hai người đã có giao kèo, cho nên lúc Tô Lăng Phỉ nói chuyện với Trương Vệ Đông phải khách khí nhỏ nhẹ, trên mặt còn phải mỉm cười rất là mê người.
Bốn người Đổng Vân Kiệt thấy vậy, trong lòng âm thầm giơ ngón tay cái về phía Trương Vệ Đông, nghĩ thầm thầy Trương quả thật quá trâu bò, thời gian mới có vài ngày đã có thể dạy dỗ Tô đại mỹ nữ thành một cô dâu nhỏ ngoan ngoãn.
Chó tới đường cùng còn leo tường được nói chi đàn bà? Vì vậy cho nên tuy rằng mặc dù trước đó có giao kèo, Trương Vệ Đông vẫn không dám áp bức Tô Lăng Phỉ quá, nghe vậy liền sắp xếp đồ đạc trên bàn một chút rồi đứng lên gật đầu một cái nói: "Được, bây giờ đi thôi."
Đoàn người ra khỏi văn phòng, bốn người tất nhiên không dám cướp danh tiếng của thầy Trương phó tổ trưởng, vì vậy bốn người cặp kè nhau bước nhanh đi trước, để lại hai người đi sau tình chàng ý thiếp.
Giác quan thứ sáu của Trương Vệ Đông nhạy cảm hơn người, tất nhiên có thể cảm giác được sát khí đang lan ra từ trên người Tô Lăng Phỉ, làm gì dám đi song song với nàng, đó không phải là tự mình tìm phiền phức sao? Vì lẽ đó thấy thế cũng đi nhanh vài bước, đuổi theo bốn người Đổng Vân Kiệt, thuận miệng hỏi vài chuyện trong học viện.
Đầu tiên Tô Lăng Phỉ thấy Trương Vệ Đông không làm phiền mình, chủ động tách ra, cho rằng hắn cũng tự biết thân biết phận, cũng khá thức thời, nhưng mà liền thấy không đúng. Năm người đàn ông đi phía trước, còn một đại mỹ nữ như nàng lẽo đẽo theo sau, chuyện này là sao đây? Người ta không biết còn tưởng nàng hôi nách gì đó làm cho người khác không dám tới gần sao? Còn muốn một đại mỹ nữ như nàng tụ họp vào với năm người đàn ông, thì mặt mũi nàng để đâu, người ta không biết còn tưởng nàng mê trai! Huống hồ, lần nào ra ngoài mà không có người khác vây lấy nàng? Dựa vào cái gì bắt nàng lấy khuôn mặt ấm đi tiếp năm cái mông lạnh của năm người đàn ông kia.
Bốn người Đổng Vân Kiệt nhìn thấy Trương Vệ Đông lại có thể bỏ Tô đại mỹ nữ lại phía sau, bước đến gần bọn họ nói chuyện phiếm, khỏi nói cũng biết trong lòng chấn động cỡ nào!
Thầy Trương so với các giáo viên nam khác trong học viện quả nhiên trâu bò hơn, đàn ông hơn!
Tuy nhiên điều làm bọn họ chấn đông còn ở phía sau, sau khi đến Phiêu Hương Lâu, Tô đại mỹ nữ bị bỏ rơi một mình không những không có dáng vẻ căm tức mà ngược lại từ đầu đến cuối đều tươi cười vui vẻ với Trương Vệ Đông, còn ân cần rót nước uống cho hắn. Tình hình như vậy đối với Tô đại mỹ nữ xưa nay luôn lấy sự cao ngạo lạnh lùng, cự tuyệt người ngoài ngàn dặm nổi tiếng học viện Hoàn Công mà nói, tuyệt đối là chuyện gần như không bao giờ tồn tại, bốn người Đổng Vân Kiệt nhìn mà cảm xúc phun trào, lại cảm thấy bội phục sát đất với dáng vẻ thản nhiên tự đắc của Trương Vệ Đông, đồng thời tâm trạng không khỏi cảm thán vạn lần.
Tại sao cùng là con người mà chênh lệch với nhau lớn như vậy! Xem ra lúc nào đó phải lãnh giáo thầy Trương một chút tâm đắc tán gái.
Sau khi ăn cơm xong, rốt cục Tô Lăng Phỉ khôi phục tự do, khuôn mặt xinh đẹp lại khôi phục lạnh nhạt như cũ. Tuy nhiên tất cả đã quá muộn, ở trong mắt bọn Đổng Vân Kiệt, trên người Tô Lăng Phỉ đã vĩnh viễn in lại dấu ấn "cô gái của Trương Vệ Đông" rồi, đồng thời càng củng cố địa vị tình thánh của Trương Vệ Đông trong lòng bọn họ trước sau như một.
Nhìn đi, một cô gái từng cao ngạo lạnh nhạt như vậy, mới hồi nãy lúc ăn cơm lại bưng trà rót nước cho thầy Trương, biểu hiện săn sóc ôn nhu như vậy đó! Đàn ông nếu đạt được trình độ của thầy Trương thì sống trên đời này cũng không còn gì tiếc nuối nữa!
Buổi chiều, thân phận Trương Vệ Đông là phó tổ trưởng tổ đề tài lần đầu tiên tổ chức hội nghị công tác. Tuy rằng hắn mới tới, tuy rằng hắn tuổi trẻ mặt non, nhưng ngoại trừ Tô Lăng Phỉ thì hai người còn lại đều kính trọng hắn như thần linh. Vì vậy cho nên dù trong lòng Tô Lăng Phỉ muốn phản bác lại Trương Vệ Đông thì ở tình huống như vậy cũng không dám mở miệng nói lung tung, để tránh việc truyền tới tai giáo sư Tần Hồng lại nói nàng không phối hợp làm việc với lãnh đạo Trương Vệ Đông.
