Tu Chân Giả Tại Đấu Phá Thương Khung

Chương 354: Gặp riêng Vân Sơn




Đôi mắt Cổ Hà nhẹ nhàng chớp chớp. Cảnh vật trước mắt của Cổ Hà giống như mờ mờ ảo ảo. Hình ảnh dần dần rõ ràng. Cổ Hà thấy được đồ đệ Liễu Linh của mình đang chảy nước mắt và nước mũi tùm lum. Quả thực Cổ Hà chưa từng bao giờ thấy đệ tử của mình như vậy. Bàn tay Cổ Hà đưa lên thì bị Liễu Linh ngay lập tức nắm lấy, Cổ Hà đưa tay lên vỗ vỗ nhẹ bàn tay Liễu Linh đang nắm lấy tay mình. Giọng Cổ Hà trở nên thì thào mà an ủi Liễu Linh: “Tiểu Linh, vi sư không có sao?”
Đôi mắt Liễu Linh đấm nước. Hắn không nghĩ đến được thương thế của sư phụ hắn nặng như vậy mà chỉ trong một thời gian ngắn lại trở nên chuyển biến tốt như vậy. Vẻ vui mừng tỏ rõ trên mặt Liễu Linh, hắn vừa khóc vừa cười nói: “Lão sư, người không sao rồi! Người không sao rồi!”
Đôi mắt Vân Vận chớp nhẹ, con người xinh đẹp quét về phía Cổ Hà. Nàng mở miệng nói: “Cổ Hà, lần này ngươi phải cảm tạ Tiểu Y Tiên. Chính nàng là người đã cứu trị cho ngươi!”
“A” Nghe được lời này thì Cổ Hà có vài phần kinh ngạc. Tuy nhiên hắn ngay lập tức nhận ra một thiếu nữ xinh đẹp cả người ướt đẫm mồ hôi nằm trong ngực một người thanh niên tóc bạch kim. Thấy được người thanh niên có mái tóc bạch kim quen thuộc này thì Cổ Hà hơi nhướng mày một chút sau đó nói: “Đa tạ Tiêu phu nhân đã cứu trị!”
Nghe được Cổ Hà gọi mình với cái tên Tiêu phu nhân thì trong lòng Tiểu Y Tiên cảm giác được ngọt ngào và vui sướng. Bàn tay nàng đưa ra, trên mặt nàng xuất hiện nụ cười thánh khiết. Nàng mở miệng ôn tồn nói: “Việc nên làm mà thôi!”
Một đám đệ tử nhìn về phía Tiểu Y Tiên mà khâm phục. Phải biết được rằng hình dáng vừa rồi của Cổ Hà cực kỳ dọa người. Toàn thân Cổ Hà đẫm máu, một số chỗ vết thương còn có xương trắng nòi cả ra ngoài. Hình dáng có chút ghê rợn. Vậy mà vào tay Tiểu Y Tiên lại có thể nhanh chóng khỏi hẳn. Bị thương thế như của Cổ Hà sợ rằng sống sót đã là may mắn lắm rồi chứ đừng nói gì tới việc có thể nói chuyện như vừa rồi.
Ánh mắt mấy nam đệ tử đều liếc nhìn về phía Tiểu Y Tiên. Trong đó có một số người ở đây đều đã từng ra ngoài lịch luyện rồi bị thương nặng trở về. Có không ít người được Tiểu Y Tiên cứu mạng. Khuôn mặt, khí chất thánh khiết của Tiểu Y Tiên, nụ cười giống như mặt trời của nàng. Tất cả những thứ đó hấp dẫn đám đệ tử nam ở đây. Khó ai có thể cưỡng chế được. Tiểu Y Tiên trong lòng họ chính là nữ thần. Khi mà nhìn thấy được nữ thần nằm ở trong vòng tay của một nam nhân khác thì trong lòng đám người này cảm giác giống như thế giới đang bị tan nát.
Một người trong đám lão già tới viếng thăm lần này thở dài ra một hơi. Lão mở miệng nói: “Sớm đã nghe y thuật của nữ thần y Tiểu Y Tiên có thể cứu người chết sống lại. Lão phu cứ nghĩ nó chẳng qua là lời đồn. Không nghĩ rằng bản lĩnh nữ thần y còn hơn xa so với lời đồn!” Bàn tay của lão liên tục vuốt vuốt chòm râu của mình.
