Tu Chân Giả Tại Đấu Phá Thương Khung

Chương 357: Vân Lăng gặp trưởng lão Tiêu gia




Hơn một tháng trôi qua...
Toàn bộ thành Gia Mã ngay lập tức trấn động bởi tin tức mà họ nhận được. Vị thiếu niên thiên tài truyền kỳ Tiêu Sơn trực tiếp hướng về phía tông chủ Vân Vận của Vân Lam tông. Tin tức này lan ra đã khiến cho toàn bộ đế đô trở nên sôi trào. Nó đã trở thành chủ đề nói chuyện phiếm trong các trà quán và tửu lầu.
Tất nhiên trong đám tin tức này có người khen có người chê. Một số phản ứng thì nói rằng Tiêu Sơn và thiếu niên anh tuấn, truyền kỳ của đế đô Gia Mã lại kết hôn với tông chủ Vân Lam tông chính là trời tác hợp một đôi. Một số người khác thì cho rằng tông chủ Vân Vận đáng tuổi mẫu thân Tiêu Sơn, Tiêu Sơn cưới nàng chẳng qua chỉ coi trọng sắc đẹp của nàng mà thôi. Hắn chính là một tên dâm côn, một đại sắc lang. Người khác thì nói việc này do chính lão tông chủ Vân Sơn chủ trì vì hắn nhìn ra được Tiêu Sơn trẻ tuổi tài cao. Người khác thì nói rằng Vân Lam tông cùng với gia tộc Mễ Đặc Nhĩ muốn liên kết với nhau hạ bệ hoàng thất Gia Mã.
Mỗi người đều có những ý kiến khác nhau, hiển nhiên tốt có, xấu có. Lòng người chính là như vậy thấy được một sự vật đều sẽ cho ra những ý kiến bất đồng. Tốt có xấu có bất kể thứ đó là tốt là xấu.
Trong một căn phòng, một người nam nhân trung tuổi vô cùng anh tuấn cầm trong tay bình rượu, hắn liên tục ngửa cổ lên đem bình rượu đổ ừng ực vào miệng. Trên mặt của hắn đã trở nên đỏ ửng, từ hơi thở của hắn có thể cảm nhận được mùi rượu nồng đậm. Rượu từ tròng bình chảy ra ướt đãm cả vạt áo, chảy lên cổ và ngực của hắn. Đôi mắt của hắn trở lên lờ đờ.
Đứng bên cạnh người nam nhân trung tuổi này là một người thanh niên tuấn tú mặc một thân quần áo màu trắng, trên tay áo của hắn có một ký hiệu hình mây và kiếm. Khí chất của hắn quả thực khiến cho nữ nhân có cảm giác mê say. Thân thể của hắn toát lên vẻ phiêu dật. Hắn dùng bàn tay của mình liên tục lôi kéo tay áo của người nam nhân kia, vẻ mặt của hắn trở thành cầu khẩn: “Lão sư, lão sư... ngài đừng có uống nữa được không?”
Bàn tay người thanh niên ngay lập tức bị người nam nhân trung tuổi bị gạt phắt ra. Hắn mở miệng nói: “Đừng cản ta! Ta muốn uống nữa!” Sau khi gạt đi tay của người thanh niên kia thì người trung niên ngay lập tức ngửa đầu lên uống rượu giống như uống nước. Từng ngụm rượu ào ạt được đổ vào trong miệng của người nam nhân trung tuổi này.
Người thanh niên nhìn người nam nhân trung tuổi này thì trong lòng hắn không khỏi đau nhói. Phải biết được rằng hắn chính người nam nhân trung tuổi này chính là người sư phụ hắn kính trọng bao năm. Mặc dù không do người nam nhân trung tuổi này sinh ra nhưng người nam nhân trung tuổi này chẳng khác một người cha là bao.
Đôi mắt người thanh niên nhất thời đỏ lên, hắn cảm giác vô cùng khó chịu và xen theo cảm giác tức giận và không cam lòng. Hai hàm răng cắn chặt với nhau, người thanh niên kia trực tiếp xoay người rời đi.
