Tu Chân Giả Tại Dị Thế

Chương 12: Vân Phỉ Phỉ





Nhạc Thành cũng không phản đối theo lão giả mặc áo bào màu tro đi vào trong Nguyên Bảo tông. Lão giả liền dẫn đường đưa hắn tới một căn phòng sang trọng.
Trong căn phòng bài trí không ít vật phẩm tinh mỹ, xem xét thì biết đó là một vật xa xỉ, trung gian là một chiếc bàn dài bằng gỗ lim, bên cạnh là những chiếc ghế cũng được chế tác từ gỗ lim. Ở góc phòng còn bày một cái lư hương, từ bên trong bay ra một mùi hương thơm ngát, khiến cho người ta có một cảm giác vui vẻ thoải mái.
- Vị đại nhân này, người ở trước chờ ta một lát, ta báo cho người phụ trách cao nhất ở đây.
Lão giả mặc áo màu tro đưa cái bình ngọc cho Nhạc Thành, mà cách xưng hô cũng trở nên thay đổi, lão giả sớm cảm giác người này không có đấu khí tồn tại, cộng với việc có đan dược tứ phẩm thì biết rằng đây là một luyện dược sư tứ phẩm, một Luyện Dược Sư tứ phẩm có địa vị cao hơn một Đấu Linh như hắn rất nhiều.
- Ừ.
Nhạc Thành khẽ ừ một tiếng, sau đó đánh giá căn phòng, xem ra Nguyên Bảo tông thật có thực lực, lần này nếu như giao dịch thành công thì lần sau không chừng còn có thể hợp tác.
Không bao lâu sau Nhạc Thành nghe thấy tiếng bước chân từ bên ngoài truyền vào, hai thân ảnh đi tới, một người chính là vị lão giả mặc áo bào màu trong, một người khác chính là một nữ tử. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Cô gái này có đôi mắt như là vì sao, mi như lá liễu, sống mũi rất cao, cái miệng nhỏ nhắn đỏ hồng, ngũ quan xinh xắn phối hợp với khuôn mặt tuyệt mỹ. Trên người nàng mặt một bộ đồ màu tím, trước ngực nàng là hai bộ ngực cao ngất mê người hấp dẫn người ta thật sâu. Cái eo thon cùng với kiều đồn rắn chắc mang theo một nóng bỏng vũ mị.
- Vị tiên sinh này, xin hỏi đại danh, tiểu nữ là người phụ trách, có tên là Vân Phỉ Phỉ.
Nữ tử Vũ mị Vân Phỉ Phỉ đánh giá qua Nhạc Thành, tuy không nhìn rõ lắm bộ dáng của Nhạc Thành nhưng xem ra Nhạc Thành cũng không lớn tuổi lắm, đúng như dáng vẻ mà chấp sự báo với nàng. Trên người của hắn không toát ra khí tức đấu khí mà cũng không toát ra khí tức của pháp sư, người này hơn phân nửa là luyện dược sư, một luyện dược sư tứ phẩm xứng đáng để nàng chào đón.
- Tại hạ họ Lục, ba viên Thông Kinh Đan này phiền cô nương giúp ta bán.
Nhạc Thành cũng không muốn lộ ra thân phận mà nhất thời cũng không biết nên bịa ra cái tên gì cho nên nói mình họ Lục. Xem ra nữ tử Vân Phỉ Phỉ này tuy tuổi còn trẻ nhưng tu vi thực sự khong thấp, mà cũng không phải tu luyện đấu khí, dường như là ma pháp sư tứ cấp. Trong lòng Nhạc Thành không kìm được kinh ngạc vì tu vi của nàng.
- Hóa ra là Lục tiên sinh. Vân Phỉ Phỉ nghe thấy câu trả lời của Nhạc Thành thì nhanh chóng hồi tưởng lại trí nhớ, nàng phát hiện ra ở trong Thất Tinh thành không có luyện dược sư nào họ Lục, xem ra đối phương cũng không phải họ Lục, nhưng người ta đã không muốn lộ thân phận thì nàng cũng không muốn hỏi nhiều.
- Đan dược tứ phẩm Thông Kinh đan.
Tuy chấp sự đã nói cho nàng biết có tới ba viên Thông Kinh Đan đan dược tứ phẩm nhưng Vân Phỉ Phỉ vẫn không kìm được mà khẽ giật mình. Nguyên Bảo tông tuy là tông môn có thực lực mạnh nhất ở trong Thất Tinh Thành nhưng đan dược tứ phẩm rất ít khi sản xuất mà mỗi viên đan dược tứ phẩm đều được bán với giá trên trời.
- Lục tiên sinh, tiên sinh muốn bán ba viên đan dược này sao?
