Tu Chân Giả Tại Đấu Phá Thương Khung

Chương 362: Truy tìm hung thủ




Tiêu Sơn nhìn chăm chú về phía người thanh niên này. Hắn không nghĩ đến lại bắt gặp được tên này lén lút như vậy. Áo Ba Mạt Khắc vốn là con trai của tộc trưởng Áo Ba gia. Ngày thường ít ra ngoài, tuy nhiên hắn vẫn được coi là kế thừa gia tộc Áo Ba gia. Trong đám thanh niên đồng lứa thì Áo Ba gia cũng không quá xuất sắc nhưng hắn cũng không làm người khác ghét cũng không làm người khác. Làm người bình thường, không giỏi trong việc quan hệ với người khác nhưng tư chất tu luyện cũng được coi là tư chất tốt trong đám người. Trong đám thiếu gia công tử thì Áo Ba Mạt Khắc cũng coi như nhân phẩm khá tốt.
Kể tử khi Tiêu gia bắt đầu chiếm lĩnh thị trường thành Ô Thản thì coi như bắt đầu tiến hành mở rộng thế lực. Toàn bộ các gia tộc trong thành Ô Thản có không ít gia tộc bị Tiêu gia chèn ép có khi là thanh trừ. Vật cạnh tranh thiên mà thôi. Hiển nhiên gia tộc Áo Ba gia cũng nằm trong số này.
Đôi tay Tiêu Sơn run lên khi nắm lấy bả vai của Áo Ba Mạt Khắc. Nhất thời bả vai của Áo Ba Mạt Khắc cảm giác được từ vai của hắn truyền đến một cảm giác đau đớn. Bởi vì bàn tay của Tiêu Sơn đã nắm chặt lấy bả vai của hắn, móng tay Tiêu Sơn nắm chặt lấy bả vai của hắn. Áo Ba Mạt Khắc nhăn nhíu mày lên sau đó gào lớn: “Đau, đau... mau buông ra...”
“Thiếu gia...” Ngay lập tức có mấy hộ vệ kinh ngạc lập tức chạy hướng về phía Tiêu Sơn ý đồ muốn giải cứu cho Áo Ba Mạt Khắc.
Ánh mắt Tiêu Sơn biến thành tia máu, hắn nhìn chăm chăm về phía mấy tên hộ vệ quát lên. Trong lòng Tiêu Sơn bây giờ rất muốn giết một ai đó để phát tiết lửa giận trong lòng. Hắn hướng về phía mấy tên hộ vệ trừng một cái: “Không muốn thiếu gia các ngươi chết vậy lên thử xem!” Trong giọng nói Tiêu Sơn tràn ngập uy hiếp.
Nhất thời khí trạng của Tiêu Sơn, uy áp của hắn mạnh mẽ tràn ngập ra. Với lực lượng luyện dược sư lục phẩm tản mát ra ngoài khiến cho đám người ở đó nhất thời run rẩy. Mấy tên hộ vệ chẳng qua chỉ là nho nhỏ một đấu giả làm sao có thể chịu nổi lực lượng linh hồn đè ép. Cả đám nhất thời khựng chân lại, không có một đám người ở đây dám bước thêm bước nào.
Dù sao Tiêu gia mặc dù đối với mẫu tử Tiêu Sơn không quá tốt nhưng hắn vẫn là một thành viên Tiêu gia. Nếu như có một ngày Tiêu gia đối xử quá tệ bạc với mẫu tử hắn có lẽ hắn quá tực giận mà tự tay đem Tiêu gia xóa sạch nhưng nếu như có người động tới Tiêu gia, hắn tuyệt đối không cho phép. Dù sao huyết mạch tương liên, ai nguyện ý để gia tộc mình gặp phải tai ương, ai muốn nhìn thấy người gia tộc mình bị giết.
Ánh mắt Tiêu Sơn tràn đầy tơ máu, giọng nói hắn trở nên cực kỳ âm trầm, hắn hướng về phía Áo Ba Mạt Khắc nói: “Áo Ba Mạt Khắc, ngươi vì sao là người...”