Khi thấy hình ảnh cánh cửa gỗ mờ ảo đóng trước mặt mình thì người nam nhân trung tuổi Cổ Hà đưa bàn tay ra nhẹ nhàng lau đi khóe miệng của mình. Từng giọt rượu được hắn lau đi sạch sẽ. Cổ Hà chớp nhẹ đôi mắt nhìn về phía trước, hắn thở ra một hơi dài. Trong hởi thở của hắn tràn ngập mùi rượu, hắn lên tiếng nói: “Xin lỗi ngươi Liễu Linh, xem ra sau này sư phụ không có thời gian để dạy ngươi được rồi!”
Cổ Hà chỉ biết cảm thán lắc đầu than thở một hơi. Khi mà hắn đem việc mình muốn hỏi cưới tông chủ Vân Vận với lão tông chủ Vân Sơn của Vân Lam vậy mà câu trả lời của hắn nhận được là tùy vào quyết định của Vân Vận. Khi mà hắn nhận thấy được mình tiến vào luyện dược sư thất phẩm, như vậy có lẽ vì vậy mà Vân Vận sẽ có thể vì hắn mà đồng ý chấp nhận lời cầu hôn của hắn. Vậy mà làm cho hắn hoàn toàn tuyệt vọng, nàng đã trở thành nữ nhân của người khác.
Trái tim Cổ Hà như thắt lại. Hắn cảm giác được toàn bộ thế giới đang tan vỡ từng dây trước mặt hắn. Hắn giống như đang muốn gào lên một tiếng vô cùng lớn: “Đây không phải là sự thật. Đây không phải là mơ...” Tuy nhiên hết thảy xảy ra trước mặt của hắn lại chứng thực rằng nàng đã trở thành một nữ nhân thực sự. Cổ Hà có thể nhìn ra Vân Vận không còn thân hoàn bích. Điều này khiến cho Cổ Hà không có cách nào tiếp nhận sự thực này, hắn giống như đang rơi vào vực sâu vạn trượng.
Đôi mắt hắn trở nên thẫn thờ, tâm của hắn trở nên lạnh đi. Vậy bao nhiêu năm cố gắng chờ đợi của mình chính là công cốc hay sao. Cổ Hà hắn đã hoàn toàn tuyệt vọng dường như ý chí sống sót của hắn trong lúc này đã mất đi. Cổ Hà chỉ xoay người lại đáp với Vân Vận một lần: “Chúc ngươi hạnh phúc, Vân Vận!”
“Cảm ơn ngươi Cổ Hà!” Từ miệng Vân Vận phát ra môt tiếng cảm thán thở dài. Nàng lên tiếng nói: “Cảm ơn ngươi đã cống góp nhiều năm vì Vân Lam tông chúng ta như vậy nhưng ta chỉ có thể xin lỗi ngươi. Tình cảm vốn không có cách nào gượng ép. Ta tin ngươi sẽ tìm được một người thích hợp cho mình!” Ánh mắt Vân Vận nhìn về phía bóng hình cô đơn của cổ Hà đang rời đi. Nàng khe khẽ lắc đầu một cái.
Trong một căn phòng rộng rãi...
Toàn bộ căn phòng lớn đều được trang hoàng khá là đẹp mắt. Bên trong căn phòng để khá nhiều các loại sản vật phong phú và quý hiếm. Trong đó cũng có không ít các loại đan dược cao cấp. Ngay cả đan dược cấp sáu cũng tồn tại. Hiển nhiên những thứ này đều có giá cả không hề rẻ chút nào.
Trong đám đồ này cũng có khá nhiều đồ nữ trang tinh tế và đẹp mắt. Trên khuôn mặt thiếu nữ xinh đẹp khoảng mười tám tuổi xuất hiện nụ cười gượng gạo. Nàng lên tiếng nói: “Lão sư, người xem nhiều như vậy mà vẫn không chọn được kiểu nào ưng ý hay sao?”
Vân Vận nghe được lời thiếu nữ nói như vậy thì khuôn mặt của nàng hơi đỏ lên. Nàng chọn mẫu y phục nào cũng thấy không vừa người. Nàng muốn mặc một bộ y phục đẹp nhất trong buổi lễ kết hôn của nàng cùng với Tiêu Sơn. Hiển nhiên nàng sao không quan tâm việc này cho được. Dù sao đây là lần đầu tiên nàng trở thành thê tử của người khác thì làm sao nàng không thể lo lắng cho được.
