Tu Chân Giả Tại Đấu Phá Thương Khung

Chương 372: Làm giả công pháp




Nhìn thấy Tiêu Viêm gật đầu, Hải Ba Đông rốt cuộc cũng thở phào một hơi, trên khuôn mặt già nua có ý cười cũng bởi vì điều này mà giãn ra mấy phần. Lần nữa hít một hơi thật sâu, Hải Ba Đông nhớ được cái gì đó, bàn tay không tự chủ được nắm chặt lại với nhau. Hắn nhớ được cái loại hơi thở ấy, dáng vẻ ấy cùng với loại đấu kỹ đó không sai vào đâu được.
Hải Ba Đông phát hiện mặc dù người này cố ý mặc kín toàn thân thể, hắn cố dấu diếm đi hơi thở của mình nhưng Hải Ba Đông đã bắt được loại hơi thở này. Không biết tình cờ hay đối phương cố ý nhưng Hải Ba Đông đã nhận ra thân phận của hắn. Hắn chính là một người nắm giữ chức vị trưởng lão trong đoàn trưởng lão của Vân Lam tông. Người này không ai khác chính là Vân Vũ.
Khi biết được điều này thì Hải Ba Đông vô cùng kinh hãi. Hắn không nghĩ được lần này người tấn công gia tộc Mễ Đặc Nhĩ bắt đi mẫu thân Tiêu Sơn cùng với Mễ Đặc Nhĩ Nhã Phi. Lần này xem ra Vân Lam tông đã lừa gia tộc Mễ Đặc Nhĩ cùng với Tiêu gia. Không nghĩ tới họ lại cả gan bắt đi hai người quan trọng nhất đối với Tiêu Sơn. Điều này khiến cho Hải Ba Đông vô cùng tức giận.
Mặc dù Hải Ba Đông trong lúc này vô cùng tức giận nhưng hắn cũng không phải là kẻ ngốc. Hắn cực kỳ tò mò vì việc tại sao Vân Lam tông lại có nhiều cường giả đến như vậy. Một đám người đem hai người quan trọng nhất đối với Tiêu Sơn bắt đi, hiển nhiên mục đích của họ đã cực kỳ rõ ràng. Mục đích của chúng đang nhắm tới Tiêu Sơn. Chắc chắn chúng muốn gì đó ở Tiêu Sơn.
Thấy được Hải Ba Đông có biểu hiện quái dị như vậy thì Tiêu Viêm cũng nhăn nhíu mày lại một cái. Hắn nhìn về phía Hải Ba Đông, rõ ràng Hải Ba Đông đang dấu diếm điều gì đó. Đôi mắt đen nhánh của Tiêu Viêm nhìn về phía Hài Ba Đông mà tràn ngập tò mò và hứng thú: “Tiền bối, ngài chẳng lẽ có tâm sự gì sao?”
Đối với Hải Ba Đông thì Tiêu Viêm tỏ ra cực kỳ kính trọng. Mặc dù thực lực Tiêu Viêm hiện nay đã là đấu linh tam tinh đồng thời có Dược Lão ở bên cạnh, hắn cũng không vì việc này mà kiêu ngạo. Tiêu Viêm bắt đầu học được cách nhẫn nại cùng với chịu đựng. Hắn biết đại lục đấu khí lớn hơn rất nhiều so với hắn nghĩ. Chỉ cần sơ sẩy một bước chân, ngươi sẽ chết lúc nào không hay.
“Hài...” Khóe miệng tái nhợt của Hải Ba Đông phát ra tiếng thở dài. Hắn đặt miếng thịt xuống phía dưới một nơi sạch sẽ. Ánh mắt ngước nhìn về phía Tiêu Viêm, Hải Ba Đông mở miệng, trong giọng nói vang lên vài sự tức giận: “Cũng không phải việc gì không thể nói. Không sớm thì muộn tiểu huynh đệ ngươi sẽ biết. Lần này gia tộc Mễ Đặc Nhĩ của ta bị tập kích, một người là Tiêu Yến mẫu thân của Tiêu Sơn, một người là thê tử của hắn cũng là tôn nữ của ta Nhã Phi. Cả hai người đều bị người bắt đi, hiện nay sống chết không rõ.”