Khóe miệng Áo Ba Mạt Khắc co quắp, cả người hắn toát ra mồ hôi. Hắn sợ hãi lên tiếng nói: “Không, không liên can gì tới ta cả!” Vẻ mặt Áo Ba Mạt Khắc xuất hiện vẻ kinh hãi.
Đôi mắt Tiêu Sơn nheo lại, ánh mắt hắn nhìn chừng chừng về phía Áo Ba Mạt Khắc. Nghe nói Áo Ba gia vẫn còn tồn một số người. Xem ra Tiêu Chiến đối với Áo Ba Mạt Khắc cũng coi như giơ cao đánh khẽ. Dù sao một số gia tộc đã đồng ý Tiêu gia dùng đầu ngựa làm chiêm nên có vẻ Tiêu Chiến tạm tha cho đám người Áo Ba gia một con đường. Chỉ là không biết có hay không còn những gia tộc lớn khác, điều đó Tiêu Sơn không có quan tâm. Hắn quan tâm trong lúc này là tại sao Áo Ba Mạt Khắc thấy hắn thì sẽ sợ hãi.
“Hừ...” Bàn tay Tiêu Sơn bóp mạnh lên vai của Áo Ba Mạt Khắc khiến cho hắn vô cùng đau đớn. Tiêu Sơn không quan tâm, hiện giờ hắn cần chính là cậu trà lời. Mở miệng quát lạnh một tiếng, Tiêu Sơn nói: “Nói cho ta biết tại sao ngươi thấy ta lại bỏ chạy”
Thân mình Áo Ba Mạt Khắc run run, hắn mở miệng nói: “Ta, ta...”
“Nói!” Tiêu Sơn quát lạnh lên một tiếng. Lần này hắn trực tiếp xách cổ Áo Ba Mạt Khắc lên trên. Thân mình Áo Ba Mạt Khắc trực tiếp bị nhấc bổng lên. Vẻ mặt Áo Ba Mạt Khắc trở nên xanh mẹt lại. Hắn liên tục dãy dụa, bộ dạng cực kỳ sợ hãi.
Tiêu Sơn lại một lần nữa thúc dục: “Còn không nói!? Nếu ngươi không nói ta sẽ để cho ngươi không thấy được ánh mặt trời ngày mai.”
Nhất thời thân mình Áo Ba Mạt Khắc run lên. Hắn đưa hai tay lên, bộ dạng của hắn trong lúc này cực kỳ túng quẫn. Hắn vội vã nói: “Ta nói, ta nói... ta nói cho ngươi biết là được rồi chứ gì?” Nhất thời mọi người ở đây cũng cực kỳ hứng thú nhìn chăm chú Áo Ba Mạt Khắc. Họ đối với việc này cực kỳ tò mò.
Áo Ba Mạt Khắc mở miệng nói: “Ngày hôm qua ta có đi uống rượu ở lầu Thiên Hương, ta trở lại đi qua Tiêu gia thấy được mấy bóng đen rời đi nơi này. Khi... khi họ rời đi nơi này thì họ có đánh rơi một thứ. Thứ này là ta nhặt được, ta cũng không biết thứ gì liền... liền đem chúng thu vào?” Bàn tay Áo Ba Mạt Khắc run run từ ống tay áo lấy ra một thứ gì đó trăng trắng.
Trên thứ này đồ họa hai món đồ, nhất thời Tiêu Sơn đem Áo Ba Mạt Khắc đẩy ra bên ngoài. Bàn tay hắn vươn ra cầm lấy thứ này nhất thời mở ra thấy được hình họa của hai món. Đôi mắt Tiêu Sơn nhăn lại, hắn hít một hơi thật sâu nhìn về phía Áo Ba Mạt Khắc nói: “Chỉ có những thứ này? Ngươi còn quên chi tiết gì hay không như bộ dạng, hình dáng của họ...”