Rầm!
Ngay khi nàng đang muốn mở miệng đáp lại lời Nạp Lan Yên Nhiên thì cánh cửa trực tiếp bị một người dùng tay mạnh mẽ mở ra. Mọi người quay ra thì người này hiển nhiên không ai khác ngoài đệ tử Liễu Linh của đại sư Cổ Hà. Đám người còn đang ngơ ngác nhìn về phía Liễu Linh đồng thời Vân Vận mở miệng hỏi: “Liễu Linh, ngươi có chuyện gì sao?” thì Liễu Linh làm ra hành động khiến cho mọi người khiếp sợ.
Thân mình Liễu Linh bước nhanh về phía Vân Vận, khi đứng trước Vân Vận thì hắn trực tiếp quỳ xuống phía dưới trước mặt Vân Vận. Nạp Lan Yên Nhiên thấy vậy kinh ngạc hô lên: “Sư huynh Liễu Linh, ngươi làm cái gì vậy?”
Hai tay Liễu Linh chắp lại, hắn trực tiếp mở lời hướng về phía Vân Vận cầu khẩn: “Cầu xin tông chủ đem hôn ước với Tiêu gia hủy bỏ!”
Nghe lời nói của Liễu Linh thì đám người ở đây hết sức kinh ngạc. Tất cả mở to mắt tràn đầy kinh ngạc nhìn về phía Liễu Linh. Nạp Lan Yên Nhiên nhăn mày lại. Nàng hoàn toàn kinh ngạc trước hành động như vậy của Liễu Linh. Nạp Lan Yên Nhiên ngay lập tức mở miệng nói: “Sư huynh Liễu Linh, ngươi có biết mình đang nói gì không?”
“Ta biết mình đang nói gì!” Hai chân quỳ xuống phía dưới, Liễu Linh mở to mắt nhìn thẳng về phía trước. Hắn không ngại trực diện đối mặt với Vân Vận. Hắn mở miệng mang theo giọng nói có vài phần oán trách: “Xin tông chủ hủy bỏ hôn ước với Tiêu gia. Ngài chẳng lẽ không biết tình cảm bao năm nay của lão sư ta dành cho ngài. Ngài vì một tên tiểu tử có tuổi bằng con ngài kết hôn đối với lão sư của ta có công bằng hay không. Tại sao ngài lại làm vậy với lão sư ta. Ngài làm như vậy chẳng lẽ không sợ lòng người rét lạnh chăng?”
Mọi người đều bị lời nói của Liễu Linh hoàn toàn kinh sợ. Lời nói của Liễu Linh tất nhiên có rất nhiều phần đúng tuy nhiên Vân Vận trong lúc này cũng chỉ hơi nhắm mắt lại. Nàng hít một hơi thật sâu sau đó thở ra một hơi thật dài. Nàng đưa tay muốn đưa Liễu Linh đứng dậy nhưng bị hắn trực tiếp từ chối. Đôi môi hồng nhẹ nhàng đáp lại: “Liễu Linh, lần này ta thực sự xin lỗi sư phụ ngươi nhưng tình cảm vốn không có cách nào gượng ép. Ta vốn không có bất cứ tình cảm nào với sư phụ ngươi. Nếu có chẳng qua chỉ là sự cảm kích, cảm kích đối với việc hắn đã ra sức vì Vân Lam tông chúng ta. Ngoài cảm kích ra ta không có bất cứ tình cảm nào khác với hắn”.
Hai hàm răng Liễu Linh cắn vào nhau, âm thanh phát ra ken két, hắn mở miệng nói: “Chẳng lẽ bao nhiêu năm chờ đợi của lão sư ta không để tông chủ có bất cứ rung động nào hay sao? Tất cả những gì lão sư ta làm vì ngài, ngài chẳng lẽ không thấy được hay sao? Cả đời lão sư ta chỉ yêu mình ngài. Tại sao ngài không nhìn thấy chứ?”
