Tu Chân Giả Tại Dị Thế

Chương 86: Nữ tử kia đẹp quá (1)




- Xoẹt.
Thác Ni Tư liền vung kiếm chém xuống cái đầu thủy linh xà kia, các bãi cát xung quanh đã bị máu nhuộm đỏ bừng.
- Xuy xuy..
Ba thủy linh xà nhìn thấy hai đồng bạn của mình bị hai nhân loại đánh chết thì hoảng sợ vô cùng, liền hướng về phía trong nước mà bỏ chạy. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn
Nhạc Thành và Thác Ni Tư cũng không đuổi giết Thủy Linh xà chạy trốn, Khiếu Thiên hổ cùng với Tử Điện Mãng không được Nhạc Thành phân phó thì cũng không ra tay, về phần những người Tiên Cảnh Tông thì cũng không có thực lực đuổi giết.
Hai viên tứ giai nội đan thủy linh xà dĩ nhiên là bị Nhạc Thành cùng với Thác Ni Tư thu lịa, nội đan của mãnh thú tứ giai có giá trị một nghìn kim tệ, Nhạc Thành dĩ nhiên cũng sẽ không hào phóng tặng cho người khác.
- Đa tạ Nhạc trưởng lão.
Vài đệ tử Tiên Cảnh Tông vì cái ghế trưởng lão của Nhạc Thành mà tôn kính nhưng hiện tại thì đã thành sùng bái, có thể đánh chết một thủy linh xà, ngay cả một đấu vương tứ tinh cũng khó làm được.
- Nhạc Thành, đa tạ ngươi.
Âu Dương Phiên Tình tới cạnh Nhạc Thành mà nói, nàng lần này đã tăng thêm một cái nhìn với Nhạc Thành, không ngờ thực lực của Nhạc Thành lại mạnh như vậy, xem ra mình ở trong đại hội Luyện Dược sư thua hắn cũng không oan.
- Không cần cám ơn.
Nhạc Thành nhìn Âu Dương Phiên Tình trước mắt mà nuốt nhanh một ngụm nước miếng mà nói.
Trang phục của Âu Dương Phiên Tình màu đỏ nhạt toàn thân là những đường cong lồi lõm, trước ngực là hai toàn ngọc phong cao vút.
- Các ngươi từ nay về sau chú ý một chút, ta đi trước.
Nhạc Thành liền nói với người của Tiên Cảnh Tông, tuy rằng đi cùng người của Tiên Cảnh Tông có chỗ tốt nhưng cũng có chỗ không ổn.
- Chúng ta đi thôi.
Nhạc Thành cùng với Khiếu Thiên Hổ, Tử Điện Mãng và Tô Ni Khác đi về phía trước.
- Chủ nhân, nữ tử kia xinh đẹp quá, tiểu nhân chưa từng thấy nữ nhân xinh đẹp như vậy.
Khiếu Thiên Hổ nhìn về phía Âu Dương Phiên Tình phía xa xa mà nói.
- Tên sắc hổ này, coi chừng chủ nhân chém ngươi.
Tử Điện Mãng mắng Khiếu Thiên hổ.
Bốn người lập tức rời khỏi tầm mắt của Tiên Cảnh tông, nhìn theo bóng lưng của Nhạc Thành, Âu Dương Phiên Tình không kìm được mà lẩm bẩm:
- Nhạc Thành, người này thật kỳ quái, tại sao hắn lại là hôn phu của Tư Mã Yên Nhiên.
- Tiểu thư, chúng ta đi thôi, phía trước hẳn là cũng không có ma thú gì.
Nhị tinh đấu vương nói.
- Ừ, đi thôi.
Âu Dương Phiên Tình lúc này mới khôi phục lại tinh thần, lập tức nghĩ đến đệ tử trong thâm hải.
Thời gian nửa năm rốt cuộc cũng đã trôi qua, hôm nay chính là tròn ngày nửa năm các đệ tử tiến vào trong thâm hải. Vào sáng sớm các đại gia tộc đã tới cửa ra vào.
Các vị trưởng lão Tiên Cảnh tông hợp lực cầm ngọc thạch mở ra một thông đạo màu trắng, lập tức bên trong đi ra một đám người.
- Rốt cuộc cũng mở ra.
Nhạc Thành sau khi đi ra khỏi thông đạo thì không kìm được mà hít một hơi, nửa năm này thời gian trôi qua thật nhanh.
- Ha ha, ta rốt cuộc cũng ra khỏi thâm hải.
Khiếu Thiên hổ và Tử Điện Mãng hưng phấn không thôi, vài chục năm cuối cùng bọn họ cũng rời khỏi thâm hải.
- Nhạc Thành, thế nào, ở trong có khỏe không?
Tư Mã Xương Bình sau khi nhìn thấy Nhạc Thành an toàn ra khỏi thâm hải thì cũng thở ra một hơi.
- Bá phụ, con khỏe.
Nhạc Thành cất tiếng trả lời, lần này ở trong thâm hải Nhạc Thành thu hoạch không tệ.
