Tu Chân Giả Tại Dị Thế

Chương 505: Đại Song và Tiểu Song đột phá (1)




- Không sai, hiện tại có thể lưu lại cái bảo vật kia của Nhạc Thiên lão tổ, đây cũng là ý của Nhạc Tề lão tổ.
Nhạc Duy cất tiếng nói:
- Chỉ là ta vẫn hi vọng ngươi có thể tham gia Từ Đường Tẩy lễ.
- Vãn bối sẽ xem xét, bất qua vãn bối muốn nhìn thấy bảo vật kia.
- Bây giờ ngươi muốn nhìn thấy bảo vật đó thì không có khả năng, bảo vật này ở một nơi rất xa, sợ rằng đã sớm bị Hắc Ám Thần Điện cướp đi, bảo vật do cường giả trong tộc trông giữ, đó là nơi tối trọng yếu của tộc chúng ta, chỉ khi ngươi tiếp nhận chức vị tộc trưởng Nhạc gia thì bảo vật đó mới có thể giao cho ngươi.
Nhạc Duy cất tiếng nói.
- Cái gì, muốn tại hạ làm tộc trưởng Nhạc gia tại sao, tại hạ không quan tâm.
Nhạc Thành hơi biến sắc mặt mà nói.
- Đây là yêu cầu của Nhạc Tề lão tổ, nếu ngươi không nghe thì Nhạc Tề lão tổ sẽ đổi ý, ngươi cũng đừng hòng có được bảo vật.
Nhạc Duy cất tiếng nói:
- Làm tộc trưởng của Nhạc gia, chẳng lẽ là điều ủy khuất cho ngươi?
- Nếu như vãn bối không làm tộc trưởng thì tiền bối sẽ làm sao?
Nhạc Thành cất tiếng nói.
- Ta sớm không muốn làm tộc trưởng nữa nhưng mà ta vẫn không tìm thấy người có thể tiếp nhận vị trí của ta, ngươi cũng không phải không biết các trưởng lão ở trong tộc đã chia làm hai phái, nếu như tùy tiện chọn một ngươi làm tộc trưởng thì không phải đại loạn hay sao?
Nhạc Duy cát tiếng nói.
- Nhưng mà để cho vãn bối làm tộc trưởng thì không phải thiên hạ cũng đại loạn hay sao, vãn bối mà ngồi lên vị trí đó, chỉ sợ loạn càng thêm loạn.
Nhạc Thành hơi biến sắc, Nhạc gia có chủ ý gì Nhạc Thành dĩ nhiên là biết.
Nhạc gia xem ra chỉ sợ mình lấy bảo vật đi mất cho nên muốn cho mình ngồi lên vị trí tộc trưởng, sau đó những cường giả kia mới có thể danh chính ngôn thuận nắm giư Nhạc gia, chỉ cần Nhạc Thành là tộc trưởng sau đó bảo vật ở Nhạc gia thì gia tộc không có bất kỳ tổn thất nào.
Đồng thời hiện tại Nhạc gia trên thực tế đã nội loạn, những cường giả kia cũng vô pháp giải quyết, Nhạc gia tính toán thật là thâm sâu.
- Ta biết ngươi ngồi lên vị trí tộc trưởng sẽ có rất nhiều người không phục nhưng ta sẽ giúp ngươi, Nhạc Tề lão tổ cũng đã nói qua, nếu như ngươi không ngồi lên vị trí đó thì bảo vật cũng không thể cho ngươi.
Nhạc Duy cất tiếng nói.
- Nếu như vãn bối không đồng ý thì sao?
Sắc mặt của Nhạc Thành hơi biến đổi mà nói.
- Nếu như ngươi không đồng ý thì ta sẽ cho ngươi rời khỏi Nhạc gia.
Nhạc Duy tựa hồ như đã sớm nghĩ đến Nhạc Thành nói như vậy.
- Xem ra ta không có lựa chọn.
Nhạc Thành mỉm cười, vẻ mặt liền hơi biến hóa.
- Vị trí tộc trưởng của Nhạc gia không phải ai cũng có thể ngồi lên, ngươi hẳn là nên cảm thấy vui mừng.
Nhạc Duy cất tiếng nói.
- Thật không, chỉ sợ là sẽ phiền toái.
Nhạc Thành cất tiếng nói.
- Tùy ngươi nghĩ thế nào cũng được, đây là ý của Nhạc Tề lão tổ, ngươi ngồi lên vị trí tộc trưởng xong thì bảo vật mới có thể giao cho ngươi.
Nhạc Duy nói lần nữa.
- Được rồi, vãn bối đáp ứng.
Sắc mặt của Nhạc Thành hơi biến hóa sau đó hắn lập tức nói.
