Tu Chân Giả Tại Dị Thế

Chương 110:




- Ha ha.
Nhạc Thành khẽ mỉm cười nói:
- Vân tiền bối đừng gọi tại hạ là Nhạc thiếu gia, không bằng tại hạ gọi tiền bối là Vân lão đại ca, đại ca kêu đệ một tiếng là tiểu đệ, tiền bối thấy thế nào?
- A…
Vân Linh nghi hoặc nhìn Nhạc Thành mà nói:
- Nhạc lão đệ ý vậy là…
- Vân lão địa ca, lúc trước lão đại ca vắng mặt, bất kể thế nào đại ca cũng là lão tổ tông của Vân Phỉ Phỉ, tiểu đệ cũng tôn kính đại ca vài phần, bây giờ Vân gia và Nhạc gia ân oán đã giải quyet, giữa chúng ta có thể thiệt tình đối đãi.
Nhạc Thành khẽ cười nói. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Trên mặt của Vân Linh biến hóa không ngừng, hắn thật sự không ngờ người này lại như vậy, hắn đoán không ra trong lòng Nhạc Thành có ý gì.
Thác Ny Tư cũng nghi hoặc nhìn Vân Linh mà thầm nghĩ trong lòng:
- Đại nhân muốn lôi kéo cường giả Đấu Hoàng.
Không sai, Nhạc Thành dự định lôi kéo Vân Linh, thực lực của Vân Linh so với Khiếu Thiên Hổ chênh lệnh cũng không nhiều, về sau mình không có ở Nhạc gia, có Vân gia hỗ trợ cũng tốt.
- Vân lão đại ca, đại ca không cần nghi hoặc, tiểu đệ thật sự muốn kết giao một phen, nếu Vân lão đại ca xem thường tiểu đệ thì bỏ đi vậy.
Nhạc Thành nói.
- Không, không… Nhạc lão đệ nói đùa rồi.
Vân Linh đứng lên nói.
- Dược rồi, hôm nay Vẫn Lão đại ca hãy ở lại Nhạc gia một đêm, dù sao trời cũng đã không còn sớm nữa, mặc khác tiểu đệ còn một số lễ vật muốn đưa cho đại ca.
Nhạc Thành đứng lên rồi nói với Khiếu Thiên Hổ:
- Khiếu Thiên, ngươi mau đi cởi bỏ dây trói cho tông chủ cùng với trưởng lão của Vân gia, Vân gia về sau với Nhạc gia không cò một chút ân oán nào.
Nhìn Nhạc Thành buông tha cho Vân Thự Quang và Vân Tuyệt Sơn, trong mắt Vân Linh hiện ra một vẻ cảm kích, bất kể thế nào hai người này cũng đều là người của Vân gia, trơ mắt nhìn bọn họ chịu chết cũng là một điều khó chịu, vốn ông hi vọng dùng hai người này để bồi tội.
- Vậy cung kính không bằng tuân mệnh.
Vân Linh mỉm cười, sắc trời hiện tại đã không còn sáng nữa, người của Vân gia cũng phải cần tìm nơi đặt chân.
- Đi, Vân lão đại ca để tiểu đệ đưa lễ vật cho huynh, cam đoan huynh sẽ thích.
Nhạc Thành nói với Vân Linh rồi bước ra sau đại sảnh.
- Chủ nhân, chúng ta đi theo người.
Khiếu Thiên Hổ và Tử Điện Mãng sợ chủ nhân và Vân Linh ở cùng một chỗ sẽ gặp nguy hiểm nên lo lắng nói.
- Yên tâm đi, ta cùng với Vân lão đại ca ở cùng một chỗ thì có nguy hiểm gì?
Nhạc Thành nói với hai người rồi bước ra khỏi đại sảnh, Nhạc Thành hiện tại ở Nhạc gia không sợ Vân Linh gây bất lợi cho mình.
Vân Linh nhìn theo thân ảnh của Nhạc Thành rồi đi theo, không biết thanh niên thần bí này có ý gì.
- Aizzz, chỉ sợ Vân Linh sẽ cảm động đến rơi nước mắt với đại nhân.
Thác Ny Tư thầm nghĩ trong lòng, hắn biết muốn lôi kéo một người đầu tiên cần phải khiến cho người ta đầu váng mắt hoa, đối phó với Khiếu Thiên Hổ chính là như vậy, đầu tiên là giam vào tra tấn mấy ngày sau đó lại cho một viên Hóa Hình đan và một bảo đao khiến Khiếu Thiên Hổ vô cùng cảm động.
- Vân lão đại ca, huynh thử thanh kiếm này xem.
Nhạc Thành ngự kiếm mà đi, tới một ngọn núi gần Nhạc gia đưa một thanh kiếm màu xanh cho Vân Linh. Thanh kiếm này đúng là hơi xa xỉ, Nhạc Thành lần trước hỏa thiên Nguyên Bảo tông, những thứ Nhạc Thành vơ vét được khoảng hai vạn kim tệ.