Ánh mắt lão già Lôi Nạp quay sang nhìn về phía lão già vừa mở miệng, hắn nói: “Y thuật của nữ thần y sợ rằng đương thời hiếm thầy. Tìm khắp đại lục đấu khí cũng không có người nào có y thuật như vậy!” Nói đến đây lão già Lôi Nạp thở dài ra một hơi. Bàn tay lão đưa lên, lão mở miệng nói: “Ngay cả chính bàn tay đã phế nhiều năm của lão phu. Chính lão phu còn không tin tưởng sẽ có một ngày sử dụng được nó. Vậy mà nữ thần y lại có thể dễ dàng chữa trị cho lão phu!”
Bị đám người khen như vậy thì trong lòng Tiểu Y Tiên có chút thoải mái. Bởi vì hiện giờ nàng đang nằm trong ngực trượng phu của nàng. Quan trọng những lời nói này không phải trước mặt nàng mà là trước mặt trượng phu nàng. Chính vì vậy nàng mới có cái cảm giác thỏa mãn. Nàng chứng tỏ được một điều nàng so với Nhã Phi, nữ vương Mỹ Đỗ Toa cũng không kém chút nào. Nàng có thể giúp cho Tiêu Sơn rất nhiều việc.
Bàn tay Vân Sơn đưa lên nhẹ nhàng vuốt vuốt râu, ánh mắt quét qua Cổ Hà một chút sau đó lão nhẹ nhàng gật đầu của mình. Đầu Vân Sơn quay về phía Tiêu Sơn và Tiểu Y Tiên. Không nghĩ tới hai tay của lão lại chắp lại, hắn hơi khom người hành lễ với hai người. Vân Sơn mở miệng nói: “Cảm tạ hai vị đã ra tay cứu giúp Vân Lam tông ta. Nếu lần này không có hai vị e rằng Vân Lam tông không chỉ mất đi một vi luyện dược sư thất phẩm mà thôi!”
Bàn tay Tiêu Sơn đưa lên, hắn tỏ ra có chút khiêm nhường đối với Vân Sơn. Dù sao thì sau này hắn muốn cưới Vân Vận về nhà thì cũng phải thông qua lão đồng ý. Hắn mỉm cười thân thiện sau đó gật đầu nói: “Tiền bối khách khí rồi! Ta cũng coi như có chút quen biết với Vân Lam tông nên việc ta ra tay lần này cũng là việc đương nhiên. Hơn nữa, chính người lạ mặt kia đã tấn công ta trước kia mà...”
“Hà...” Vân Sơn thở dài ra một hơi. Hắn bây giờ mới biết được mình vừa đột phá đến đấu tông thì thực lực của lão yếu ớt dường nào. Hai người vừa rồi một lão già mặc áo bào đen, một nữ vương Mỹ Đỗ Toa có thể dễ dàng giết chết lão. Ngay cả con ma thú thất giai Tam Trảo Tử Sắc Giao Long này thì lão cũng không phải là đối thủ của nó. Lão cảm giác được thực lực của mình yếu đến đáng thương. Lão bất quá chỉ giống như một con cờ trong tay người khác mà người khác có thể tùy ý nắm bóp.
Vân Sơn hiện giờ thu liễm khí chất rất nhiều so với trước đây. Mấy lão già ở đây cũng nhìn ra được việc này. Bàn tay Vân Sơn đưa ra, hắn cực kỳ khách khí, trên mặt xuất hiện nụ cười ôn hòa. Hắn hướng về phía đám người ở đây nói: “Các vị, nếu như các vị đã viếng thăm Vân Lam tông vậy mời vào trong. Chúng ta sẽ khoản đái các vị.” Lời nói của lão lộ ra vô cùng khách khí.
Một lão già đứng ở trong đó, hai tay ôm quyền, hắn mỉm cười nói: “Chúc mừng đại sư Cổ Hà đột phát luyện dược sư lục phẩm tiến vào thất phẩm. Chúc mừng Vân Lam tông xuất hiện một vị luyện dược sư thất phẩm. Lão phu không làm phiền Vân Lam tông nữa. Hiện giờ lão phu còn có việc bận. Không tiễn!” Nói xong thì sau lưng lão xuất hiện một đôi cánh bằng đấu khí. Đôi cánh chớp động khiến cho lão già bay vút lên không trung sau đó hình dáng biến mất ở phương xa.
Mấy lão già cũng rối rít chào nhau. Ngay cả lão già Gia Hình Thiên cũng chắp tay khách khí trào hỏi sau đó rời đi. Đám người ở lại chỉ có Hải Ba Đông cùng với hai phụ tử Nạp Lan Kiệt. Hải Ba Đông cười một cách hào sảng, hắn tiến về phía lão già Vân Sơn mà mở miệng nói: “Vân Sơn, lão phu không nghĩ tới ngươi nhanh như vậy đã tiến vào đấu tông rồi! Không tệ chút nào. So với lão phu tiến vào sớm hơn một chút...”