Vân Phỉ Phỉ hỏi Nhạc Thành, ba viên đan dược tứ phẩm này nếu được bán thì tuyệt đối sẽ mang tới oanh động cho Thất Tinh Thành, nhớ lần trước Nguyên Bảo tông bán một viên đan dược tứ phẩm đã dẫn đến sự tranh đoạt của hơn mười người.
- Bán toàn bộ, ta muốn mua một số món đồ.
Nhạc Thành trả lời, bán ba viên Thông Kinh Đan chính là vì hắn muốn mua một số tài liệu luyện chế pháp khí.
- Không có vấn đề gì, ba tháng sau Nguyên Bảo tông chúng ta có một kỳ đấu giá đại hội long trọng, ba viên Thông Kinh Đan đến lúc đó tiên sinh hãy mang ra đấu giá, chúng ta chỉ lấy một phần hai mươi tiền thuê, mặc khác Lục tiên sinh cần gì trước thì có thể lấy trước từ Nguyên Bảo tông sau đó từ đấu giá đại hội mà chi trả lại, tiên sinh thấy thế nào?
Vân Phỉ Phỉ nói với Nhạc Thành, một luyện dược sư tứ phẩm, nàng phải dốc toàn lực lôi kéo.
- Như vậy cô nương không phải hơi thiệt thòi sao.
Nhạc Thành trả lời, tâm ý của Vân Phỉ Phỉ hắn biết rõ, nếu như bán ở đấu giá đại hội thì sẽ bán được giá cao hơn rất nhiều, mà Nguyên Bảo tông chỉ lấy một phần hai mươi tiền thuê thì thật là rất hiền.
- Không thiệt thòi, hi vọng từ nay về sau Lục tiên sinh có đan dược nào cần bán thì trước hết xin nghĩ tới Nguyên Bảo tông.
Vân Phỉ Phỉ mỉm cười với Nhạc Thành, cả người rung động quyến rũ động lòng người khiến cho Nhạc Thành một lần nữa lại thất thần.
- Không có vấn đề gì, ta tin rằng sau này chúng ta còn hợp tác dài dài với nhau.
Nhạc Thành trả lời, xem ra Vân Phỉ Phỉ này chính là người phụ trách Nguyên Bảo tông, thật là có chỗ bất phàm, có khiếu buôn bán.
- Phỉ Phỉ cám ơn tiên sinh, không biết Lục tiên sinh muốn mua sắm thứ gì, tiểu nữ sẽ sắp xếp thật tốt cho tiên sinh.
Nghe thấy Nhạc Thành trả lời, Vân Phỉ Phỉ liền nở ra một nụ cười xinh đẹp, có thể lôi kéo một luyện dược sư tứ phẩm, đại vị của mình ở trong gia tộc lại vững chắc thêm vài phần.
- Ta muốn mua sắm những thứ này, không biết ở trong Nguyên bảo tông có hay không?
Nhạc Thành lấy một cái danh sách đã sớm chuẩn bị ra cho Vân Phỉ Phỉ xem.
- Vừa vặn mấy ngày hôm trước có một lô hàng chúng ta vừa mua, những vật phẩm này đều có, bằng không thì không có cách nào gom đủ.
Vân Phỉ Phỉ nhìn danh sách mà Nhạc Thành đưa, bên trong có tất cả những vật ly kỳ cổ quái, đúng là khó tìm. Nàng sau đó lập tức phân phó cho vị lão giả áo màu tro đi tìm nó.
- Vậy xin đa tạ.
Nhạc Thành nói, không ngờ những vật phẩm mà mình cần tìm đều có đủ, hắn cảm thấy cao hứng không thôi, chỉ là những thứ mà Nhạc Thành liệt kê ra cũng không phải là cái gì đặc biệt quý trọng, chỉ là một số tài liệu bày pháp khí cùng với trận pháp mà thôi. Về phần pháp khí Nhạc Thành cũng không có ý định luyện chế một khi mình đạt tới tu vi đủ yêu cầu thì luyện chế cũng không muộn, thứ hai là hiện tại hắn cũng không tìm thấy tài liệu luyện chế tốt.
Phi kiếm thì Nhạc thành phải luyện chế, có phi kiếm thì mình có thủ đoạn phi hành cao hơn, vạn nhất đánh không lại đối thủ thì còn phải chạy trốn.
- Không cần cám ơn, không biết Lục tiên sinh tu luyện ở nơi nào.
Vân Phỉ Phỉ hỏi Nhạc Thành, hiện tại cũng chỉ có một mình nàng và Nhạc Thành ở đây, một nam một nữ, không khí cũng trở nên hơi mập mờ.
- Ta không có nơi ở cố định.
Nhạc Thành nghe thấy lời nói của Vân Phỉ Phỉ thì cảm thấy không khí trong phòng cũng trở nên mập mờ, trong lòng hắn thầm nao nao, Vân Phỉ Phỉ này đúng là một vưu vật, chỉ là tu vi hiện tại của mình còn quá thấp, có cơ hội thì về sau phải phát triển một chút.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.