“Cái gì?” Nghe được lời của Hải Ba Đông nói như vậy thì Tiêu Viêm cực kỳ kinh ngạc. Hắn khi nghe đến tên Tiêu Yến thì nhớ đến người phụ nữ hiền lành và tốt bụng làm việc ở Tiêu gia. Mặc dù Tiêu Viêm không có tiếp xúc nhiều nhưng vẻ mặt hiền hòa của Tiêu Yến thì hắn vẫn nhớ rõ.
Riêng về phần Nhã Phi thì Tiêu Viêm sao có thể không biết. Nhã Phi tại lúc ở thành Ô Thản, không ai không biết đến danh tiếng của nàng. Nhiều nam nhân đã mất rất nhiều tiền vào nàng mà không thu được gì. Từng vài lần giả dạng làm cao nhân, Tiêu Viêm đã tới phòng đấu giá gia tộc Mễ Đặc Nhĩ tiến hành bán đấu giá đan dược. Tất nhiên Tiêu Viêm cũng từng có lần có ý dâm với Nhã Phi nhưng hiềm nỗi trong gia tộc còn có Huân Nhi, hắn thực sự không thể ra tay được. Ai ngờ Nhã Phi nhanh như vậy lại rơi vào tay của Tiêu Sơn.
Người chính là như vậy, Tiêu Viêm cũng như thế. Tiêu Viêm đối với Nhã Phi cũng rất động tình, hắn đối với nàng hiển nhiên đều có ý. Nhã Phi cực kỳ xinh đẹp lại là một vưu vật nói đúng hơn là một hồ ly tinh chuyên câu dẫn nam nhân. Tiêu Viêm kiếp trước là xử nam, kiếp này cũng như vậy. Hắn đối với Nhã Phi nói không có ý dâm là nói dối. Hắn có chút chần chờ khi mà vừa muốn có được Nhã Phi nhưng lại vừa sợ Huân Nhi sẽ để ý tới. Đây chính là vấn đề nan giải của hắn. Tuy vậy đến cuối cùng thì Tiêu Viêm vẫn nén lại xung động của mình không tiến tới gần Nhã Phi. Hai người chẳng qua chỉ thuần túy là giao dịch và buôn bán với một người thân phận là chủ tịch đấu giá hội còn người kia là luyện dược sư thần bí. Tuy nhiên khi mà Nhã Phi bị Tiêu Sơn cướp đi thì Tiêu Viêm cảm giác được trong lòng có chút khó chịu.
Giống như Tiêu Sơn vậy, hắn từ nhỏ đã là phế vật tu luyện kém hơn so với mình. Ngay sau đó càng bị phế đi đấu tinh trực tiếp biến thành rác rưởi, Tiêu Viêm cũng không có cùng hắn qua lại. Mặc dù cảm giác có chút lỗi nhưng cái đại lục đấu khí này cường giả vi tôn, cảm giác lỗi là lỗi nhưng Tiêu Viêm cũng sẽ không đi xin lỗi hắn. Vậy mà không ngờ chỉ trong thời gian ngắn Tiêu Sơn bắt đầu quật khởi. Hắn trở nên mạnh mẽ, thực lực tăng trưởng mạnh mẽ. Tiêu Viêm cũng biết được Tiêu Ngọc rất thích hắn bởi vậy thường có sự kiện nàng gây gổ với hắn nhưng sau đó Tiêu Viêm nhận thấy được Tiêu Ngọc lập tức chuyển sang Tiêu Sơn khiến cho Tiêu Viêm tồn tại một tia oán niệm trong lòng dù chính hắn không biết. Càng về sau thì lại có Nhã Phi đến còn có Tiêu Mị theo hắn bấy lâu nay rồi ngay cả Huân Nhi, thê tử hắn định trong tương lai cũng như vậy. Tiêu Viêm bắt đầu đối với Tiêu Sơn có oán hận. Tại sao cùng là người xuyên việt lại khác biệt đến như vậy.
Khi mà nghe được hai người bị bắt đi thì vẻ mặt Tiêu Viêm có chút kinh ngạc nhưng ngay sau đó hắn cảm giác được trong lòng có một tia vui sướng. Hắn cũng không hiểu tại sao mình lại trở nên vui sướng và thỏa mái đến vậy. Chẳng lẽ việc Tiêu Sơn gặp tai nạn khiến cho hắn có cảm giác thỏa mái đến như vậy sao? Hắn không biết, hẳn chỉ biết được bây giờ hắn rất muốn cười. Đơn giản chỉ như vậy mà thôi. Hắn cũng không hiểu tại sao mình lại như vậy.