Ánh mắt Vân Sơn quét qua Hải Ba Đông một chút, hắn có vài phần kinh ngạc. Tuy nhiên Vân Sơn cũng rất nhanh mở miệng đáp lại: “Bằng Hoàng Hải Ba Đông, không nghĩ tới ngươi nhanh như vậy đã tiến vào đấu hoàng bát tinh rồi!”
Hai tay Băng Hoàng Hải Ba Đông chắp lại, hắn ôm quyền đối với Vân Sơn. Vẻ mặt của lão cười một cách thích thú. Hắn lên tiếng nói: “May mắn, may mắn mà thôi! Nhờ tôn nữ tế tài giỏi của ta mà trong thời gian đây lão phu tiến bộ rất nhanh. Không nghĩ đến hơn mấy chục năm tu vi không tiến lại đột phá nhanh như vậy. Không sớm thì muộnvài năm sau lão phu cũng sẽ tiến vào đấu tông mà thôi. Đến lúc đó ta nhất định sẽ tìm đến tiền bối Vân Sơn mà lãnh giáo!”
Đôi mắt của Vân Sơn nheo lại. Hiển nhiên Vân Sơn cho rằng Hải Ba Đông đang khoác lác. Bởi vì với một cường giả đấu hoàng mà nói tiến được một tinh phải mất đến mấy năm có khi là cả chục năm. Đặc biệt cái loại thực lực đấu hoàng đỉnh tiến vào đấu tông càng là khó khăn vô cùng. Nó chính là một loại rào cản về cấp bậc.
Tuy nhiên Vân Sơn vẫn để lộ ra nụ cười hòa ái, hai tay hắn chắp lại gật gù: “Nhất định, nhất định!”
Nạp Lan Kiệt nhìn về phía Hải Ba Đông, trong ánh mắt của lão tràn ngập coi thường đối với Hải Ba Đông. Nếu như không phải có Tiểu Y Tiên thì lão đã mất mạng không biết bao nhiêu lần rồi ở đó mà cao ngạo với Vân Sơn. Khi mà Hải Ba Đông thấy được Nạp Lan Kiệt nhìn mình với ánh mắt khinh bỉ thì Hải Ba Đông cười toét miệng. Thấy Hải Ba Đông nhìn về phía mình như vậy thì khóe miệng Nạp Lan Kiệt trở nên co quắp.
Mặc dù Tiêu gia và Mễ Đặc Nhĩ gia có nguy cơ trước mắt nhưng Hải Ba Đông vẫn cảm thấy được đứng ở trước một số người ra mặt thì vẫn nên ra mặt. Ngoài ra thì có vẻ như lão cũng quá tự tin vào tôn nữ tế và tôn nữ của lão. Lão cho rằng hai người này chắc chắn sẽ giúp ra tộc thoát khỏi khốn cảnh. Dù sao với mấy lão già ở độ tuổi này thì điều hạnh phúc nhất cũng không ngoài việc được lên mặt với đám cường giả cùng lứa tuổi. Nếu Tiêu Sơn biết được nhất định sẽ mắng to: “Già mà không nên nết!”
Vân Sơn cũng không có nói nhiều với Hải Ba Đông. Hắn chỉ quay về phía mấy người trong Vân Lam tông mà mở miệng: “Liễu Linh, ngươi cùng mọi người đem đại sư Cổ Hà trở về bên trong nghỉ ngơi.”
Người thanh niên tuấn lãng mặc y phục màu trắng mở miệng nói: “Vâng, lão tông chủ!”
Vân Sơn mỉm cười thân thiện đối với Tiêu Sơn. Hắn đưa bàn tay hướng về phía bên trong Vân Lam tông mà nói: “Tiểu huynh đệ, cử chỉ lần này của ngươi mặc dù vô tình nhưng tính ra người vẫn có đại ơn đối với Vân Lam tông chúng ta. Lão phu có thể mời ngươi dùng một chén trà hay không?”
Lời nói Vân Sơn trở nên vô cùng khách khí. Hai tay Tiêu Sơn chắp lại, hắn cũng muốn gặp vị cường giả thành danh nhiều năm ở đế quốc Gia Mã này. Bàn tay Tiêu Sơn hơi đưa ra, bộ dạng cũng vô cùng khách khí nói: “Đa tạ tiền bối đã khoản đãi. Nếu đã như thế thì cung kính không bằng tuân mệnh!”
“Hahaha...” Vân Sơn cười lớn, bàn tay nhẹ nhàng vuốt vuốt râu của mình. Hắn mở miệng nói: “Vậy thì mời!” Tiêu Sơn cũng chỉ mỉm cười nhẹ nhàng gật đầu một cái.
