- Làm sao muội biết?
Nhạc Thành cất tiếng hỏi, tiểu ny tử này tại sao chuyện gì cũng biết.
- Hiểu Kỳ tỷ tỷ đã tới, chỉ là hôm đó huynh vẫn còn đang bế quân cho nên tỷ ấy không gặp được huynh, vô cùng thất vọng. Biểu ca muội thấy Hiểu Kỳ tỷ tỷ có vẻ rất thích huynh.
Tô Hân Nhi cười nói.
- Tiểu nha đầu kia, đừng có đoán bậy.
Nhạc Thành cười mắng Tô Hân Nhi một tiếng sau đó lập tức đi vào gian phòng của Nhạc Tử Sơn, không biết phụ thân muốn gặp mình có chuyện gì.
- Phụ thân, Phong thúc.
Khi đi vào gian phòng của Nhạc Tử Sơn, Nhạc Thành phát hiện ra Nhạc Tử Phong cũng đang ở trong đó, vẻ mặt của hai người có vẻ hơi lạ lùng.
- Thành nhi, con nói thật cho ta biết, Thông Kinh Đan có thật là do con luyện chế?
Nhạc Tử Sơn chăm chú nhìn Nhạc Thành, ông nhất định phải tìm ra một đáp án.
- Vâng.
Nhạc Thành nhìn thần sắc của Nhạc Tử Sơn lại nhìn Nhạc Tử Phong thì biết rằng Phong thúc đã nói cho cha mình biết cho nên hắn liền khẽ gật đầu.
- Thành nhi, con đi theo ta.
Nhạc Tử Sơn nhìn Nhạc Thành cũng không nó nhiều nữa mà đi tới một giá sách lục lọi thứ gì đó sau đó giá sách phân làm hai, một cửa đá khổng lồ từ từ mở ra.
- Không ngờ nơi này còn có mật thất.
Nhạc Thành thầm nghĩ trong lòng, trước kia hắn chưa bao giờ biết rằng phụ thân lại có căn phòng thần bí như vậy.
- Đi theo ta.
Nhạc Tử Sơn nói, ý bảo Nhạc Tử Phong và Nhạc Thành cùng đi vào bên trong, lúc này trong lòng của Nhạc Tử Sơn cũng rất khẩn trương.
Nhạc Tử Phong ở đằng sau vỗ vỗ vai của Nhạc Thành, sau đó lập tức kéo Nhạc Thành đi vào trong mật thất.
Đi vào trong mật thất Nhạc Thành phát hiện ra mật thất không hề nhỏ hẹp, so với gian phòng bên ngoài thậm chí còn lớn hơn vài phần, mật thất này bốn phía đều là tường đá, hình như là do cao thủ Đấu Vương mở ra, trên đỉnh mật thất là một viên Dạ Minh Châu lớn, phát ra quang mang chiếu sáng mặt đất. Nguồn truyện: Truyện FULL
Đi vào trong mật thất có một ngọc sàng, kỳ lạ là chiếc giường đá này ở trung ương có chỗ trũng sâu tới nửa thước, ở dưới chỗ trũng đó có một chất lỏng màu đỏ, cả chiếc giường bị chiết xạ trở nên đỏ bừng, thoạt nhìn hơi quỷ dị.
Nhìn thấy chất lỏng màu đỏ ở trên chiếc giường đá, trong lòng Nhạc Thành cảm thấy hơi rúng động, chất lỏng kia tựa như là máu người chảy cuồn cuộn, Nhạc Thành cũng không biết chuyện gì xảy ra chỉ biết rằng chất lỏng ở trên giường tuyệt đối không phải là phàm phẩm.
- Thành Nhi, con hãy nghe cho kỹ, hiện tại ta muốn nói cho con biết lịch sử của Nhạc gia.
Nhạc Tử Sơn ngưng trọng chú thị nhìn Nhạc Thành, chuyện này ông chưa bao giờ nói cho người khác biết, năm đó khi phụ thân của ông lúc sắp chết mới nói với ông.
- Phụ thân, chuyện này…
Nhạc Thành tựa như muốn cất tiếng ý bảo Nhạc Tử Sơn dừng chủ đề lại.
- Nghìn năm trước, Nhạc gia ở Huyền Thiên Đại lục chính là một đại tộc siêu cấp, tất cả mọi chuyện cũng bởi vì Nhạc gia có vô số người có huyết mạch Đấu Đế, hơn nữa còn là long mạch, huyết mạch cấp cao nhất của Đấu đế, mà đến bây giờ huyết mạch Đấu Đế của Nhạc gia ngày càng mỏng may, thực lực của người trong gia tộc cũng ngày càng thấp, đến đời ta và thúc thúc ngươi cố gắng cả đời cũng chỉ đạt tới cảnh giới Đấu Linh, không biết có cơ hội tiến vào Đấu Vương hay không nữa.
