Tu Chân Giả Tại Dị Thế

Chương 169: Một đường cây hoa cúc tàn




Nhạc Thành cũng cảm thấy hơi khó hiểu, chẳng lẽ mình đoán sai rồi sao, bảo vật này cùng với Thần hoàng tộc không có quan hệ.
Đi vào bên trong Tháp Vĩnh Hằng, Nhạc Thành chứng kiến bốn phương tám hướng đều có một cánh cửa, tổng cộng là mười hai cánh cửa tất cả, mỗi cánh cửa cũng có mấy chục người, tựa hồ như đang che đậy cái gì đó.
- Người của Hắc Ám thần điện.
Trong mắt Nhạc Thành bỗng nhiên nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc, hai hắc y nhân chính là hai hộ pháp của Hắc Ám Thần điện, bên cạnh hai người này còn có mấy người có thực lực Đấu Hoàng.
- Hừ, lần trước các ngươi chạy thoát, chút nữa ta sẽ thu thập các ngươi.
Nhạc Thành nhìn đám người hắc ám thần điện trước mắt mà khẽ nói.
- Thập Tam, bọn hắn đã tới.
Thập Nhị hộ pháp nói với Thập Tam.
- Ta trước hết bắt lấy bọn hắn.
Thập Tam hộ pháp tức giận mà nói, lần trướcđối phương nhiều người nên thua, hiện tại mình đã có mấy người đấu hoàng đi theo, hắn nắm chắc có thể chiến thắng.
- Thập Tam Tháp Vĩnh Hằng quan trọng hơn, bây giờ chúng ta bỏ qua chọn bọn chúng.
Thập Nhị hộ pháp nói.
- Hừ, vậy thì cứ để cho bọn chúng ngạo mạn một chút nữa.
Thập Tam oán hận nói.
- Chúng ta trước hết đi vào thôi, mỗi cánh cửa tựa như có một lực lượng vô hình, chúng ta không thể nào mở nổi.
Nhạc Thành đánh gai toàn trưởng, chỉ thấy ở quanh đây cường gải đấu hoàng không ít, đấu tông cũng có vài người.
- Nhạc Thành, chúng ta có thể vào không?
Yêu Huyên hỏi Nhạc Thành, cửa lớn không thể mở, không có cách nào đi vào.
- Chủ nhân, lòng đất cũng cứng như sắt.
Thông Thiên Thử cũng nói với Nhạc Thành.
Sắc mặt của Nhạc Thành hơi biến chuyển, hắn tiến tới cánh cửa phía trước mà kiểm tra một phen.
- Tiểu tử, chỗ này là của chúng ta.
Nhạc Thành tiến tới cạnh bốn đấu hoàng và tám cửu tinh thập tinh đấu vương thì đột nhiên một thập tinh đấu vương la lớn với hắn.
Những người này thế lực không kém, nếu không cũng không dám tiến vào đay.
- A …a
Thập Tinh Đấu vương còn chưa dứt lời thì bàn tay của Thông Thiên Thử đã vỗ lên trên đầu của hắn, xương cốt của hắn liền gãy vụn.
- Ngươi là ai, dám ra tay với người của U Tông sao?
Đột nhiên nảy sinh biến cố, những người này liền biến đổi sắc mặt, trừng mắt nhìn Nhạc Thành và Thông Thiên Thử.
- U Tông, chủ nhân chúng ta đang muốn xem tông môn này thế nào đây, các ngươi mau tránh cho ta.
Thông Thiên THử biến đổi sắc mặt, sau đó ba thanh âm vang lên, ba tam tinh đấu hoàng đã bị nó đánh.
- Tốc độ thật nhanh.
Nhạc Thành thầm tán thưởng tốc độ của Thông Thiên Thử.
Một lần ra chiêu là giết một tam tinh đấu hoàng, tất cả mọi người của U Tông đều biến sắc.
Thế lực của người này hung hãn như thế, trong lòng bọn họ cũng thầm quyết định không dám chọc tới nữa, miễn cho gặp nạn.
-Thông Thiên, lần sau ngươi nên giết người cản thận một chút, không nên ném xa như vậy.