Đám người Vân Sơn dẫn theo đám người Tiêu Sơn tiến vào phía bên trong. Tiểu Long Nữ cũng trực tiếp hóa thành hình người. Tuy nhiên lần này nàng lại dùng đấu khí bao bọc lấy cơ thể của nàng tạo ra một bộ áo giáp tinh mỹ che lấy những bộ phận nhạy cảm của nữ nhân. Khi mà bộ dạng của nàng kết hợp với bộ y phục màu xanh bao bọc lấy cơ thể hoàn mỹ, mái tóc thướt tha xinh đẹp khiến đám đệ tử nam ở đây đều trợn tròn mắt. Một số người không nhịn được nuốt một ngụm nước miếng. Có một số người xấu hổ đỏ mặt, người quay đi, đồng thời dùng tay bụm lấy quần của mình.
Đám người tiến vào bên trong một đại điện khá lớn. Đại điện được sơn sơn son thiếp vàng đồng thời lộ ra vẻ cổ kính. Đại điện vừa tráng quan lại vừa cổ kính lộ ra vẻ đẹp khiến cho người có chút cảm thán cùng thở dài. Tiêu Sơn cũng bị cảnh sắc ở đây làm cho kinh ngạc.
Hiển nhiên chỗ này tiếp khách quả thực vô cùng trang nhã. Khi mà họ nhìn qua cánh cửa xổ sẽ thấy được mây trắng lượng lờ xung quanh. Cảnh sắc trắng khác gì giống như đang sống ở tiên cung. Chiếc ghế ở giữa lần này không ngờ được nhường cho Vân Sơn.
Chiếc ghế ngồi ở giữa có vị trí cao hơn, còn hai bên chính là hai hàng ghế. Những hàng ghế đều được dùng loại gỗ rắn chắc nhất mà tạo thành. Chúng có hình thù hơi kỳ lạ. Chúng được khắc họa lên những hoa văn của mây giống như biểu tượng của Vân Lam tông. Vân Vận ngồi ở ghế thứ nhất bên tay trái của Vân Sơn. Một trưởng lão khác cũng ngồi bên cạnh Vân Vận. Xem ra vị trí còn chia rất rõ ràng. Khách nhân sẽ ngồi ở hàng ghế bên phải.
Ngay sau đó Hải Ba Đông không ngờ lại ngồi vào chiếc ghế thứ ba của hàng ghế. Hắn nhường hai chiếc ghế thứ nhất và thứ hai. Thấy được Hải Ba Đông ngồi như vậy thì Tiêu Sơn hơi nhăn hàng lông mi lại. Hắn bất đắc dĩ ngồi vào chiếc ghế thứ nhất còn Tiểu Y Tiên lại ngồi vào chiếc ghế thứ hai. Tiểu Long Nữ ngồi vào chiếc ghế thứ tư.
Một lúc sau thì có vài vị nữ đệ tử có vài phần xinh đẹp và khả ái của Vân Lam tông trực tiếp tiến về phía bên trong đại điện. Họ cũng phát lần lượt vô cùng rõ ràng. Đầu tiên trà được đưa lên Vân Sơn, sau đó đến Vân Vận sau đó đến đám người Tiêu Sơn cuối cùng thì đến các trưởng lão trong Vân Lam tông.
Tiêu Sơn đưa chén trà lên nhẹ nhàng nhấp một ngụm. Hương trà mang theo sự thanh thoát và mùi vị đậm đà. Khi vào miệng thì có vị hơi đăng đắng nhưng khi nuốt xuống thì lại có một vị ngọt ngọt ở cổ. Kèm theo một mùi hương tươi mắt xộc thẳng lên mũi khiến cho tâm thần một người nhanh chóng trở nên tinh táo.
Tiểu Y Tiên cũng ưu nhã nâng lên chén trà. Hải Ba Đông cũng như vậy. Duy chỉ có Tiểu Long Nữ không có uống. Bởi vì nàng không thích uống trà. Làm gì có ma thú nào lại thích uống trà kia chứ? Hiển nhiên đây chính là ý nghĩ trong đầu của nàng.
Hải Ba Đông thở ra một hơi cảm khán, hắn đem chén trà đặt sang bên bàn bên cạnh. Hắn nhìn về phía đám người Vân Lam tông mà mở miệng khen ngợi: “Trà ngon!”