Áo Ba Mạt Khắc lắc lắc đầu, hắn mở miệng nói: “Trời lúc đó quá tối, hơn nữa trên người họ che kín một tấm vải màu đen. Toàn thân đeo đồ đen nên ta không nhìn được rõ. Ngoài ra trời lúc đó còn không có ánh trăng nên ta mới không thấy rõ.” Trong giọng nói của Áo Ba Mạt Khắc phát ra âm thanh run rẩy nhè nhẹ, hiển nhiên bị hoảng sợ.
Tiêu Sơn hít một hơi thật sâu, hắn nghe được gần đây Vân Lam tông đến Tiêu gia viếng thăm có lẽ là đổi lấy món đồ gì đó. Mặc dù Nhã Phi có nói đến. Mặc dù rất tức giận nhưng hắn vẫn suy nghĩ ra một chút. Nếu như là Vân Lam tông làm thì không có lý nào lại lộ ra lộ liễu như vậy. Hắn cũng không phải kẻ ngộc dễ lừa. Vậy thì ai đang ngắm đến Vân Lam tông đây. Tuy nhiên Tiêu Sơn cũng không ngoại lệ Vân Lam tông làm, có thể họ sử dụng chính cách tạo ra nghi vấn này để cho Tiêu Sơn loại bỏ họ ra khỏi dánh sách.
Trong lòng Tiêu Sơn lúc này vô cùng khó chịu. Hắn một mực muốn tìm ra hung thủ tiêt diệt Tiêu gia nhưng lại sợ phải tìm ra hung thủ. Bởi vì một khi hung thủ ấy thực sự chính là Vân Lam tông vậy thì hắn sẽ rất khó. Đến lúc đó sợ hắn không biết làm thế nào cho phải bởi vì hắn hy vọng đó không phải là Vân Lam tông làm.
Hít một hơi thật sâu, sau khi quan sát một chút sắc mặt Áo Ba Mạt Khắc phát hiện được toàn thân hắn run rẩy xem ra không giống nói dối. Sau đó bàn tay Tiêu Sơn đưa ra phẩy phẩy về hướng Áo Ba Mạt Khắc nói: “Được rồi, ngươi rời đi đi!”
Áo Ba Mạt Khắc gật đầu đối với Tiêu Sơn ra vẻ cung kính. Hắn trong lúc này cũng đám hộ vệ trực tiếp rời đi. Tiêu Sơn nhìn về phía đám người ở đây, hắn trực tiếp hướng về phía đám người vòng qua muốn đi về phía trụ sở gia tộc Mễ Đặc Nhĩ tìm hiểu xem rốt cục chuyện gì đang xảy ra. Hiện giờ Tiêu Sơn rất muốn hét lên trời một tiếng: “Ta muốn điên rồi!”
Một đám người trong lúc này chạy tới, lần này đến hiển nhiên đám người ăn mặc y phục trên áo có gia huy của gia tộc Mễ Đặc Nhĩ. Thấy được Tiêu Sơn thì đám người ở đây trực tiếp tiến tới. Người cầm đầu là một nam nhân trung tuổi khá lớn, hắn trực tiếp hướng về phía Tiêu Sơn nói: “Đại nhân, ngài chính là thiếu gia Tiêu Sơn?”
Đầu Tiêu Sơn nhẹ nhàng gật xuống, hắn hướng về phía nam nhân kia mở miệng nói: “Được rồi, các ngươi là ngươi gia tộc Mễ Đặc Nhĩ, Tiêu gia là do ai làm?” Lời này trực tiếp hướng về phía đám người kia nói.
Người nam nhân trung tuổi cười khổ lên tiếng nói: “Đại nhân chúng ta cũng mới nhận được tin Tiêu gia gặp phải họa diệt môn. Chúng ta sau khi nghe được tin này thì lập tức chạy tới!”
Nghe thấy lời này thì hai hàng lông mày Tiêu Sơn nhăn lại, trong lòng hắn có chút khó chịu nói: “Các ngươi...”
Trong lúc này thì Áo Ba Mạt Khắc dẫn theo đám lính hộ vệ, hắn trực tiếp để đám hộ vệ bảo vệ mình rời đi. Sau khi quét mắt một chút thì Áo Ba Mạt Khắc hướng về phía một chỗ ngõ hẻm không người trực tiếp tiến tới. Hắn quan sát không có ái nhưng hắn vẫn đứng đó.