Nhạc Tử Sơn thở dài.
Nhạc Tử Sơn dừng lại một chút rồi tiếp tục nói:
- Tổ tiên của Nhạc gia đã sớm tính tới chuyện huyết mạch của Nhạc gia sẽ có ngày suy kiệt, cho nên mới lao lực thiên tân vạn khổ luyện ra một giọt máu huyết, cũng là để cho đến khi huyết mạch của Nhạc gia mỏng manh thì tận dụng tích tinh huyết này chọn một huyết mạch có thiên phú thật tốt, như vậy mới có hi vọng khôi phục lại long mạch Đấu Đế của Nhạc gia.
Trong lòng Nhạc Thành vô cùng kinh ngạc, không ngờ tới giờ Nhạc gia vẫn còn một bí mật đấu đế như thế, long mạch Đấu Đế hắn biết rằng đại biểu cho điều gì, giống như là một số ma thú vậy, có thể tiến hóa tới tam giai nhưng muốn tiến hóa lên tứ giai, ngũ giai, thậm chí thất giai thì đây chính là do huyết mạch, có huyết mạch chú định rồi thì mới có thể đạt tới trình độ cao.
Điều làm cho Nhạc Thành thật không ngờ chính là đấu khí cũng phân thành huyết mạch, hắn vốn tưởng rằng đấu khí chỉ phân biệt công pháp giống như công pháp tu chân của mình vậy. Hỗn Nguyên Chân Kinh ở thế giới tu chân thuộc về công pháp đỉnh cấp, cho nên mới khiến cho hắn không tới một nghìn năm đã đột phá tới cảnh giới Độ Kiếp Kỳ siêu cấp.
- Thành nhi, ta và Phong thúc của con đã quyết định cho con khôi phục lại huyết mạch Đấu Đế, bởi vì huyết mạch phải chọn người có thiên phú tốt nhất mới hiệu quả.
Nhạc Tử Sơn ngưng trọng nói chuyện này với Nhạc Thành.
- Để con làm thức tỉnh huyết mạch Đấu Đế của Nhạc gia?
Nhạc Thành không biết làm sao, hiện tại mình vẫn chưa tính là người của Nhạc gia, hơn nữa kiếp trước mình tu luyện Hỗn Nguyên Chân Kinh chứ không phải đấu khí, mình làm thức tỉnh huyết mạch đấu đế cũng không thể coi là tốt.
- Đúng, ta và Phong thúc của con đã quyết định.
Nhạc Tử Sơn nói, sau đó hắn lập tức lấy ra một tiểu ngọc bình tinh mỹ nói:
- Đây chính là một giọt Tinh Huyết đấu đế, con ăn vào sau đó nằm lên trên ngọc sàng nó sẽ giúp con hấp thu tinh huyết khiến cho huyết mạch thức tỉnh.
- Nhưng mà phụ thân con…
Nhạc Thành nhất thời cũng không biết phải nói thế nào, nếu Tinh Huyết này mà cho mình thì có thể nói rằng rất lãng phí.
- Đừng nói nữa, mau cởi quần áo rồi ăn Tinh huyết này vào, ăn vào sẽ hơi đau đớn đó.
Nhạc Tử Sơn cắt lời của Nhạc Thành, đồng thời đưa bình ngọc cho Nhạc Thành nói:
- Quá trình này có khả năng trải qua mười ngày, hy vọng của Nhạc gia từ nay về sau sẽ trao cho con.
- Phụ thân con…
Nhạc Thành muốn nói điều gì đó nhưng Nhạc Tử Sơn và Nhạc Tử Phong đã đóng cửa rời khỏi mật thất, Nhạc Thành hiện tại đã không phải là tiểu hài tử, huyết mạch này muốn sử dụng thì phải thaso y phục, cho nên bọn họ không ở đấy sợ Nhạc Thành xấu hổ.
- Ta nên làm sao bây giờ, có nên phục Tinh Huyết này không?
Nhạc Thành ngồi ở trên giường đá, nhất thời không biết phải nên làm điều gì, nếu bây giờ mình tu luyện Đấu Khí thì Nhạc Thành sẽ không hề do dự mà ăn hạt Tinh Huyết đấu đế này, thứ này có lực hấp dẫn quá lớn, tuy nhiên hắn đang tu luyện Hỗn Nguyên Chân Kinh, nếu ăn Tinh Huyết Đấu Đế vào thì sẽ không có tác dụng mà lãng phí, cũng thật có lỗi với Nhạc gia.
Nhạc Thành nắm chặt bình ngọc trong tay, cảm thấy bình ngọc hơi mát rượi, cách bình ngọc Nhạc Thành cũng cảm nhận được có một thứ cuồn cuộn ở trong đó, mà bình ngọc cũng hơi lay động.