Vân Sơn mỉm cười một cách hòa nhã. Hắn nhìn về phía đám người Tiêu Sơn mở miệng nói: “Những thứ trà này chính là một loại trà có dược tính an thần nhẹ được trồng trên núi Vân Lam tông ta. Mỗi một năm số lượng thu được cũng vô cùng ít ỏi. Chúng còn phải dùng nước từ những đám mây trắng nhất do các trưởng lão Vân Lam tông dùng đấu kỹ tụ lại mới phát huy ra được vị thơm ngon của lá trà. Để cho các vị chê cười rồi!”
Hải Ba Đông chỉ mỉm cười nhẹ nhàng gật đầu. Hắn quá hiểu rõ cái lão già Vân Sơn này. Không phải Vân Sơn đang khoe mẽ cái trà quỳ giá của Vân Lam tông lão sao. Tuy nhiên Hải Ba Đông cũng không nói gì chỉ mà mỉm cười nhẹ nhàng gật đầu đáp lại Vân Sơn mà thôi.
Con người Tiêu Sơn quét về phía chén trà, hắn cảm giác được nước này trong vắt, mùi vị vô cùng dễ chịu, nó lẫn một tia thiên địa linh khí. Xem ra lời Vân Sơn nói không sai. Tiêu Sơn mở miệng nói: “Cảm tạ tiền bối đã khoản đãi!”
Nhẹ nhàng vuốt vuốt râu của mình, Vân Sơn cười một cách thân thiện nói: “Chỉ là một việc nhỏ mà thôi! Đâu có đáng gì so với việc tiểu huynh đệ đã vì Vân Lam tông ta ra sức.” Tiêu Sơn thấy thế cũng chỉ gật đầu đáp lại Vân Sơn. Bàn tay Vân Sơn đưa ra sau đó hắn mới mở miệng nói: “Lão phu có chút đường đột, không biết lão phu cùng với tiểu huynh đệ có thể hay không tìm chỗ nói truyện riêng?”
“A” Nghe thấy lời này của Vân Sơn thì Tiêu Sơn cũng kinh ngạc thốt lên một tiếng.
Hải Ba Đông nhăn mày lại, hắn đang húp lấy chén trà thì ngay lâp tức quay đầu nhìn về phía Vân Sơn. Cái miệng của hắn chu ra, hắn mở miệng hỏi: “Vân Sơn, ngươi không biết vì sao lại muốn nói chuyện riêng với tôn nữ tế của gia tộc ta?”
Vân Sơn cảm giác rất không vui khi mà Hải Ba Đông lại xen vào như vậy. Phải biết hiện giờ Vân Sơn là đấu tông trong khi Hải Ba Đông chẳng qua chỉ là đấu hoàng mà thôi. Tuy nhiên Vân Sơn vẫn lộ ra khách khí nói: “Chỉ là một chút chuyện riêng mà thôi!” Ánh mắt của hắn liếc nhìn về phía Vân Vận. Nhất thời khuôn mặt Vân Vận biểu lộ ra những cảm xúc phức tạp.
Mấy lão già trong tông cũng ngửi được mùi vị bát quái. Mặc dù bây giờ Cổ Hà đã tiến vào luyện dược sư thất phẩm nhưng Tiêu Sơn lại lộ ra tiềm lực vô cùng lớn. Chọn bất cứ ai đều là tổn thất cho Vân Lam tông. Tuy nhiên có không ít trưởng lão nghiêng về bên Cổ Hà hơn. Đáng tiếc mấy lão ngự nữ đã thành hàng trăm, không biết phá xử nữ của bao nhiêu nữ nhân rồi. Sao mấy lão không nhìn ra được Vân Vận đã thất thân rồi. Thất thân vào tay người nào thì mấy lão dù mắt bị mù cũng nhìn ra kẻ nào đã ăn mất tông chủ của họ. May mắn kẻ này lộ ra tiềm lực vượt xa đại sư Cổ Hà nên họ cũng không có phản đối. Họ biết lựa chọn cái gì tốt hơn cho mình.
Đôi mắt Tiêu Sơn hơi nhướng lên, bộ dạng của hắn suy tư một chút. Ngay sau đó hắn gật đầu nói: “Tiễn bối đã có lời như vậy thì ta cũng không tiện chối từ!” Hai tay hắn chắp lại, bộ dạng bình thản không xiểm nịnh không e sợ đối mặt với Vân Sơn.
Vân Sơn mỉm cười gật đầu nói: “Vậy mời tiểu huynh đệ!” Thân mình Vân Sơn đứng dậy đưa tay về phía cửa sau giống như đang mời Tiêu Sơn.
Bất chợt bàn tay Tiêu Sơn bị Tiểu Y Tiên bắt lấy, nàng mở miệng nói: “Phu quân, ta muốn đi cùng ngươi!”