- Ta biết ngươi sẽ đáp ứng từ giờ trở đi, ngươi chính là tộc trưởng của Nhạc gia, trước khi quyết định việc này ta đã nói với các vị trưởng lão, tuy nhiên bây giờ chuyện quan trọng nhất chính là hai ngày nữa phải đến Trần gia cứu viện.
Nhạc Duy nói với Nhạc Thành:
- Trần gia xảy ra nội loạn, bây giờ tộc bọn họ đang tranh giành vịt rí tộc trưởng, hiện tại chúng ta nhận được sự cầu cứu của họ, thù lao là năm viên cửu phẩm trung giai đan dược.
- Trần gia, Tứ Đại Nhân tộc, ý của tiền bối là muốn vãn bối đi?
Nhạc Thành cất tiếng nói.
- Không sai, chuyện này cần ngự hỗ trợ, ta sẽ cho một số trưởng lão đi cùng, năm viên cửu phẩm trung giai đan dược không phải là ít chúng ta không lý do gì mà không đi.
Nhạc Thành mỉm cười nói:
- Trần gia trong Tứ Đại Nhân Tộc mặc dù ít lộ diện nhưng ngươi đừng xem thường bọn họ, thiên phú bọn họ rất lợi hại không hề thua kém thân thể Kim Long của Nhạc gia.
- Vậy vãn bối phải làm thế nào, Trần gia còn cần chúng ta hỗ trợ sao, Trần gia có không ít cường giả không lẽ bọn họ mặc kệ?
Nhạc Thành nghi ngờ hỏi.
- Chuyện này liên quan đến một số vấn đề, những cường giả siêu cấp cũng không nhúng tay, giống như Nhạc gia chúng ta, các trưởng lão tranh đấu các cường giả cũng không lộ diện, chỉ liên quan đến sự an toàn của gia tộc thì các cường giả kia mới xuất đầu lộ diện.
Nhạc Duy cất tiếng nói.
- Lần này ngươi đại biểu cho Nhạc gia hỗ trợ, tranh giành với một đám trưởng lão.
Nhạc Duy tiếp tục nói:
- Tộc trưởng của Trần gia là Trần Tân, còn người tranh giành tên là Trần Bưu.
- Trần Bưu?
Nhạc Thành nghe tới cái tên này không khỏi nghĩ tới Trần Bưu trên huyền thiên đại lục, tên của hai ngươi thật giống nhau.
Chỉ là Nhạc Thành cũng biết tên giống nhau cũng không có gì là kỳ quái, mình đã sớm gặp qua, Thần Hoàng tộc Đông Phương Lạc Nhan và Nam Cung Lạc Nhan hai người có tên giống nhau.
- Khi nào thì xuất phát?
Nhạc Thành cất tiếng hỏi.
- Càng nhanh càng tốt, Vũ Văn gia tộc và Tôn gia cũng đã nhận được giấy mời, lần này Trần Tân xuất vốn khá nhiều.
Nhạc Duy cất tiếng.
- Vãn bối muốn đi về một chuyến rồi tới Trần gia.
Nhạc Thành cất tiếng nói.
- Được, ta sẽ phái người đi gọi ngươi, chờ đến khi ngươi trở lại ta sẽ sắp xếp để ngươi trở thành tộc trưởng kế, sau đó ngươi chuẩn bị một chút để đi Thúy Phong Cổ Nham, ta nghe nói lần này Vũ Văn gia và Tôn gia cũng xuất hiện hai cô gái thực lực rất mạnh, có vẻ ngươi cũng biết bọn họ, đặc biệt là cô gái của Vũ Văn gia, chính là hôn thê của ngươi, về sau ngươi là tộc trưởng của Nhạc gia, có mối liên hệ chặt chẽ với Vũ Văn gia thì lợi ích rất lớn.
Nhạc Duy cất tiếng nói.
- Chỉ sợ có lợi với Nhạc gia cho nên các ngươi mới cho ta làm tộc trưởng.
Nhạc Thành thầm nghĩ trong lòng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Sau đó hai người hàn huyên một chút rồi Nhạc Thành mới rời đi, Nhạc Thành sau khi rời đi liền quay trở về tìm Hỏa Lão, có Hỏa Lão bên cạnh hắn cũng cảm thấy an toàn.
Một lần nữa ở trên phi hành ma thú, Nhạc Thành lại nghĩ đế lời nói của Nhạc Duy, xem ra người của Nhạc gia không hề đơn giản.
Về phần tộc trưởng của Nhạc gia, đối với người khác có thể có sức cám dỗ nhưng với Nhạc Thành mà nói thì hắn hoàn toàn không để vào mắt.
- Hừ, đế lúc đó xem các ngươi làm gì được ta không?
Khóe miệng của Nhạc Thành nở ra một nụ cười quỷ dị.
- Thúy Phong Cổ Nham, chín bảo vật tề tụ, chính là chín viên linh châu thượng cổ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.