Tu Chân Giả Tại Dị Thế

Chương 297: Nhũ câu mê người




- Tiểu tử, lần này bổn tiểu thư nếu tìm được của ngươi, ngươi nhất định sẽ vô cùng thê thảm.
Lê Tiểu Dao nhìn chăm chú vào Lang thành phía trước không xa.
- Tiểu thư, đến Lang thành rồi, đến nơi ngươi cũng không cần chạy loạn.
Một thanh bào lão giả nhìn Lê Tiểu Dao nói.
- Tứ trưởng lão, ta biết, ta sẽ không chạy loạn.
Lê Tiểu Dao nói, thời điểm xuất môn phụ thân đã dặn nàng, hết thảy chuyện gì đều phải nghe lời tứ trưởng lão, nếu không về sau sẽ không cho nàng đi ra nữa.
Hai mươi người tới ngoài thành, sau đó hạ xuống, lập tức bọn họ chậm rãi tiêu sái đi vào trong thành, hai mươi người này tới toàn bộ đều là cường giả, bởi vì quan hệ cửu cấp ma pháp sư kết giới bảo tàng, hai mươi người này thực lực thấp nhất đều là nhất tinh đấu tông cường giả, trên cơ bản thực lực đều là ở lục tinh thất tinh bát tinh đấu tông, loại thực lực này ở Cuồng sư môn cũng chỉ tính là bình thường mà thôi, nhất là huyền thiên nội lục là cao cấp thế lực, thực lực của Cuồng sư môn cường hãn dị thường.
Ba canh giờ sau, Lê Tiểu Dao bất đắc dĩ đi tới một gian khách sạn, tìm ba canh giờ may là ở nơi này còn có phòng.
- Tiểu thư, hiện tại Lang thành rất nhiều người, chúng ta không có cách nào bao cả khách sạn, ngươi liền ủy khuất một chút đi.
Tứ trưởng lão nói.
- Quên đi, chúng ta ở nơi này.
Lê Tiểu Dao cũng chỉ có thể bất đắc dĩ đi vào, nếu không cũng chỉ có ăn ngủ đầu đường mà thôi.
- Có người tới, các ngươi đi trước liên hệ một chút, nhìn xem có tin tức bảo tàng hay không.
Tứ trưởng lão nói.
- Chết tiệt, để cho bổn tiểu thư cùng nhiều người như vậy trụ cùng một khách sạn.
Lê Tểu Dao chu cái miệng nhỏ nhắn chậm rãi đi tới lầu ba.
- Vẫn là phải tắm rửa một cái đi, mệt chết, ngày mai đi ra ngoài sớm tìm tên lưu manh vô sỉ kia, tìm được hắn nhất định phải bổ sống hắn.
Lê Tiểu Dao thì thầm, lập tức chậm rãi đi ra, còn muốn tìm hạ nhân múc nước mới được.
- Lần này tắm rửa trong phòng không có người đi.
Thời điểm nàng đi ra khỏi phòng, Lê Tiểu Dao còn theo bản năng hướng về phòng nhân viên.
- Như vậy gần nhất đều là không có tin tức Hắc Ám thần điện, cũng không có tin tức tứ đại nhân tộc cùng tứ đại thú tộc, xem ra sau khi kết thúc sẽ toàn lực tìm hiểu mấy tin tức này.
Nhạc Thành ở trong phòng hơi thì thầm:
- Doanh Thi chắc là biết một ít, lúc này tìm nàng hỏi một chút. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
- Hiện tại phải đi hỏi nàng một chút đi.
Nhạc Thành lập tức ra khỏi phòng, phòng của Doanh Thi cách ba cái phòng cùng một cái góc hành lang mà thôi.
Nhạc Thành vẫn đem Doanh Thi mang theo trên người vì theo cô nàng này trong miệng tìm ra điểm tin tức, nhìn Doanh Thi lần đầu tiên phản ứng, Nhạc Thành chính có cảm giác cô nàng này nhất định là biết một ít, hơn nữa cô gái nhỏ này thân phận cũng không đơn giản, biết việc này cũng là bình thường mà thôi.
- Lần này nếu nàng không nói, tốt nhất là bức nàng ta nói.
Nhạc Thành khóe miệng lộ ra một tia tà tà mỉm cười, lập tức hướng phòng Doanh Thi đi đến.
- Các ngươi nhanh lên, đưa đến phòng bổn tiểu thư.
Một giọng nói nũng nịu từ trên hành lang truyền lại.
- Thanh âm rất quen thuộc, ta ở huyền thiên nội lục còn chưa có người quen đi.
Nghe giọng nói nũng nịu, Nhạc Thành hơi nhíu mày, nói thanh âm này Nhạc Thành mạnh mẽ cảm giác được rất là quen thuộc, nhưng là trong lúc nhất thời lại không nhớ gì cả, không khỏi đau khổ suy tư.
- Là nàng, Cuồng sư môn kiêu hoành nữ tử, không xong, nàng làm sao lại ở chỗ này.
Nhạc thành sắc mặt biến đổi, nhất thời vội vàng tìm một địa phương ẩn thân, phải về đến phòng chính mình cũng không còn kịp rồi, hắn phải tìm bừa một cái phòng khác thôi.
- Tới trước gian phòng đó trốn đi.
Nhạc Thành nhanh chóng chui vào một cái phòng, nếu như bị kiêu hoành nữ tử này nhìn đến, thì không xong rồi, thực lực của nàng Nhạc Thành thật ra không sợ, nhưng nàng là Cuồng sư môn tiểu thư, như vậy bên người khẳng định có không ít cường giả, nếu như vậy gặp phải phiền toái.
- Mau vào đi, cẩn thận.
Lê Tiểu Dao đứng ở cửa nói, lập tức đẩy của phòng ra.
- Đáng chết, nàng ở phòng này, không xảo diệu như vậy đi.
Nhạc Thành vừa nghe tới thanh âm, vẻ mặt buồn bực nhảy lên, toàn bộ phòng không có chỗ nào trốn.
Nhạc Thành vừa mới nhảy lên phòng, nhìn thấy cửa phòng mở ra lại là cái thân ảnh quen thuộc kia, sắc mặt chính là rối rắm đứng lên, đây là thiên ý sao.
- Đem nước đến đây là tốt rồi, các ngươi đi ra ngoài đi.
Lê Tiểu Dao cho bốn hạ nhân nâng một cái bể tắm thật lớn đặt ở trong phòng, sau đó cho bốn hạ nhân đi ra ngoài, nhìn bồn tắm lộ ra một tia mỉm cười.
- Nữ nhân này ở bên trong tắm rửa đi.
Nhạc Thành hé mắt ra, điều này cũng quá xảo diệu đi.
Ngọc thủ Lê Tiểu Cao hơi vuốt vào quần áo, sau đó vung trên búi tóc, lập tức múc một gầu nước gội đầu.
Trong lúc hồng y nữ tử này đang gọi đầu, Nhạc Thành lơ đãng nhìn thấy nàng có một đôi mắt to, từ lần trước Nhạc Thành gặp qua một lần quên đi, lúc này nhìn đôi mắt ấy hắn có cảm giác quyến rũ và yêu mị vô cùng.
Khóe miệng hơi hơi nhếch lên, môi đỏ mọng, mị ý nhộn nhạo, đây là một yêu mị nữ nhân, tuy tuổi không lớn, nhưng tựa hồ đã muốn dụ dỗ nam nhân. Mà Nhạc Thành thực không thông, một cái tuyệt sắc nữ tử quyến rũ xinh đẹp như thế, vì cái gì mà kiêu hoành như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.