- Đoàn gia sao?
Nhạc Thành thì thào trong miệng, sau đó hắn lập tức nói với người đối diện.
- Ta đi ra ngoài trước một chút, các ngươi ở đây chờ ta.
Một lát sau Nhạc Thành đi tới nơi ở của Nhạc Lan Tâm, cũng nhận thấy Lệnh Hồ Huyền Tố đang ở nơi này.
- Nhạc Thành, ta vừa vặn có chuyện tìm con.
Nhạc Lan Tâm cất tiếng nói với Nhạc Thành, cùng với Nhạc Thành đi vào trong đại sảnh.
- Chuyện gì vậy cô cô?
Nhạc Thành cất tiếng hỏi, nhìn thần sắc của Nhạc Lan Tâm thì hình như có chuyện muốn nói.
- Thành nhi, bảo kiếm của Hạo Thiên có phải là do con mua không?
Nhạc Lan Tâm hỏi Nhạc Thành.
- Đúng thế cô cô, có sao không, con thấy Hạo Thiên thích nên mua tặng cho đệ ấy.
Nhạc Thành trả lời, không biết cô cô hỏi chuyện này làm gì.
- Thành nhi, tại sao con lại tốn nhiều kim tệ như vậy, con thật sự là không hiểu chuyện.
Nhạc Lan Tâm trừng mắt nhìn Nhạc Thành sau đó móc tinh tạp ra nói với hắn:
- Ở đây có ba mươi vạn kim tệ, vốn ta muốn đưa cho con từ lâu rồi, lần sau con cũng đừng mua loạn cái gì cho Hạo Thiên.
Nhạc Thành liền hơi bất đắc dĩ, hóa ra cô cô vẫn tưởng rằng Nhạc gia mình vẫn như mấy năm trước.
- Cô cô, người yên tâm, Nhạc gia hiện tại đã không còn là Nhạc gia trước kia.
Nhạc Thành nói với Nhạc Lan Tâm mà tự nhủ trong lòng.
- Vậy con trước hết cũng hãy nhận lấy, coi như là lễ gặp mặt.
Nhạc Lan Tâm cố ý đưa tinh tạp cho Nhạc Thành, một bên Lệnh Hồ Huyền Tố cũng không biết nói sao. Vốn nàng muốn nói cho mẫu thân mình biết biểu ca hôm qua tặng cho bọn họ đan dược trị giá mấy trăm vạn kim tệ nhưng biểu ca đã nói rằng đừng nói cho mẫu thân biết cho nên nàng cũng đành kìm chế.
- Cái này…
Nhạc Thành do dự một chút cũng chỉ có thể nhận lấy.
- Cô cô, con nghe nói Hạo Thiên xảy ra chuyện, không biết là chuyện gì?
Nhạc Thành hỏi Nhạc Lan Tâm.
- Biểu ca, chính là tên cữu cữu của tên hoàng tử hôm trước làm, đệ đệ lần này bị thương không nhẹ.
Lệnh Hồ Huyền Tố tiếp lời nói.
- Đúng là Đoàn gia sao, thật là muốn chết!
Nhạc Thành thầm nghĩ trong lòng, sau đó lập tức nói:
- Hạo Thiên ở đâu, huynh muốn đi gặp đệ ấy một chút.
- Vừa mới đi cùng phụ thân tới Đoàn gia không lâu, cũng không biết sự tình sẽ náo nhiệt thành như thế nào nữa, tính tình của cô phụ ngươi cũng thật nóng nảy.
Nhạc Lan Tâm cất tiếng nói.
- Cô cô, con cũng đi xem.
Nhạc Thành cất tiếng nói, Lệnh Hồ Vô Địch đi tìm Đoàn gia mình đi theo nhìn cũng tốt.
- Thành nhi, con cẩn thận một chút, nếu có tránh chấp thì tránh xa một chút.
Nhạc Lan Tâm lo lắng nói, nàng biết chất nhi này từ nhỏ trói gà không chặt, nếu không cẩn thận bị thương thì thật không tốt.
- Con biết rõ cô cô, người cứ yên tâm đi.
Nhạc Thành cũng không giải thích liền rời khỏi gian phòng của mình.
- Khiếu Thiên, Tử long, Thông Thiên, Yêu cơ các ngươi đi theo ta tới Đoàn gia, Đại Song và Tiểu song các ngươi trở về phòng tiếp tục tu luyện.
Nhạc Thành cất tiếng nói.
- Chúc mừng công tước đại nhân hôm nay sinh nhật, chúc mừng.
Mới sáng sớm đã có không ít người tiến vào phủ công tước của Đoàn gia.
- Đại nhân, Đoạn Quý Phi đã đến.
Đoạn Minh Hoa sáng sớm đã cùng với các vương công đại thần quý tộc tiếp đãi, nghe thấy muội muội của mình cũng đến đây thì vui vẻ trong lòng, vội vàng ra ngoài cửa nghênh đón.
Không ít người thầm nghĩ trong lòng, nếu như mình có một muội muội được hoàng thượng sủng ái như vậy thì tốt rồi, cũng được hoàng thượng tín nhiệm, địa vị kéo lên. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Một lát sau, Cấm vệ quân ở Hoàng thành mở đường, có một cỗ xem ngựa quý báu từ từ đi vào, trong tầm mắt của mọi người, chiếc xe ngựa này vô cùng sang trọng.
Sau đó chiếc xe ngựa liền dừng ở trước cửa nhà Đoàn gia, một thiếu phụ kiều mỵ xuất hiện từ từ đi xuống, nữ tử này chỉ khoảng chừng ba mươi tuổi xuân, lúc còn trẻ tuyệt đối là một tuyệt sắc mỹ nữ.