Từ miệng Hải Ba Đông lại xuất hiện một tia thở dài, hắn đối với Tiêu Viêm để lộ ra đôi chút cầu khẩn: “Tiểu huynh đệ, làm phiền ngươi nhanh một chút đem việc này thông báo cho Tiêu Sơn tạiTiêu gia ở thành Ô Thản. Chậm trễ một chút đều có nguy hiểm!”.
Đôi mắt Tiêu Viêm nhăn nhíu lại. Hắn nhìn chăm chú về phía Hải Ba Đông. Hắn chần chừ một hồi lâu, mới có chút bất đắc dĩ nói : “Tiền bối, thương thế của người vận động sẽ không tốt. Nếu như ta đi thì ngươi làm sao bây giờ? Ở trung quanh đây có không ít ma thú tam giai. Nếu như đến khi đó ngươi gặp phải bọn họ sẽ cực kỳ nghiêm trọng.”
Đầu Hải Ba Đông lắc lắc, hắn giang tay cười nói: “Tiểu huynh đệ, ngươi không cần phải lo lắng cho ta. Mặc dù hiện giờ ta bị thương nặng nhưng thân là cường giả đấu hoàng, dù thực lực không có cách nào phát huy ra một phần nhưng đám ma thú tam giai không thể làm khó được ta.” Nói đến đây Hải Ba Đông bất đắc dĩ nói: “Tiểu huynh đệ, xin làm phiền ngươi bởi vì truyện này đối với ta mà nói vô cùng hệ trọng. Chỉ cần ngươi làm việc này chúng ta nhất định sẽ thiếu nợ ngươi một ân tình nữa.”
Dường như rơi vào suy tư một chút thì Tiêu Viêm nhẹ nhàng hô lên: “Ừm.” Hơi hơi gật đầu, Tiêu Viêm chấp tay về hứơng Hải Ba Đông,nói:” Đã như vậy, ta đây liền cáo từ trước, tiền bối ngươi phải cẩn thận.”
Nhìn thấy trong động cũng có được một ít đồ lặt vặt, ngay cả chiếc nhẫn của mình vẫn còn nguyên, Hải Ba Đông thở dài ra một hơi nói: “Vậy làm phiền ngươi, tiểu huynh đệ!”
Cười cười, Tiêu Viêm lần nữa xin lỗi, sau đó hứơng về phía Hải Ba Đông giơ giơ tay lên, rồi xoay người đi về phía cửa động. Nhìn bóng người Tiêu Viêm chậm rãi biến mất sau cánh cửa, Hải Ba Đông đôi mắt híp lại, trầm mặc chỉ trong chốc lát, sau đó khe khẽ thở dài ra một hơi. Lần này xem ra gia tộc Mễ Đặc Nhĩ và Tiêu gia gặp phải đại họa.
“Ai, tùy tiện đi rèn luyện không ngờ có thể gặp được một đấu hoàng cường giả...Ta là gặp may mắn hay xui xẻo?” Nhẹ nhàng cười một tiếng, Tiêu Viêm thở ra một hơi, sải bước nhẹ nhàng bước trên đường đất, ngón tay nhẹ nhàng vuốt giới chỉ, trong lòng đột nhiên không để ý nói:” Sư phụ, người cho rằng, hắn có vấn đề không?”
“Hắn bị thương nặng, điều này đích xác là thật, hơn nữa hắn không có cần thiết phải lừa ngươi bởi vì hắn xác thực bị người đuổi giết. Trên người hắn vết thương đều là trí mạng” Dược lão cười cười, thoáng trầm ngâm nói: “Bất quá lần này đối với ngươi chưa chắc là một việc xấu. Ngươi chỉ cần đem việc này thông báo với Tiêu Sơn một tiếng là được rồi. Dù sao đối với việc này chưa chắc đã là một việc xấu. Ngươi chỉ cần cẩn thận một chút.”