Đầu Tiêu Sơn lắc lắc, hắn lên tiếng nói: “Không có gì! Ta đi một lúc sẽ trở lại ngay. Nàng ở đây bồi mọi người được chứ?”
Vân Sơn phất tay hướng về phía đám người trưởng lão nói: “Mọi người ở đây bồi tiếp các vị khách nhân!”
“Vâng!” Đám người trưởng lão nhất thời đồng thanh cung kính đáp lại lời Vân Sơn. Ngay sau đó thân mình Tiêu Sơn lẳng lặng đi theo phía sau Vân Sơn bước ra bên ngoài.
Hắn bước ra con đường đá. Đây là lần đầu hắn tiến vào trong tông môn của Vân Lam tông. Hắn không nghĩ được nơi này lại xinh đẹp như vậy. Nhất thời Tiêu Sơn phải ngước nhìn xung quanh đến vài lần. Mấy người đệ tử thấy được Vân Sơn cùng với Tiêu Sơn thì đều cung kính cúi chào. Tiêu Sơn chỉ mỉm cười gật đầu nhìn về phía họ. Dường như có rất nhiều ánh mắt của các thiếu nữ nhìn về phía hắn.
Tiêu Sơn cứ đi như vậy cho đến khi Vân Sơn dẫn hắn đến một khu vực vắng vẻ. Khu vực này vô cùng đẹp. Phía trước mặt Tiêu Sơn là một biển mây trắng không thể nhìn được xuống phía dưới. Nhìn cảnh này khiến cho ai cũng cảm giác được mây trắng giống như một tấm thảm màu trắng xinh đẹp trải ở trước mặt.
Khi mà Tiêu Sơn đang mải mê ngắm cảnh này thì bất chợt Vân Sơn mở miệng nói: “Tiểu huynh đệ!”
Nghe được lời này thì Tiêu Sơn cực kỳ cung kính chắp quyền, hắn mở miệng hỏi: “Tiền bối, không biết tiền bối có chuyện gì chỉ dạy?”
Lão già mặc áo bào trắng Vân Sơn nhìn về phía Tiêu Sơn ho khan vài tiếng. Hắn bình tĩnh lên tiếng hỏi: “Lão phu đã nghe được truyện của ngươi và Vận Nhi. Xem ra mỗi quan hệ của tiểu huynh đệ ngươi và Vận Nhi cũng không phải là bằng hữu bình thường?”
“Việc này...” Tiêu Sơn hơi nhăn mày lại, hắn không biết trả lời ra sao cho phải.
Bàn tay nắm lại đặt ở miệng mà ho khan vài tiếng, lão già lại tiếp tục hướng về phía Tiêu Sơn mà truy vấn tiếp: “Kể từ khi Vận Nhi trở về, lão phu phát hiện được thân thể của nàng không còn là hoàn bích thân. Không biết tiểu huynh đệ có biết việc này hay không?”
“Hà...” Nghe được lời này thì Tiêu Sơn chỉ bất đắc dĩ thở dài. Hắn mở miệng hướng về phía Vân Sơn mà đáp lại: “Tiền bối, thật không dám dấu diếm. Ta cùng với Vận Nhi đúng là đã làm chuyện phu thê. Nàng đã giao thân thể của nàng cho ta!”
“Nga” Vân Sơn chỉ hơi hô lên, tuy nhiên bộ dạng của lão cũng không có tỏ ra kinh ngạc một chút nào. Xem ra hắn sớm đã biết được việc này. Hắn nhìn về phía Tiêu Sơn, cái miệng chu ra, bàn tay đưa ra, lão nói: “Không biết tiểu hữu định tính thế nào về việc này?”
Khóe miệng Tiêu Sơn trở nên co quắp. Hắn hít một hơi thật sâu. Hắn cảm giác được nữ vương Mỹ Đỗ Toa trong tay áo của hắn có chút ngọ nguậy không yên. Hắn nhìn về phía Vân Sơn nói: “Không dám dấu diếm tiền bối, ta định sau khoảng một thời gian nữa sẽ tiến tới Vân Lam tông hỏi cưới nàng. Trước đó xin tiền bối hãy giữ bí mật cho vãn bối!”
“A” Nghe thấy vậy thì Vân Sơn hơi chút kinh ngạc kêu lên. Hắn nhìn về phía Tiêu Sơn mà chìa tay ra, hắn mở miệng nói: “Là bởi vì gia tộc tiểu bằng hữu đang gặp khó khăn nên không muốn liên lụy tới Vân Lam tông chúng ta sao?”
“Tiền bối, ngươi...” Đôi mắt Tiêu Sơn nhéo lại, có vài phần đề phòng nhìn về phía Vân Sơn.