Đầu Vân Vận nhẹ nhàng lắc lắc, nàng quay người đi không nhìn về phía Liễu Linh. Âm thanh của nàng trở nên trầm trầm: “Liễu Linh, ngươi quay về đi. Ngươi hãy chuyển lời với Cổ Hà, đời này Vân Vận ta thiếu hắn quá nhiều, ta nguyện kiếp sau trả lại cho hắn. Đời này kiếp này ta chỉ thuộc về Tiêu Sơn mà thôi. Ta chỉ có thể nói với hắn một câu xin lỗi!”
Thấy được ý Vân Vận đã quyết, Liễu Linh ngước mắt lên nhìn về phía Vân Vận thấy nàng không có quay lại nhìn về phía hắn một câu. Hai hàm răng Liễu Linh khẽ cắn một cái. Hắn thở ra một hơi. Hắn trực tiếp xoay người rời đi. Đi tới cửa Liễu Linh để lại một câu tràn đầy tức giận: “Sư phụ ta vì ngươi, không đáng...” Nói xong hắn trực tiếp đi thẳng ra khỏi cửa để mọi người ngơ ngác nhìn về phía cảnh này.
Trong lúc này tại thành Ô Thản...
Mặc dù đoàn xe Vân Lam tông chưa tới thành Ô Thản nhưng trưởng lão Vân Lăng cùng với Cát Diệp đã tiến tới trước thành Ô Thản. Trong lúc này thì họ cùng với ba vị trưởng lão gia tộc Tiêu gia đều ở trong một quán rượu khá là sang trọng và bí mật.
Trên bàn toàn những món ngon, mùi hương của chúng tỏa ra ngào ngạt khiến cho đám người cảm giác được bụng sôi trào. Một lão già mặc nguyệt bào với dáng vẻ tiên phong đạo cốt gắp một miếng thịt lớn vào bát của đại trưởng lão của Tiêu gia. Hắn mỉm cười nói: “Tiêu Quân huynh, món thịt cá tuyết này là món ngon nhất ở nơi này hy vọng huynh sẽ thích nó”
Thấy được trưởng lão Vân Lăng đường đường đấu vương lại có thể thân mật như vậy gắp thịt cá cho mình thì hiển nhiên đại trưởng lão Tiêu gia có cảm giác thụ sủng nhược kinh. Hắn vội vàng đưa bát ra đỡ lấy miếng thịt. Ngay sau đó hắn mỉm cười nói: “trưởng lão Vân Lăng, ngươi khách khí rồi!”
Ngay sau đó Vân Lăng nhìn về phía ba lão già khác đưa tay quơ quơ, khuôn mặt mỉm cười một cách cực kỳ thân thiện. Hắn lên tiếng nói: “Mọi người, đừng khách khí, dùng đi, dùng đi...”
Không ngờ Vân Lăng còn rất sáng khoải trực tiếp đi rót rượu cho mấy lão già kia khiến cho mấy lão già thụ sủng nhược kinh. Nhị trưởng lão Tiêu gia là Tiêu Úc vội vàng nâng chén lên nói: “Trưởng lão Vân Lăng, ngươi khách khí rồi!”
Vân Lăng chìa tay ra hắn cười cực kỳ thân thiện nói: “Tiêu Úc huynh đệ, ngươi không cần khách khí như vậy. Tuổi tác của ta hẳn cũng chỉ lớn hơn huynh một chút. Nếu như huynh đệ không chê có thể gọi ta Vân Lăng huynh!”
Nghe thấy vậy thì ba vị trưởng lão Tiêu gia nhìn về phía nhau cười khổ, một người trong đó lên tiếng nói: “Vậy cung kính không bằng tuân lệnh, Vân Lăng huynh. Xin mời!” Hắn nâng chén rượu về phía Vân Lăng.
“Mời!” Mấy lão già nhìn về phía nhau, hai tay chắp lại. Trong tay họ cầm một chén rượu nhỏ.
Mọi người bắt đầu tiến vào bữa tiệc nhỏ. Trong lúc này thì mấy lão cáo già nhìn về phía nhau. Lão già Tiêu Quân nhìn về phía Vân Lăng và Cát Diệp. Hắn mỉm cười hướng về phía Vân Lăng hỏi: “Vân Lăng huynh, ta nghe nói đoàn đệ tử Vân Lam tông đang vận chuyển một chuyến hàng, hướng tới là Ô Thản thành. Không biết chuyện này thực hư là như thế nào?”