- Bái kiến quý phi nương nương.
Đoàn Minh Hoa mỉm cười cất tiếng, tuy hắn là ca ca của quý phi nhưng cũng vẫn phải theo quy củ của hoàng tộc.
- Đại ca, hôm nay là sinh nhật huynh huynh không cần phải đa lễ, hoàng thượng bởi vì chuyện của hoàng tử tuyết lâm đế quốc cho nên không đên, liền phái nô tỳ tới thăm hỏi, đồng thời còn tặng một viên thất phẩm đan dược.
Đoạn Quý phi cất tiếng nói.
- Thất phẩm đan dược.
Những vương công đại thần nghe thấy vậy thì đều hâm mộ, một viên đan dược thất phẩm có giá trị thật là xa xỉ, cho dù là hai trăm vạn kim tệ cũng khó mà có thể mua được.
- Đa tạ bệ hạ ban thưởng, từ nay thần nhất định sẽ tận tâm tận lực vì đế quốc.
Đoạn Minh Hoa lập tức nói.
- Đoạn Minh Hoa, ngươi mau lăn ra đây.
Bỗng nhiên từ trên không trung truyền tới một tieng gầm, sau đó một thanh âm chấn động truyền tới, một lát sau mấy trăm chiến giáp binh sĩ xuất hiện, đừng đầu chính là Lệnh Hồ Vô Địch.
Thấy cảnh tượng như vậy, tất cả các vương công đại thần cũng biết Lệnh Hồ Vô Địch tới đây để tìm phiền toái, không biết Đoạn Minh Hoa tại sao lại chọc phải hắn.
- Lệnh Hồ Vô Địch, ngươi tới đây làm gì?
Nhìn thấy Lệnh Hồ Vô Địch hung hăng, Đoạn Minh Hoa đã sớm biết mục đích của đối phương.
- Lão tử tới tính sổ ngươi, ngươi tại sao lại đánh bị thương con trai ta, hôm nay ta tới chính là để tìm công đạo.
Lệnh Hồ Vô Địch cả giận nói.
- Lệnh Hồ Công tước khẩu khí thạt là lớn.
Đoạn Quý phi tiếp lời nói.
- Bái kiến quý phi.
Lệnh hồ Vô địch đang nổi giận thấy Đoạn Quý Phi cũng ở nơi này thì cũng phải thi lễ nghi.
- Không biết Lệnh Hồ công tước hôm nay mang theo nhiều người hùng hùng hổ hổ tới đây có chuyện gì vậy?
Đoạn Quý Phi hừ lạnh nói, chuyện của nhi tử mình nàng cũng nghe nói./
- Đoạn quý phi, Đoạn công tước đả thương nhi tử của tại hạ, còn đoạt bảo kiếm của tại hạ, thần tới đây chính là tìm công đạo.
Lệnh Hồ Vô Địch cất tiếng nói.
- Đại ca, chuyện là sao vậy?
Đoạn Quý phi quay đầu hỏi Đoạn Minh Hoa.
- Khởi bẩm quý phi, theo như thần biết thì con của Lệnh Hồ gia cùng với Mộ Dung Nam hoàng tử tranh bảo kiếm, còn đả thương cả hoàng tử, hiện tại hoàng tử đang ở trong phủ, Quý Phi có thể tới xem, Lệnh Hồ Vô Địch phái người đả thương hoàng tử, có thể nói là tội bất kính thậm chí là tạo phản, ngày mai thần sẽ bẩm báo tất cả với hoàng thượng.
Đoạn Minh Hoa cất tiếng nói.
- Đoạn Minh Hoa ngươi nói láo, Mộ Dung Nam đoạt bảo kiếm của ta, đấu giá hội ai cũng biết là ta mua bảo kiếm.
Lệnh Hồ Hạo Thiên thở phì phì nói.
- Khá lắm Đoạn Minh Hoa, nhất định ngươi nói bậy.
Lệnh Hồ Vô Địch nổi giận, bất kể thế nào hắn cũng tin con mình.
- Thế nào Lệnh Hồ Vô Địch, ngươi định thé nào, ngày mai ta sẽ bồi tiếp ngươi.
Đoạn Minh Hoa cười lạnh nói, hắn hôm qua đã phái người đi giáo huấn Lệnh Hồ Hạo Thiên chính là nghĩ tới kế này. Thân là Cửu môn đề đốc thống lĩnh, hắn cũng không phải là loại người manh động.
- Nực cưỡi, ngươi nói là hoàng tử cướp kiếm của ngươi, đây rõ ràng là làm nhục tôn nghiêm hoàng thất, người đâu bắt lại cho ta.
Đoạn Quý Phi không để ý tới Lệnh Hồ Hạo Thiên.
Vài tên Cấm vệ quân nghe thấy lời nói của Quý phi thì liên xông tới định bắt Lệnh Hồ Hạo Thiên lại, Lệnh Hồ Vô Địch liền biến sắc nói:
- Ai dám, ngăn lại cho ta.
Ngay lập tức mấy binh sĩ do Lệnh Hồ Vô Địch mang tới liền ngăn cản trước đáp cấm vệ quân này.
- Lệnh Hồ Vô Địch, ngươi muốn tạo phản sao?
Đoàn Minh Hoa lạnh lùng la lớn, sau đó lập tức nói với cấm vệ quân phía sau:
- Người đâu Lệnh Hồ Vô Địch muốn tạo phản, toàn bộ bắt lại cho ta.
Đoàn Minh Hoa chụp mũ lên cho Lệnh Hồ Vô Địch.