- Đây là…
Vân Linh nghi hoặc nhìn Nhạc Thành, không biết thanh kiếm này hắn tặng cho mình có ý gì. Mình hiện tại không thiếu binh khí, vừa rồi lại nhìn thấy Nhạc Thành phi hành trên kiếm, không có ma pháp lực thì ngạc nhiên trong lòng, từ trước đến giờ Vân Linh chưa bao giờ chứng kiến tình huống này.
- Vân lão đại ca, huynh thử xem sẽ biết.
Nhạc Thành mỉm cười nói, sau đó lập tức đưa thanh kiếm cho Vân Linh.
Vân Linh mặc dù nghi hoặc nhưng cũng làm theo lời nói của Nhạc Thành, tùy tiện huy động, sau đó sắc mặt của Vân Linh thay đổi lớn, từng mảng Đấu khí không ngừng sáng lên từ giữa không trung, cường hãn đấu khí tràn ngập cả đỉnh núi.
Một lát sau, Vân Linh mới phấn khởi đi tới trước mặt Nhạc Thành mà nói:
- Nhạc lão đệ, thanh kiếm này thực sự lão đệ tặng cho ta?
- Không sai, chính là để tặng cho Vân đại ca.
Nhạc Thành khẽ cười nói, nhìn dáng vẻ của Vân Linh, hắn biết y đã hài lòng.
- Rất thỏa mãn, rất hài lòng.
Vân Linh nói:
- Lễ vật này thật quá quý trọng.
Nhạc Thành nói:
- Chỉ là một lễ vật nho nhỏ mà thôi, trước kia có ân oán với Vân gia, tiểu đệ ra tay giết không ít người, cái này cũng là để bồi tội.
- Nói gì nữa, những tên gia hỏa kia chết là đáng đời, ai bảo bọn chúng đi theo bọn khốn kiếp Hoàng gia.
Vân Linh nói.
Vân Linh kích động nhìn thanh bảo kiếm trong tay, thanh kiếm này có thể giúp y tăng hai ba thành lực công kích, sau này cho dù gặp Thập tinh đấu hoàng cũng có thể chiếm thượng phong.
- Vân lão đại ca thỏa mãn với thanh kiếm này là được rồi, chúng ta trước tiên hãy đi về.
Nhạc Thành cười nói.
- Đa tạ Nhạc lão đệ, thật hối hận vì không quen biết Nhạc lão đệ sớm. Lão đệ yên tâm, về sau Vân gia tuyệt đối sẽ không gây bất lợi với Nhạc gia, nếu như có người nào gây khó dễ với Nhạc gia thì Vân Linh nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn.
Vuốt ve thanh trường kiếm màu xanh, Vân Linh yêu thích không muốn buông tay.
Hai người sau đó quay trở lại Nhạc gia, dưới sự sắp xếp của Nhạc gai, người của Vân gia hiện tại đã ở lại Nhạc gia.
Nhạc Thành ở trong phòng mà khoanh chân ngồi, trong đầu hắn thầm nghĩ đến những chuyện đã xảy ra, rốt cuộc chuyện của Hoàng gia và Nguyên Bảo tông cũng đã xử lý xong, về sau mình cũng yên tâm.
Những ngày tiếp theo, Nhạc Thành muốn bế quan tu luyện hai tháng, ước hẹn ba năm với Thanh dương môn còn ba tháng nữa sẽ tới cho nên Nhạc Thành muốn đoạt lại tôn nghiêm cho Nhạc gia.
- Đại nhân, Vân tiểu thư tìm đại nhân.
Ngoài cửa truyền tới thanh âm của Thác Ny Tư.
- Vân Phỉ Phỉ, nàng ta tới đây làm gì?
Trong lòng Nhạc Thành liền biến đổi, sau đó hắn thu dọn rồi nói:
- Xin mời.
- Vân tiểu thư, xin mời tiểu thư, ta đi trước.
Cửa phòng mở ra, sau đó một thân ảnh xinh đẹp đi vào, ngay lập tức Thác Ny Tư khép cửa phòng lại, loại tràng diện này, Thác Ny Tư biết rằng không nên quấy rầy đại nhân.
Vân Phỉ Phỉ muốn tìm Nhạc Thành nhưng không biết hắn ở đau, đột nhiên nàng gặp phải Thác Ni Tư, sau đó Thác Ni Tư liền đưa nàng gặp Nhạc Thành.
- Ngồi đi, Phỉ Phỉ tiểu thư.
Nhạc Thành nói với Vân Phỉ Phỉ, ánh mắt không kìm được mà quét qua khe núi sâu của nàng.
Chỉ thấy đêm nay Vân Phỉ Phỉ mặc một bộ váy dài, lông mi cong mềm mại, da thịt trắng như tuyết, trước ngực là đồi núi cao ngất.
Bờ eo nhỏ nhắn như liễu, giống như là một con linh xà vậy, hai bờ mông rất rắn chắc, toàn thân đã hiện ra vẻ hoàn mỹ mê người trước Nhạc Thành.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.