“Ừm...” Hơi hơi gật đầu, Tiêu Viêm cười nói: “Đã như vậy thì chúng ta chuẩn bị một chút. Ta đã lâu không trở về Tiêu gia rồi. Lần này ta muốn trở về đó thăm nhà một chút sau đó đến Vân Lam tông khiêu chiến Nạp Lan Yên Nhiên cũng không muộn. Thời gian đủ cho ta làm việc này.”
“Ân.”Dược lão gật đầu, sau đó trầm mặc xuống cũng không có nói tiếp.
Tiêu Viêm trầm ngâm suy nghĩ một chút sau đó quyết định trở về Tiêu gia. Dù sao đã thời gian lâu rồi, hắn không có trở về Tiêu gia. Hắn muốn thăm một chút phụ thân của hắn. Ngoài ra chỉ là thông báo một tiếng mà thôi. Hắn sẽ để người hầu thông báo là được, đối với việc mẫu thân và thê tử Tiêu Sơn bị người bắt cóc, hắn có cảm giác rất phức tạp. Hắn vừa muốn được ân tình của vị đấu hoàng nhưng lại vừa không muốn đem tin tức này chuyển cho Tiêu Sơn.
Bất chợt từ sau lưng Tiêu Sơn mọc ra một đôi cánh màu đen. Đôi cánh lập tức trải rộng ra. Thân mình Tiêu Viêm trực tiếp bay lên không trung. Hắn trực tiếp phóng thẳng về phía trước. Hướng đi của hắn bay thẳng về hướng thành Ô Thản.
Đế đô tộc xà nhân, thần điện nữ vương Mỹ Đỗ Toa.
Tiêu Sơn ngồi lẳng lặng trong một hậu hoa viên. Đôi mắt của hắn nhắm nghiền lại. Bản thân trực tiếp tiến về phía bên trong khu vực màu xanh. Ánh mắt của Tiêu Sơn đảo qua. Hắn thấy được mấy cây Thanh Liên Địa Tâm đã nở rở, phía bên trong bông hoa sen Thanh Liên Địa Tâm xuất hiện từng đóa, từng đóa dị hỏa. Nhiều đóa dị hỏa đang lượn lờ bập bùng, chúng trông cực kỳ sống động ở bên trong đóa hoa sen.
Mấy đóa dị hỏa này đều được tạo ra từ tử hỏa của mấy loại dị hỏa khác. Sau đó chúng được cấy vào bên trong đám nụ hoa của Thanh Liên Địa Tâm. Thời gian dài như vậy khiến cho chúng đã trưởng thành đồng thời hình thành lên linh trí sơ khai. Chúng hiện giờ chẳng khác nào một con thú mới sinh cả.
Tiêu Sơn không có dừng lại bước chân mà hắn trực tiếp tiến về phía một đám túp lều nhỏ. Những chiếc lều được dựng lên khá là sơ sài. Dường như đám người trong những túp lều nhỏ này nghe được âm thanh vang lên thì một số người từ trong lều trui ra. Ngay khi thấy được người thanh niên đẹp trai với mái tóc màu bạch kim bước về phía họ thì đám người có chút giật mình kinh ngạc. Ngay lập tức một số người khom người hành lễ: “Đại nhân!”
Đầu Tiêu Sơn khe khẽ gật đầu một cái. Hắn hướng về phía đám người mà lên tiếng hỏi: “Các ngươi đã làm được bao nhiêu cuốn rồi?”
Hiển nhiên đám người ở đây trực tiếp chắp tay hành lễ. Một lão già lớn tuổi nhất đối với Tiêu Sơn nói: “Bẩm đại nhân, chúng ta đã hoàn thành được tổng cộng một vạn ba ngàn sau chăm năm mươi tư cuốn sách. Chúng ta đã làm theo đúng lời đại nhân nói. Chúng ta để cho chúng đạt tới bảy phần là thật còn ba phần là vừa thật vừa giả.”
Hít một hơi thật sâu, Tiêu Sơn nhẹ nhàng gật đầu. Hắn thực sự chuẩn bị rất nhiều thứ. Một đám công pháp này cũng là do hắn chuẩn bị để đảm bảo an toàn. Đống công pháp này có bảy phần là thật và ba thần thì vừa thật lại vừa giả. Một người xem thì khó mà nhận biết được. Công pháp tu luyện không phải chuyện đùa, ngươi luyện tập sai một ly cũng khó thể dẫn đến ngươi gặp phải tẩu hỏa nhập ma mà chết.