Khiếu Thiên Hổ trừng mắt nhìn Thông Thiên Thử, sau đó tiến tới cạnh hai người kia mà lấy trữ vật giới chỉ.
Nhạc Thành cũng không nói gì, chuyện này Khiếu Thiên hổ làm rất tốt.
- Người của U tông đi về phía sau, Nhạc Thành bắt đầu đánh giá, đột nhiên hắn cảm nhận thấy một luồng lực lượng cường hãn bắt đầu ba động.
- Xoẹt.
Nhạc Thành tìm kiếm cửa ra vào, bỗng nhiên bị lực lượng cường hãn này đẩy lui mấy bước, thiếu chút nữa thì đã bị thương.
Nhóm người Yêu Huyên và Khiếu Thiên hổ cũng tiến tới bên cạnh Nhạc Thành, Yêu Huyên nói:
- Nhạc Thành, có biện pháp không?
- Không, nơi này hơi quỷ dị.
Nhạc Thành lắc lắc đầu.
- Chủ nhân, không bằng chúng ta thử cường công xem sao.
- Không, cường công xem ra cũng vô dụng.
Nhạc Thành lắc lắc đầu, sau đó tiếp tục nghiên cứu.
- Ầm ầm. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Trong lúc mọi người đang vô kế khả thi thì cả tòa tháp Vĩnh Hằng bỗng nhiên quỷ dị cả lên, một cánh cửa lớn xuất hiện.
- Quả nhiên là tự động mở.
Nhạc Thành lẩm bẩm nói, không ngờ cánh cửa này lại tự động mở ra.
- Thật là kỳ quái, cánh cửa này không ngờ lại tự động mở ra.
Nhạc Thành nhìn cánh cửa, trong lòng hơi u buồn, sau đó phân phó cho mọi người cẩn thận rồi tiến vào bên trong cửa lớn, mọi người cũng tiến sát theo hắn đi vào bên trong.
- Ti ti.
Một vòng sáng quỷ dị xuất hiện, cả toà tháp vĩnh hằng tràn ngập một quang mang nhu hòa, Nhạc Thành dò xét một hồi thì mới phát hiện ở bên trong có những viên minh châu sáng rực.
Vừa tiến vào bên trong tháp, tất cả các thế lực đều tách ra, tất cả mọi người như muốn cướp lấy bảo vật.
- Tại sao có thể như vậy?
Nhạc Thành tiến vào trong căn phòng lớn, trong đạ sảnh không có bất kỳ bài trí nào, uốn lượn mà thôi.
- Tránh ra, các ngươi tránh ra, chúng ta tiến vào trước.
Nhìn thấy ở phía trước có không ít người tranh đoạt bậc thang.
-Thịch.
Một lúc sau, một mảng lực lượng đã bị phá hủy.
- Chủ nhân, chúng ta có nên tiến lên phía trước hay không?
Khiếu Thiên Hổ hỏi Nhạc Thành, tiến lên phía trước không chừng sẽ có được bảo vật.
- Xem trước một chút.
Nhạc Thành đánh giá xung quanh rồi nói.
- Có cường giả Đấu Tông, dựa vào trực giác của Nhạc Thành cũng cảm nhận được tất cả là năm cái, hắc ám thần điện là hai cái.
Lúc này mọi người chen chúc đi vào, trong đám chen chúc đó, Nhạc Thành nhìn thấy cả người của Quỷ Tông.
Sắc mặt của Nhạc Thành trở nên ngưng trọng, người của Hắc Ám Thần điện, người của Quỷ Tông, nếu như bọn họ liên thủ đối phó thì quả là phiền phức.
- Nhạc Thành, ta cảm nhận thấy đồ vật gì đó trong lòng đất đang kêu gọi ta.
Đông Phương Lạc Nhan cất tiếng nói với Nhạc Thành.
- Trong lòng đất, hóa ra là trong lòng đất.
Nhạc Thành liền sững sờ, sắc mặt sau đó liền hiện ra nụ cười thản nhiên, khó trách mình cảm nhận thấy thứ gì đó không đúng, hóa ra không phải ở trên đỉnh tháp mà là trong lòng đất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.