Nghe được lời Tiêu Quân nói thì lão già Vân Lăng hiển nhiên rất bình thản mỉm cười. Hắn mở miệng nói: “Thực không dám dấu diếm Tiêu Quân huynh đệ, lần này lão hủ tới nơi này có việc cầu ba vị một việc nho nhỏ?”
“A” Nghe được lời này ba lão già trưởng lão Tiêu gia nhất thời kinh ngạc nhìn về phía nhau. Một lão già trong đó lên tiếng hỏi: “Vân Lăng huynh, không biết Vân Lăng huynh có gì cần giúp đỡ xin cứ nói thẳng!”
Trên khuôn mặt Vân Lăng xuất hiện một nụ cười nhẹ nhàng mà thân thiện. Hắn trong lúc này trực tiếp từ trong không gian trữ vật lấy ra sáu cái bình nho nhỏ. Hắn mỉm cười đặt chúng lên bàn sau đó đẩy qua cho ba lão già. Cát Diệp làm giống như nhắm một mắt mở một mắt mà không thấy. Vân Lăng mở miệng nói: “Đây là ba bình tử tâm phá chướng đan cùng với ba bình đấu linh đan mỗi bình có hai viên. Lần này ta đột nhiên gọi ba vị huynh đệ tới nơi này khiến cho công việc ba vị phải bỏ dở giữa chừng. Vân Lăng thấy ái ngại vô cùng xin ba vị huynh đệ cứ nhận lấy nếu không lão hủ sẽ không yên trong lòng.”
Những lời hoa mỹ của Vân Lăng khiến cho đám người ở đây hoàn toàn kinh ngạc. Tuy nhiên lão già đại trưởng lão thì mỉm cười nói: “Nào có, Vân Lăng huynh khách khí rồi!” Nói xong bàn tay hắn ngay lập tức chộp lấy hai bình đan dược đút ngay vào không gian giới chỉ. Hai lão già kia cũng là như vậy.
Trong lúc này thì tam trưởng lão Tiêu gia mở miệng nói: “Không biết hai vị Vân Lăng huynh và Cát Diệp huynh lần này có gì khó khăn. Nếu có gì khó khăn chúng ta tuyệt đối sẽ không từ nan.”
Cát Diệp nắm lại tay sau đó đặt trước miệng ho khan vài tiếng: “Khụ, khụ...” bàn tay hắn chìa ra về phía ba lão già. Hắn trong lúc này mở miệng nói: “Ba vị trưởng lão Tiêu gia, quả không dám dấu diếm việc này có liên quan tới các vị. Mà vật chúng ta cần nằm ở Tiêu gia các vị”
“A” Nghe được lời này thì ba lão già kinh ngạc. Họ mở miệng nói: “Không biết là vật gì?”
Cát Diệp tiếp tục đáp lại lời của ba lão già kia: “Đó là một mảnh ngọc bội nho nhỏ có hình dạng như vậy, cùng với một viên ngọc có hình dạng như vậy... Có lẽ hình dạng tương tự như vậy” Cát Diệp liếc mắt xung quanh mới phát hiện không có bất cứ ai ngoài năm người họ. Trong lúc này thì Cát Diệp lấy một cái đồ họa đưa ra.
Thấy được thứ này thì mấy lão già nhìn về phía nhau. Ngay sau đó họ đánh ánh mắt về phía sau. Lão già Tiêu Quân cầm đầu, hai tay chắp lại: “Thật không dám dấu diếm gì Vân Lăng huynh cùng Cát Diệp huynh, đúng là Tiêu gia ta có hai thứ này?”
“A” Nghe được lời này thì cả hai người Vân Lăng kinh ngạc ngay sau đó họ nhìn về phía nhau mỉm cười. Tuy nhiên lời tiếp theo của Tiêu Quân khiến cho hai người nhíu mày: “Chỉ là...” Ba lão già Tiêu gia nhìn về phía nhau cười khổ.
Vân Lăng chìa tay nhau ra, hắn mở miệng nói: “Không biết ba vị huynh đệ có gì khó nói cứ việc nói thẳng?”