Bởi vì Tiêu Sơn phòng ngừa trước. Hắn không biết được kẻ thù bắt đi mẫu thân cùng thê tử của hắn đến cùng là vì công pháp hoặc muốn thứ gì ở hắn. Thế nên hắn không thể làm khác được ngoài chuẩn bị đường lui cho mình. Cái thứ công pháp nửa thật nửa giả này chính là để đối phó với tình trạng nạy.
Tiêu Sơn đã từng xem qua một bộ phim có tên “Anh Hùng Xạ Điêu” nói về một nữ hiệp tên Hoàng Dung vô cùng thông minh. Nàng đã lừa được một người có kiến thức, xảo trá, thực lực lại rất mạnh bằng một bộ công pháp nửa thật nửa giả. Chính bởi vì bộ công pháp nửa thật nửa giả này đã khiến cho hắn bị điên. Tất nhiên Tiêu Sơn chẳng qua chỉ bắt trước theo mà thôi.
Mặc dù hắn lựa chọn ra 200 người có vốn kiến thức về công pháp vì vậy tỉ lệ sửa chữa sẽ ít để lộ ra dấu vết gì hơn. Mặc dù hắn đoán chắc chắn đám người sẽ phát hiện ra được thần công bí tịch trong đó nhưng hắn cũng không ngại. Bởi vì mỗi người trước khi rời đi thì hắn đều sẽ đem ký ức của đám người tại thời gian ở đây xóa đi.
Một người thanh niên khá trẻ cung kính mở miệng hỏi: “Đại nhân, không biết đại nhân bao giờ định đem thả chúng ta?”
Đôi mắt Tiêu Sơn nheo lại, hắn nhìn về phía người thanh niên mà hỏi: “Ngươi vội vã như vậy sao? Ngươi muốn rời đi nơi này sớm?”
Bị ánh mắt Tiêu Sơn liếc về phía mình, nhất thời người thanh niên cảm giác được có chút lạnh lẽo. Thân mình hắn run lên, hắn khom người chắp tay hành lễ nói: “Đại nhân, ta không dám. Chỉ hi vọng đại nhân đến lúc đó ngài có thể giữ lời hứa đem chúng ta thả ra ngoài.”
Khóe miệng Tiêu Sơn hơi nhếch lên, hắn mỉm cười nói: “Yên tâm đi, ta nhất định sẽ giữ lời hứa. Ta cũng sẽ không giống như kẻ lạm sát người vô tội. Các ngươi không phải lo ta sẽ giết người diệt khẩu. Ta không muốn vi phạm bản tâm của mình.” Bàn tay Tiêu Sơn phất ra, thân hình của hắn trực tiếp biến mất trước mặt đám người.
Mí mắt Tiêu Sơn từ từ mở ra. Hắn nhìn thấy cảnh sắc trung quanh. Không biết được từ bao giờ thì nữ vương Mỹ Đỗ Toa đã xuất hiện ở bên cạnh hắn. Khuôn mặt của nàng xuất hiện vẻ nhu tình khi nhìn về phía Tiêu Sơn. Hơi chớp chớp đôi mắt của mình, Tiêu Sơn nhìn về phía nàng đồng thời thở phào ra một hơi nói: “Lung Linh, nàng sắp xếp mọi việc xong rồi sao?”
Nữ vương Mỹ Đỗ Toa nhìn về phía Tiêu Sơn một chút, nàng chỉ nhàn nhạt đáp lại nói: “Ần, ta đã giao mọi việc cho Hoa Xà Nhi và Nguyệt Mị. Chúng ta có thể lên đường rồi!”
Tiêu Sơn nghe thấy vậy thì nhẹ nhàng gật đầu. Hắn cũng không có phiền phức nói nhiều lời. Bàn tay nhẹ nhàng đưa ra cầm lấy tay của nữ vương Mỹ Đỗ Toa. Thân hình của nữ vương Mỹ Đỗ Toa trực biến mất. Kế tới ánh sáng lấp lóe dưới chân của Tiêu Sơn. Ngay sau đó thân mình của hắn trực tiếp biến mất tại chỗ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.