Miệng nhiều người thì vàng cũng mòn, ba người đàn ông nếu như nhất trí nhắm vào nàng thì cho dù nàng đẹp như tiên nữ giáng trần cũng không vẩy được chút gợn sóng nào, huống hồ trong đó còn có một tên không thèm để mắt tới nhan sắc của nàng.
Trương Vệ Đông rất hài lòng về phản ứng và phối hợp của thành viên trong tổ, vì vậy cho nên khi hội nghị kết thúc thì tâm huyết dâng trào nói ra một câu:
"Chỉ cần mọi người nỗ lực, chỉ cần đề tài tiến triển thuận lợi thì cứ hai tháng mọi người sẽ cùng nhau đi trung tâm giải trí Chí Tôn một lần."
"Có thật không?" Triệu Minh Hoa năm nay hai mươi lăm tuổi, là người trẻ nhất bên trong tổ đề tài ngoại trừ Trương Vệ Đông, là một người có tính cách hoạt bát ham vui, nhưng vì còn là nghiên cứu sinh, tiền bạc eo hẹp, bình thường chỉ có dẫn mấy cô nàng khóa dưới đến phòng ca múa nhạc bình thường vui chơi, còn đẳng cấp như trung tâm giải trí Chí Tôn thì cậu ta chưa đi lần nào. Vì vậy vừa nghe nói Trương Vệ Đông muốn đi trung tâm giải trí Chí Tôn thì thần tình kích động hỏi. Ngay cả đầu hai thứ tóc Đổng Vân Kiệt bình thường thấy thật thà, tiến sĩ Đổng vừa nghe cũng hai mắt sáng lòe lòe hiếm thấy.
"Thật cái gì mà thật? Giáo sư Tần xưa nay luôn phản đối tiêu xài kinh phí nghiên cứu khoa học lung tung, mọi người nghĩ rằng chị ấy sẽ cho phép mọi người đi trung tâm giải trí Chí Tôn xài tiền bậy bạ sao? Huống hồ loại địa phương như trung tâm giải trí Chí Tôn, nếu hát hò ăn uống, một lần ít nhất cũng ba, bốn trâm đồng, nếu như nhiều người một chút thì bảy, tám trăm đồng cũng coi như tạm được. Bản thân kinh phí của đề tài này đã ít, còn mỗi hai tháng đi một lần, ta nghĩ nếu đề tài kết thúc thuận lợi thì đi một chuyến ăn mừng là đủ rồi." Tô Lăng Phỉ nhìn thấy dáng vẻ lãnh đạo như trưởng phái đoàn của Trương Vệ Đông, trong lòng cảm thấy rất khó chịu, bèn chưa chờ cho Trương Vệ Đông kịp mở miệng đã giội nước lã.
"Chúng ta đi xin phần kinh phí này chắc chắn giáo sư Tần không chịu, nhưng mà thầy Trương đi thì ta nghĩ tám, chín phần có thể thành công." Đổng Vân Kiệt đầu đã có tóc muối tiêu, nói với vẻ mặt thành thật.
"Đúng đúng, thầy Trương ra tay chắc chắn không thành vấn đề." Triệu Minh Hoa liên tục gật đầu tán thành.
Tô Lăng Phỉ nhìn thấy dáng vẻ hai người Đổng Vân Kiệt và Triệu Minh Hoa giống như phục Trương Vệ Đông đến tận xương tủy, không thể làm gì khác hơn là yên lặng phiền muộn, nghĩ thầm để cho hắn mất mặt cũng tốt.
Trương Vệ Đông lúc này mới phát hiện mình nói chuyện hơi liều lĩnh, tuy nhiên nghĩ lại trong túi mình có thẻ khách quý giảm 50%, chỉ cần hơi kiềm chế một chút, một lần bỏ ra cỡ hai trăm đồng, giáo sư Tần không chịu duyệt kinh phí thì mình bỏ ra. Nghĩ lại bây giờ một mình mình cô đơn, một người ăn no thì cả nhà không đói bụng. Huống hồ một tháng sau là nhận được tiền lương, khi đó một tháng dù thế nào cũng có thu nhập hai, ba ngàn, xài có gần hai trăm đồng thì đáng gì. (Trương Vệ Đông vẫn chưa biết tấm thẻ của mình là miễn phí hoàn toàn.)
Nghĩ như vậy, hơn nữa nói gì cũng là lần đầu tiên làm lãnh đạo, lập tức phóng khoáng nói: "Giáo sư Tần nếu không chịu phê duyệt kinh phí thì tự ta mời khách."
"Thầy Trương, sau này ta theo thầy kiếm cơm!" Triệu Minh Hoa vừa nghe lập tức giơ ngón tay cái về phía Trương Vệ Đông, khuôn mặt nịnh nọt. Thời đại này rất nhiều lãnh đạo lo cắt xén bớt đi của nghiên cứu sinh, không thể nào hùng hồn phóng khoáng như lãnh đạo Trương Vệ Đông của bọn họ, thật là hiếm thấy.
Đổng Vân Kiệt thấy vậy, hơi do dự, cũng nói: "Ta cũng vậy."
Tô Lăng Phỉ thấy hai người đàn ông, một người hai mươi chính tuổi còn một người hai mươi lăm tuổi muốn đi theo một thanh niên hai mươi ba tuổi kiếm ăn, thấy khó chịu quá chừng. Nhưng mà người ta muốn đi theo Trương Vệ Đông nàng cũng không có tư cách gì phản đối nha. Vì vậy nên đành dứt khoát nhắm mắt làm ngơ, mở miệng nói: "Thầy Trương, nếu như không có chuyện gì nữa ta đi làm việc tiếp đây."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.