Bất chợt một người mặc áo bào đen quỷ dị xuất hiện, người này phát ra âm thanh khàn khàn nói: “Ngươi làm tốt lắm!”
Hai tay Áo Ba Mạt Khắc chắp lại, hai hàm răng hắn hơi cắn lại, hắn lên tiếng nói: “Đại nhân, ta đã làm đúng như ngài chỉ bảo. Hy vọng ngài thực hiện lời hứa của mình!”
Từ chiếc khắn mặt của mình, hắn nhếch khóe miệng lên nói: “Ta từng nói gì sao?”
Nghe thấy vậy thì Áo Ba Mạt Khắc giật mình, hai hàm răng hắn khẽ cắn. Trong lòng hắn có chút tức giận. Tuy nhiên hai tay hắn chắp lại nói: “Đại nhân, ngài không phải đã hứa với ta chỉ cần ta giúp ngài việc này thì ngài sẽ giúp ta khôi phục uy danh của Áo Ba gia đồng thời giúp ta chiếm lấy thành Ô Thản.”
Khóe miệng của người mặc áo bào đen nhếch lên. Trong ánh mắt của người mặc áo bào đen tràn ngập coi thường nhìn về phía Áo Ba Mạt Khắc giống như nhìn một thằng ngốc. Hai tay hắn khoanh lại trước ngực, hắn lẳng lặng nói: “Ta nhớ hình như ta chưa từng nói ra lời này thì phải. Ta chỉ mới nói mình sẽ xem xét giúp ngươi.”
Nghe được lời này thì Áo Ba Mạt Khắc run lên. Hắn cực kỳ tức giận, hiển nhiên hắn làm sao không tức giận cho được. Hắn cứ nghĩ được cơ hội khôi phục Áo Ba gia sẽ tới nhưng hắn đã nhậm. Hắn chỉ gằn ra được một chữ: “Đại nhân, ngài...” nhưng hắn không có dám nói tiếp.
“Hừ...” Từ miệng người nam nhân mặc áo bào đen kia phát ra tiếng hừ lạnh coi thường. Hắn lên tiếng nói: “Không được đem việc chúng ta gặp nhau truyền ra ngoài nếu không ngươi tự lãnh lấy hậu quả. Hừ... chỉ là một đám kiến cỏ mà thôi!” Ánh mắt hắn liếc về phía tên thanh niên đang đứng ở dưới. Trong lòng người áo bào đen này đang suy nghĩ có liên giết người diệt khẩu hoặc sùng đấu kỹ mạnh mẽ xóa đi ký ức của hắn không. Nếu như xóa đi ký ức của hắn rất dễ để lại dị trạng. Sau khi suy nghĩ một chút thì hắn còn quyết định xoay người rời đi. Tuy nhiên khi đi hắn bắn ra một thứ gì đó rất nhỏ vào có thể của người thanh niên này.
Thấy được lời này thì Áo Ba Mạt Khắc chỉ hít một hơi sau đó thở dài. Hai bàn tay hắn siết lại với nhau. Hắn không nghĩ đến mọi cố gắng của hắn lại không được đáp lại. Không nghĩ đến người này lại vô sỉ như vậy. May mắn người này không đem hắn giết chết để bịt đầu mối.
Tại một khu vực trống trải núi cao, một lão già tiên phong đạo cốt đứng ở đó. Ánh mắt của hắn nhàn nhã quan sát mọi thứ. Hắn tại trong lúc này hướng về phía phương xa nhìn. Phía sau hắn đứng một lão già mặc một bộ đồ màu trắng. Lão già lên tiếng nói: “Ngươi hẳn tên là Vân Vũ đúng không?”
Lão già mặc nguyệt bào với khuôn mặt ảm đạm trên vai có hình mây và kiếm gật đầu nói: “Vâng! Đại nhân, ngài có việc cứ phân phó!”