Vân Sơn mỉm cười đưa ra bàn tay, nụ cười của hắn tràn đầy thân thiện khiến cho sự cảnh giác của Tiêu Sơn giảm xuống. Vân Sơn tiếp tục nói: “Việc này do chính tiểu đồ nhi của lão phu nói ra. Xin tiểu huynh đệ đừng hiểu lầm!”
“Là như vậy sao?” Tiêu Sơn mở miệng nói. Trong giọng nói Tiêu Sơn đã giảm xuống độ đề phòng. Có lẽ quả thực Vân Vận đã nói việc này cho Vân Sơn.
Vân Sơn chìa tay hướng và phía Tiêu Sơn đồng thời lão mở miệng nói: “Tiểu huynh đệ, ngươi biết đại sư Cổ Hà chứ?”
Đôi mắt Tiêu Sơn nheo lại. Hắn có chút cảm giác kỳ quái. Hắn không biết tại sao Vân Sơn lại nói với mình như vậy. Hắn mở miệng đáp lại lời Vân Sơn: “Đại sư Cổ Hà, danh tiếng đan vương đỉnh đỉnh tại đế quốc Gia Mã. Không ai không biết! Vì sao tiền bối lại hỏi ta điều này?”
“Đúng vậy a!” Vân Sơn nhẹ nhàng gật gù. Ánh mắt của lão nhìn về phía Tiêu Sơn. Sau đó lão lại khe khẽ thở dài. Lão mở miệng nói: “Khi mà Cổ Hà tiến vào Vân Lam tông chúng ta thì hắn vẫn còn rất trẻ. Độ tuổi của hắn chỉ mới tròn ba mươi mà thôi. Tiểu bằng hữu, ngươi biết vì sao Cổ Hà nguyện ý tiến vào Vân Lam tông chúng ta hay không?”
Khóe miệng Tiêu Sơn cong lên, hắn mở miệng đáp lại: “Là vì Vân Vận sao?”
Đầu Vân Sơn nhẹ nhàng gật xuống, hắn gật gù đáp lại Tiêu Sơn: “Đúng vậy! Là vì Vận Nhi. Lúc đó Vận Nhi đi mời hắn trở thành luyện dược sư của Vân Lam tông chúng ta. Bởi vì Cổ Hà đối với Vận Nhi ái mộ mà đã trở thành luyện dược sư của Vân Lam tông chúng ta. Nhiều năm như vậy thì Cổ Hà không biết đã đóng góp cho Vân Lam tông ta bao nhiêu công lao. Hiển nhiên công lão Cổ Hà là đếm không kể xiết. Vân Lam tông chúng ta vững vàng như ngày nay đều có công rất lớn của Cổ Hà!”
Hai hàng lông mày Tiêu Sơn nhăn lại. Hắn tiếp tục nghe Vân Sơn kể lể: “Mặc dù tình cảm Cổ Hà dành choVận Nhi vô cùng sâu đậm, đáng tiếc Vận Nhi lại không nảy xinh bất cứ tình cảm nào với Cổ Hà cả. Ài...” Vân Sơn lắc đầu than thở.
Tiếp theo giọng Vân Sơn trở nên đầy tang thương: “Từ nhỏ lão phu đã nuôi lớn Vận Nhi. Lão phu coi nó chẳng khác gì nữ nhi chân chính của mình cả. Giữa lợi ích của tông môn và lợi ích của nữ nhi mình thật ra thì khó mà lựa chọn. Làm một người phụ thân thì lão phu quả không hợp cách. Lão phu quả thực hy vọng nữ nhi của chính mình được hạnh phúc.”
Khóe miệng Tiêu Sơn trở nên co quắp. Bởi vì nãy giờ lòng và lòng vòng thì cuối cùng Vân Sơn cũng đi vào vấn đề chính. Vân Sơn tiếp tục nói: “Vận Nhi đã chọn ngươi thì lão phu cũng không còn lời nào để nói. Lão phu hy vọng nó sẽ thực sự được hạnh phúc khi ở bên tiểu bằng hữu!”
Tiêu Sơn hít một hơi khí lạnh, hắn mở miệng nói: “Tiền bối, ngươi chẳng lẽ không biết được tình cảnh của ta hay sao?”
Vân Sơn than nhẹ, hắn nhìn về phía Tiêu Sơn mà nói: “Tiểu bằng hữu, lão phu biết chứ! Lão phu biết ngươi rất có thể gặp phải đại nạn. Hẳn là ngươi không muốn đem việc này liên lụy đến Vân Lam tông chúng ta. Ngươi làm vậy xem ra đã quá coi thường Vân Lam tông chúng ta rồi!”