- Nữ nhân kia đẹp quá, cũng đẹp như nữ nhân mấy ngày hôm trước.
Khiếu Thiên Hổ lẩm bẩm sau lưng của Nhạc Thành.
- Nhạc Thành không có nguy hiểm gì chứ.
Tư Mã Yên Nhiên cũng hiện ra trước mắt Nhạc Thành, nhìn thấy Nhạc Thành không bị sao trong lòng nàng cũng bớt sầu không ít, từ khi Nhạc Thành tiến vào trong thâm hải nàng lo lắng không ngừng.
- Không sao.
Nhìn thấy bộ dáng của Tư Mã Yên nhiên, Nhạc Thành tựa như muốn máu mũi trào ra.
Sau đó đoàn người của Tư Mã gia tộc toàn bộ đi ra, chỉ là nguyên bản tiến vào một trăm người mà đi ra chỉ có bảy mươi người, còn ba mươi người táng thân tại biển.
Đây cũng bởi vì đoàn người của Tư Mã gia tộc đều là những đệ tử trẻ tuổi có thực lực không tệ, những người khác thì không cần phải nói.
Nửa năm trước khi tiến vào trong thâm hải, Nhạc Thành đánh giá khoảng chừng có một vạn người, nhưng hiện tại Nhạc Thành thấy không có đến một nửa.
Đi cùng Tư Mã Xương Bình, Tư Mã Yên Nhiên trở về Tư Mã gia xong Nhạc Thành nói với Tư Mã Xương Bình là phải rời khỏi để trở về đấu khí học viện. Tư Mã Xương Bình cũng biết không thể giữ hắn cho nên đành phải chờ đến khi Nhạc Thành tốt nghiệp sẽ thành thân cùng với Tư Mã Yên Nhiên.
Khiếu Thiên hổ sau khi biết Tư Mã Yên Nhiên chính là hôn thê của Nhạc Thành thì không dám nhìn Tư Mã Yên Nhiên nhiều nữa. Điều này khiến cho Tử Điện Mãng nở ra một nụ cười với hắn.
- Ngươi thật sự muốn đi sao?
Ở trong phòng Nhạc Thành, Tư Mã Yên Nhiên cất tiếng hỏi, ánh mắt hơi phức tạp.
Nhạc Thành nhìn Tư Mã Yên Nhiên mà nói:
- Ta có một số chuyện cần phải xử lý cho nên cần phải rời khỏi.
- Đa tạ ngươi đã giúp ta làm tất cả vì Tư Mã gia.
Tư Mã Yên Nhiên thả rời, không hiểu sao khi biết Nhạc Thành phải rời khỏi trong lòng nàng liền cảm thấy khó chịu.
- Không cần đa tạ, ta còn phải đa tạ Tư Mã gia đã chiếu cố ta.
Nhạc Thành mỉm cười, trong khoảng thời gian này, Tư mã gia tộc đúng là đối với mình rất tốt.
- Ngươi có đến nữa không?
Tư Mã Yên Nhiên cố lấy một tia dũng khí hỏi.
- Chuyện này, đợi sau khi ta xử lý xong chuyện của ta ở Đấu Khí học viện, từ nay về sau có cơ hội rồi sẽ nói.
Nhạc Thành nói.
Trong nắng ấm mặt trời, Nhạc Thành cùng với Thác Ni Tư, còn có Khiếu Thiên hổ và Tử Điện Mãng rời khỏi Tư Mã gia.
Điều khiến cho Tư Mã gia tộc kỳ quái chính là những phi hành ma thú nhìn thấy mấy người Nhạc Thành thì toàn thân run rẩy, thế nào cũng không cho đám người Nhạc Thành tiếp cận, cuối cùng vất vả lắm năm con bạch điêu mới cho đám người Nhạc Thành ngồi lên.
Nhạc Thành dĩ nhiên là biết rõ nguyên nhân, Khiếu Thiên hổ và Tử Điện mãng đều là lục giai ma thú, bạch điêu chỉ là nhị giai ma thú nhìn thấy hai con lục giai ma thú này dĩ nhiên là sợ hãi.
- Nhạc Thành, ngươi có trở về nữa không?
Tư Mã Yên Nhiên nhìn theo bóng lưng của Nhạc Thành, trong lòng có một nỗi cô đơn không nói nên lời.
Không đến một ngày sau, bốn người Nhạc Thành đi tới một Song Tử Trấn, bốn người đồng thời nghỉ ngơi một đêm.
Trong Lương gia ở Tả Tinh Đảo, gia chủ của Lương gia cùng với một đám trưởng lão nghe Lương Ngọc nói chuyện thì tức giận.
- Tên tiểu tử ngông cuồng, ngươi tưởng rằng được cái ghế khách khanh trưởng lão của Tiên Cảnh Tông là giỏi lắm sao.
Gia chủ của Lương gia phẫn nộ đập bàn.
- Phụ thân, tên Nhạc tiểu tử nói là Lương gia không đáng để vào mắt hắn.
Lương Ngọc đổ dầu vào lửa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.