Đầu lão già tiên phong đạo cốt nhẹ nhàng gật xuống, bàn tay nhẹ nhàng vuốt vuốt chòm râu. Hắn lên tiếng nói: “Lần này ngươi mang theo mẫu thân Tiêu Sơn cùng với thê tử hắn Nhã Phi trở lại quả thực đã lập được công lớn. Yên tâm, lần này lão phu sẽ có trọng thưởng!”
Nghe được lời này thì lão già mặc nguyệt bào thở dài, bộ mặt của hắn vẫn là chán chường như vậy. Hai tay hắn chắp lại, hắn lên tiếng nói: “Đại nhân, hy vọng ngài giữ vững lời hứa của ngài.”
Lão già tiên phong đạo cốt hơi nhắm mắt lại, ngay sau đó hắn gật đầu nói: “Ngươi yên tâm. Ngươi có thể thoải mái ra đi. Có lẽ lần này ngươi sẽ hy sinh nhưng người nhà của ngươi, ta nhất định sẽ chăm sóc thật tốt.”
Lão già mặc nguyệt bào chán nản thở dài ra một hơi nói: “Hy vọng đại nhân giữ lời!” Nói đến đây lão già tiên phong đạo cốt nhẹ nhàng phất tay một cái. Vân Vũ trực tiếp khom người rời đi. Vân Vũ hắn từng nghĩ rằng đầu nhập vào một thế lực hắn sẽ đổi đời. Khi mà mấy vị này đến tìm hắn thì hắn không ngần ngại mà đầu nhập vào nhưng hiện giờ hắn biết mình chỉ như con tốt thí. Mạng hết thảy người thân đều nằm trong tay họ, hắn chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời.
Bất chợt ba lão già khác cũng trở lại, họ trực tiếp thỏa mái đứng ở trên đỉnh núi. Thấy được lão già tiê phong đạo cốt thì ba lão già này trực tiếp khom người nói: “Đại trưởng lão!”
Lão già tiên phong đạo cốt nhìn về phía mấy lão già này lên tiếng nói: “Các vị vất vả rồi! Công việc hoàn thành sao?”
Mấy lão già nhìn về phía nhau mỉm cười gật đầu. Một lão già trong nhóm nói: “Đại trưởng lão yên tâm, ở đó chỉ có một nho nhỏ đấu tôn mà thôi không làm khó được huynh đệ chúng ta!”
“Vậy thì tốt!” Lão già tiên phong đạo cốt nhẹ nhàng gật đầu nói.
Một trong ba lão già còn lại lúc đó lên tiếng hỏi: “Đại trưởng lão, kế hoạch đơn giản này có rất nhiều sơ hở. Liệu tên tiểu tử Tiêu Sơn có tin tưởng hay không?”
Lão già tiên phong đạo cốt mỉm cười sau đó đáp lại: “Nhận ra thì đã sao chỉ cần bằng chứng như núi vậy khó mà phản bác được. Ngoài ra, tên tiểu tử kia chẳng qua là một con cờ mà thôi. Hắn không tin cũng được mà tin cũng được, chúng ta không cần quan tâm. Chúng ta chỉ cần đem công pháp bức ra sau đó đổ việc này cho Hồn Điện. Đến lúc đó gia chủ khác có chỉ thị cho chúng ta. Chúng ta chỉ theo như vậy mà làm!”
Tại Tiêu gia, đám người Tiêu Sơn, Tiểu Y Tiên cùng với Tiêu Ngọc tụ tập lại trong phòng. Căn phòng được dọn dẹp khá sạch sẽ. Mấy người chủ sự của gia tộc Mễ Đặc Nhĩ cũng ở nơi này. Tiêu Sơn hít một hơi hướng về phía mấy người chủ sự nói: “Các ngươi, thực sự mấy người Vân Lam tông đã tới đây từng hướng về tộc trưởng đòi hỏi qua hai món đồ này?”
Mấy người chủ sự nhìn về phía nhau cười khổ nói: “Chúng ta chỉ biết họ có tới Tiêu gia hình như đổi món đồ gia truyền gì đó nhưng mấy lần đều bị tộc trưởng Tiêu Chiến từ chối!”