Lão già nhị trưởng lão Tiêu Úc khe khẽ thở dài một hơi, hắn mở miệng nói: “Hai thứ này đều là bảo vật gia truyền của Tiêu gia ta. Nó được truyền cho mỗi đời tộc trưởng Tiêu gia. Nếu hai vị cần thứ này có chút khó khăn. Chúng ta e rằng tộc trưởng sẽ không đồng ý.”
Nghe được lời này Vân Lăng nhíu mày lại. Hắn trầm ngâm một lúc rồi sau đó lên tiếng hỏi: “Ba vị Tiêu huynh, thứ cho lão hủ có vài phần tò mò. Không biết hai thứ này có tác dụng gì với các vị hay không?”
“A” Nghe được lời Vân Lăng nói như thế thì mấy lão già nhìn về phía nhau cười khổ. Đại trưởng lão mở miệng đồng thời đầu hắn lắc lắc: “Quả thực thứ này không có tác dụng gì cả. Nó chỉ là vật tượng trương cho tộc trưởng. Chúng ta nhiều năm như vậy cũng không tìm ra được bí mật của chúng!”
Thấy vậy thì khuôn mặt Vân Lăng xuất hiện vẻ tươi cười. Hắn mở miệng nói: “Nếu là như vậy các vị e ngại cái gì đây? Thứ cho lão hủ nói thẳng, lần này ta nhận được mệnh của lão tông chủ Vân Lam tông tới nơi này vì hai thứ này. Chúng ta mang đến rất nhiều bảo vật, công pháp và đan dược để có thể đổi lấy hai thứ này. Ta hy vọng ba vị huynh đệ có thể giúp lão hủ một tay. Các vị thử nghĩ xem nếu như giữ lại hai thứ không hứu ích mà mình không có cách nào khám phá bí mật của chúng thà rằng đem chúng đổi lấy tư nguyện phát triển gia tộc như vậy có phải tốt hơn hay không?”
“Việc này?” Nghe được lời này thì ba lão già nhìn về phía nhau.
Trong mắt Vân Lăng lại lóe lên tia quyết liệt, hắn mỉm cười nói: “Đến lúc đó ba vị Tiêu huynh chỉ thoáng mở lời một chút với Tiêu tộc trưởng. Lão hủ nghĩ Tiêu tộc trưởng hẳn là người biết phân biệt phải trái sẽ không từ chối yêu cầu hậu hĩnh của lão hủ. Nếu như việc thành công, lão hủ sẽ không quên ơn các vị...” Nói đến đây hắn mỉm cười đưa tay lên xoa xoa chiếc giới chỉ của mình.
Mấy lão già nhìn về phía nhau, trong con mắt của mấy lão già tràn đầy tham lam. Đan dược mà Vân Lăng đưa đều là dạng cao cấp khiến cho mấy lão sao không động lòng cho được. Mặc dù có đan dược do Tiêu Sơn cung cấp, nói đúng hơn là thê tử Tiểu Y Tiên cung cấp nhưng cung không đủ cầu. Đặc biệt lần này Vân Lam tông cho một khoản vô cùng phong phú sao mấy lão không động lòng cho được.
“Khụ, khụ...” Sau khi mấy lão già nhìn về phía nhau thì nhất quyết gật đầu một cái. Một người trong đó lên tiếng ho khan rồi mở lời: “Nếu như vậy thì đám lão già như chúng ta sẽ cố hết sức. Sao có thể để Vân Lăng huynh mất công tới nơi này như vậy được!”
“A” Nghe được lời này thì Vân Lăng mỉm cười, hai tay chắp lại nói: “Vậy thì làm phiền ba vị Tiêu huynh rồi!” Trên khuôn mặt Vân Lăng xuất hiện nụ cười rạng rỡ. Chỉ dùng một chút miệng lưỡi và một số thứ đổi lấy hai thứ kia, nhiệm vụ lần này không ngờ lại đơn giản như vậy. Tiêu gia cũng không phải có một mình Tiêu Chiến, một khi cả ba lão già này lên áp lực thì Tiêu Chiến không đồng ý không được. Lần này thành công đạt đến chín thành có khi là mười thành. Tất nhiên đây là suy nghĩ trong lòng Vân Lăng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.