Lời trong lúc này của Vân Sơn trở nên chính khí lẫm nhiên. Bàn tay hắn chìa về phía Tiêu Sơn. Hắn mở miệng nói: “Mặc dù tiểu huynh đệ gặp phải đại nạn trước mắt nhưng lão phu tự tin mình có con mắt nhìn người. Lão phu nhìn được tiểu huynh đệ không phải là người bình thường. Sau này người nhất định sẽ trở thành cường giả phong vân tại đại lục đấu khí này. Nếu đã như vậy sao lão phu không dám đạnh cược một phen. Lão phu muốn dùng Vân Lam tông cùng với tính mạng của lão phu đánh cược một lần. Lão phu muốn đem Vân Lam tông và bản thân mình đứng bên cạnh tiểu hữu vượt qua lần đại nạn này!”
Nghe được lời Vân Sơn tràn ngập chính nghĩa như vậy thì hai hàng lông mày Tiêu Sơn nhăn lại. Hắn cùi đầu xuống giống như đang suy tư cái gì đó. Tiêu Sơn chớp chớp đôi mắt sau đó hắn phả ra một hơi. Hắn không biết phải nói gì cho phải. Hắn hít một hơi sau đó ngẩng lên nhìn về phía Vân Sơn, trong lúc này thì Tiêu Sơn đã bộc lộ ra với Vân Sơn vẻ cung kính, hắn nói: “Đa tạ tiến bối đã hậu ái! Việc này ta thực sự không muốn liên lụy tới Vân Lam tông. Mời tiền bối nói với Vận Nhi, qua một thời gian ta sẽ lên Vân Lam tông hỏi cưới nàng!”
“Hà...” Vân Sơn thở dài ra một hơi. Bàn tay của hắn chìa về phía Tiêu Sơn, hắn lại tiếp tục nói: “Ý tốt của tiểu bằng hữu khiến cho lão phu bội phục. Tuy nhiên tiểu bằng hữu, ngươi có nghĩ đến hay không? Quan hệ ngươi cùng với Vân Vận đã rất gần. Không ai không biết, không ai không rõ. Một người bình thường cũng có thể nhìn ra. Liệu ngươi làm vậy thì Vân Lam tông chúng ta có thể tránh được việc này hay sao?” Nghe được lời Vân Sơn thì Tiêu Sơn chỉ cười khổ một tiếng. Vân Sơn tiếp tục nói: “Nếu đã không tránh được vậy chi bằng đánh cược một phen, lão phu cùng tông môn sẽ ở bên cạnh tiểu bằng hữu, đem toàn lực ủng hộ ngươi!”
Bị những lời nói của Vân Sơn đánh động, Tiêu Sơn không nghĩ ra được lão già mặc nguyệt bào ở trước mặt lại là một lão nhân đầy chính khí như vậy. Hắn mở miệng nói: “Đa tạ tiền bối đã hậu đãi. Vậy không biết tiền bối định xử lý sao với đại sư Cổ Hà? Chẳng lẽ tiền bối không lo lắng đại sư Cổ Hà sẽ vì việc này mà rời đi tông môn hay sao?”
“Hài...” Vân Sơn khe khẽ thở dài. Hắn mở miệng nói: “Tình cảm vốn không thể gượng ép được. Việc Cổ Hà, lão phu thực sự xin lỗi hắn, Vân Lam tông thực sự xin lỗi hắn. Tuy nhiên lão phu vẫn sẽ để Vận Nhi lựa chọn theo sở thích của nó!”
Nhất thời Tiêu Sơn cũng không có tiếp tục nói lời nào. Hai người lẳng lặng đứng ngắm cảnh trời chiều. Thời gian giống như đọng lại. Tiêu Sơn cũng lâm vào củ kết cùng suy tính. Hắn giống như đang lọt vào mê mang. Vân Sơn đang lẳng lặng đứng đó chờ đợi. Khi mà Vân Sơn thấy được Tiêu Sơn ngẩng đầu lên nhìn về phía hắn, bàn tay hắn chìa ra nói: “Tiểu bằng hữu, lão phu muốn nghe quyết định của ngươi!”
Hít một hơi thật sâu, sau đó thở ra, ánh mắt Tiêu Sơn nhìn về phía Vân Sơn. Hắn trong lúc này mới mở miệng nói: “hà... vài ngày nữa vãn bối sẽ đưa sính lễ lên Vân Lam tông hỏi cưới tông chủ Vân Vận, mong tiền bối thành toàn!”
Thấy được Tiêu Sơn đáp lại lời như vậy thì Vân Sơn mỉm cười, bàn tay đưa lên vuốt vuốt chỏm râu trắng của mình. Lão gật đầu nói: “Tốt!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.