Bàn tay Tiêu Ngọc cầm lấy tờ giấy trắng, nàng lên tiếng nói: “Hai thứ này chính là bảo vật được truyền từ đời này sang đời khác của các tộc trưởng Tiêu gia ta.” Con mắt Tiêu Ngọc trợn tròn nhìn về phía hai thứ này. Hiển nhiên nàng vốn là tôn nữ của đại trưởng lão nên cũng biết hai thứ này. Mặc dù theo họa vẽ có chút xấu nhưng nàng có thể nhận định được hai thứ này.
Ánh mắt Tiêu Sơn nhìn về phía Tiêu Ngọc, quầng mắt của nàng trở nên sứng đỏ hiển nhiên khóc quá nhiều. Tiêu Sơn cắn hai hàm răng lại, hắn lên tiếng nói: “Nàng xác định, Ngọc Nhi!”
Đầu Tiêu Ngọc gật xuống, nữ nhân vốn là không lý trí. Tiêu Ngọc hiện giờ rất muốn tìm kẻ thù để giết hả cơn giận. Nàng hướng về phía Tiêu Sơn nói: “Chàng nhất định phải đem kẻ thù của Tiêu gia ta giết chết. Ta muốn đem đầu của họ tế bái gia gia, thân nhân, bằng hữu của chúng ta. Ta nhất định đem đám người Vân Lam tông giết chết...” Từng câu nói của nàng đã gằn thành tiếng, toàn thân nàng đỏ bừng.
Tiêu Sơn trong lòng thầm nghĩ: “Thực sự là Vân Lam tông làm sao? Thực sự là Vân Lam tông làm sao?” Trong lòng Tiêu Sơn liên tục đặt câu hỏi nhưng không có ai trả lời cho hắn.
Tiêu Ngọc ngay lập tức mở miệng quát: “Ngươi còn làm gì nữa? Tại sao người không hành động đi. Chẳng nhẽ cái chết gia gia, tộc trưởng, thân nhân... không làm cho ngươi đau lòng. Chẳng lẽ ngươi còn nghĩ đến tiện nhân Vân Vận kia?” Hiện giờ Tiêu Ngọc bị tức giận hoàn toàn che lấp. Toàn bộ chứng cứ đều chỉ về phía người Vân Lam tông.
“Đủ rồi, Ngọc Nhi!” Tiêu Sơn lên tiếng quát lên một âm thanh lớn. Hắn mở miệng nói: “Nếu như việc này có liên quan tới Vân Lam tông ta tin tưởng do người Vân Lam tông làm mà không phải do Vân Vận nàng làm. Ta tin tưởng Vân Vận không biết việc làm này!”
“Hừ...” Tiêu Ngọc tức giận lớn tiếng nói: “Sao ngươi biết nàng ta không biết việc này. Có khi nàng ta cũng tham gia vào việc này a. Khéo nàng ta cũng chính là kẻ chủ mưu!” Giọng nói Tiêu Ngọc mang theo đầy phần hận. Khuôn mặt nàng đỏ bừng, ngón tay chỉ thẳng về phía Tiêu Sơn.
Tiểu Y Tiên vội vã khuyên can, nàng mở miệng nói: “Việc này chúng ta cần điều tra ra rõ kẻ nào làm. Chúng ta không nên đổ lỗ nhầm cho người tốt!”
Tiêu Ngọc không nghĩ ra được Tiểu Y Tiên lại dám nói như vậy với mình nàng lên tiếng quát lạnh lại Tiểu Y Tiên. Trên mặt nàng xuất hiện nụ cười gằn nói: “Sao ngươi biết được nàng là người tốt. Phải rồi, tình cảm của ngươi cùng với nàng ta đều rất tốt mà. A, a... đều là tiện nhân đi câu dẫn nam nhân mà thôi!”
Bốp!
Một bàn tay trực tiếp vung lên đem má Tiêu Ngọc đánh vô cùng mạnh. Cái tát vang dội khiến cho âm thanh lan tràn cả phòng. Tiêu Ngọc ngã nhoài xuống đất bởi vì cái tát của Tiêu Sơn. Trên má của nàng xuất hiện một vết tay ửng đỏ. Bàn tay Tiêu Ngọc đưa lên che mặt, bộ dạng của nàng hoàn toàn ngẩn ra nhìn về phía Tiêu Sơn.
Tiêu Ngọc bắt đầu dưng dưng nước mắt. Phải biết được ngay cả phụ tử, gia gia nàng cũng chưa từng ra tay nặng như vậy. Ánh mắt Tiêu Ngọc đã trở nên kinh hoàng nhìn về phía Tiêu Sơn. Nàng nhìn về phía hắn nói: “Ngươi... ngươi lại đánh ta?”
“Hà....” Bàn tay Tiêu Sơn đưa lên ôm mặt. Hắn hướng về phía mấy người gia tộc Mễ Đặc Nhĩ nói: “Các vị xin trở về trước. Nếu có gì ta sẽ liên lạc lại sau!” Mấy ngườ nhìn về phía nhau đều chán nản thở dài. Họ vỗi vã chắp tay nhanh chóng cáo lui.
Khuôn mặt Tiêu Ngọc trở nên đờ đẫn, nàng ngay lập tức vội vã xoay người rời đi. Tuy nhiên khi nàng xoay người rời đi thì bàn tay Tiêu Sơn đã vươn ra kéo lấy. Hắn vội vã ôm Tiêu Ngọc vào trong ngực. Bị Tiêu Sơn mạnh mẽ ôm vào trong ngực như vậy thì Tiêu Ngọc trực tiếp khóc lớn: “ô, ô...” Bàn tay của nàng liên tục đấm lên người Tiêu Sơn. Miệng Tiêu Ngọc phát ra tiếng nức nở: “Buông ra, buông ta ra...”
Hiện giờ tâm trạng ba người đều không tốt. Ngay cả Tiểu Y Tiên cũng đứng ở nơi đó. Nàng cũng không có mở miệng. Nàng chỉ lẳng lặng nhìn về phía hai người. Tiêu Sơn mở miệng than thở, hắn đáp lại Tiêu Ngọc: “Được rồi! Ngọc Nhi, ta hy vọng sau này nàng không nói xấu bất cứ ai trong mấy người Tiên Nhi, Vận Nhi, Linh Nhi, Phi Nhi. Nếu bây giờ có ai đó đứng trước mặt ngươi nói xấu về nàng, ta cũng sẽ không để yên.”
Trong lúc này Tiêu Sơn nâng lên khuôn mặt Tiêu Ngọc. Hắn hôn một nụ hôn thật sâu. Hắn hy vọng yêu thương của mình sẽ làm cho trong lòng Tiêu Ngọc trở nên an ủi một chút. Sau khi hôn sâu Tiêu Ngọc xong thì có vẻ như Tiêu Ngọc cũng không còn khóc nữa, nàng chỉ hơi thút thít. Tiêu Sơn lại một lần nữa nhẹ nhàng hôn lên mắt của nàng. Hắn cảm giác được vị mặn của nước mắt Tiêu Ngọc.
Bàn tay hắn đưa ra kéo Tiểu Y Tiên cũng vào trong ngực của mình. Hắn hy vọng làm như vậy sẽ cho mình cảm giác dễ chịu hơn. Hiện giờ tâm trạng hắn cũng cực kỳ căng thẳng. Hắn mở miệng nói: “Ngọc Nhi, xin lỗi!” bàn tay đưa lên vuốt ve đầu hai người. Tiểu Y Tiên nhẹ nhàng tựa vào vai Tiêu Sơn, bàn tay vỗ nhẹ ngực, một bàn tay khác vuốt ve lưng hắn hy vọng làm như vậy cho hắn trở nên thoải mái hơn.
Tiêu Sơn nói: “Yên tâm, ta nhất định sẽ tìm ra kẻ chủ mưu đã tiêu diệt Tiêu gia chúng ta. Đi! Tiên Nhi, Ngọc Nhi, chúng ta đi tìm Vân Lam tông trực tiếp chất vẫn!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.